Kì Biến Trong Kì Biến (thượng)


Người đăng: Thongthong2021

Bất tri bất giác trôi qua, ngay lúc này Trần gia gia tộc các thiếu niên trẻ
tuổi hầu như đều đang rức háo hức chờ đợi cuộc thi đấu so tài tuyển chọn Trần
gia đệ nhất thiên tài.

“Trần Quang nắm chắc phần thứ nhất”

“Ta cũng nghĩ vậy, ta chỉ đang phân vân không biết vị trí thứ hai và thứ ba là
ai, thật là mong chờ.”

Nhiều thiếu niên trẻ tuổi lúc này đang bàn tán xôn xao. Chỉ là dù sao ai cũng
nghĩ rằng Trần Quang sẽ là người chiến thắng sau cùng tựa như đó là một kết
quả không thể nào thay đổi.

“Trưởng lão Vân Sơn tông tới.”

Trần Lâm trên mặt hiện lên một tia lo lắng, bất quá hắn vẫn nhanh chóng tiến
lên tiếp đón vị trưởng lão kia.

“Tại hạ Trần Lâm, mời trưởng lão qua bên này thượng tọa. Lần này trưởng lão
đến thật là vinh hạnh cho gia tộc chúng ta.”

Bất quá tên trưởng lão Vân Sơn tông kia cũng chỉ gật đầu với Trần Lâm, liền
rãi đều bước tiếng về phía Trần Sư.

“Hoa huynh, vẫn khỏe.”

Nhị trưởng lão cười nói.

“Ta khỏe. Lần này Quang nhi nắm chắc phần thắng chứ?”

Tên trưởng lão Vân Sơn tông bình thản trả lời.

“Chắc chắn… chắc chắn.”

Nhị trưởng lão vừa trả lời vừa nhàn nhạt nhìn sang Trần Lâm.

“Tốt, tốt”

Trưởng lão Vân Sơn tông tán dương xong liền nhắm mắt ngưng thần không thèm để
ý mọi chuyện xung quanh.

Trần Sơn từ phía xa lạnh lùng nhìn tên trưởng lão Vân Sơn tông cùng Trần Sư.
Hắn không cảm thấy có gì đáng sợ, hắn nghĩ rằng không có hoàn cảnh nào tuyệt
vọng, chỉ có người tuyệt vọng vì hoàn cảnh.

Đại trưởng lão đứng võ đài, khí thế uy nghiêm, trầm giọng nhưng vẫn khiến tất
cả mọi người tại đại hội nghe rõ từng chữ:

“Hôm nay là Đại hội Trần gia chúng ta để chọn ra Trần gia đệ nhất nhân. Vị trí
đầu tiên sẽ được trở thành Vân Sơn tông đệ tử ngoại môn. Tất cả những ai tham
gia liền tiến lên bốc thăm. Số giống nhau sẽ là đối thủ với nhau.”

Sau khi bốc thăm ai nấy đều rất nôn nóng đợi chờ thi đấu. Trần Sơn rút được
phiếu số 17, bất quá đợt này đối thủ của Trần Sơn là một thiếu niên danh tự
Trần Hàn thuộc Trần gia chi thứ. Thi đấu đầu tiên là Trần Yên Nhiên, chỉ có
điều đối thủ của cô ta đã rút lui. Kế đến là Trần Lỗi. Đối thủ của hắn cũng là
một chi thứ của Trần gia tu vi luyện khí lục giai.

“Lưu Vân Nhất Trảm”

Trần Lỗi hét lớn liền một tay kiếm bổ dọc về phía đối thủ.

“Bán Nguyệt Trảm”

Người thiếu niên kia cũng hô lên một tiếng xuất ra một chiêu.

Chỉ có điều tu vi chênh lệch hai vị, uy lực một đao kia không thể nào so sánh
được với kiếm trong tay Trần Lỗi. Một chiêu hạ địch Trần Lỗi liền liếc xuống
nhìn Trần Sơn, trên miệng xuất hiện một tia mỉm cười. Trần Sơn thấy vậy liền
từ tốn đưa tay lên phủi một bên vai áo, ánh mắt xem thường Trần Lỗi khiến đối
phương tức giận.

