Huyền Sĩ Tứ Giai


Người đăng: Thongthong2021

“Minh Chi Thanh Đan? Không biết có giúp được hay không?”

Trần Sơn nhíu mày nói lên.

Ở dưới tràng, từng người lần lượt nâng giá lên.

“Sáu vạn.”

“Bảy vạn.”

“Tám vạn.”

“Chín vạn.”

“Hừ cũng chỉ là tăng tiến tinh thần chi lực, đối với một võ giả tinh thần tăng
tiến theo tu vi cũng đủ dùng rồi.”

Có người hừ lạnh.

“Mười vạn.”

Trần Sơn từ gian phòng mặn nhạt kêu lên.

“Mười vạn lần thứ nhất.”

Nạp Lan Huyên cười tươi như hoa, tia mắt có chút hướng vào gian phòng của Trần
Sơn.

“Mười hai vạn.”

Một giọng nói vang lên thanh thúy từ gian phòng số ba.

“Mười lăm vạn.”

Trần Sơn ung dung kêu giá.

“Mười lăm vạn lần thứ nhất.”

“Lần thứ hai.”

“Lần thứ ba.”

“Thành giá!”

Nạp Lan Huyên mỉm cười e lệ kêu thị nữ đưa khỏa đan dược vào gian phòng của
Trần Sơn.

Trần Sơn tiếp nhận khỏa đan dược trên tay liền bỏ vào trong không gian giới.
Hắn lấy ra mười lăm vạn hạ phẩm tinh thạch.

“Ấy...Nô tì được lệnh lát nữa công tử theo đấu giá đại sư tính toán chi phí.
Nô tì xin phép lui xuống!”

Thị nữ cung kính nói xong liền rời đi.

Tiếp theo của Tràng đấu giá là những kiện vũ khí, đấu kĩ chỉ là Trần Sơn không
cần, hắn hỏi tiểu Ngọc thì cũng như vậy.

Tiếp theo là kiện vật phẩm áp trục.

“Kính thưa các vị, Huyên nhi xin phép được giới thiệu kiện áp trục phẩm vật.
Đây là hai khỏa đan dược Nhất Huyền Tăng Hoàn Đan. Công dụng của nó là gì
Huyên nhi chắc rằng mọi người đều biết.”

“Ồ…”

Tràng diện kinh ngạc hô lên.

“Tu vi huyền sĩ tăng một cấp, huyền sư thì cũng cố tu vi. Hai khỏa đan dược
này không biết sẽ rơi vào tay ai?”

Có người mong chờ hô lên.

“Các vị, giá khởi điểm của hai khỏa đan được này là 15 vạn hạ phẩm tinh
thạch.”

Giọng Nạp Lan Huyên như mật ngọt rót tai mọi người trong tràng đấu giá.

Lần lượt, lần lượt từ các gian phòng của khách quý giá của hai khỏa đan dược
tăng lên chóng mặt. Ngay lúc này giá đã là ba mươi vạn hạ phẩm tinh thạch.

“Ba mươi mốt vạn.”

Trần Sơn thản nhiên ra giá. Hắn biết rõ ràng tài phú của hắn kinh khủng bậc
nào.

Ngay khi Trần Sơn ra giá, từ trong gian phòng số 2 một thanh niên trạc hai
muơi tuổi bước ra.

“Xin chào các vị, ta là đệ nhất ngoại môn đệ tử Vân Sơn tông, danh tự là
Nghiêm Thanh. Mong các vị nể mặt nhượng lễ. Ta ra giá ba mươi lăm vạn.”

Hắn cao ngạo nhìn tràng diện.

Những tán tu kia vốn không kiêng kị Nghiêm Thanh hắn mà là kiên kị Vân Sơn
tông. Trên mặt nhiều người hiện vẻ tiếc hận.

Trần Sơn nhướng mày như nhớ ra một điều gì đó.

“Nghiêm Thanh, Nghiêm Thanh...à ta nhớ rồi. Tuổi…”

Trần Sơn nét mặt đểu giả cười khằng khặc trong phòng khiến tiểu Ngọc ngơ ngác
nhìn khó hiểu.

“Ba mươi sáu vạn.”

Trần Sơn cất giọng vang khắp tràng diện.

Nghiêm Thanh ngoan độc liếc nhìn gian phòng của Trần Sơn trong khi Trần Sơn
thì cười sặc sụa.

“Bốn mươi vạn.”

Nghiêm Thanh tức giân hét lên.

“Bốn mươi mốt vạn.”

Trần Sơn vẫn chậm rãi kêu giá.

Nghiêm Thanh nghiên răng ken két.

“Ngươi là ai? Dám đối đầu với ta.”

Trần Sơn nghe hắn nói, lên bước từ trong gian phòng ra tỏ vẻ không biết gì.

“Ngươi là ai? Ta đối đầu với ngươi làm gì? Oan uổng ta quá!”

Trần Sơn vẻ mặt tếu ý nói.

“Ngươi dám chế giễu ta?”

Nghiêm Thanh sát khí quanh thân gằn từng chữ.

“Đấu giá hội. Là đấu giá hội ngươi hiểu hay không? Ngươi nghèo không biết
chuyện thì xéo hộ!”

Trần Sơn ánh mắt đầy khinh thường nhìn Nghiêm Thanh.

“Được. Ngươi giỏi lắm. Ta chờ người rời khỏi nơi này. Xem ai cứu được ngươi.”

Nghiêm Thanh lửa giận đe dọa liền ầm ầm rời đi.

Trần Sơn bước vô gian phòng liền ngồi xuống choàng tay qua tiểu Ngọc cười như
hóa dại.

