Nghiền Ép


Người đăng: Khanhtoanskt@

Phùng Mặc cùng tên đệ tử kia lập tức chia ra hai hướng khác nhau để chạy với
hi vọng có thể sống sót. Hắn không ngờ bản thân lại trêu chọc phải một tên sát
tinh như vậy, bây giờ ngay cả tính mạng bản thân cũng đang gặp nguy hiểm.

Nhìn hai kẻ này chạy chốn, Tử Phàm hắn không có ngăn cản mà chỉ cười lạnh, ánh
mắt hắn còn toát lên sự phấn khích lạ thường. Đến khi hai kẻ này chạy khuất
bóng thì hắn mới bắt đầu truy đuổi.


  • " Cuộc đi sắn bắt đầu! "

Kẻ hắn truy đuổi đầu tiên chính là tên đệ tử có tu vi luyện thể tầng ba, bởi
vì tên này là kẻ dễ giải quyết nhất. Tốc độ như thiển điện, Tử Phàm chớp mắt
đã đuổi sát con mồi, điều này làm tên kia trong lòng lập tức phát lạnh. Ánh
mắt dần dần trở nên tuyệt vọng, sắt mặt hắn trở nên dữ tợn :


  • " Đừng có ép người quá đáng, bằng không thì chính cá chết rách lưới."

Nhưng nhìn thấy Tử Phàm vẫn không có ý gì là tha cho hắn, trong lòng hắn lập
tức hừ lạnh quyết không cho Tử Phàm có trái ngon để ăn. Con ngươi dần dày đặc
tơ máu điên cuồng, toàn thân gân xanh nổi lên, khí tức bất ngờ bạo loạn.


  • " Muốn tự bạo? Không dễ vậy đâu. "

Tử Phàm cười lạnh nói, tay phải điểm túi trữ vật. Mộc kiếm từ trong lập tức
bay ra theo sự khống chế của hắn hóa thành một đạo trường hồng bắn về phía
trước. Chỉ nghe thấy "phụp" một tiếng, trên chán của tên kia lập tức xuốt hiện
một lỗ máu bằng ba đầu ngón tay. Sinh cơ chớp mắt biến mất, nam tử thân thể đổ
xuống. Ánh mắt lúc chết còn mang theo một tia không cam lòng.

Đứng đó yên lặng một chút, Tử Phàm thân thể lại biến mất tiếp tục đuổi theo
Phùng Mặc ở phía xa. Hắn giống như một đạo chớp típ di chuyển, tốc độ nhanh
đến mức có thể tương đương với phi hành của Trúc cơ sơ kỳ. Cái này làm cho
người ta phải lóa mắt, kinh hô hai chữ " nghịch thiên ".

Thế nên, lấy tốc độ luyện thể tầng bốn của Phùng Mặc ngay từ đầu đã không có
cơ hội thoát thân. Chỉ trong vài phút hắn đã bị tử phàm đuổi đến, nhìn thấy
vậy trong mắt hắn liền mang theo một tia ác liệt.

Ông

Phùng Mặc xoay người, sử dựng hỏa kiếm chém một đạo về Tử Phàm. Linh văn trên
kiếm lập tức phát sáng chói mắt, hỏa diễn từ nó phun trào hóa thành một con
hỏa điểu thân cao năm mét cùng sải cánh mười mét khủng bố.

Óa...óa...

Hỏa điểu sau khi xuất hiện liền phát ra tiếng kêu chói tai, rồi ngay lập tức
công kích về phía Tử Phàm. Nơi nó đi qua không gian bị sức nóng làm cho vặn
vẹo cùng cây cối bừng bừng bốc cháy.

Tử Phàm ánh mắt lạnh lẽo, thúc giục thiên quyết. Cả người ánh sáng tử sắc bùng
lên chói mắt, mắt của cũng đang màu xanh dương lập tức chuyển sang xanh tím
đan xen. Vừa lúc hỏa điểu cũng đã đến gần, cả hai va chạm lập tức phát ra
tiếng nổ kinh thiên. Phùng Mặc sợ bản thân bị quấn vào nên đã nhanh chóng rời
xa...


  • " Muốn đấu với ta ! Hắc hắc... Ngươi vẫn chưa xứng đâu. "

Phùng Mặc cười đặc ý nhưng bản thân hẳn cũng không khá hơn gì, để sử dụng một
chiêu kiếm lúc nãy thân thể hắn đã chịu trọng thương rất nặng. Chỉ nhìn qua bộ
dạng của hắn hiện tại thì biết, mắt đỏ ngầu, mặt trở thành trắng bệch không
còn giọt máu, miệng thì không ngừng có máu tươi tuôn ra thê thảm vô cùng.

. ..

Sau khi Tử Phàm cùng hỏa điểu va chạm, mặt đất chỗ đó ngay lập tức đã bị bào
thành hố sâu. Trong hố lúc này vẫn còn lửa cuồng bạo tuôn lên chưa tắt, thế
mới thấy được uy lực của linh khí lớn đến nhường nào.

Tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc nhưng vào lúc này, từ trong hố sâu rực lửa.
Một luồng ánh sáng tử sắc bỗng nhiên bùng lên phá tan hỏa diễm xung quanh, cái
này làm cho Phùng Mặc biến sắc. Hai con ngươi hắn nhìn xuống hố chỉ thấy một
thanh niên nhân thân đã bị nhuộm đỏ tiên huyết đang được tử sắc ánh sáng bao
bọc. Cái này làm cho hắn không thể tin tưởng, một kích toàn lực của linh khí
mà không đánh chết được một tên luyện thể.