Sau Trần Lỗi, đến lượt Trần Quang thượng đài. Cũng y như Trần Yên Nhiên, đối
thủ của y từ bỏ thi đấu. Sau đó, lần lượt từng trận chiến diễn ra, chỉ là
những thiếu niên thuộc các chi thứ trong gia tộc nên có thể nói những trận đấu
đó không có gì để quan sát.

“Trần Sơn và Trần Hàn mau cùng nhau thượng đài”

Đại Trưởng Lão hô lên.

Trần Sơn bước chậm rãi, mang theo phong thái ung dung của Bạch Lão, khuôn mặt
bình thản tiến lên tràng đấu.

“Bắt đầu”

Đại trưởng lão ra hiệu cho trận chiến bắt đầu.

“Kim Sa Thủ”

Trần Hàn xuất chiều, một cự thủ nóng rực bay về phía Trần Sơn. Nhưng có nghĩ
cũng không nghĩ tới Trần Sơn không xuất chiều, cứ lấy thân thể tiến lên đối
công. Điều này khiến cho toàn trường há hốc mồm, không hiểu chuyện gì đang xảy
ra. Có kẻ còn lấy hai tay lau lau mắt cứ như là nhìn lầm vậy.

“Làm sao có thể? Huyền khí thất giai lấy tay không đỡ lấy công kích của huyền
khí bát giai. Có chuyện hư cấu như vậy sao?”

Một kẻ đang xem hô lên.

Thấy công kích của mình không mảy may ảnh hưởng đến Trần Sơn, Trần Hàn liền
xuất toàn lực ra đối phó.

“Kim Sa Xuyên Không Thạch”

Trần Hàn la lên thật to, một bàn tay nhanh như thiểm điện, uy phong sắc bén
lao tới Trần Sơn.

“La to cỡ nào cũng vô dụng thôi”

Trần Sơn tay không chụp lấy cánh tay đang xuất chiêu của thiếu niên kia, quật
xuống.

“Rầm”

Trần Hàn nằm dưới đất ôm cánh tay bị gãy, vẻ mặt vô cùng hoảng sợ nhìn Trần
Sơn.

“Trần Sơn thắng!”

Đại trưởng lão hô lên.

Sau đó, Trần Sơn liền tiến xuống tràng thi đấu dưới biết bao cặp mắt ngạc
nhiên đổ dồn về hắn chỉ là hắn chẳng màn quan tâm tới.

“Tại sao trong thời gian ngắn, hắn lại mạnh mẽ đến như vậy?”

Có kẻ bắt đầu đặt câu hỏi.

“Ta còn nghe phông phanh mấy bữa trước hắn một chiều đả bại Trần Yên Nhiên
cùng Trần Hoàng, thật sự là quái vật.”

“Ta cũng cũng không tin vào mắt mình, có lẽ năm nay hắn sẽ đứng thứ hai.”

Một tràng bàn luận xôn xao khiến cả đại hội xôn xao hẳn lên. Kế đến là trận
luận bàn giữa Trần Yên Nhiên và Trần Lỗi.

“Yên Nhiên tỉ, ta nhận thua!”

Trần Lỗi vui vẻ chấp nhận chịu thua. Điều này khiến cho một sô thanh thiếu
niên quá khích trở nên khó chịu. Có người còn bỉu môi châm chọc.

“Tu vi thì bằng nhau. Vậy mà cũng không dám đấu một hồi. Nhạt!”

Kế đến là Trần Quang, vẫn như lần trước đối phương trực tiếp chịu thua cũng
không muốn đấu với hắn. Đáng ngạc nhiên là đối thủ kế tiếp của Trần Sơn cũng
trực tiếp chịu thua, khiến cho toàn trường sôi sục hẳn lên.

“Tên kia, ngươi với hắn cùng là thất giai, sao không chiến, hèn nhát đến thế
là cùng!”

Tên đối thủ của Trần Sơn cũng hằn hộc trả lời lại:

“Ngươi thì biết cái bố khỉ gì, Trần Hàn hơn hắn một giai còn thua, ta giai vị
bằng hắn thì tính toán cái gì chứ, không biết thì câm mồm lại!”

Trần Sơn nghe vậy cũng chỉ có thể lắc đầu:

“Thế hệ trẻ của Trần gia cần phải được đào tạo lại rồi. Quá kém cõi, nhu
nhược!”

Hắn lẩm bẩm trong miệng.

Bỗng giọng đại trưởng lão một lần nữa vang lên.

