Trần Sơn


Người đăng: Thongthong2021

Linh Nguyên đại lục là một vị diện trong rất nhiều vị diện thuộc vũ trụ bao
la. Lãnh thổ Linh Nguyên đại lục được phân thành bốn: Đông Sơn, Tây Mạc, Nam
Vực và Bắc Hải.

Nam Cung thành là một trong những thành trì nằm ở rìa phía đông Nam vực vừa
mới chịu sự tấn công của đợt thú triều từ Hoành Tinh sâm lâm. Đã có rất nhiều
võ giả hy sinh để chống trả từng đợt tấn công của thú triều dữ tợn. Sau ba
ngày kể từ khi thú triều phát động thì một vài siêu cấp thế lực tại Nam vực
cũng đã phái ra một số cao thủ nhằm trợ giúp các thành trì bị thú triều tấn
công.

Nam Cung thành, Trần gia gia tộc.

Trần Sơn tỉnh lại, hai khóe mắt đỏ hoe. Song thân của Trần Sơn đã vẫn lạc tại
trong thú triều. Hắn tựu nắm chặt hai bàn tay rồi buông ra một cách vô lực.

"Cha mẹ, hài nhi sẽ cố gắng trưởng thành. Ta sẽ trở thành cường giả mạnh mẽ
nhất Linh Nguyên đại lục".

Hiện tại, song thân đã mất. Trần Sơn tại gia tộc cũng đã không còn ai màng
tới. Bởi vì một điều duy nhất: Phế vật không đáng để được thương hại.

Võ giả trên Linh Nguyên đại lục được chia thành những cấp bậc sau: Luyện khí,
Huyền sĩ, Huyền sư, Chiến quân, Chiến hoàng, Vương tôn, Địa tôn và Thiên tôn.

Trần Sơn hiện đang là luyện khí tứ giai trong khi thế hệ trẻ trong gia tộc đều
đạt được ít nhất là lục giai. Cao nhất là Trần Quang được mệnh danh là Trần
gia đệ nhất nhân, là người có hy vọng nhất trước 18 tuổi đạt được tu vi Huyền
sĩ tiến vào thất phẩm tông môn Vân Sơn tông.

Quá quen với việc bị lãng quên, từ sau khi cha mẹ mất Trần Sơn vẫn như cũ, vẫn
cắm đầu tu luyện, vẫn không màng tới những lời miệt thị của những người trong
gia tộc.

Trời vừa ngả bóng, Trần Sơn đi ra ngoài giải khuây. Ngay cổng thành có rất
nhiều dong binh đoàn đang tìm kiếm nhân thủ để tiến vào khu vực phụ cận Hoành
Tinh sâm lâm để liệp sát yêu thú. Bỗng Trần Sơn cũng muốn đi. Hắn tiến đến một
vị đại hán cao, to, râu hùm, mặt nhiều vệt thẹo:

"Đại thúc, ta muốn đi theo đoàn các người liệp sát yêu thú có được không?"

Một vài dong binh nhìn sơ qua Trần Sơn chỉ là một đứa nhóc mười một, mười hai
tuổi thì cười phá lên:

"Nhóc con, trở về uống sữa mẹ đi. Luyện khí cảnh tứ giai đi theo chúng ta để
làm thịt cho yêu thú ăn hay sao? hahahahaha"

Trần Sơn cũng không từ bỏ ý định, hỏi hết nhóm dong binh này tới nhóm dong
binh khác, bất quá kết quả nhận đều là như nhau. Thứ nhất Trần Sơn quá nhỏ,
thứ hai tu vi của hắn quá thấp cho nên không có nhóm dong binh nào muốn nhận.

Trần Sơn đừng nhìn cổng thành, nhìn từng đợt dong bình rời thành tiến tới
Hoành Tinh sâm lâm. Hai tay nắm chặt, đôi mắt đầy quyết tâm nhìn thẳng không
hề có sự nhu nhược. Trần Sơn tự nhủ:

"Phải kiên trì hơn nữa. Phải bù đắp cái gọi là tư chất trời ban".

"Này, tiểu mao tử"

Một giọng nói khàn khàn vang lên.

Trần Sơn quay lại nhìn thấy một lão giả tóc bạc trắng đang nhìn mình mỉm cười.

"Người muốn đi sao?"

"Vâng"

Trần Sơn nhẹ nhàng trả lời.

"Vậy sao không đi?"

"Không nhóm dong binh nào đồng ý nhận ta hết".

Trần Sơn có chút thất vọng trả lời.

