Quan Tưởng.


Người đăng: KingLhP

Ngôi mãi mà không thể nào vào trạng thái quan tưởng được làm cho tâm tình của
cậu sinh ra bấn loạn nôn nóng khó mà tập trung được, Việt liền thờ dài cắt đứt
dòng suy nghĩ có cô nữa thì cũng thỉ có thế mà thôi hôm nay đến đây thôi, còn
chuyên khác để ngày mai lại tính.

Viết chán nả đưa mắt nhìn lên bầu trời rồi lại đưa mắt nhìn xuống bên dưới,
con cá sấu vẫn còn ở đó, nó đang rất vui vẻ đùa nghịch trong dòng nước mát
lạnh " nghĩ lại thì bây giờ thay đổi dòng sông thành dung nham nóng bỏng, thay
đổi con cá sấu thành con trâu lửa là được rồi... bổi cảnh khá là giống trong
hình chiếu đó chứ nhỉ?" Việt cứ nghĩ vu vơ, vớ vẩn nhưng trong đầu cậu bắt đậu
lại một quá trính quan tưởng mới, thử thêm lần nữa chắc là không sao đâu.

Dòng sông trước mắt dần dần chuyển thành màu đỏ hóa thành dung nham nóng bỏng
chảy chầm chậm tỏa ra nhiệt độ, chả hiểu sao lúc này nó lại thất đến thế, chỉ
tưởng tượng thôi mà Việt cũng cảm nhận được một luồn nhiệt lớn phả vào da thịt
làm cơ thể nóng bừng lên, các tuyến mồ hôi đang phải vận động liên tục điều
tiết nhiệt độ cơ thể mặc dù bên ngoài tất cả mọi thứ vẫn bình thường.

Cảnh vật xung quanh cũng bắt đầu thay đổ, nhưng mảnh đất đầy đất cát cây cỏ
bây giờ chỉ còn lại những mẩu đất đen cứng rắn thỉnh cùng những đám lửa nhỏ
nhảy múa xunh quanh, thân thể con cá sấu cùng đang bị thay đổi theo từng giây,
một cặp xừng mọc dài ra ở trên trán, cái mõn cá sấu ngắn lại răng to ra phẳng
phiu, thân thể phìn to như con cơ bắp nổi lên, cái đuôi bé lại chỉ còn bằng
ba ngón tay, bốn chân bắt đầu dài ra bỏ đi móng vuốt thay vào đó là móng guốc,
làn da từ từ thô đi đổi thành màu đỏ chót.

Chưa đến thời gian một nén hương tất cả cảnh vật trước mắt Việt liền đã bị
biến đổi, chỉ còn lại một con trâu lửa đang nằm ngâm mình nhắm mắt vẩy tai thư
gian trong dòng dung nham nóng bỏng mà không phải là một con cá sấu đang vui
đùa trong dòng nước mát lạnh.

' phì phò phì phò ' những tiếng thở dài, chàn đầy sức mạnh, như muốn hút sạch
thiên địa linh khí xung quanh, từng tiếng từng tiếng chuyền vào tai Việt, đột
nhiên ' Ầm Ầm ' đầu óc Việt choáng váng hoa mắt, ' phì phò phì phò ' những
tiếng hít thở vẫn liên tục vang lên, trong đầu Hoàng Việt lúc này hiện lên một
bức tranh giống ý như trong quyển sách, bức luyện khí chỉ có điều là nó sống
động hơn rất nhiều mà thôi.

Như thể con trâu nó đang ở ngay trước mắt Việt vậy, một con trâu với làn da đỏ
chót như lửa, cặp sừng nhọn hoắt chĩa ra cong vào, cái mũi phì phò thổ nạp
thiên địa linh khí, Việt có thể cảm nhận được nó, cảm nhận được những hơi thở
mạnh mẻ của con trâu, những cái hít thở thật sâu như muốn hút hết sạch thiên
địa linh khí của trời đất.

Cảnh vâtn trước mắt làm cậu không tự chủ được, Hoàng Việt liền bắt trước làm
theo tưởng nhớ lại từng câu của pháp quyết ' Hỏa Ngưu Thổ Nạp Quyết ' lúc này
cậu còn có thể thấy được các đường đi của linh khí bên trong con trâu, nó di
chuyển ra làm sao, qua những đâu, quy trình biến đổi như thế nào... tất cả đều
xuất hiện trong đầu của Hoàng Việt, cậu chỉ việc cứ thế mà triển thôi.

Từng dòng từng dòng linh khí chàn vào phổi của Việt đi qua kì kinh bát mạch
hóa thành hỏa linh lực màu đỏ chót mang cái nóng của lửa bị nhét về đan điền,
tốc độ tu luyện nhanh kinh khủng, tính ra tốc độ chuyển đổi linh khí phải
nhanh hơn trước gấp ba lần chứ chả chơi, lượng linh khí hít vào cũng nhiều hơn
không kém, lúc Việt đang thở như một con trâu mà tu luyện nhìn khá là dị nhưng
mặc kệ cậu tu luyện đến quên cả trời đất, khái niệm về thờ gian đã hoàn toàn
bị Hoàng Việt lãng quên.

