Người đăng: KingLhP
Mặt trời vừa mới nhô lên chiếu những tia nắng ấm áp xuống mặt đất sửu ấm lên
vạn vật, trong một căn nhà tranh nhỏ bên dưới một ngọn núi cao trọc trời, Lê
Hoàng bị những tia sáng mạnh mẽ đánh thức, cậu thoải mái vươn vai thức dậy,
việc đầu tiên Hoàng làm là đi vào phòng tắm vệ sinh thân thể sạch sẽ mặc lên
mình bộ quần áo tạp dịch màu đen, nhìn cũng rất có tướng phong lưu à nha,
Hoàng ăn vội miếng bánh mì rồi nhanh chân bước ra khỏi căn nha tranh tiến về
một nơi được gọi là Chấp Sư Đường.
Lê Hoàng là một tên đệ tử tạp dịch quèn của Linh Sơn Môn năm nay mới chỉ là
một thằng nhóc 13 tuổi, thân cao có 1m55, được cái gương mắt khá là chất phác,
tóc đen cắt ngắn gọn gàng đặc kiểu nông dân chân chất thật thà, điểm đáng chú
ý nhất của cậu bé chính là đôi mắt màu nâu rất đẹp như một cặp bảo thạch vậy.
Bẩy tháng trước đệ tử của Linh Sơn Môn đến Thanh Thạch Trấn chiêu mộ đệ tử gia
nhập tiên môn, nghe thế thì ai mà không điên cuồng cho được, ai mà chả muốn
thành tiên ngao du thiên địa? Hoàng chen mãi mới được một chân tạp dịch ở đây,
coi như là cậu phải dốc sạch tiền túi của mình ra, không biết nếu không vào
được tiên môn thì Hoàng sống kiểu gì, chắc là về quê chăn trâu trộm chó mà
sống qua ngày
Linh Sơn Môn là môn phái tu tiên mới thành lập đóng môn ở phía bắc Đại Việt
trên một ngọn núi tên là Ngọc Sơn, tên như nghĩa ngọn núi chỉ toàn là những
khối đá nhìn cứ như là những khối ngọc khổng lồ vậy mặc dù bản chất của nó vẫn
là đá không phải là ngọc, nghe bảo truyện này là do linh khí thẩm thấu qua
ngọn núi này hàng nghìn năm trời mới có thể biển đổi một ngọn núi bình thường
thành như vậy.
Ở Linh Sơn Môn có hai nghìn đệ tử ngoại, nội, chân truyền còn mấy thằng tạp
dịch hay kí danh như Hoàng không được tính làm đệ tử của tông môn, Linh Sơn
Môn hiện tại chỉ có một lão tổ nguyên ánh tọa trấn bảo vệ môn phái khỏi nanh
vuốt bên ngoài nhưng lão tổ sắp đến hạn chót thọ nguyên rồi mà mãi chưa có ai
chịu đột phá lên Nguyên Ánh, người có tu vi cao nhất lúc này là chương môn
Nguyễn Văn Trân mới chỉ có Kết Đan Trung Kì biết đến bao giời mới có thể đột
phá lên Nguyên Ánh, khả năng lớn là linh sơn môn có thể bị tụt xuống còn tam
lưu trong vòng ba mươi năm nữa, điều này thì ai cũng biết đến cả lũ đệ tử tạp
dịch bên ngoài còn biết.
Ở chân núi là nơi của các đệ tử tạp dịch làm việc và sinh sống, những đệ tử hạ
cấp phải làm các việc lặt vặt để phục vụ cả sơn môn không khác gì lũ ô sin rẻ
tiền nhưng vẫn có những kẻ sẵn sàng chém giết lẫn nhau chỉ vì cái chức tạp
dịch này.
