Người đăng: Thongthong2021
“Huynh bế quan ồn ào quá!”
Tiểu Ngọc nét mặt trìu mến nhìn Trần Sơn.
“Sao ồn ào?”
Trần Sơn lấy một tay gãi đầu ánh mắt ngơ ngác nhìn tiểu Ngọc.
“Thì lúc huynh bế quan, muội nghe tiếng long ngâm rất rõ ràng phát ra từ thân
thể của huynh, khó hiểu!!!!?”
Tiểu Ngọc nũng nịu xà vào lòng của Trần Sơn.
“À, à ta tưởng chỉ có mình ta mới nghe được. Chuyện dài dòng có thời gian ta
sẽ kể nàng nghe. Bây giờ thì chúng ta rời đi thôi.”
Trần Sơn ôm tiểu Ngọc vào lòng, tình tứ như một bức xuân quang tề khởi đầy ấm
áp.
Hắn cùng tiểu Ngọc sang tìm Nạp Lan Huyên.
“Huyên tỷ, chúng ta xin cáo từ. Có dịp sẽ ghé thăm tỷ.”
Trần Sơn vui vẻ nói ra.
“ n. Bên Ngoài bọn Nghiêm Thanh và một số kẻ khác đang đợi các ngươi rời đi.
Nhưng nếu đệ đã quyết thì ta cũng không cản đệ. Nhớ mọi chuyện đều phải cẩn
thận.”
Giọng nói âm trầm đầy lo lắng của Nạp Lan Huyên.
“Cảm tạ Huyên tỷ quan tâm. Bọn hắn không làm gì được chúng ta đâu. Cáo từ!”
Trần Sơn chắp hai tay nói xong liền xoay người rời đi, phong thái ung dung,
bình thản như một lão giả trải qua hàng vạn sự việc trên đời âm trầm, khó
đoán.
Trần Sơn cùng tiểu Ngọc rời khỏi liền nhất nhất thẳng Vân Sơn tông mà tiến.
Hắn cảm nhận được xung quanh ẩn ẩn nhiều tia sát khí. Bất quá hắn vẫn thong
dong bước từng bước một, nhiều lúc còn quay qua giỡn cợt với tiểu Ngọc.
“Hai ngươi đứng lại cho ta!”
Một tiếng hét chói tai vang lên.
“Ồ! Ta cứ tưởng chó chỉ biết ba chân bốn cẳng lủng lẳng đi theo thôi chứ!”
Trần Sơn gãi đầu, ra vẻ khờ khạo nhìn đối phương.
“Ngươi nói cái gì?”
Tên thanh niên vóc dáng cao, gầy mặc áo bào của Vân Sơn tông liền nghiến răng
ken két.
“Ta đếm tới ba. Biến hết. Bằng không thì ta phế cả lũ!”
Trần Sơn thong thả nói ra như thể là một sự thật hiển nhiên hắn có thể thoải
mái làm.
“Ha ha… Nghiêm Thanh ta trước giờ chưa hề nghĩ tới sẽ bị một đứa trẻ ngu ngốc
hăm dọa. Chết đi!”
Nghiêm Thanh gượng cười lên liền tỏa ra khí tức xuất kiếm đối Trần Sơn.
“Vân Sơn Khai Thức”
Hắn hét lên. Kiếm thế mạnh mẽ đầy sát khí khiến cho những kẻ đi theo hắn cũng
như một vài tán tu đánh chủ ý lên tài phú của Trần Sơn đều phải hít một ngụm
hơi lạnh, cổ họng ừng ực liên hồi.
Trần Sơn để tiểu Ngọc đứng sang một bên. Hắn thong thả bước từng bước về phía
kiếm mang.
Chợt…
Xoẹt…
Ầm…
Những kẻ xung quanh như tượng, trơ mắt, há hốc mồm…
Không kẻ nào biết được vì sao Trần Sơn bỗng nhiên biến mất, bỗng nhiên xuất
hiện kế bên Nghiêm Thanh giựt rời tay hắn, đập cả người hắn xuống đất.
Chỉ trong chớp mắt… mọi chuyện xảy ra chỉ trong chớp mắt...thân thủ cực kì
nhanh nhẹn như ẩn chứa không gian chi lực.
Aaaaa…
Tiếng hét chói tai của Nghiêm Thanh đưa tất thoát khỏi sự thất thần. Nét hoảng
sợ hiện lên trên nét mặt mỗi người. Một đệ nhất ngoại môn đệ tử Vân Sơn tông
bị một đứa trẻ vũ khí không, đấu kĩ không, khí tức ba động cũng không đả bại.
Từng kẻ từng kẻ hai chân run rẫy rất muốn bỏ chạy nhưng không thể chạy.
“Các ngươi để lại tất cả tài phú trên người. Xong liền xéo ngay cho ta!”
Không đợi hắn nói thêm tiếng nào, cũng không cần hắn phải đếm một, hai, ba,
bốn gì cả, tay nải trải đầy trên đất còn bóng người thì không còn một ai. Trần
Sơn thu hết tất cả bỏ vào nhẫn không gian. Hắn quay qua nhìn tiểu Ngọc mỉm
cười liền sóng vai nhau cất bước.
“Huynh tu luyện công pháp gì tại sao khí tức của huynh lại nội liễm đến như
vậy?”
Tiểu Ngọc tò mò hỏi.
“À...Là Huyền Minh ẩn quyết. Trên ta một đại cảnh giới mới có thể nhìn thấu tu
vi của ta. Nếu không thì ta cũng chẳng khác người không tu luyện là mấy!”
Trần Sơn mỉm cười giải thích.
“Huynh truyền cho muội với.”
