Người đăng: Khanhtoanskt@
Suy nghĩ một hồi lâu, Tử Phàm quyết định về Tông Môn. Bởi vì sau trận chiến
với bọn người Phùng Mặc, hắn cảm giác tu vi lại muốn đột phá ngay cả cách vận
dụng Thiên Quyết cũng thuần thục hơn một ít.
Tâm niệm khẽ động, ngọc bài thân phận trên người lập tức sáng lên giúp hắn xác
định phương hướng. Tử Phàm theo đó lại tiếp tục cất bước trở về, trong lòng
thì có một chút gì đó mong chờ vô cùng.
. ..
Trong sơn động.
Tiểu cô nương nũng nịu nói, trong lời nói còn đem theo một chút trách móc. Bên
cạnh bà lão kia khuôn mặt lạnh lẽo giống như đang không vui biểu tình.
Xoa đầu cháu gái, Lão ẩu thở dài trong lòng, lão biết đứa cháu gái này của
mình tính tình tốt bụng. Mà với tính cách như vậy, sau này bước ra ngoài sẽ
không thể tồn tại được bởi vì chính cái hiền lành, tốt bụng sẽ là con dao giết
chết bản thân. Có thể thấy được thế giới bên ngoài tàn khốc đến mức nào. Lão
lại nghĩ lại quá khứ mình lúc còn trẻ, một quá khứ đến tận bây giờ lão nghĩ
lại vẫn thấy xót xa. Cho nên lão ẩu không muốn đứa cháu gái này sẽ lại giống
như mình...
Bốn ngọn núi cao lớn mọc sát nhau giống như bốn ngón tay của cự nhân nhô lên
từ mặt đất, cho nên nơi đây mới có tên gọi là Tứ Trạch sơn mạch. Mà bên trên
sơn mạch chính là nơi Tứ Trạch Tông tọa lạc, người bình thường muốn đến được
đây là điều vô khả tư nghị.
Lúc này Tử phàm cũng đã về đến chân núi, hắn thong thả từ từ bước lên. Đi được
một đoạn thì thân thể hắn đột nhiên biến mất, đây chính là hắn đã bước qua
trận pháp hộ sơn của Tứ Trạch Tông. Chỉ người có lệnh bài thân phận do tông
môn phân phát mới có thể ra vào tự do, bằng không chính là sẽ bị trận pháp
công kích nếu cố ý xâm phậm. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến người bình
thường không thể bước vào.
Theo bậc thang đi lên, rất nhiều ánh mắt chăm chú đánh giá hắn. Người nào
người nấy tụm lại bàn luận nhưng chỉ là đệ tử ngoại môn cùng tạp dịch mà thôi.
Còn cái kia nội môn cùng hạch tâm thì khó thấy vô cùng, chỉ có lúc bọn họ làm
nhiệm vụ mới xuất hiện bằng không chính là bế quan tu luyện. Người nào không
mong muốn tuổi thọ của mình gia tăng, nữ tử nào không mong muốn nhan sắc mình
trẻ mãi... Thế nên chỉ có tăng lên tu vi mới là vương đạo.
Vẫn sắc mặt lạnh lùng, Tử Phàm không quan tâm xung quanh cứ thế một đường về
nơi ở. Hắn rất nhanh muốn đột phá rồi, chỉ còn khuyết thiếu một chút tích lũy
mà thôi. Nhưng hắn không lo lắng vì phần này đã có cái kia dị thạch, việc cần
làm bây giờ chỉ là đột phá mà thôi.
Trong gian phòng trật trội, Tử Phàm hắn ngồi khoanh chân nhắm mắt ngưng thần.
Trước mặt hắn được đặt một viên dị thạch, nhưng Tử Phàm vẫn chưa vội tu luyện.
Hắn đang suy nghĩ về việc sử dụng trạng thái khi thúc giục thiên quyết, bởi vì
theo như tin tức hắn nhận được khi đạt được thiên kinh. Đó chính là thôn phệ,
đây là điều kiện tiên quyết nếu muốn đại thành thiên quyết. Cho nên hắn muốn
thử nghiệm việc này...
Hít một hơi sâu, Tử Phàm bắt đầu vận chuyển pháp quyết. Từng luồng sáng tử sắc
dần dần từ người hắn tỏa ra rồi bao bọc lại thân thể, con mắt đen ánh cũng đã
biến thành xanh. Hai tay nhấc lên đặt vào bề mặt dị thạch, tâm niệm bắt đầu
vận hành thiên quyết.
Từng đám khói trắng mịt mù tỏa ra từ dị thạch rồi lại theo lòng bàn tay Tử
Phàm chui vào. Hắn bất chợt giật mình bởi kinh khủng năng lượng từ dị kia tỏa
ra làm hắn các đường kinh mạch đều căng cứng đến đau nhức.