  • " không thể nào... Nhất định là ảo giác. Đúng, nhất định là ảo giác. "

Hắn cắn răng đau khổ tự nhủ, nhưng chỉ một lúc thân thể hắn lập tức cứng ngắc
lại. Đầu lâu nổ tung, cảnh tượng khát máu vô cùng, đến lúc chết hắn vẫn không
thể tưởng tượng mình sẽ chết như vậy. Bên cạnh xác Phùng Mặc, Tử Thàm toàn
thân đều là tiên huyết nhuộm đỏ, con mắt thâm thúy vô hồn.

Hắn tiện tay thu lấy Linh khí cùng túi trữ vật của Phùng mặc, bản thân tốc độ
bộc phát quay lay chỗ ban đầu thu lượm tất cả túi trữ vật của bọn người kia
rồi mới rời đi. Nơi đây lúc này chỉ còn lại biển lửa đang rực cháy lan khắp
khu rừng.

. ..

Hai trăm dặm phía ngoài.

Nơi này xuất hiện một thanh niên nhân toàn thân có ánh sáng tử sắc bao bọc,
tuy nhiên có một điểm đáng chú ý hơn là thân thể người này lại bị máu tươi
nhuộm tỏ. Mà thanh niên này không ai khác chính là Tử Phàm, sau khi rời khỏi
hắn liền một mạch di chuyển tới đây.

Cảm giác đã an toàn, Tử Phàm mới ngừng vận chuyển thiên quyết. Ánh sáng tử sắc
bao bọc hắn cũng theo đó biến mất, con mắt màu xanh dương cũng trở lại bình
thường đen ánh. Hắn lúc này mới hiện rõ những vết thương trên thân thể nặng
tới hở cả xương cốt. Miệng phun tiên huyết, Tử Phàm thân thể ngã xuống đất
ngất đi... Hắn đây chính là lần đầu vận chuyển " Phá pháp thông thiên quyết "
để giao chiến nên hơi quá sức bởi tu vi còn yếu cũng do bị thương quá nặng nên
lúc này mới ngất đi.

Thời gian dần dần trôi qua, cũng không biết qua bao lâu Tử Phàm lúc này mới
tỉnh lại. Ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh rồi nhìn lại bản thân, hắn phát hiện
bản thân vết thương đều đã được băng bó lại ngay cả y phục cũng được đổi theo.

Bị giật mình hắn con mắt càng mở lớn hơn đánh giá lại xung quanh, nơi hắn đang
nằm lại là một cái sơn động. Xung quanh được đặt rất nhiều đồ đạc sinh hoạt
hàng ngày, có sách, có bàn,... Liếc mắt sang bên trái hắn phát hiện bên cạnh
lại ngồi một tiểu nha đầu xinh xắn tuổi tầm 11-12.

Tiểu cô nương nhìn thấy hắn tỉnh lại thì bất ngờ la lên, " Nãi Nãi, ca ca hắn
tỉnh lại rồi. ". Tiếng la vang khắp sơn động, làm cho ngay cả Tử Phàm cũng
phải giật mình bởi vì nhìn tiểu cô nương 11-12 tuổi ngây thơ này vậy mà cũng
là là võ giả tu vi cao hơn hắn Luyện thể tầng bốn.

Cái này nãi nãi trong miệng tiểu cô nương này tu vi cao bao nhiêu, nghĩ thế
thôi hắn cũng cảm thấy toàn thân phát lạnh.

Vài phút sau, từ cửa sơn động bước vào một bà lão già nua, mặt đã che kín bằng
những nết nhăn của năm tháng tuổi già. Bà lão tay chống gậy run run bước vào,
nhìn qua chẳng ai nghĩ bà lão như vậy lại là một võ giả. Qua bề ngoài, Tử Phàm
khảng định không có đơn giản như vậy, nhìn qua thì đây là một người đã gần đất
xa trời nhưng trên thực tế sợ rằng lại khác biệt rất lớn.

Hắn làm người cũng có quy tắc, có ơi phải báo có oán phải trả. Cho nên gặp bà
lão hẳn rất thật lòng chào hỏi, tuy trên mặt vẫn mang theo vẻ lạnh lùng. Bà
lão thấy như vậy cũng chỉ gặt đầu cũng không nói một lời. Tử Phàm trong lòng
nghi hoặc nên hắn cũng không nhịn được hỏi trước :


  • " Trước tiên vãn bối xin đa tạ tiền bối đã cứu giúp. Sau đó xin hỏi, chúng
    ta không quyen biết tại sai tiền bối lại không đề phòng giúp đỡ như vậy. "

Hắn hỏi vậy bởi vì hắn biết, thế giới này không có sự nhân từ mà chỉ có tham
lam và dối trá. Người với người nuốt nhau, chỉ có kẻ mạnh mới có tư cách làm
chủ tương lai của mình. Nghe hắn hỏi vậy trên mặt nhăn nheo của bà lão hiện ra
nét không vui.


  • " Lão Bà ta chẳng có lý do gì để cứu ngươi...

Có cảm ơn thì hãy nói với cháu gái tốt bụng của lão. Còn bây giờ ngươi đã tỉnh
lại, có thể đi được rồi. Ta cùng cháu ta không muốn dính đến chuyện đời. "

Dứt lời bà lão phất tay làm Tử Phàm choáng váng, đến khi tỉnh lại thì đã thấy
mình xuất hiện ở chỗ khác. Điều này làm Tử Phàm giật mình thầm, nếu đối phương
có ý giết hắn thì chẳng phải quá dễ dàng sao.


Tiên Lộ Độc Tôn - Chương #19