Cổ Hoang Chi Cảnh


Người đăng: Thongthong2021

Hôm sau, tin tức cửu trưởng lão thu nhận hai đệ tử thân truyền đã lan ra khắp
toàn bộ Vân Sơn tông. Nhiều kẻ thắc mắc không biết là ai có được diễm phúc như
vậy. Và trong số đệ tử Vân Sơn tông cũng chỉ có mỗi Hoàng Khương là có thể
nhận biết được Trần Sơn cùng tiểu Ngọc.

“Ngọc nhi, cùng ta đi dạo không?”

Trần Sơn dáng vẻ trìu mến.

“Chàng đi đi. Muội có cảm giác sắp tấn thăng tu vi. Muội muốn tiếp tục tu
luyện!”

Tiểu Ngọc giọng nhỏ nhẹ, êm đềm.

“ n. Vậy ta đi tìm hiểu một chút.”

Trần Sơn nói xong, hắn nhìn tiểu Ngọc chìm vào trong tu luyện rồi rời đi.

Hắn ung dung đi lung tung khắp nơi bởi vì hắn vốn không có hiểu biết gì về Vân
Sơn tông hết.

“Một đứa nhóc có thể trở thành đệ tử Vân Sơn tông sao? Từ khi nào yêu cầu của
tông môn chúng ta lại tệ hại như vậy!!”

Một tên đệ tử chau mày nhìn Trần Sơn.

“Ồ...tiểu tử này không hề có khí tức ba động. Chắc là con rơi con rớt của một
vị trưởng lão nào đó rồi.”

Một thiếu nữ ánh mắt châm chọc nhìn Trần Sơn.

“Cẩn thận cái miệng! Cơ mà ta nghe nàng nói vậy cũng thập phần chí lý. Chúng
ta đi thôi.”

Một kẻ khác cười phá lên.

Trần Sơn mỉm cười lắng nghe miệng đời đàm tiếu. Tay hắn động. Cực nhanh. Uyển
chuyển. Miệng hắn hiện một tia mỉm cười. Rồi tiếp tục rãi bước. Hắn không để ý
đến ba kẻ kia.

Xoẹt. Xoẹt. Xoẹt.

Không gian xung quanh ba kẻ kia tản mát ra khí tức của kiếm khí. Trên mặt ba
người không tồn nổi một tia máu, ánh mắt đầy sợ hãi, cổ họng nghẹn lại run rẫy
nhìn từng đạo kiếm khí có thể chỉ cần một khắc là có thể hạ sát bọn họ.

Hình ảnh Trần Sơn vừa khuất đi, không gian kiếm trận cũng tan biến để lại ba
người thở hồng hộc trên mặt đất, vô lực động thân.

Trần Sơn đi được nữa canh giờ liền gặp được kẻ mà hắn đã cứu trong Hoàng Tinh
sâm lâm.

“Ồ, hắn đang gặp chuyện sao?”

“Thanh Sơn sư đệ, ngươi đừng tưởng trong tông môn thì bọn ta không làm gì được
ngươi.”

Một tên ti hí, gằn giọng mai mái nghe rất chói tai.

“Hiếp người quá đáng. Ta không tin cao tầng tông môn mắt nhắm mắt mở trước
hành động của các người! Cũng tại ả tiện nhân Yên Nhiên!”

Thanh Sơn hắn gằn từng chữ, cả người như nổi hỏa.

Kịch.

Một bàn tay đè nặng lên vai Thanh Sơn. Một giọng nói bình thản vang lên.

“Ngươi sai rồi. Dù ngươi có bị đánh đến tàn phế, tu vi bị truất đi thì bọn cao
tầng kia cũng không để ý đâu. Bởi vì thực lực vi tôn, không đủ thực lực thì
chỉ có thể trách bản thân. Bất quá ngoài thực lực, phải nói đến vận khí. Điều
này ngươi có! ha ha ha!”

Thanh Sơn giật mình nhìn lại, hắn bất ngờ khi thấy Trần Sơn.

“Tiểu đệ, sao ngươi lại ở đây?”

