Người đăng: Thongthong2021
“Hừ! Tại sao lại có âm khí mãnh liệt như vậy trong tông môn của ta!”
Một lão giả vốn đang tọa quan trên một đỉnh núi bị âm khí quấy nhiễu hừ lạnh
một tiếng liền lập tức biến mất.
“ Âm khí mãnh liệt như vậy chắc là của tên ma giáo kia. Ha ha để xem lần này
lão bát bị trừng phạt như thế nào? Không nhất định phải thừa cơ hội này nhất
tiễn hạ song điêu!”
Một tên trung niên vuốt chòm râu âm hiểm lầm bầm rồi động thân.
“Dược viên có biến!”
Người thất thần hô lên chính là cửu trưởng lão cũng nhanh chóng di chuyển.
“Linh nhi, ngươi lập tức điều động đệ tử rời xa khỏi dược viên. Để ta đi xem
chuyện gì xảy ra!”
Một lão bà vẻ mặt hơi đăm chiêu buông xuống một câu rồi lập tức rời đi.
“Là dược viên. Nhất định phải lợi dụng lần này nhổ tận gốc cái gai trong mắt
này!”
Một tên khác ánh mắt đầy lửa giận phấn khởi cười lên rồi cũng tức tốc tiến về
phía dược viên.
Lúc này, âm khí ngày càng khủng bố dần dần ăn mòn Hạo Thiên. Hắn đau đớn kêu
lên vang vọng khắp nơi.
Trần Sơn như chợt nghĩ ra tới điều gì liền động tay. Trong chốc lát, một không
gian đầy hỏa khí bao trùm lấy gian phòng mà tiểu Ngọc đang bế quan. Hắn tuyệt
đối không thể để nàng xảy ra chuyện gì. Trận ấn này chỉ là một trận ấn phong
bế bình thường được hắn tiếp thêm hỏa khí vào trong đó để tránh bị âm khí tràn
vào. Dù sao đây cũng chỉ là cách tạm thời.
Chốc lát, cao tầng tông môn đã có mặt đầy đủ.
Trần Sơn hắn cũng không thèm để ý nhiều.
“Hoàng lão ca, mau vào dẫn tiểu Ngọc rời khỏi đây ngay!”
Hắn gấp rút hô lên.
Cửu trưởng lão nghe vậy cũng không nói nhiều, liền tiến vào nơi tiểu Ngọc đang
bế quan gọi nàng.
“Cửu lão, có việc gì?”
Giọng tiểu Ngọc nhỏ nhẹ, thái độ rất tôn trọng cửu trưởng lão.
“Mau rời khỏi đây, việc gì chúng ta nói sau!”
Cửu trưởng lão nôn nóng.
Tiểu Ngọc tuy có khó hiểu nhưng cũng im lặng nhanh chóng di chuyển theo. Hai
người rất nhanh tiến đến Trần Sơn.
Tràng diện âm u này khiến cho tiểu Ngọc có chút sợ hãi.
“Nàng rời khỏi đây đi!”
Trần Sơn mỉm cười với tiểu Ngọc, giọng nói nhỏ nhẹ.
“ Ân!”
Tiểu Ngọc biết được khả năng của mình chưa thể chống lại được âm khí ăn mòn
nên không hỏi nhiều liền lập tức rời đi.
“Chưởng môn, tên đệ tử này đang biến thành lệ quỷ, mau ra tay giết hắn để trừ
hậu họa!”
Kẻ lên tiếng độc ác chính là nhị trưởng lão.
Hắn vẫn còn đang tức giận vì đệ tử hắn đã thua Hạo Thiên.
“Chưởng môn, ta thấy tên tiểu tử kia cũng không khá hơn đâu. Nên diệt sát để
tránh gieo lại mầm họa về sau!”
Tam trưởng lão ánh mắt nham hiểm tiếp túc châm dầu vô lửa.
“Các ngươi….”
Bát trưởng lão cùng cửu trưởng lão cùng lúc tức giận hô lên bất quá cũng không
biết phải giải thích điều gì.
