Rời Đi Và Rắc Rồi.


Người đăng: KingLhP

" Thời gian thấm thoát thoi đưa " câu nói đó có vẻ đúng với tu sĩ, Hoàng chỉ
vùi đầu vào tu luyện đẩy một đường lên tới luyện khí tầng năm, đến khi nhận ra
đã là mấy tháng thời gian trôi qua.

- ngày hôm nay trăng thật sáng.

Ngước nhìn ra ngoài cửa sổ, Hoàng nghĩ về truyện tương lai, đầu ngoảnh lại
nhìn tấm ngọc bội treo ở đầu giường, cách đây ba hôm Trần Hồng lặng lẽ tiến
vào Linh Sơn Môn đưa cho cậu viên ngọc bội này, cô ta nói hạn trong ba ngày
Hoàng có thể lựa chọn rời đi tông môn hoặc ở lại gắng chung đại họa cùng với
Linh Sơn Môn, bất kể là lựa chọn nào chỉ cần có tấm ngọc bội này thì Hoàng còn
có thể sống sót, ít nhất là vượt qua được cơn đại loạn.

- đến lúc phải đi rồi, mặc dù ở lại nơi này cũng đã được năm rưỡi nhưng ta
lại chả có cảm tình gì cả.

Hoàng vớ lấy cái ngọc bội treo ở bên hông, bước ra khỏi căn phòng thi triển
Khinh Thân Thuật, thoát đi như một cái bóng, nhẹ nhàng như một con én, biết
mất xuống chân núi, tiến sâu vào trong rừng, chỉ cần nghe lời Trần Hồng nói
thôi Hoàng đủ thông minh để nhận ra rằng nếu ở lại tính mạng sẽ gặp ngu hiểm
có ngu mới chịu ở lại.

Mục tiêu trước mắt của Lê Hoàng lúc này là tiến về một tòa thành lớn ở khá gần
với tổng bộ Linh Sơn Môn, chỉ cần suôi về phía bắc, xuyên qua hết khu rừng là
đến một nơi được gọi là thành kinh bắc, hay còn gọi là Bắc Ninh.

Xuyên qua những tán cây rộng, Hoàng đạp trên cành mà chạy, thanh thoát như một
con khỉ biến mất đằng sau những tán lá rộng, chuyện gì thì chuyện chứ Hoàng
rất là thích pháp thuật, chỉ mấy tháng thời gian mà cậu tru rèn khinh thân
thuật gần như đạt đến cảnh giớ đại thành, mấy pháp thuật khác cũng khỏi phải
bản tất cả đều có một bước tiến lớn.

Giữa một khu đất trống với những cái cây bị chặt bỏ và những bụi cỏ bị làm
sạch, khu đất được dọn dẹp sạch sẽ có một người thanh niên khoắc lên mình bộ
quần áo màu đen, với hình một ác quỷ màu đỏ in ở ngực, hiện dưới anh trăng hăn
ta có một lớp da màu xám lạnh, vơi đôi bàn tay sở hữ bộ móng dài mà nhọn cong
cong vào như những cái móc câu, cái đầu của hắn cúi gầm mặt xuộng đất nhưng
cặp mắt sắc lạnh lại luôn luôn tia thẳng về phía trước nhìn theo bóng người
đang tiến tới đằng này.

Hoảng quan sát người thanh niên đó một lúc, nheo mắt một cảm giác ác lạnh đang
vuốt ve lưng cậu, Hoàng tung mình nhảy xuống khu đất trống, tia đôi mắt sắc
lạnh về phía trước, hắn ta ngửng đầu lên nhìn Hoàng rồi lại cúi gầm mặt xuống,
đứng im ở đó như một bóng ma.

Lê Hoàng sờ tay xuống hông lấy ra ngọc bội đưa ra trước mặt cho hắn xem, tên
áo đen lại ngửng đầu lên lần nữa, lúc này hắn ta mở miệng ra nói.

- ngọc bội của Trần gia, đúng chứ ?

- đúng vậy.

Hoàng cất ngọc bội đi, rút thanh phi kiếm gài bên hông ra, cậu biết lần này
không thoát được khỏi rắc rối rồi, từ xa tên này đã khóa chặt cậu toát lên
luồn sát khí lạnh cóng ghê người, đến bây giờ dù đã có ngọc bội chứng minh
thân phận sát khí của hắn không hề giảm mà còn mạnh hơn.