Tiểu Ngọc nũng nịu.
“Để ta truyền khẩu quyết cho nàng!”
Trần Sơn bình thản gật đầu.
Hắn vừa đi vừa truyền khẩu quyết của Huyền Minh ẩn quyết cho tiểu Ngọc.
Đi thêm hai canh giờ, cả hai đã tới được Vân Sơn tông. Trần Sơn nhìn thấy một
hình bóng quen thuộc liền mỉm cười.
“Hoàng Khương, ngươi đợi ta?”
Trần Sơn không mặn không nhạt hỏi.
“Không sai...cửu trưởng lão đang rất nôn nóng gặp huynh. Huynh theo ta!”
Hoàng Khương hối hả nói.
“Ngọc nhi, muội qua bên kia đợi ta. Nếu quá một canh giờ không thấy ta ra liền
lập tức rời đi.”
Trần Sơn nhẹ giọng ghé sát vào tai tiểu Ngọc.
“Huynh…”
Tiểu Ngọc như nghĩ tới điều gì đó liền nghẹn lòng, nấc một tiếng.
“Ngoan!”
Trần Sơn liền xoa đầu tiểu Ngọc.
“ n! Huynh cẩn thận!”
Tiểu Ngọc gật đầu liền rời đi.
Trần Sơn hắn liền quay đi theo Hoàng Khương. Trần Sơn vốn chấp nhận tiến Vân
Sơn tông gặp cửu trưởng lão vì hắn không muốn toàn bộ Trần Sơn phải đối đầu
với Vân Sơn tông.
Trần Sơn đi theo hoành khương đến một mảnh khuôn viên rộng lớn. Xung quanh
khuôn viên đều là trồng thảo dược chỉ có duy nhất một ngôi nhà không quá lớn,
tầm thường không có gì đặc sắc.
Hắn liền cùng Hoàng Khương tiến vào.
“Cha! Trần công tử đến rồi!”
Trần Sơn ngạc nhiên, chau mày suy nghĩ
“Cha sao?”
Két, két…
Tiếng cửa mở vang lên. Trần Sơn đi vào liền trước mặt hắn là một trung niên
thân thể gầy gò, vẻ mặt hòa nhã đang mỉm cười nhìn hắn.
“Chắc ngươi đang thắc mắc ta là ai? Vì sao lại muốn gặp ngươi?”
Trung niên kia bình thản mở lời.
“Phải. Ta đang rất là hiếu kì!”
Trần Sơn bình tĩnh đáp lời.
“Phương Kính là đại ca của ta.”
Giọng cửu trưởng lão trầm ổn.
Vừa nghe, nét mặt của Trần Sơn ngạc nhiên trong vài khắc liền bình tĩnh trở
lại. Hắn chưa kịp nói gì cửu trưởng lão liền tiếp tục lên tiếng.
“Đại ca ta nói đại hội so tài giữa các tông phái của Nam vực lần này người
phải trở thành đệ nhất ngạo thị đất trời Nam vực. Hắn còn nói ta nhất định
phải toàn lực xuất thủ hỗ trợ ngươi cho dù là…Bất quá ngươi thấy thế nào?”
“Theo lời Phương huynh!”
Trần Sơn không chút đắn đo, cương nghị trả lời.
“Vậy được. Từ nay ngươi sẽ dưới danh nghĩa đệ tử thân truyền luyện dược của
ta. Địa phương này vốn là nơi trồng thảo dược, người không có bổn phận sẽ
không được quyền lui tới. Cho nên ngươi có thể an tâm ở lại đây!”
Cửu trưởng lão tay nâng chén trà vừa uống vừa nói.
“Ta còn có một nữ nhi!”
Trần Sơn thẳng thắn nói.
“Không sao. Nàng giống như ngươi. Như vậy là được!”
Thấy cửu trưởng lão không tỏ ra điều gì khó chịu hắn liền nhờ Hoàng Khương rời
đi đón tiểu Ngọc.
“Tiểu tử, Vân Sơn tông cao tầng ít khi xen vào chuyện giữa các đệ tử miễn là
không xảy ra án mạng trừ khi là trên sinh tử chiến đài. Phương Kính huynh vốn
là ân nhân cứu mạng của gia đình ta. Cho nên những gì huynh ấy nói chúng ta
đều rất tin tưởng. Vì vậy mà sẵn đây, ta hy vọng ngươi sau này có thể chiếu cố
cho con trai ta.”
Cửu trưởng lão có chút nét sầu trong ánh mắt, thở một hơi nhỏ giọng nói.
Bất quá Trần Sơn cũng không trả lời.
“Khương huynh, chúng ta đi thôi!”
Hắn liền quay sang mở lời với Hoàng Khương.
Sau đó, cả hơi rời đi để lại trong căn phòng một người trung niên hơi gật đầu
mỉm cười.
Trần Sơn đón được tiểu Ngọc liền cùng nhau trở về dược viên.
Kế đến, thấy cha mình đã rời đi, Hoàng Khương cũng cáo từ Trần Sơn.
Tối đó, Trần Sơn thuật lại mọi chuyện cho tiểu Ngọc nghe xong hắn liền tiến
vào luyện công. Tiểu Ngọc cũng vậy.
Trần Sơn tay phải động liền vẽ ra hàng trăm linh tuyến tạo ra một khoảng không
gian. Bên trong từng đoàn, từng đoàn kiếm khí sắt bén không ngừng chuyển động.
“Tứ Phương Vạn Kiếm Trận! Khắc linh ấn cho trận pháp này vẫn còn quá chậm
chạp! Cố gắng lên thôi!
Trần Sơn thở ra một hơi dài mệt mỏi thầm nghĩ.