Để vào các môn phái tu tiên thì điều thiết yếu nhất là phải có linh căn, linh
căn có thể được hiểu là tư chất tu tiên của một tu sĩ không có nó thì khỏi
nghĩ đến chuyện tu tiên, dẹp mộng tiên nhân vào sọt rắc đi là vừa, linh căn
cũng có phân chia cao thấp, tư chất mà cao thì chuyện tu luyện dễ như ăn bánh
và ngược lại tư chất mà thấp thì không khác nào nhai đá trong mồm.
Nhưng mà linh căn rất mờ ảo từ trước đến nay chưa có ai dám lên tiếng là có
thể giải nghĩa được tất cả bí ẩn của linh căn đến bây giờ tông môn mới chỉ
giải thích một số điều cơ bản nhất của tu tiên cho đệ tử tạp dịch trong đò có
vụ linh căn được chia làm hạ, trung, thượng phẩm, phẩm càng cao tu luyện càng
nhanh càng dễ thăng cấp những kẻ này thì được gọi là thiên tài, những kẻ phế
vật thì có tư chất thấp luyện cả ngày chả bằng bọn kia luyện một giờ, cái lão
dậy cho bọn Lê Hoàng nói về vến đề này rất là dõ dàng à.
Để vào được Linh Sơn Môn thì kém nhất cũng phải có linh căn là hạ phẩm cao
cấp, dĩ nhiên là nhiều người không đạt đủ chỉ tiêu nhưng vẫn vào được môn phái
bằng nhiều cách khác nhau như 'tiền' chả hạn, mà tiên ở đây chắc chắn là không
phải loại tiền vàng phàm tục rồi, Lê Hoàng có linh căn trung phẩm cao gia, tư
chất không hề nhẹ chút nào thậm chí là rất tốt, theo lý thuyết thì Lê Hoàng có
thể bước lên được Kim Đan Đại Đạo với cấp độ linh căn này, khá là tuyệt vời đa
phần những đứa bên cạnh Hoàng đều chỉ có linh căn hạ phẩm, hiếm lắm mới có một
thằng là linh căn trung phẩm, còn hàng trung phẩm cao gia như cậu thì càng
hiếm hơn.
Có một điều đáng chú ý ở đây là chỉ cần có tu chất trung phẩm trung cấp là đã
có thể tiến vào ngoại môn tu luyên nhưng rất tiếc danh sạch ra nhập ngoại môn
đã hết và chủ yếu là Hoàng không có tiền để đút lót lên cậu chỉ đành ngập đắng
nuốt cay mà làm tạp dịch, ít ra làm tạp dịch vẫn có thể tu tiên.
Theo như những gì mà Lê Hoàng biết thì hệ thống tu luyện được chia làm Luyện
Khí, Trúc Cơ, Kết Đan và Nguyên Ánh còn có cảnh giới cao hơn không thì cậu
chịu lão già đến dạy cho đệ tử tạp dịch chỉ nói qua loa vài kiến thức cơ bản
rồi rời đi luôn, dĩ nhiên là Hoàng cũng không quan tâm đến chuyện đó cậu mới
chỉ đặt chân vào Luyện Khí thôi chưa đủ sức lo xa đến vậy.
Trong các cảnh giới trên thì mỗi cảnh giới được chia làm 10 tầng, cứ mỗi 3
tầng lại được chia ra làm một tiểu cảnh giới hạ, trung, thượng kỳ, tầng cuối
thì là viên mãn, cách biệt một tiểu cảnh giới chính là cả một cách biệt lớn về
lượng lẫn về chất, hiện Lê Hoàng đã là Luyện Khí Tầng 2 đỉnh cao và sắp lên
Luyện Khí Tầng 3 với kẻ mới luyện được bẩy tháng thì không tồi một chút nào,
không hề.