- ngươi chắc chắn rằng không phải họ Trần, trong danh sách không có kẻ nào
giống như ngươi... vậy lên ngươi chỉ là người ngoại lai có chết cũng chả ai để
ý, bình thương thì ta không quan tâm lắm đến mấy truyện này nhưng hiện tại ta
lại đang rất cần một cái xác mạnh mẽ nếu linh hồn cũng mạnh thì càng tốt, chỉ
cầm nhìn ngươi thôi ta đã biết xác chết của ngươi rất là phù hợp với yêu cầu
của ta vậy lên...

Càng nói giọng hắn ta càng lạnh, Hoàng không nói gì chỉ đứng đó thanh phi kiếm
được nhuộm xanh bởi linh lực, nó bay lên lơ lửng đắng sau Hoàng, sát khi từ
người cậu từ từ toát ra.

- đệ tử của Huyết Hải Môn ? Ngươi chắc phải giàu lắm phải không?

Nụ cười nhếch môi hiện lên trên mặt Hoàng, cậu không phải là mèo con mặc cho
người vuốt ve, dam động sát khí với Hoàng thì tốt nhất lên nghĩ đến tình huống
sấu nhất đi là vừa kẻo lại hối hận.

Hắn ta không cười hay tức giận, không sợ hãi hay vui mừng, gương mặt hắn không
hề biểu cảm, tất cả giống như một tảng băng không biểu cảm chỉ lạnh lùng nhìn
về phía Hoàng nói.

- Lý Thiên Sầu, đệ tử ngoại môn chấp pháp Huyết Hải Môn.

- Lê Hoàng Việt là tên đầy đủ của ta và ta là một tên tán tu không đáng nhắc
tới, ngươi cũng không cần nhớ đến tên ta vì ngay đêm nay mày sẽ phải chết.

Ngay khi câu nói của Hoàng Việt vừa dứt Lý Thiên liền động, nhanh như một cơn
gió hắn ta biến mất ngay trước mắt của cậu, tiếp cận ngay trước mặt, canh tay
vung lên, sử dụng bộ móng vuốt sắc nhọn của mình chém thẳng về phía cổ của
Việt.

' Keng' Hộ Khí Thuẫn bị vỡ tan tành như những mảnh kính mỏng, nhưng Thiên Sầu
cũng bị lực phản chấn làm mất đà tấn công, Hoàng Việt nhân cơ hội chân đạp
Khinh Thân Thuật nhảy về phía sau dử khoảng cách, để bị thu hẹp phạm vi khi
đối đầu với một cận chiến thật không phải lựa chọn thông minh chút nào.

Hoàng Viết vung hai bàn tay ngay lập tức gọi ra hai quả cầu lửa to bằng cái
xoong 50 ném thẳng về phía của Thiên Sầu, Hỏa Cầu Thuật Đại Thành thi triển
không cần kết ấn, ngay khi hai quả cầu lửa vừa ra, Hoàng nhanh tay ném theo
vài nắm hạt giống trải đi gắp nơi.

"Vô ảnh " tai của Hoàng Việt vừa nghe loáng thoáng được câu nói đó thì Thiên
Sầu đã hóa thành một đạo tán ánh biến mất khỏi vị trí làm cho hai quả hỏa cầu
đánh hụt, cảm nhận được sự nguy hiểm Hoàng ngay lập tức dùng Khinh Thân Thuật
bật về sau.

Vụt.

Thiên sầu ra một trảo sát ngay sát người Hoàng Việt làm rách áo cậu, chảy một
giọt mồi hôi lạnh, cậu mỉn cười lạnh lẽo, Thiên Sầu chưa kịp lấy lại đà thì
đột nhiên từ dưới đất trôi lên những sợi dây leo màu xanh quấn chặt lấy người
hắn, Thiên sầu biến sắc nhìn về phía Hoàng chỉ thấy lúc này trên cánh tay phải
của cậu đang nâng một quả cầu lửa cực kì to lớn.

Quả cầu lửa phải to gấp đôi người của Hoàng tỏa ra một luồn nhiệt cực kì mạnh,
Hỏa Cầu Thuật viên mãn tùy ý điều chỉnh hạn mức sát thương của pháp thuật, mất
chưa đến một năm Hoàng đẩy một pháp thuật sơ cấp lên viên mãn đây không phải
là thiên tài bình thường, cậu động tay, ném quả cầu lửa đi nhắm thẳng vào
Thiên Sầu đang bị cố định một chỗ.

- chết tiệt.

Thiên sầu rủa lên một câu, từ người của hắn toát ra một luồng vụ khí màu lam
lạnh toát xua tan đi cái nóng của hỏa cầu mang lại, làn khí màu lam tụ lại,
bọc lấy cơ thể của hắn bảo vệ hắn trước sức mạnh của đại hỏa cầu, làn khí này
lạnh đến nỗi đóng băng được cả các sợi dây leo thanh đằng nổi tiếng với sức
sồng bên bỉ và độ dẻo dai tuyệt đối.