“Trần Quang, Trần Yên Nhiên và Trần Sơn ba người các người liền tiến lên đây
bốc thăm xem ai sẽ được bỏ qua một trận vì hiện tại chỉ còn ba người các
ngươi.”

Trần Sơn hắn rút được phiếu trống, nên Trần Quang và Trần Yên Nhiên sẽ thi đấu
với nhau. Bất quá cũng như mọi người nghị luận, Trần Yên Nhiên lập tức từ bỏ
thi đấu để anh mình thắng.

“Kế đên đây là trận quyết đấu cuối cùng trong đại hội ngày hôm nay của Trần
gia chúng ta. Đệ nhất nhân của gia tộc ta sẽ được vinh hạnh trở thành đệ tử
ngoại môn của Vân Sơn tông.”

Đại trưởng lão trong tia mắt có một chút ảm đạm nói ra.

Trên tràng đấu, Trần Sơn và Trần Quang đứng đối diện nhau. Trái ngược với
phong thái ung dung, vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn của Trần Sơn là sự hùng
hổ bá đạo, khóe miệng nhếch cười, xem thường đối thủ của Trần Quang. Đối với
một luyện khí cửu giai đỉnh phong như hắn thì chuyện thua một tên trẻ tuổi tu
vi luyện khi thất giai là chuyện không thể nào.

“Ngươi dám đả thương muội muội của ta, ngươi xem ta sẽ hành hạ ngươi như thế
nào. Còn con tiện tì kia, ngươi chờ xem ta sẽ vui vẻ cùng nữ nhân của ngươi ra
sao. Cảnh tượng mỹ miều kia chắc ngươi sẽ không tưởng tượng được ha ha ha.”

Trần Quang không mặn không nhạt nói ra.

Trần Sơn trên người xuất hiện một tia sát khí.

“Ngươi nhất định phải chết. Ta đã quá vị tha rồi.”

“Bá Phong Toàn Trảm”

Một đao đầy phong mang của Trần Quang xuất ra sắc bén đến tột cùng tựa như
nhất trảm đoạt lấy mạng của Trần Sơn. Đối diện, phong thai ung dung của Trần
Sơn vẫn còn đó, hắn tiện chân bước lên lấy tay không ngành kháng với đao.

“Oành”

Trần Sơn lui ba bước, khóe miệng mỉm cười. Nhìn thấy Trần Sơn như vậy đối với
một trảm của mình, Trần Quang lửa giận quanh thân.

“Cũng rất khá, chỉ có điều ta chưa vận hết toàn lực. Bây giờ ta sẽ cho ngươi
thấy ngươi kém ta cỡ nào.”

Trần Quang hằn hộc nói.

“Tới đi.”

“Huyền m Bá Phong Trảm”

Trần Quang hét lớn. Đao chém ra ngoài phong mang, còn có một tia âm khí, thiên
địa chân khí xung quanh một trảm kia dường như đang bị ăn mòn kịch liệt.

“Không nghĩ tới Quang nhi đã luyện tới được trảm thức này.”

Tên trưởng lão ngoại môn Vân Sơn tông, trong mắt xuất hiện một tia phấn khởi
nói ra.

“Ngươi nhất định phải chết.”

Yên Nhiên ngoan độc nói ra.

Trên tràng đấu, đối diện với đao mang khí thế kia, Trần Sơn liền vận Thiên
Long Thần Ấn quyết, toàn thân hắn hiện ra một vòng hoàng quang, chỉ là vòng
hoàng quang thu liễm lại chứ không phát ra. Trong nháy mắt, Trần Sơn dùng thân
thể tiếp nhận một trảm kia liền tiến đến kế bên Trần Quang.

“Kim Sơn Nhất Kích”

Trần Sơn hô lên một tiếng, một chưởng lên ngực Trần Quang khiến hắn bay lui
năm thước phun ra một ngụm máu.

Toàn trường sững sờ! Im lặng!

Vài khắc sau, có kẻ hô lên:

“Hoang đường! Thật sự quá hoang đường!”

Có người tỏ ra hiểu biết phán xét:

“Thiên hạ chuyện gì cũng có thể xảy ra. Theo ta thấy Trần Quang quá xem thường
đối thủ nên bị đối thủ khiến cho lật thuyền trong mương!”