Ở cái thế giới tu chân này ngoài việc sử dụng công pháp tu tiên đi hấp thu
linh khí trời đất để tu luyện thành tiên ra thì còn có thể sử dụng ngoại vật
để gia tăng tốc độ tu luyện, phá tan bình cảnh, bất kì tu sĩ nào cũng đã từng
sử dụng ngoại vật để tu luyện, thứ mà được sử dụng rộng rãi nhất là đan dược
Đan dược được luyện chế từ nhiều loại linh thảo khác nhau, đan dược thì có rất
là nhiều loại, mỗi loại lại có một công dụng khác nhau từ chữa thương đến giải
độc, rồi còn cả tăng tiến tu vi, giúp phá tan bình cảnh, bảo vệ tâm thần,
luyện thể... bảo sao mà tu sĩ vứt bỏ đan dược đi được, không có nó con đường
tu tiên đã khó nay càng khó hơn.
Chấp Sử Đường là nơi phân phát nhiệm vụ cho đệ tử tạp dịch cũng là nơi quản
lý, áp dụng và thi hành luật pháp đối với đệ tử tạp dịch kiêm luôn truyện mỗi
tháng phân phát cho đệ tử năm viên hành khí đan trợ cấp, một cái đường mà làm
đủ thứ việc.
Hành khí đan là loại đan dược dùng vào việc hỗ trợ tăng tốc tu luyện cho tu sĩ
luyện khí mà nói chính xác là dành cho tu sĩ Luyện Khí hạ kỳ mà nói chuẩn hơn
là dành cho người mới bắt đầu tu tiên.
Vâng đây chính là loại đan dược cấp thấp nhất dùng cho lợn ăn, ở ngoại môn các
đệ tử toàn vứt cho thú nuôi ăn cho đỡ buồn còn ở tạp dịch thì là cho người ăn
mà thậm chí còn phải làm nhiệm vụ tháng thì mới được nhận 5 viên hành khí đan.
Khi Lê Hoàng đến nơi thì cũng có khá đông người sếp hàng chờ nhận đan dù cho
có là hàng phế phẩm cũng phải chịu không có mấy viên đan đó thì biết luyện đến
bao giờ? Lê Hoàng nhanh chóng xếp hàng vào, để lâu hơn tý nữa thì có mà đến
trưa.
Những người xếp hàng họ bàn tán với nhau đủ thứ chuyện trên trời dưới đất,
Hoàng cũng dỏng tai lên mà hóng cho đỡ buồn.
" Ngươi có nghe không, mấy hôm trước Lý sư huynh thách đấu Trần sư tỷ quyết
chiến lôi đài, kết quả là Lý sư huynh bị đánh cho gần chết, ta còn nghe nói
nếu không phải có Lý Tuất Sư Thúc can thiệp thì Lý Sư Huynh đã bị đánh tàn
phêd hai chân rồi."
" Không thể nào Lý sư huynh đã là luyện khí tầng 7 mà Trần sư tỷ mới có tầng 6
sao mà đánh lại được, lại còn là đánh gần chết nữa chứ, không tao không tin
lời mày nói thằng bốc phét."
" ô thằng này, tao nghe từ chính mồm một đệ tử ngoại môn mà sao mà sai được."
.........
" hôm qua tao nghe nói là tên Trần Lỗi bị bọn Phạm Bạch đuổi đánh, đang lúc
đánh nhau gay cấn thì đột nhiên tên Trần Lỗi thức tỉnh huyết mạch ngay lúc đó
Vũ sư thúc đi qua liền nhận hắn làm đồ đệ thế là thằng đó được nhận vào làm đệ
tử ngoại môn luôn."
" lại sắp có kịch vui để xem rồi đây bọn Phạm Bạch dây vào ổ kiến lửa rồi ha
ha ha"
" Nhưng mà tao nghe nói là tên Phạm Bạch có ông chú làm chấp sư đó ..."
......
Dù cho mấy cái lời tán phét này có đúng hay sai thì Lê Hoàng vẫn dong tai lên
mà nghe biết đâu mai sau có có ích thì sao? Thỉnh thoảng Hoáng cũng góp vài
lời vào cho vui, hỏi cho cặn kẻ câu truyện, qua mấy tên bà tám này Hoàng nhận
ra có truyện không ổn trong cái tông môn này, sắp sảy ra đại sự rồi.