Vân Sơn lão nhân cùng đại trưởng lão vẻ mặt âm trầm.
“Lão bát, ta đành phải giết hắn!”
Đại trưởng lão nghiêm nghị lên tiếng.
Bát trưởng lão thân hình mập mập đổ xuống, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng nhìn về
phía Vân Sơn lão nhân bất quá cũng không nhận được điều gì.
Trần Sơn bỗng ung dung tiến tới, đỡ bát trưởng lão đứng dậy. Hắn đẩy ánh mắt
khinh thị nhìn nhị trưởng lão cùng tam trưởng lão. Xong hắn đảo mắt qua nhìn
Vân Sơn lão nhân.
“Chưởng môn, ta có thể giúp hắn! Hy vọng ngươi…”
Trần Sơn vốn đang nói liền bị kẻ khác chen ngang vào.
“Ngươi nghĩ ngươi là gì mà đòi giúp tên tà ma ngoại đạo đó! Vọng tưởng!”
Giọng của tam trưởng lão hằn hộc vang lên.
“Ta vốn đang muốn để mặt mũi cho các ngươi, nếu các ngươi không thích thì cứ
thử tiến tới giết hắn! Là kẻ nào xuống lót mồ cho ta và hắn còn chưa biết
được!”
Trần Sơn cực kì tàn khốc nói ra câu này, hắn biết được lần này nếu tranh đấu
hắn vô phương thoát khỏi tử số.
Cục diện điên loạn trở lên khi Trần Sơn phát lời. Không ai ngờ tới một tên đệ
tử lại dám tuyên ra những lời như vậy. Bỗng chốc, thế chân vạc phân tranh đã
hình thành. Một bên chính là Trần Sơn, cửu trưởng lão cùng bát trưởng lão. Một
bên chính là đại trưởng lão cùng Vân Sơn lão nhân. Bên cuối cùng chính là nhị
trưởng lão, tam trưởng lão. Tứ, ngũ, lục trưởng lão đều không có mặt trong
tràng diện.
“Các ngươi tranh đấu đủ chưa? Chủ yếu là phải giải quyết vấn đề trước mắt!
Trần Sơn nếu ngươi có cách thì mau làm đi. Nếu đến lúc ta thấy không ổn sẽ hạ
sát cả hai ngươi!”
Vân Sơn lão nhân lạnh lẽo quan sát tràng diện.
“Chỉ mình người ở lại, tất cả đều phải rời khỏi!”
Một lời nói ra, Trần Sơn khiến tất cả mọi người giật mình.
“Mau lui hết!”
Vân Sơn lão hét lên.
Hắn vốn tu vi là chiến quân nên không có nét lo lắng. Lão hoàn toàn tự tin có
thể một mình khống chế cục diện.
Không ai dám cãi lời, đại trưởng lão là người rời đi đầu tiên. Kế đến nhị
trưởng lão cùng tam trưởng lão ánh mắt có khó chịu rời đi. Cửu trưởng lão là
người kế tiếp đi khỏi.
“Đệ tử của ta trông cậy vào ngươi!”
Bát trưởng lão ánh mắt hy vọng nhìn Trần Sơn buồn bã buông xuống một câu rồi
rời đi.
“Chưởng môn, ta hy vọng những gì lão thấy sẽ giữ kín giùm ta!”
Trần Sơn đã bỏ đi ngữ khí kính trọng của một đệ tử đối với chưởng môn.
Bất quá vì quá gấp rút, hắn cũng không đợi Vân Sơn lão nhân trả lời liền bắt
đầu động tay.
Tay hắn động, nhanh nhẹn, chuẩn xác, một cỗ lực lượng phong bế không gian khởi
lên. Từ trong kí ức của vị kia, hắn hiểu rõ Âm Lệ Chi Thể và cách khống chế.