'Ầm' một tiếng nổ lớn vang lên đinh tai nhức óc, một làn sóng nhiệt tỏa ra mọi
nơi, Việt nhíu mày mặc dù Hỏa Cầu đã trúng đích nhưng làn khí lạnh từ từ tỏa
ra dập tắt toàn bộ đống lửa xung quanh, thân ảnh Thiên Sầu hiện ra không một
chút trầy xước.

- được lắm, là ta khinh thường người.

Giọng nói của hắn lành lạnh làm Hoàng Việt nổi da gà, cậu không nói gì chỉ
đứng đó với thanh kiếm cầm trên tay, Thiên Sầu động, Vô Ảnh Thuật một lần nữa
được thi triển lần này còn nhanh hơn trước, Hoàng chư kịp nhận ra thì hắn đã ở
ngay trước mặt.

Hoàng Việt biến sắc nhưng cậu kịp đưa kiếm lên cản lại bộ vuốt của hắn, một
nguồn lực lớn truyền vào cánh tay làm Hoàng phải cắn răng chịu đựng không được
để kiếm rời tay, Thiên Sầu lại một lần nữa biến mất, lần nay là ở sau lưng.

Đã có chuẩn bị từ trước làm sao Hoàng Việt có thể để cho hắn thành công được,
Hộ Khí Thuẫn ngay lập tức được tạo ra ' keng ' như một tâm gương Hộ Khí Thuẫn
vỡ tan tành mây khói, nó chỉ cản được móng vuốt của Thiên sầu đúng một giây
nhưng như vậy là đủ, Hoàng dùng Khinh Thân Thuật bật lên phía trước trên tay '
vô tình ' đánh rơi vài hạt giống khác.

Thiên Sầu nhăn mặt, hắn thật không nghĩ tới Hoàng có thể trong tay hắn chạy
thoát hai lần một luồn giận dữ cùng xấu hổ sốc lên đầu hắn nhưng ngay lập tức
bị áp chế đi đối với sát thủ cái đầu lạnh là quang trọng nhất, Vô Ảnh Thuật,
vô ảnh vô tung bóng dáng Thiên Sầu lại một lần nữa biến mất vào màn đêm.

-Một bài không thể dùng được hai lần, mày chưa bao giờ nghe đến câu đầy à?

Hoàng quay người lại chém ra một đường kiếm, Thiên Sầu căng mắt thật không
nghĩ được Hoàng có thể đoán được bước di chuyển của hắn, vào đường cùng không
thể chuyển hướng Thiên Sầu chỉ có thể bắt chéo bộ móng vuốt vào với nhau ngăn
cản lại lưỡi kiếm trược mặt ' keng '

- chết mẹ mày đi.

Hoàng cười nhếch mép, giơ chân đạp thẳng vào bụng Thiên Sầu bay về phía sau,
một sự đau đớn chuyền từ bụng lên não làm hắn phải biến sắc khụy người xuống,
ngay lúc này một bụi cây khô mọc lên vây khốn hắn vào, một đốm lửa nhỏ bay
đến, như đổ xăng vào lửa đám cây khô bùng cháy dữ dội.

Thiên Sầu biến sắc vận động thân thể kịch liệt đập gãy hết cành cây xung quanh
hắn, Vô ảnh Thuật được vận dụng cực hạn giúp hắn thoát ra được khỏi bụi cây
khô nhưng ngay khi chân vừa chạm đất một đạo hàn quang lóe lên phi thẳng đến
chỗ hắn, Thiên Sầu sợ hãi nhưng ngay lập tức từ cơ thể hắn thoát ra một luồng
khí lạnh ngưng kết lại thành một cái khiên băng ngăn cản hoàn toàn thanh phi
kiếm của Hoàng.

Hoàng bình tĩnh vận dụng khu vật thuật điêu luyện, điều khiển khiển thanh phi
kiếm vòng qua tấm khiên chém Thiên Sầu, hắn ta dùng bộ móng vuốt tiếp chiêu '
keng keng keng keng ' liên tiếp những phát chém sắc bén được tạo ra nhưng tất
cả đều bị Thiên Sầu chặn lại, càng như vậy Hoàng càng dồn ép tấn công làm cho
Thiên Sầu phải lùi về sau bước đến sát mép bụi cây khô đang bốc cháy dữ dội.


Tiên Lộ Mờ Ảo - Chương #10