C đứng nghe chuyện mãi rồi cũng đến lượt, Chấp Sư Đường cũng nhỏ, không có đồ
vật gì nhiều, có mỗi cái quầy đằng sau nó là cái bảng dán đầy các tờ nhiệm vụ.
- chào Nguyễn đại sư huynh, đệ đến để trả nhiệm vụ tháng trước cùng nhận đan
hàng tháng.
Lê Hoàng cung kính cúi chào một tên béo bụng tròn vo, mặt thì như cái bánh
bao, được cái nhìn rất hiền lành mặc một áo màu nâu ở ngực in hình một ngọn
núi mà ở đỉnh có mây vờn xung quanh, đây chính là tiêu chí của đệ tử ngoại
môn.
Áo đen là tạp dịch, áo nâu là ngoại môn, áo xanh là nội môn và áo lam là chân
truyền, phân cấp dõ dàng lành mạch không thể nhầm vào đâu được.
Tên béo lấy dưới quầy ra một chai ngọc đổ ra 5 viên đan tròn màu trắng lên một
cái khay.
- đây là năm viên hành khí đan, đưa nhiệm vụ tháng trước đây.
Lê Hoàng cất đan vào trong người rồi rút ra một tờ giấy đưa cho tên béo.
Tên beo cầm xem một lúc rồi để vào ngăn kéo, lây ra hai viên đá to bằng ngón
cái đặt lên quầy, rồi quay lại đằng sau giật ra một tờ nhiệm vụ để lên bàn.
- nhiệm vụ đổ rác một tháng được 2 viên linh thạch, mày làm rất tốt nhiệm vụ
lần trước, lần này tiếp tục làm nhé?.
Lê Hoàng nhận lấy và cảm ơn tên béo.
- cảm ởn sư huynh, đây là chút lòng thành của đệ mong huynh nhận lấy.
Lê hoàng đưa cho tên béo một viên linh thạch, tên béo cầm lấy rồi gật đầu, tay
thu lấy viên linh thạch mặt vẫn tỉnh bơ như không có chuyện gì, thằng này ăn
nhiều quá lên chai mặt rồi đây mà.
Hoàng thấy vậy thì liền lui ra, không phải là Hoàng muốn cho hắn một viên
linh thạch vất vả cả tháng trời làm nhiệm vụ mới được mà lại phải hai tay cống
một nửa cho một tên chỉ đứng một chỗ, nhưng không cống không được, nếu không
biếu hắn linh thạch hoặc đan dược thì hắn sẽ ban bố các nhiệm vụ khó hoặc
nhiệm vụ tốn sức tốn thời gian, thậm chí là hắn còn phát cho phế đan, làm việc
nặng là còn tốt chứ hắn mà cho phế đan thì khổ lắm.
Tên đúng như nghĩa, phế đan là thứ đan không dùng được, nó là đan bị luyện
hỏng hoặc tạp chất quá nhiều ăn vào người chỉ có hại cho cơ thể, từ ngày mới
vào Hoàng cũng đã chứng kiến việc đó nhiều lần rồi lên tháng nào cậu cũng biếu
hắn một 1 linh thạch cho dễ thở, mà tên đó cũng còn chút ít tâm.
Chả hạn như Hoàng cho nó 1 viên linh thạch thì hắn cho cậu làm nhiệm vụ đổ
rác, chỉ việc khi nào trời tối muộn thì lôi xe rác đi đổ ở bãi rắc sau núi là
được, đi độ 2-3 chuyến là hết cùng lắm là 2 tiếng là cùng so với những nhiệm
vụ phải làm cả ngày thì còn tốt chán, mấy tên đó lấy đâu ra thời gian mà tu
luyện, tư chất đã thấp thời gian tu luyện lại ít thì biết bao giờ mới đổi đời
được.
Khi nhận xong đan dược Lê Hoàng liền nhanh chân chạy xuống núi để đổi lấy 1
viên tụ khí đan hạ phẩm chuẩn bị trùng kích luyện khí tầng 3, tụ khí đan tốt
hơn nhiều hành khí đan chắc đủ cho cậu đốt phá cảnh giới.