Hàng trăm, hàng ngàn, hàng vạn đạo linh tuyến được tạo ra liên tục, chúng được
liên kết với nhau tạo thành tầng lớp chồng lên nhau chân thật đến nỗi có thể
dùng mắt thường nhìn thấy.
Chính điều này đã khiến cho ánh mắt của Vân Sơn lão nhân hiện ra một tia sợ
hãi. Sự sợ hãi trong ánh mắt lão ngày càng dâng lên trên vẻ mặt nhăn nheo của
lão khi nhiệt độ xung quanh lão ngày càng tăng cao.
“Hy vọng lão chịu đựng được!”
Trần Sơn có đôi nét mệt mỏi nhưng vẫn nhếch khóe miệng mỉm cười nói với Vân
Sơn lão nhân. Vân Sơn lão nhân bất ngờ quá độ khiến lão không biết phải nói
điều gì.
Hỏa Linh Phong Âm Trận Ấn.
Trần Sơn hét lên một tiếng đầy mãnh liệt.
Hỏa khí tràn ngập trong không gian trận ấn, Vân Sơn lão nhân bắt buộc phải vận
chân khí để tránh hỏa khí xâm nhập.
Tòa thanh liên vốn đang bất động bỗng mạnh mẽ xoay chuyển. Linh khí trong khí
hải của hắn liên tục được đài sen hấp thụ truyền cho Hỏa Chi Linh.
Hỏa tính đã cao nay lại càng tăng lên vượt bậc, âm khí liên tục bị thiêu đốt,
hỏa linh khí tràn vào cơ thể của Hạo Thiên, cơ thể âm lệ vốn đang gào thét
mãnh liệt bỗng như được thanh tẩy dần dần im hẳn lại.
Âm lệ chi khí vốn đang lan tràn bên ngoài như cảm nhận được nguy cơ liền cùng
lúc chui vào cơ thể Hạo Thiên. Âm khí cùng hỏa linh khí giằng co bên trong nội
thể Hạo Thiên khiến cơ thể hắn biểu hiện cực kì đau đớn.
“Tình hình không ổn! Khí tức âm lệ đang cực kì mạnh mẽ!”
Vân Sơn lão nhân vẻ mặt đầy lo lắng âm trầm hô lên.
Trần Sơn sắc mặt đã kém hẳn.
“Ta biết rồi! Ngươi cẩn thận!”
Trần Sơn đã thể hiện ra sự cứng cỏi, cực kì tự tin khác hẳn với bề ngoài của
một đứa trẻ mười một, mười hai tuổi.
Trần Sơn hít một hơi thật sâu, tia mắt cực kì tập trung nhìn thân ảnh đang tột
cùng đau đớn kia.
Khí hải của hắn mau chóng bị tòa thanh liên rút cạn kiệt, mãnh liệt truyền cho
Hỏa Linh Chi. Hỏa khí dâng lên tột cùng, mạnh mẽ áp đảo âm lệ chi khí. Vân Sơn
lão nhân khuôn mặt nhăn nhó, lão dường như càng lúc càng không chịu nổi sức
nóng khủng bố này nữa. Lão tận lực vận nguyên khí bảo vệ bản thân. Cơ thể lão
run rẫy nhìn Trần Sơn, toát vẻ kinh nghị.
Trần Sơn cắn răng duy trì Hỏa Linh Phong Âm trận ấn mãnh liệt giúp cho thân
thể Hạo Thiên dần dần bình thường trở lại.
Phụt.
Trần Sơn phun ra một ngụm máu tươi, bật ngửa ra mặt đất, lâm vào hôn mê. Mặt
khác, Hạo Thiên thoát khỏi âm lệ chi khí ăn mòn cũng nằm mê man. Duy chỉ còn
mỗi Vân Sơn lão nhân thở phù một hơi nhìn âm khí biến mất, trận ấn phong bế
cũng tan đi. Lão nghiệm lại sự khủng khiếp của Trần Sơn, bất quá lão cũng
nhanh chóng đưa Trần Sơn cùng Hạo Thiên biến mất trong bóng tối mờ ảo.