Nhị Trưởng Lão Nổi Giận


Người đăng: Thongthong2021

Nội viện Trần gia, một giọng nói hằn hộc đầy vẻ tức giận.

“Kẻ nào dám ra tay với Nhiên nhi, là kẻ nào làm?”

“Thưa nhị bá, là Trần Sơn làm. Không biết tên phế vật hắn đạt được điểm tốt gì
mà bây giờ lại mạnh mẽ như vậy.”

Trần Lỗi cung kính đáp.

Trong nội viện còn có đại trưởng lão Trần Minh, tam trưởng lão Trần Kính là
cha của Trần Hoàng, tứ trưởng lão Trần Xung là cha của Trần Lỗi cùng với cả
Trần Lâm gia gia của Trần Sơn. Bất quá, khi nghe Trần Lỗi nói thì Trần Lâm có
một chút kích động rồi cũng giữ im lặng.

Đại trưởng lão lên tiếng

“Vì sao hắn lại ra tay?”

Nhị trưởng lao Trần Sư cắt ngang.

“Vì cái gì ta không quan tâm. Dám đả thương người trong tộc hắn phải bị phạt
thật nặng. Tên phế vật như hắn không có tư cách làm loạn ở Trần gia này.”

“Nhị lão, ngươi nên ăn nói cho cẩn thận. Sơn nhi là cháu ta, huống hồ gì cháu
ngươi bị đánh không có khả năng hoàn thủ thì ngươi lấy cái gì gọi cháu ta là
phế vật.”

Trần Lâm lên tiếng, vẻ mặt có hơi khó chịu nhưng vẫn giữ được khí độ của một
gia chủ.

“Nhưng hắn dám đánh người trong gia tộc, cháu ta cần có một lời công đạo.”

Nhị trưởng lão vẫn như cũ, không hề thấp giọng.

“Ta đề nghị ngày mai gọi hắn, dù sao cũng cần phải tuần thủ gia quy, không thể
xuất thủ nặng tay như vậy đối với người nhà.”

Đại trưởng lão lên tiếng.

Hừ.

Nhị trưởng lão hừ một tiếng nói tiếp.

“Được. Đại ca người cảm thấy như thế nào?”

“Vậy thì làm như lời đại trưởng lão.”

Trần Lâm nói xong liền rời đi để lại ánh mắt oán hận của nhị trưởng lão.

Sáng hôm sau, Trần Sơn đang đả tọa trong phòng liền bị quấy rầy.

“Trần Sơn thiếu gia, đại trưởng lão cho lời mời người sang nội viện”

Một gia nhân nói.

“ Ừ, ta biết rồi.”

Trần Sơn trả lời. Khóe miệng hắn giựt giựt.

“Phiền phức!”

Hắn thay đồ rồi thẳng hướng nội viện mà đi. Bất quá, ngay khi cách nội viện
khoảng năm thước liền nghe một thanh âm khó chịu.

“Tát ả cho ta!”

Trần Sơn liền lập tức nhanh như thiểm điện lao vào nội viện. Một tay hắn chặn
cánh tay của tên quản gia bẻ xuống. Lúc này nội viện đang thiếu Trần Lâm cùng
đại trưởng lão.

“Răng rắc…”

Tiếng xương gãy vang lên thanh thúy. Tên quản gia ôm cánh tay lăn xuống hét
lên thất thanh. Bất quá Trần Sơn cũng mặc kệ, đưa hai tay đỡ tiểu Ngọc đứng
dậy liền quay sang nhìn Yên Nhiên.

“Lời ta nói, người nghe vẫn chưa rõ hay sao?”

“Tiểu tử, hôm nay người nhất định sẽ phải hối hận.”

Yên Nhiên trả lời trong sự tức giận.

“Tiểu tử hỗn đảng, ngươi không coi ta ra gì thì hôm nay ta thay mặt cha mẹ
ngươi dạy dỗ ngươi.”

Nhị trưởng lão vận chân khí xuất chưởng về phía Trần Sơn, một chưởng này như
muốn lấy mạng của Trần Sơn. Một chiêu toàn lực của Huyền Sĩ thất giai không
phải là cái mà Trần Sơn có thể ngạnh kháng được.

“Nhị lão, trong mắt ngươi còn có gia chủ này hay không?”