Khi đang trên đường xuống núi thì Hoàng bắt gặp 1 kẻ đi lên, Lê Hoàng tránh ra
cúi gầm mặt xuống, chân thì cố bước đi thật nhanh, cố ý tránh mặt tên đó nhưng
hắn cố ý không hiểu mà gọi cậu lại.
- sư đệ đi đâu vậy.
Dù rất tức nhưng cậu vẫn phải dừng lại, cái thằng gọi Hoàng tên là Lý Hải nhìn
người ngợm dáng dấp thì cũng được tướng ta khá là tuấn, chỉ có điều đi đâu
cũng phải vác cây quạt theo dù đông hay hè, nhìn rất giống thằng mấy thằng
thần kinh hâm hâm.
Lê Hoàng thầm kêu không tôt nhưng vẫn phải đáp.
- đệ đang có ý định xuống núi, sư huynh đang bận à để không làm dám làm
phiền.
- huynh cũng vừa từ dưới đó lên, sư đệ không biết có thể cho ta vay vài viên
đan đươc không, dạo gần đây ta kẹt tại bình cảnh lên bí quá, ta muốn vay đệ
vài viên đan để đột phá yên tâm bao giờ có ta sẽ trả gấp đôi.
" vừa gặp mà tên này đã muốn lấy đan rồi thật là chó chết, mẹ kiếp mày kẹt
bình cảnh từ 3 tháng trước rồi đấy thằng cho, có ngày bố lấy lại cả gốc lẫn
lãi" Hoàng chửi rủa trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười.
- huynh cứ cầm đi bao giờ có thì đưa cho đệ cũng được.
Hoàng miễn cưỡng đưa cho hắn hai viên hành khí đan vừa lĩnh được, tên đó vội
cầm lấy rồi quay người đi luôn, hắn ta vội đi mà không để ý ánh mắt ác độc của
kẻ đằng sau.
Tên vữa nãy là người của gia tộc họ Lý, gia tộc tu tiên phụ thuộc vào Linh Sơn
Môn rất có tiếng và chức quyền ở đây, nhưng hắn ta chỉ là tên phế vật bị gia
tộc vứt vào tạp dịch cho đỡ ngứa mắt, linh căn chỉ là hạ phẩm hạ gia, tu 2 măn
rồi mà mới có luyện khí tầng hai đỉnh cao mà hắn ta cũng kẹt lại tại đây lâu
lắm rồi, đúng là phế hết chỗ nói.
Nhưng dù cho chỉ là phế vật nhưng hăn ta vẫn là họ Lý, chó cậy nhà gà cậy
chuồng, thằng này chuyên đi bắt nặt những thằng thấp cổ bé họng như Lê Hoàng.
" chính sự ngu ngốc của mày sẽ phải trả giá, tao thề đợi tao lên tầng ba thì
mày..." Hoàng vừa đi vừa làm bầm.
Không phải Hoàng sợ hắn mà cố ý hạ thấp mình, đó là bản tính của cậu từ nhỏ,
trước khi vào tiên môn Lê Hoàng chỉ là một tên ăn mày mồ côi cả cha lẫn mẹ, bị
ghẻ lạnh bởi mọi người xung quanh, khổ sở vật vã chỉ để sống, ăn xin, trộm
vặt, thậm chí là giết người chỉ để có miếng cơm vào bụng, xã hội tôi luyện tâm
trí Hoàng thành sắt, đời dạy cho Lê Hoàng biết cách nhẫn nhục trước kẻ mạnh để
rồi một ngày nào đó ta có thể dẫm đạp hắn dưới chân mình như những cin gián dơ
vẩn, không chắc Hoàng không muốn ra tay nhưng đã ra ray là phải thành công.
Lê Hoàng rất nhanh bình ổn lại tâm tình của mình, cậu tiếp tục đi xuống núi
vào khu chợ của mấy gia tộc lập gần đó.