Thanh Sơn ánh mắt ngơ ngác, kinh ngạc hỏi.

“Hề hề...thiên ý!”

Trần Sơn tếu ý trả lời.

“Tiểu tử, lại là ngươi. Ta không biết tại sao ngươi lại ở đây. Nhưng đây là
Vân Sơn tông, lần này ngươi chết chắc.”

Tên mắt hí ngoan độc, vẻ mặt cực kì ác ý.

“Ai daaaa, xem bộ lần trước ta đã quá nhẹ nhàng rồi.”

Trần Sơn vừa thở dài như ai oán xong liền biến mất.

Kịch, ầm, ầm.

Ba tên tu vi huyền sĩ nhất giai trong nháy mắt liền bị Trần Sơn đập xuống đất
như cá nằm trên thớt vô phương kháng cự.

“Đấy, đây chính là vận khí của ngươi. Ngươi dẫn ta đi xung quanh chút. Mặc kệ
bọn chúng!”

Trần Sơn không thèm để ý sống chết của ba kẻ kia, liền hí hửng quay qua nói
với Thanh Sơn.

Thanh Sơn ngơ ngác bất quá cũng làm theo lời Trần Sơn. Hắn vừa dẫn Trần Sơn đi
vừa giải thích một số điều ở Vân Sơn tông cho Trần Sơn.

“Đây là khu vực của đệ tử ngoại môn. Đi vào trong chính là dược viên của cửu
trưởng lão. Kế tiếp là khu vực của đệ tử nội môn. Quyền hạn thì đệ tử thân
truyền là cao nhất, kế đến là nội môn rồi mới tới ngoại môn. Để tử thân truyền
hoàn toàn có thể sai khiến ngoại môn trưởng lão. Bất quá muốn làm đệ tử nội
môn đã rất khó khăn rồi đừng nói tới đệ tử thân truyền.”

“Ồ! Thì ra là vậy!”

Trần Sơn thán một tiếng.

“Ta ở dược viên. Có chuyện gì người cứ đến tìm ta!”

Trần Sơn không mặn không nhạt nói ra.

“Ngươi ở dược viên. Vậy, vậy ngươi là…”

Thanh Sơn như nhớ ra điều gì liền ngập ngừng.

“Đúng vậy. Ta đi đây!”

Trần Sơn nói xong liền xoay bước rời đi.

Hướng hắn tiến đến chính là phòng luyện dược của cửu trưởng lão.

Cốc. Cốc.

“Vào đi!”

Trần Sơn mở cửa bước vào, mùi dược lực nồng nặc khắp gian phòng.

“Tiểu Trần tử, tìm ta có việc gì?”

Cửu trưởng lão vui vẻ hỏi.

“Ngươi giúp ta luyện chế một khỏa Diễn Thuật Luyện Hồn đan, một khỏa Minh
Quang Chi Hồn đan.”

Trần Sơn thẳng thắn vào vấn đề chính.

“Ồ! Cũng được. Bất quá ngươi phải đợi một khoảng thời gian.”

Cửu trưởng lão vẻ mặt khó hiểu bất quá cũng không từ chối.

“Khi nào xong thì gọi ta. Ta có chuyện phải làm. Ta đi trước.”

“Khoan! Trần tử, một tuần sau chưởng môn mời tất cả các vị trưởng lão cùng tất
cả đệ tử thân truyền của bọn họ đến nội điện có việc.”

“ n! Khi đó ta sẽ tới. Cáo từ cửu trưởng lão!”

Trần Sơn rời đi. Hắn trở về dược viên. Thấy tiểu Ngọc vẫn còn đang đắm chìm
trong tu luyện. Hắn viết một lá thư để lên bàn.

“Ngọc nhi không ngờ lại có thiên phú xuất chúng như vậy. Không phải nói nàng
là nhân trung chi phượng.”

Hắn khẽ nói xong liền biến mất.

Trần Sơn quyết định tiến vào sâu trong Hoành Tinh sâm lâm.

“Lần này chỉ có năm ngày. Nhất định phải tận dụng thời gian triệt để!”