"Sao không tự mình đi?"

"Ta..."

Trần Sơn nghẹn. Hắn hiểu ra hắn có thể không đi chung với một nhóm dong binh
nhưng hắn có thể đi một mình. Hắn hiểu ra được chuyện của bản thân mình mình
thì phải tự mình giải quyết không thể chờ đợi người khác được.

Lão giả như hiểu được sự thay đổi cảm xúc trên nét mặt của Trần Sơn, lão mỉm
cười hơi gật đầu. Lão nói tiếp:

"Ta thấy ta và tên tiểu tử nhà người có duyên nên ngươi có thể đi theo ta"

"Đi đâu?"

Trần Sơn ngơ ngác hỏi.

"Hoành Tinh sâm lâm"

Trong đêm tối, một già một trẻ tiến vào Hoành Tinh sâm lâm dưới sự kinh ngạc
lẫn xem thường của nhiều dong binh. Bởi vì người trẻ tu vi chỉ tới luyện khí
tầng bốn còn lão giả không hề có khí tức ba động quanh thân không khác gì một
người thường không tu luyện. Đội hình hai người như vậy tiến vào dù chỉ là khu
vực phụ cận của sâm lâm nhưng cũng không khác nào đi tự sát. Có người còn lên
tiếng nói:

"Haizza...Đứa trẻ vậy mà đáng thương, có một người gia gia như thế dẫn đi tìm
chỗ chết."

Đối với những ánh nhìn như vậy, lão giả vẫn chấp hai tay sau lưng thong dong
bước từng bước một, trên mặt hiện một nét thoải mái không quan tâm đến những
thứ xung quanh. Trái ngược với lão, Trần Sơn vừa đi vừa lo lắng, nhiều lần
phải hít hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, cũng không dám mở miệng hỏi lão
giả, đôi chân thì từng bước nặng trĩu bước theo sát lão giả.

"Muốn trưởng thành trong thế giới đầy rẫy thị phi thì tiểu tử ngươi còn phải
học rất nhiều điều. Điều đầu tiên chính là không quan tâm đến những lời nói
xung quanh. Ngươi muốn làm điều gì thì ngươi cứ làm. Đi chưa xa nếu người muốn
quay về thì vẫn còn kịp."

Trần Sơn im lặng thế nhưng đôi chân bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn, hắn gạt qua
những lời bàn tán hai bên mà nghiền ngẫm lời nói của lão giả, bản thân thì
bước theo lão giả dựa vào quán tính.

"Coi vậy mà có thể đào tạo được"

Lão giả mỉm cười.

Hai người đi mãi cũng tới phụ cận của sâm lâm. Lão giả tìm tới một tảng đá to,
ngồi xuống dựa vào giống như muốn ngủ. Trần Sơn cũng ngồi xuống, im lặng. Xung
quanh là mảnh rừng sơ xác, còn lưu lại khá nhiều dấu vết của cuộc chiến đấu
giữa nhân loại và thú triều vừa qua.

"Người có hiểu biết như thế nào đối với thế giới này?"

Lão giả đột nhiên mở miệng hỏi.

"Ta, ta cái gì cũng không biết. Tư chất của ta bình thường nên ta suốt ngày
chỉ cắm đầu vô tu luyện công pháp của cha ta truyền cho. Bất quá luyện mãi đến
bây giờ vẫn chỉ là luyện khí tứ giai."

"Mục tiêu của ngươi là gì?"

"Ta muốn mình có thể trở thành thiên hạ đệ nhất nhân. Có thể như các vị tiền
bối trước đây phá vỡ thương khung đăng lên tiên giới."

"Haha... hay cho phá vỡ thương khung đăng tiên giới....hay cho một cái tiểu
mao tử chưa hề biết gì hết. Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

"Năm nay ta vừa tròn 10 tuổi"

"Sao ngươi lại đi theo ta. Ngươi không sợ ta hại người sao?"

"Ta cũng không biết. Lần đầu tiên có người không chê tu vi ta thấp kém chịu
cho ta đi cùng. Lão giả cũng nhiều tuổi hẳn là không hại một tiểu đầu tử không
có gì như ta."

"Hahaha".

Lão giả cười lớn, cười sảng khoái khiến cho Trần Sơn cũng cảm thấy một chút
ngượng nghịu.

"Sau này ngươi cứ gọi ta là Bạch Lão. Hiện tại ta đói rồi. Ngươi đi kiếm một
ít thịt yêu thú về chúng ta ăn đi."


Tiên Hoàng Chi Lộ - Chương #1