Người đăng: Thongthong2021
Trần Sơn nhíu mày, bất quá hắn vẫn tiếp tục ăn uống. Một số người không liên
quan lập tức hoảng sợ rời đi sợ bị vạ lây. Tiểu Ngọc có chút bất an, nhỏ giọng
nói:
“Trần ca, có sao không?”
“ Ân, không sao đâu. Muội yên tâm đi. Ăn xong chúng ta rời đi.”
Trần Sơn dịu dàng.
Chỉ là một giọng hét như sét đánh vang vọng khắp tửu lâu.
“Ngươi đừng mong rời đi. Trả mạng cho con ta.”
Trần Sơn lắc đầu, liếc nhìn qua liền thấy một trung niên tầm ngũ tuần cả người
bừng bừng sát khí, ánh mắt ngoan độc đầy lửa giận. Kế bên hắn là một thanh
niên mặc áo bào của Vân Sơn tông nộ khí quanh thân.
“Chỉ bằng các ngươi?”
Trần Sơn rõ ràng trung niên kia cũng chỉ tầm Huyền Sĩ lục giai, tên thanh niên
Vân Sơn tông kia cũng chỉ là Huyền Sĩ tam giai.
“Lần này hắn chết chắc rồi. Còn quá trẻ không hiểu sự đời. Quá vọng đọng. Chỉ
tiếc nhìn nhắn rõ ràng cũng là một thiên tài. Nhưng lần này thành chủ đại nhân
cùng với Hoàng Khương công tử xuất thủ, trời cũng không cứu được đứa trẻ đó.”
Có một binh sĩ nhỏ giọng nói với đồng bạn của hắn.
Trang thành chủ cùng Hoàng Khương hai người nhìn thắc mắc vì sao không nhận
thấy được tu vi của đứa trẻ trước mặt không khác gì một người thường mà lại bá
khí như vậy.
“Trang thành chủ, lần này Trang đệ bị như vậy cũng là vị muốn tiếp đãi ta chu
đáo. Ngài hãy để ta thay Trang đệ xuất thủ báo cừu hận.”
Hoàng Khương lạnh lùng nói ra.
“Được. Hoàng công tử cẩn thận.”
Hoàng Khương liên tục phát khí thế ra xung quanh, mạnh mẽ tiến đến Trần Sơn.
“Ăn một bữa cũng không được yên.”
Trần Sơn không mặn không nhạt đứng lên, ung dung nhìn Hoàng Khương.
“Kinh Đào Hải Lãm”
Hoàng Khương hét lên, xuất ra đao trảm. Khí thế đao trảm sắc bén, ẩn chứa thủy
hành khiến cho không gian xung quanh trở nên khô khan.
“Ồ, lúc có được kí ức mới biết. Bây giờ mới thấy được thật hư. Xong xuôi phải
thử tìm hiểu kĩ xem sao.”
Trần Sơn thầm nhủ.
Xẹt.
Thân ảnh Trần Sơn biến mất khiến Hoàng Khương lẫn Trang thành chủ bất thần.
Kịch.
Chỉ có điều chớp một khắc, Trần Sơn ghị tay của Hoàng Khương quật xuống, bẻ ra
sau.
Răng rắc.
Tiếng xương gãy vang lên thanh thúy khiến cổ họng mọi người có chút khô rát.
Aaaaaaaaaaaa.
Tiếng hét của tên đệ tự Vân Sơn tông vang lên đầy kinh hoàng.
“Thành chủ hay là ngươi cũng lên đi.”
Trần Sơn mang vẻ tếu ý nhìn Trang thành chủ.
Trang thành chủ lửa giận bừng bừng đỡ tên đệ tử Vân Sơn tông lên.
“Ngươi là ai?”
Hoàng Khương thở ra một hơi.
“Lần này ta tha ngươi một mạng coi như ngươi may mắn. Ngươi về tông môn của
ngươi nói với cửu trưởng lão 3 ngày sau ta sẽ đến tiếp kiến hắn.”
Ánh mắt Hoàng Khương chợt như nhớ ra điều gì, sợ hãi kêu lên.
“Tất cả lui về. Người này chúng ta không thể động tới. Xong hắn quay sang nói
nhỏ với Trang thành chủ.”
Vẻ mặt thành chủ Vân Sơn thành có chút ngưng trọng bất quá hắn vẫn điều động
tất cả rời đi.
“Trần huynh, ta và thành chủ vốn là người của cửu trưởng lão. Lần này chúng ta
xin lỗi vì đã mạo phạm tới huynh. Mong huynh bỏ qua.”
Trần Sơn gãi đầu, ngơ ngác. Bất quá hắn liền nghĩ tới nhất định có ẩn ý gì
trong lần tiến gặp Cửu trưởng lão Vân Sơn tông lần này.
“Trang thành chủ, con ngươi không nghe ta nói. Đánh dâm ý lên nữ nhân của ta.
Nên ta giết hắn.”
Trang thành chủ thở dài, vẻ mặt buồn bã.
“Khuyển tử vô năng, không hiểu sự tình. Chuyện này đã qua rồi. Ta xin phép cáo
lui.”
Nói xong, hắn buồn bã lắc đầu cùng Hoàng Khương liền rời đi.
Trần Sơn cùng tiểu Ngọc cũng rời đi.
Nhiều người bên ngoài nhìn thấy Trần Sơn cùng tiểu Ngọc rời đi an toàn, nhất
thời toàn trường đều ngẩn người không biết chuyện gì đã xảy ra.