Trần Sơn lẩm bẩm.

Hắn ráo riết tìm kiếm cuối cùng cũng thấy một đầu yêu thú tứ giai hậu kì.

“Ồ! Một đầu Tinh Vân Bạch Mã, hình như nó đang bảo về một vật gì đó.”

Trần Sơn tự nhủ.

Hắn quyết đoán, nhất quyền thẳng tới bạch mã.

Uỳnh. Uỳnh.

Một người một thú sử dụng thân thể đối chiến lẫn nhau. Quanh thân Bạch Mã bắt
đầu xuất hiện nhiều vết hằn cũng một vài chỗ đã rỉ máu. Trần Sơn nhờ vào lực
thể cùng với Phong Vân Ám Ảnh đã chiếm được một điểm thượng phong. Thân thể
của đầu bạch mã khá cường đại, sử dụng tay không khó mà gây ra cho nó tổn
thương nghiêm trọng.

Tay Trần Sơn khẽ biến. Nhanh. Càng lúc càng nhanh. Càng thuần thục, chính xác
từng điểm.

Sau vài khắc, không gian xung quanh đầu bạch mã biến đổi. Từng đạo kiếm khí
bắt đầu xuất hiện. Nhanh. Sắc bén. Uy lực kinh người. Hàng trăm, hàng ngàn đạo
kiếm khí lướt khắp thân thể đầu bạch mã khiến nó hí lên liên tục như muốn chạy
trốn. Bất quá, đã không còn kịp. Máu trên thân bạch mã ngày càng nhiều.

Oành.

Đầu bạch mã ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ cả một thảm cỏ xanh ngắt.

Trần Sơn rút lấy yêu linh của đầu bạch mã liền tìm xem thử nó đang bảo vệ vật
gì. Chốc sau hắn nắm lấy một nhánh cỏ xanh ngọc, trong vắt.

“Bạch Ngọc Luân Chi Thảo. Vận khí của ta quả thật không tệ. Ha ha!”

Hắn cười lên.

Bất quá, Trần Sơn cũng không để tốn nhiều thời gian tiếp tục tìm kiếm yêu thú.
Bất quá yêu thú cấp một, cấp hai, cấp ba đều bị hắn nhất kích tất sát. Hắn vốn
đang dự trữ thịt yêu thú.

Đến tối.

Trần Sơn vào một hang động, hắn lấy ra khỏa yêu linh bạch mã rồi bắt đầu luyện
hóa. Hắn vận chuyển Thể Long Bất Khứ khiến cơ thể hắn vang lên răng rắc. Sau
hai canh giờ, toàn thân Trần Sơn tỏa ra một vòng hoàng quang liền lập tức thu
lại như bình thường. Trần Sơn luyện hóa xong khỏa yêu linh liền trong tay hiện
ra Bạch Ngọc Luân Chi Thảo. Hắn bỏ vô miệng.

Trần Sơn liền tập tức định thần, vận chuyển Thiên Long Tinh Thần Biến, tòa sen
bên trên khí hải bắt đầu động. Tạp chất từ trong cơ thể hắn lại một lần nữa
được lọc bỏ, tạp niệm trong đầu hắn cũng được thanh lọc. Tiếng long ngâm vang
vọng khắp đầu óc Trần Sơn, khí hải rộng lớn, tòa sen mạnh mẽ, uy nghiêm đã tạo
nên trong đầu Trần Sơn một hình thái cổ hoang chi cảnh, đầy rực rõ, đầy uy
nghiêm, không gì có thể xâm phạm. Hắn cảm nhận thân thể hắn như đang trong
cảnh tượng này đả tọa tu luyện. Chân khí truyền vào thể nội không hề có tạp
chất, cực kỳ tinh thuần, hắn như cùng với thiên địa hòa làm một. Chỉ cần nhấc
một tay, một không gian rộng lớn xuất hiện, từ bốn phía hàng vạn đạo kiếm khí
sắc bén, uy lực khủng khiếp trảm ngang, chém dọc, vô cùng hoành tráng.


Tiên Hoàng Chi Lộ - Chương #14