Trần Lâm xuất hiện cùng đại trưởng lão, một chiêu phá tan công kích của Trần
Sư.

Nhị trưởng lão hừ một tiếng, trong mắt hiện một tia máu nhưng cũng im lặng
ngồi xuống không nói gì.

“Tham kiến gia chủ, tham kiến đại trưởng lão”

Nhiều thanh âm đồng thời vang lên. Trần Sơn vẫn sóng vai bên cạnh tiểu Ngọc,
hắn thẳng người, không một tia sợ hãi.

Đại trưởng lão vừa yên tọa liền nói:

“Trần Sơn, vì sao ngươi lại ra tay đánh Yên Nhiên. Phải biết gia quy không cho
phép nội đấu. Huống gì ngươi lại ra tay nặng như vậy.”

“Vì cô ta đánh tiểu Ngọc.”

Trần Sơn không mặn, không nhạt trả lời. Trầm Lâm thì trầm tĩnh quan sát. Nhất
thời toàn bộ ánh mặt đều đổ dồn lên người tiểu Ngọc khiến cho nàng có chút khó
thở.

“Thưa đại trưởng lão, hắn vì một ả tiện tì mà ra tay đánh ta với Hoàng đệ.
Kính mong ngài xét xử giùm ta.”

Yên Nhiên hung hăng lên tiếng.

“Ngươi nói ai là tiện tì, xem ra tốt nhất là nên khiến ngươi im miệng.”

Trần Sơn phát khí cắt ngang Yên Nhiên.

“Hừ, trước mặt ta mà người dám hâm dọa con gái ta. Người chán sống rồi.”

Nhị trưởng lão không kiềm lửa giận như muốn một chiêu giẫm nát Trần Sơn.

“Tất cả im lặng”

Đại trưởng lão hét lớn. Hắn xoay đầu nhìn Trần Lâm rồi quay qua nói:

“Trần Sơn, ngươi đả thương người trong tộc. Thân là đại trưởng lão ta phải xử
phạt ngươi. Ngươi có chấp nhận hay không?”

“Như thế nào?”

Trần Sơn lúc này khí thế không hề giảm đi.

“Tiếp ta ba chưởng”

Đại trưởng lão thản giọng nói ra.

Trần Sơn nhìn Trần Lâm liền thấy gia gia mình hơi gật đầu ra hiệu.

“Ta nhận ba chưởng của đại trưởng lão.”

“Tốt!”

Đại trưởng lão không nhiều lời liền vận chân khí xuất chưởng đầu tiên.

“Hoàng Ngọc Thủ”

Một nắm đấm cự đại hướng về phía Trần Sơn. Trần Sơn vận chuyển Thiên Long Thần
Ấn quyết đỡ đòn.

“Oành”

Trần Sơn hơi chùn bước. Khóe miệng hiện ra một tia máu. Tuy nhiên hắn vẫn đứng
thẳng người lên lên tiếng.

“Chưởng thứ hai”

Đại trưởng lão không nói gì xuất chưởng.

“Hoàng Ngọc cự lưu”

Trần Sơn gồng người tiếp chưởng. Uy lực chưởng này khiến cho Trần Sơn lui ra
ba thước mới dừng lại. Miệng hắn trào ra ngụm máu tươi. Đứng một bên, tiểu
Ngọc hai hàng lệ rơi khuôn mặt động lòng người.

Giang Trần ổn định thân thể, lên tiếng:

“Chưởng thứ ba”

Đại trưởng lão thấy vậy lắc đầu xuất chưởng.

“Hoàng Ngọc Phá Kim”

Xuất chưởng xong, đại trưởng lão quay về chỗ ngồi nhìn Trần Sơn.

Trần Sơn nội thể vẫn không ngừng vận chuyển Thiên Long Thần Ấn quyết ngạnh
kháng công kích. Bất quá hắn vẫn bị văng ra khỏi cửa. Thân thể như mất hết
toàn lực. Hắn cố gắng vận hết sức lực, thì thào nói:

“Đa tạ, đại bá!”

Nói xong hắn ngất đi.

Lúc này, Trần Lâm mới lên tiếng

“Tiểu Ngọc, đưa Trần nhi về phòng!”