' gàooooooo '

Hoàng Việt mở mắt, một giọt mồi hôi lạnh không nhịn được chảy xuống trán, mặt
trời đã khuất dạng từ lúc nào không hay, thay vào đó là một mặt trăng tròn như
cái mân, tỏa ra ánh sáng tuyệt đẹp, nghĩ lại từ đầu đến cuối Việt đều tu luyện
ở cửa hang quên trời quên đất, quên luôn cả con cá sấu kia, nhỡ như nhân cơ
hội đó nó muốn giết Việt thì quả thật là dễ như trở bàn tay, càng nghĩ mồi hôi
trên trán càng chảy nhiều hơn, "quá sơ suất, quá sơ suất "

Hoàng Việt cố gắng ổn định lại tinh thần cố gắng đứng dậy nhưng không thể,
ngôi nguyên cả một ngày dài bây giờ đôi chân tề dần mất cảm giác luôn rồi ' ọc
ọc ọc ọc ' cái bụng thì déo lên biểu tỉnh Việt chỉ đành thở dài " tu luyện
kiểu này thật sự là bán mạng à." Cậu điều hòa lại khí huyết, lấy trong túi trữ
vật ra vài loại quả rừng ăn lót dạ trước tý lại nướng thịt lên ăn.

' gaooooo.'

' gầmmm '

Lúc này Việt mới để ý xuống bên dưới, con cá sấu đang gầm thét đe dọa một con
hổ yêu dám xâm nhập vào địa bàn của nó, con hổ cũng không phải dạng vừa gâm
thét lại tạo khí thế, cả hai đều không phải dạng vừa, đều là yêu thú cấp một
trung kỳ, cũng khoảng tầm đó, tình hình này còn chưa biết mèo nào cắn mèo nào,
Việt vui vẻ vừa ăn vừa tạo sơn quan hổ đấu.

Con hổ có vẻ gấp gáp vội vàng, nó bật lên tấn cống trước, người nó dần dần
thoát ra những làn vụ khí màu nâu ngưng kết lại thành những cục đá to bằng nắm
đấm bắn về phía cá sấu.

Con cá sấu tức giận, nó vung cái đuôi của mình đi, xé giói mà đến đập nát tất
cả cục đá đang bay đến, hổ yêu thấy vậy liền tăng tốc tiến tới, ngạc yêu mở
miệng tụ tâp yêu khí ngưng tụ thành những thanh thủy tên tấn công hổ yêu.

Thủy tên bay vù vù trong không khí nhưng đối với loài chuyên về tốc độ như hổ
thì con chưa đủ nhanh, nó dễ dàng bật mình né được tất cả mũi thủy tên, rồi
ngay lập tức phóng tốc tiến ngay đến trước mặt ngạc yêu vung lên bộ móng sắc
bén của mình.

' đập.... bộp '

Hổ yêu bị cái đuôi của cá sấu mạnh mẽ đập bay đi, trên đầu của ngạc yêu lúc
này rỉ ra những dòng máu đỏ, nó đau đớn gầm thét, hổ yêu cũng vậy nó gượng dậy
gầm lên lấy lại khí thể, Việt vẫn vui vẻ gặm quả táo trên tay ngồi xem hai con
yêu thú này đánh nhau " tại sao con cá sấu kia không chịu xuống nước nhỉ, đứng
bo bo trên bờ làm gì? Kiểu này thì sớm muộn nó cũng thua.... thôi được rồi vì
người mà ta ngộ ra quan tưởng thôi thì giúp ngươi một chút vậy. "

Con hổ biết không thể đối cứng được nó liền chơi trò du kích đánh rỉa từng tí
một con cá sấu, cào được một cái liền chạy, mặc cho ngạc yêu gào thét điên
cuồng vùng vẫy lung tung, quá thiếu khuyết sự linh hoạt ở trên đất liền cá sấu
không thể nào theo kịp được tốc độ của hổ yếu sớm muộn gì nó cũng chết

Đột nhiên từ chân vách núi, ngay dưới động phủ của Việt phát ra luồn ánh sáng
dịu nhẹ thú hút sự chú ý sự chú ý của cậu cùng hai con yêu thú, chúng nó như
bị cái gì đó kích động gầm thét lên, hổ yêu chạy lên trước, ngạc yếu cố đuổi
theo sau nhưng mà tốc độ của nó chậm thế làm gì có cưa trước hổ yêu " ồ, Minh
Nguyệt Hoa, loại linh thảo thanh lọc cơ thể, tinh lọc linh khí cực kì có ích
cho những người đang mắc kẹt bình cảnh lâu năm, thể nào hai con yêu thú kia
điên cuồng thế là phải bọn chắc là muốn đột phá lên thượng kỳ đây mà, chấc,
xem nào... giá trị của Minh Nguyệt Hoa chắc cũng được hai nghìn linh thạch
đi."