Nạp Lan Huyên trên mặt hiện một tia lo lắng cho Trần Sơn chỉ là nàng vân tiếp
tục tràng đấu giá. Rốt cuộc hai khỏa đan dược cũng rơi vào tay Trần Sơn.

“Sau đây là kiện vật phẩm cuối cùng của đấu giá hội hôm nay. Kiện vật phẩm này
là một khỏa ngũ cấp Kim Cang Hùng Sư yêu linh. Giá khởi điểm là hai mươi vạn
hạ phẩm tinh thạch. Kính mời quý vị.”

m thanh nhẹ nhàng của Nạp Lan Huyên một lần vang lên.

Tràng đấu giá vẫn tiếp tục sôi nỗi. Từ hai mươi vạn liền nhanh chóng tiến lên
bốn mươi vạn.

“Bốn mươi mốt vạn.”

Có người ngập ngừng.

“Bốn mươi lăm vạn.”

Trần Sơn vân ung dung ra giá.

Tràng diện bắt đầu trở nên ngơ ngác.

“Hắn là ai? Tài phú của hắn ta không thể tưởng tượng được.”

Có kẻ bắt đầu soi mói Trần Sơn.

“Chắc lại là một phá gia chi tử của một gia tộc nào đó rồi.”

Có kẻ suy luận.

Trần Sơn trước những điều nói về hắn vẫn không hề lung lay như Bạch Lão đã
từng chỉ dạy.

Cuối cùng, tràng đấu giá cũng kết thúc. Mọi người lần lượt ra về. Trần Sơn cảm
nhận được có một vài tia sát khí hướng về gian phòng của hắn bất quá hắn cũng
không quan tâm.

“Tiểu đệ, muội muội hai người theo ta.”

Nạp Lan Huyên giọng nói êm ả.

Trần Sơn cùng tiểu Ngọc liền vui vẻ đi theo Nạp Lan Huyên đến phòng sổ sách.

Nạp Lan Huyên bắt đầu tính toán.

“Tiểu đệ, hết thảy là tám mươi lăm vạn.”

Trần Sơn thấy như có điều không đúng liền hỏi.

“Sao chỉ có tám mươi lăm vạn?”

“Nạp Lan thương hội đã quyết định giảm cho tiểu đệ một phần. Mục đích ta nói
thẳng là để kết giao. Hy vọng đệ không từ chối.”

Nạp Lan Huyên điệu đà, uyển chuyển cơ thể từ tốn giải thích.

“Được. Đa tạ tỷ!”

Trần Sơn vui vẻ cảm kích.

“Tiểu đệ, ta xưng hô với hai người như thế nào?”

Nạp Lan Huyên hạ thấp giọng hỏi.

“Đệ Trần Sơn. Nàng ấy là tiểu Ngọc.”

Trần Sơn ung dung trả lời.

“Không biết chúng ta có thể ở lại đây một ngày không? Đệ có chuyện cần phải
làm.”

Trần Sơn mỉm cười mở lời. Hắn quay sang nói nhỏ một điều gì đó với tiểu Ngọc.

“Được. Tất nhiên là được.”

Nạp Lan Huyên ngạc nhiên đáp ứng.

“Đa tạ tỷ tỷ!”

Trần Sơn chắp tay.

Nạp Lan Huyên có chút thắc mắc, bất quá cũng không hỏi liền đưa hai người đi
tới một căn phòng khá rộng rãi.

“Hai người ở đây, tỷ có chút việc phải làm. Cáo từ!”

Nạp Lan Huyên nói xong liền rời đi.

“Tiểu Ngọc, ta phải tiến vào bế quan. Muội nghỉ ngơi đi. Mốt chúng ta tiến vào
Vân Sơn tông.”

Trần Sơn nhỏ nhẹ nói xong liền tiến vào tu luyện.

Hắn lấy ra hai khỏa đan dược gồm Minh Chi Thanh Đan và Nhất Huyền Tăng Hoàn
Đan rồi nuốt xuống. Trải qua vận chuyển nguyên khí liên tục hai canh giờ, khí
tức của hắn tăng lên ngày càng cao. Bên trong khí hải hắn, tiếng long ngâm
vang vọng tạo ra từng đợt xung kích khiến khí hải hắn từng đợt dâng trào. Qua
một thời gian dài, khí hải của hắn lắng lại. Hắn liền vận chuyển Thiên Long
Tinh Thần Biến xem thử thế nào. Nào ngờ tiếng long ngâm lại một lần nữa nổi
lên từ bốn phía gột rửa cơ sở tinh thần của hắn. Tòa sen trôi nổi trên khí hải
cũng xoay chuyển vù vù khí thế mãnh liệt liên tục thanh lọc khí hải.

“Huyền Sĩ Tam Giai rồi.”

Trần Sơn mở mắt nói thầm, hắn liền lấy ra khỏa Kim Cang Hùng Sư yêu linh luyện
hóa.

Quá trình luyện hóa diễn ra, cơ thể Trần Sơn sáng lên, sức mạnh thân thể càng
ngày càng nội liễm lại, ẩn chứa trong đó một khí tức man hoang chi khí cường
đại dường như có thể khiến vạn vật cuối đầu. Khí tức của hắn một lần nữa kéo
lên. Sau một canh giờ, khí tức của Trần Sơn dừng lại ở tứ giai đỉnh phong rồi
dần dần thu liễm lại không chút gợn sóng.

Sáng hôm sau Trần Sơn mở mắt, đứng dậy rời khỏi tu luyện.

“Vậy mà một lần tăng hai giai vị? Thật khó tin vào mắt mình. Bất quá muốn hoàn
thành Thiên Long Tinh Thần Biến cần phải tăng trưởng tin thần lực hơn nữa.
Đáng mong đợi!”

Trần Sơn mỉm cười nói thầm.


Tiên Hoàng Chi Lộ - Chương #12