Nghe vậy, tiểu Ngọc liền nhanh chóng cố hết sức nâng Trần Sơn dậy rồi từng
bước khập khiễng dìu Trần Sơn về phòng.

“Sự kiện này coi kết thúc ở đây. Không ai được nhắc tới nữa.”

Đại trưởng lão nói xong liền rời đi. Trần Lâm cũng rời đi. Lần lượt từng người
cũng rời đi.

Đến tối. Trong một căn mật thất có hai bóng người.

“Tiểu Trần nhi không biết vì sao thân thể cực kì cứng rắn, gia chủ yên tâm.
Với lại ta cũng đã giảm bớt phân nữa lực lượng.”

Người nói chính là đại trưởng lão.

“Ta hiểu được. Chỉ là ta đang lo lắng nhị trưởng lão. Ta không ngờ hắn dám cấu
kết với trưởng lão ngoại môn Vân Sơn tông mưu đồ bất chính.”

Trần Lâm thở dài.

“Bây giờ chỉ có thể theo dõi. Tới đâu hay tới đó. Muội muội của hắn là thê tử
của vị trưởng lão ngoại môn kia. Chúng ta không thể làm gì được. Cùng lắm đến
cuối cùng cá chết rách lưới.”

Đại trưởng lão hằn giọng nói.

“Hy vọng vậy.”

Tại biệt viện của nhị trưởng lão, Trần Sư cùng con gái lão ta đang nói chuyện
với nhau.

“Phụ thân...Rõ ràng là đại trưởng lão cố tình bao che cho hắn.”

Yên Nhiên tức giận nói.

“Con yên tâm. Chờ đại hội ngày mai ta sẽ giúp con trả mối thù này. Ta nhất
định sẽ để chính tay con hạ sát hắn. Với sự giúp sức của vị trưởng lão Vân Sơn
tông kia. Đại sự của ta nhất định sẽ thành. Ha ha ha!”

Trần Sư cười lớn nói với con gái.

Bên này, tiểu Ngọc đang chăm sóc cho Trần Sơn. Nàng vì quá mệt mỏi nên ngồi
gục đầu lên người Trần Sơn khi nào không hay biết. Đến giữa trưa, Trần Sơn
tỉnh lại nhìn thấy tiểu Ngọc gục trên người mình thì liền mỉm cười. Hắn đưa
nàng lên giường nghỉ rồi ra một góc ngồi đả tọa. Hắn vận chuyển tàn quyết liền
hơi kinh nghị:

“Không nghĩ tới chịu ba chưởng của đại trưởng lão liền có thể nâng Thiên Long
Thần Ấn quyết lên tới một tầm cao mới. Không bao lâu nữa tầng thứ nhất sẽ lên
tới đỉnh phong. Chỉ là đây cũng có thể là một cách tu luyện tàn quyết này.”

Thương thế của Trần Sơn hồi phục nhanh chóng một cách bất ngờ khiến cho hắn
cảm thấy Thiên Long Thần Ấn quyết quả thật là quá bá đạo.

“Ngày mai là đại hội rồi…”

Hắn lẩm bẩm.

Cốc cốc.

Tiếng gõ cửa vang lên thanh thúy.

“Lại là ai đây?”

Hắn tiến đến mở cửa liền thấy đại trưởng lão.

“Chào đại trưởng lão. Mời vào.”

“Thương thế sao rồi?”

Trần Sư nhàn nhạt hỏi.

“Tốt rồi trưởng lão”

“Vậy được. Hôm nay ta đến là có chuyện muốn nói. Ngày mai nếu như xảy ra kì
biến. Ngươi phải lập tức cùng ta rời khỏi. Đó cũng là ý của gia gia ngươi. Còn
chuyện gì thì ngươi cũng không cần biết.”

Nói xong đại trưởng lão thở dài rồi bỏ đi.

“Kì biến? Điều gì mà khiến gia gia không chống được kêu ta rời đi cùng đại
trưởng lão.”

Lâm vào trầm tư, Trần Sơn liền như hiểu ra:

“Mưu phản, nhất định có dính líu tới Vân Sơn tông.”

Bất quá hắn cũng không nghĩ ngợi nhiều, tiếp tục tu luyện.


Tiên Hoàng Chi Lộ - Chương #5