Việt gặm nốt quả táo trên tay đi, rút thanh phi kiếm ra, cậu bấm pháp quyết
thanh kiếm gào thét đâm thẳng xuồng hổ yêu, nhân thấy sát khí đang đến nó liền
bật sang một bên né phí kiếm, Việt vẫn ngồi đó cậu điều khiển phi kiếm điêu
luyện trước khi đâm thẳng xuống đất thanh phi kiếm rẽ lối đâm thẳng về lườn
của hổ yêu, ngạc yêu thấy vậy thì gầm thét lên, chắc là để cảm ơn Hoàng Việt,
chắc là vậy?

Hổ yêu giận giữ dùng móng vuốt đập bay thanh phi kiếm đi, từ mồm của nó bắn ra
những mẩu đạn bùn bắm chặt vào thanh kiếm, ghim chặt nó xuống đất dù cho Việt
có cố găng thế bào đi nữa cũng khó lay động được Việt nhíu mày, Hổ yêu lại mồt
lần nữa tăng tốc tiến về Minh Nguyệt Hoa, "tốc độ của nó thật nhanh, không
biết phải là tốc độ tuyệt đối chưa nhỉ?"

Ngạc yêu lúc này đã đến nơi nó chồm cả người lên tính đớp lấp Minh Nguyệt Hoa
nhưng đột nhiên một mẩu bùn lớn bắn thẳng vào mõn nó khóa chặt vào vách núi,
ngạc yêu dẫy dụa cố gắng thoát ra " cơm đến tận mồm rồi mà không đớp được."
Việt lắc đầu.

Cậu bấm pháp quyết kết ra một phong nhận thuật chém thẳng về phía hổ yếu ép nó
phải lùi về sau còn đao gió thì chém xuống tạo một vết chém sâu hõm dưới mặt
đất, không buông tha cho hổ yêu, hai tay Việt vẫy ra hai quả cầu lửa đỏ thẩm
ném về phía hổ yêu, từ lúc luyện 'Hỏa Ngưu Thổ Nạp Quyết ' hào cầu thuật cũng
mạnh lên không ít à, dĩ nhiên cả mấy pháp thuật khác cũng mạnh lên nhưng không
bằng hỏa cầu mà thôi.

Hổ yêu chật vật né tranh, Viết cứ liên vung tay triệu tập hỏa cầu ném xuống,
Ngạc yêu lúc này đã mở miệng thành công một đớp nuốt gọn Minh Nguyệt Hoa nhìn
về phía kẻ địch, Hổ Yêu thấy vậy gào lên những tiếng rống giận dữ quyết đoán
xoay người bỏ đi, Việt cũng chả có tâm chém giết lên cậu tùy ý để nó đi, còn
ngạc yêu thì đang bận luyện hóa Minh Nguyệt Hoa đâu rảnh để ý đến mấy chuyện
này, nó gầm thét lên chắc là để cảm ơn Việt rồi bò vào động phủ.

Màn đêm lại yên tĩnh như mọi ngày, Việt nhìn trăng một lúc rồi bỏ xuống cố
gắng gỡ thanh phi kiếm ra khỏi bùn, rồi lại bò lên đọng phủ, hôm nay là một
ngày mệt mỏi, cậu muốn nghỉ ngơi thật khỏe để ngày mai đón chào buổi sớm với
một tâm trang tốt nhất.

Sáng hôm sau Hoàng Việt bị đánh thức bởi tiếng gầm của cá sấu, cậu ngó đầu ra
bên ngoài thì thấy nó để cái gì đó bên dưới gầm lên một tiếng rồi đi vào dòng
sống lặn mất tiêu, Việt thấy lạ liền đu dây leo đi xuống bên dưới cá sấu để
lại ba quả có hình dáng giống quả mận nhưng lại có màu lam hơi đen tỏa ra mùi
thơm dịu nhẹ rất mê lòng " Thủy Linh Quả, linh thảo ẩn chứa linh khí hệ thủy
rất rồi dào chuyên dùng để luyện chế thủy linh đan thì phải? Tếc là đôi với ta
kẻ tu hỏa hệ công pháp tác dụng không lớn nhưng ngươi có lòng ta liền nhận."
Việt mỉm cười lại trèo lên hang động, ngồi xuống tiếp nhận lấy ánh mặt trời
chiếu thân lấy ra một bình tụ khí đan nuốt vào tiếp tục quan tưởng tu luyện.


Tiên Lộ Mờ Ảo - Chương #14