Có người còn lắc đầu tỏ vẻ thất vọng. Có người thì hưng phấn đến tột độ.

Trưởng lão ngoại môn Vân Sơn tông trên mặt phẫn nộ. Ánh mắt thâm độc nhìn Trần
Sơn, bất quá hắn vẫn không nói một lời nào chỉ tự nhủ:

“Kẻ này tất phải diệt sát!”

Trần Yên Nhiên cùng cha cô ta nắm chặt song thủ, hận không thể hạ sát hắn ngay
lập tức.

Trên tràng thi đấu, Trần Quang đột nhiên khí thế tăng cao. Mi mắt Trần Sơn híp
lại, bộ dáng khó hiểu:

“Tu vi của hắn tại sao lại tăng lên? Hừm, huyền sĩ nhất giai…”

Trần Sơn lẩm bẩm, tỏ ra bộ dáng thận trọng.

“Ngươi nhất định phải chết”

Trần Quang hét lên hắn bắt đầu điên cuồng tung ra công kích liên tục khiến cho
Trần Sơn liên tục lui về phía sau. Khóe miệng Trần Sơn xuất hiện vệt máu.

“Liều với ngươi. Huyền Trọng Thanh Sơn, khai!”

Trần Sơn hô lên, xuất ra một chưởng khiến không gian xung quanh như bị chèn
ép, chưởng thức hiện ra như một ngọn núi to lớn lấn át hết tất cả công kích
của đối thủ.

“Oànhhhhh”

Một tiếng nổ lớn, một phần không nhỏ của đài thi đấu đã bị tan nát. Trần Sơn
khí thế bất phàm, phong thái ung dung khoang tay đứng nhìn một kẻ đang nằm bất
động.

Vân Sơn ngoại tông trưởng lão không cảm giác được khí tức của Trần Quang liền
quay sang nhìn Trần Sư cùng Trần Yên Nhiên không mặn không nhạt nói:

“Hắn chết rồi!”

Rầm!

Một cái bàn tan thành vụn.

“Tên hỗn đản! Ngươi dám giết con ta! Ta giết ngươi!”

Trần Sư giọng đầy lửa giận hét lên.

“Ngươi dám! Khi nãy chắc hẳn ai cũng nghe rõ ràng con của người đòi lấy mạng
của cháu ta. Bây giờ hắn chết chỉ trách hắn không có thực lực mà ngôn cuồng tự
mãn!”

Người lên tiếng chính là Trần Lâm.

Trần Sư như bất chấp tất cả, liền vận chân khí quyết sống mái với Trần Lâm.
Đại trưởng lão cũng chuẩn bị động thân. Chỉ là khi Trần Sư nhìn thấy tên
trưởng lão Vân Sơn tông ra ám hiệu liền như hiểu ra được điều gì đó liền dừng
tay lại ngồi xuống.

Trên đài, đại trưởng lão cho người khiên thi thể của Trần Quang xuống. Toàn
trường bắt đầu ồn ào tranh luận.

“Nghịch thiên! Hết sức nghịch thiên! Hắn làm vậy bằng cách nào!”

“Theo ta nhận thấy, uy lực của một chiêu vừa rồi không phải là một môn đấu kĩ
Hoàng cấp có được, nhất định là Huyền cấp hay thậm chí cũng có thể là Địa cấp
đấu kĩ!”

Lời bàn ra tán vào ngày càng nhiều khiến cho tràng diện có chút hỗn loạn.

“Im lặng!”

Đại trưởng lão vận lực hét lên. Hắn liền tuyên bố kết thúc đại hội.

“Trần Sơn chính là Trần gia đệ nhất nhân được thưởng một ngàn khỏa hạ phẩm
tinh thạch, hai viên trung phẩm bồi nguyên đan, và được lựa chọn một quyển
Trung cấp huyền giai công pháp của gia tộc.”

Trần Sơn nghe vậy cũng không tỏ ra một chút hứng thú, hắn vẫn giữ phong thái
ung dung, không màng sự tình ra sao giống như sự phụ hắn.

Đại hội kết thúc. Ngươi xem cũng lần lượt ra về. Trần Lâm, bốn trưởng lão gia
tộc, Vân Sơn tông ngoại môn trưởng lão cùng một số kẻ khác trong đó có Trần
Sơn tiến về nội viện.


Tiên Hoàng Chi Lộ - Chương #6