Tử Phàm như phát điên cười lớn, tiếng cười của hắn vang ra cả khu ngoại viện.
Các đệ tử xung quanh nghe thấy đều sởn cả gai ốc lên, nhưng chẳng ai dám phàn
nàn gì cả. Ngươi có như hắn có người chống lưng, ngươi có như hắn được gan
lớn. Thế nên bọn họ chỉ biết nhẫn nhịn.
Hai ngày, ba ngày... một tuần trôi qua.
Trong phòng Tử phàm lúc này vẫn tràn ngập tử sắc nhưng nếu nhìn kĩ thì có thể
thấy lúc này tử sắc quang đã sáng chói hơn cũ. Từ đó chỉ có một nguyên nhân,
đó chính là Tử Phàm hắn đã đột Phá luyện thể tầng bốn.
Thế nhưng Tử Phàm hắn vẫn chưa tỉnh lại, bản thân còn đang chìm đắm trong tu
luyện. Bởi vì sau khi đột phá tầng bốn, hắn cảm thấy bản thân đột phá tầng năm
vẫn còn dư sức. Vì vậy hắn lúc này đang cố hết sức hấp thụ năng lượng từ dị
thạch để tích lũy cho bản thân tăng lên tu vi.
Thời gian lần tu luyện này lại tăng thêm hai tuần, sau hai tuần Tử Phàm hắn
mới đột phá Luyện thể tầng năm. Cái này nếu như người khác biết được chắc chắn
sẽ phải khiếp sợ vô cùng, ba tuần đột phá hai tầng luyện thể. Điều này sợ rằng
chỉ có thiên tài của tông môn, gia tộc, đại giáo lớn mới có thể xuất hiện.
Theo hai mắt Tử Phàm mở ra, toàn thân hắn khí tức bất ngờ cuồng bạo. Tử sắc
ánh sáng tràn ngập gian phòng nhưng rất nhanh liền biến mất. Hắn đứng dậy đấm
ra một quyền xuống đất, mặt đất lập tức bị tay không xé rách đâm xuống tạo
thành hố sâu. Nhìn uy lực như vậy Tử Phàm cảm thấy rất hài lòng, có thể so với
luyện thể tầng bảy.
Bản thân lời nói đắc ý nhưng không tự mãn, bởi vì hắn biết với tu vi hiện tại
của mình vẫn chỉ được coi là kiến hôi mà thôi. Chỉ khi nào đạt tới Trúc cơ thì
mới được coi là chân chính võ giả, có tư cách kiêu ngạo. Thế nên hắn vẫn cần
phải cố gắng rất nhiều...
Cởi y phục, Tử Phàm hắn từ từ rửa sạch đi những tạp chất từ cơ thể sau khi đột
phá thải ra. Tạp chất bị loại ra đến đâu nơi đó liền để lộ làn da sáng bóng mà
cứng như sắt thép của Tử Phàm, đây cơ thể mạnh mẽ chính là đặc trưng của Luyện
thể tu sĩ. Sau khi tắm rửa xong hắn lựa chọn mặc y phục đệ tử ngoại môn thay
vì Đan dược các. Bởi bộ y phục này làm cho hắn sức phòng ngự tăng lên cũng như
thân phận cho nên hắn mới lựa chọn.
Trong lòng hào hứng, ngay sau đây sẽ là màn mà hắn yêu thích nhất, kiểm tra
chiến lợi phẩm thu được từ bọn người Phùng Mặc.
Đặt bốn cái túi kia trữ vật lên giường, Tử Phàm bắt đầu kiểm tra đồ vật bên
trong. Hắn liên tục xem xét tỉ mỉ, vài phút sau mới thu hồi ý niệm. Qua một
hồi kiểm tra hắn thấy bên trong chủ yếu là đan dược, tinh thach... cùng một
một cái bản đồ, theo hắn suy nghĩ chắc là bản đồ dẫn đến bảo tàng nào đó.
Nhưng những thứ này vẫn chưa đủ thu hút được ánh mắt của hắn, mà đồ vật được
quan tâm nhất chính là thanh hỏa kiếm hạ phẩm linh khí kia.
Một thanh kiếm được tạo ra từ xương của hỏa điểu yêu thú cấp hai. Hai tay Tử
Phàm sờ qua lại những nét linh văn huyền diệu do các bậc luyện khí sư tỉ mỉ
chạm trổ lên. Cái nhiệt độ từ hỏa kiếm tỏa ra khiến Tử Phàm dần dần nóng bức,
có lẽ nó cần một giọt máu nhận chủ còn hơn là để sờ nó trong lúc nó mất tự
chủ.