Sáng hôm sau, Trần Sơn cùng tiểu Ngọc xác định được nơi diễn ra hội đấu giá
liền đi tới. Bên ngoài trường đấu giá, đông đúc người, một mảng xôn xao, ồn
ào.
“Hừ, Nạp Lan thương hội quá quắt. Muốn vào phải cần tới 100 khỏa hạ phẩm tinh
thạch. Làm vậy chẳng khác gì ăn cướp!”
Có người cọc cằn phun nước miếng.
Bất quá Trần Sơn hắn cũng không quan tâm. Tiến thẳng vào trong tràng diện.
Một lão giả chặn lại:
“Một trăm khỏa hạ phẩm tinh thạch mỗi người.”
Trần Sơn nhìn lão giả lạnh nhạt nói:
“Ta muốn có một gian phòng riêng”
Lão giả vẻ mặt có chút biến đổi.
“Có được tinh tạp Nạp Lan thương hội mới có thể trở thành khách quý.”
“Bao nhiêu?”
Trần Sơn ung dung hỏi.
“Một ngàn khỏa trung phẩm linh thạch trở lên.”
Lão giả có chút hoài nghi nói ra.
“Đây. Lão làm giúp ta.”
Trần Sơn không phí thời gian nói nhiều. Liền lấy ra hai ngàn khỏa trung phẩm
linh thạch đưa cho lão giả.
Lão giả bất quá cũng không cầm lấy, giọng điệu thay đổi.
“Thiếu hiệp đợi ta một chút.”
Lát sau, một thiếu nữ có gương mặt khả ái, dáng người thanh thoát, ăn mặc
chỉnh chu tiến tới.
“Tiểu đệ, muội muội, hai người theo tỷ.”
Thiếu nữ dẫn Trần Sơn cùng tiểu Ngọc đến một gian phòng.
“Tiểu đệ, ta là Nạp Lan Huyên, ở đây chỉ cần một ngàn khỏa trung phẩm linh
thạch liền có thể trở thành khách quý có thể dẫn theo người. Không biết tiểu
đệ muốn gửi vào tinh thạch.”
Trần Sơn để ý đến một điểm liền hỏi.
“Ta có thể sử dụng tinh tạp này ở đâu?”
Thiếu nữ kia liền giải thích
“Quy mô Nạp Lan thương hội ta rất rộng lớn. Miễn là đệ vẫn ở trong Nam vực
liền có thể sử dụng.”
“Vậy được rồi.”
Trần Sơn liền lấy ra tất cả trung phẩm và thượng phẩm tinh thạch mà Bạch Lão
cho hắn đưa cho Nạp Lan Huyên.
Chỉ là Nạp Lan Huyên vừa thấy, cả thân người của nàng trở nên run rẫy, vẻ mặt
nàng thoát ra một chút hoang mang chi độ.
“Tại sao đứa trẻ này tài phú lại kinh người đến như vậy?”
Nàng kinh ngạc thầm hỏi trong lòng.
“Đây là tinh tạp của đệ.”
Trần Sơn mỉm cười nhận lấy không kiểm xét liền quăng vào không gian giới chỉ
của mình.
“Đệ có thể ở gian phòng này theo dõi tràng đấu giá. Nếu không có gì ta xin
phép lui trước. Tránh làm phiền hai người.”
Giọng của Nạp Lan Huyên có chút kính cẩn.
“ n. Không có gì.”
Trần Sơn nhẹ giọng bình thản trả lời.
Tiểu Ngọc cùng Trần Sơn ngồi trên gian phòng nhìn xuống dưới thấy tấp nập
người vào. Những gian phòng xung quanh cũng đã có người.
“Xin chào quý vị! Tràng đấu giá hôm nay do Nạp Lan thương hội chúng ta tổ chức
xin được phép khai tràng.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên trên tai của Trần Sơn.
Hắn nhìn qua.
“Ồ… Ngọc nhi, nàng xem kìa không ngờ cô ta là đấu giá đại sư.”
Trần Sơn kinh ngạc cất tiếng.
“Tài giỏi thật!”
Tiểu Ngọc cảm thán một tiếng.
“Vật phẩm đấu giá đầu tiên là một bộ Trung cấp Huyền giai công pháp gọi là
Minh Tâm Chi Kiếm. Giá khởi điểm của bộ công pháp này là năm vạn hạ phẩm tinh
thạch. Mỗi lần ra giá không được thấp hơn một ngàn. Xin mời mọi người.”
Dưới đài, giọng của Nạp Lan Huyên vang lên thanh thúy. Từng động tác, cử chỉ
cơ thể của nàng nhẹ nhàng, thướt tha đầy quyến rũ.
“Năm vạn hạ phẩm tinh thạch”
Ghế số 2 ra giá.
“Sáu vạn hạ phẩm tinh thạch”
“Bảy vạn”
“Bảy vạn năm ngàn”
Tràng đấu giá liên tục sôi nổi lên. Bất quá Trần Sơn hắn cũng không hề quan
tâm đến quyển công pháp này.
Rốt cuộc quyển công pháp cũng được bán đi với giá chín vạn hạ phẩm tinh thạch.
“Kiện vật phẩm tiếp theo là một khỏa Minh Chi Thanh Đan. Đây là một khỏa mười
thành tứ phẩm có tác dụng tăng cường sức mạnh tinh thần cực kì hiếm thấy. Giá
khởi điểm cho khỏa đan dược này cũng là năm vạn hạ phẩm tinh thạch.”