Người đăng: ๖ۣۜTần๖ۣۜHi๖ۣۜVô๖ۣۜTàⁿᵍᵒᶜ
“Oanh!”
Trong khi Tần Hi còn đang mải mê ăn uống thì không trung truyền tới đinh tai
nhức óc tiếng vang, nàng cả kinh tưởng nhà sập vội liều chết xung phong lao
thẳng cửa sổ phi thân ra ngoài.
“Ầm!”
Một tiếng vang thật lớn, dù cả người có chút trầy xước cũng không sao, tính
mạng quan trọng hơn.
Đột nhiên nàng cảm thấy bất an có điều gì đó không đúng.
Nghe bên tai không ngừng truyền đến những tiếng gió gào thét nàng mới nhận ra
căn phòng mình thuê ở 10 tầng cao.
Cúi mặt nhìn xuống thấy mặt đất nhanh chóng tiếp cận, nang cảm thấy thật bi
ai. Đây là dạng gì a, rơi từ độ cao như vậy xuống hẳn là thịt nát xương tan,
không còn đường sống.
Nghĩ đến đây Tần Hi triệt để tuyệt vọng, nàng nhắm lại con mắt chờ đợi cái
chết!
------------
Gió bên tai đã ngừng, nhưng tại sao nàng không cảm thấy 1 chút đau đớn nào
hết. Hẳn là rơi xuống như vậy trực tiếp nát bét trí não không kịp phản ứng đã
ngỏm a. Càng nghĩ nàng càng tâm nhét.
Mở ra con mắt tràn đầy hiếu kỳ, nàng không biết sau khi con người chết sẽ đi
đến đâu, hẳn là lên thiên đường a. Dù sao bản cô nương cũng chưa từng đánh ai
bao giờ.
Trong lúc Tần Hi đang không biết xấu hổ nghĩ ngợi thì một giọng nói quen thuộc
vang lên: “Mau tránh ra, ngươi nay đè chết bản tôn!”
“Ai!” Tần Hi hoảng sợ hét lên, nhanh chóng đứng lên lùi về sau vài bước, sẽ
không là quỷ hồn đến bắt nàng a. Đưa mắt nhìn lại là một vật bé nhỏ hơi chút
phát ra quang mang đang chật vật từ dưới đất bò lên.
“Hóa ra là ngươi cái này a! Cơ mà ngươi cũng đã chết sao? Nơi này là Thiên
Đường sao?”
“Nhờ hồng phúc của ngươi bản tôn cũng kém chút treo, khốn khiếp!”
Giật mình nhìn lại thấy đối phương đang cúi người tháo ra chiếc dép, hắn không
nhịn được khẽ run nhẹ nhanh chóng nói tiếp: “Dừng…dừng lại, bản tôn là vừa mới
cứu ngươi một mạng, ngươi định dạng này lấy oán báo ơn sao?”
“Ngươi cứu ta!”
“Bằng với thần thông quảng đại ta cứu ngươi chỉ là một cái nho nhỏ sự tình.
Mặt khác nơi này cũng không phải Thiên Đường, ngươi thấy cái thiên đường nào
tối thui như này không?”
Nghe hắn nói, Tần Hi có chút giật mình quan sát. Đúng a, nào có thiên đường
nào nhập nhà nhập nhèm như này. Nhưng bằng vào trí thông minh siêu quần của
nàng cũng không biết đây là nơi nào a, mặt trời thì ảm đạm, xung quanh có chút
đổ vỡ nhưng có vài tia quen thuộc.
“Không nhẽ đây là Địa Cầu sao?”
“Là Địa Cầu, nhưng giờ nó cũng không còn là trước kia địa cầu!” Nhìn nàng vẻ
kia sửng sốt hắn cũng không nhịn được có phần cao hứng. Giờ thế giới đại biến
ta xem như nào ngươi cầu ta, cầu ta a…ahahaha.
“Ầm ầm ầm!”
Ngay ở rất nhiều người con đang không biết chuyện gì xảy ra, một tiếng sấm to
lớn từ trong hư không truyền đến, cái kia lôi minh phang phất đánh thẳng vào
linh hồn mỗi người như thế.
Có thể tưởng tượng được tiếng sấm này đáng sợ bao nhiêu.
Hơn nữa, nó không phải bao trùm một khu vực mà là toàn bộ quốc gia, toàn bộ
thế giới, mặc kệ là ai, ở bất khì vị trí nào đều nghe được cái này đáng sợ
tiếng sấm.
Tiếng sấm này trực tiếp oanh nát hư không để lại 1 đạo đen kịt lỗ to mà ở đó
tràn ra những khí tức nguy hiểm tột cùng.
Mà ở trong hố đen đó chậm rãi xuất hiện những kí tự mà chưa từng ai thấy qua
nhưng nhìn vào nó ai cũng hiểu được hàm nghĩa trong đó đại biểu ‘chấp thuận’.
Không người bình thường nào hiểu được chuyện gì xảy ra, dòng văn tự trên là
thứ gì, hàm nghĩa nó đại biểu chấp thuận cho điều gì,…mọi thứ đều khiến nhân
loại rơi vào bế tắc cùng hoảng sợ.
Mặc ngươi có ngập trời quyền lực, bạc triệu gia tài, ở đây vẫn là một vệt mây
khói, tử vong trước, người người bình đẳng.
Nhìn những ký tự trên không trung Tần Hi mặt dù chưa từng gặp qua nhưng nó đem
lại cho nàng cảm giác thân thuộc như vậy.
Cảm giác này, không sai được, là hắn, chính là hắn.
Nhìn Tần Hi vẻ kia thất thần, bàng hoàng, lo lắng, nhớ nhung,…cùng với những
giọt nước mắt đang đang không ngừng tuôn ra trên khuôn mặt tinh xảo.
Điều này khiến hắn mộng bức, cái này cái này cái này…không đến lỗi khóc a, hắn
có chút không nhịn được nữa khuyên nhủ: “Ngươi không sao a. Với sức mạnh của
bản tôn thừa khả năng đem ngươi bảo vệ an ổn không chết a.”
Nàng có chút cúi đầu im lặng, bầu không khí trở lên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Giọng nói có chút mong chờ mang theo vài phần chưa dứt vang lên: “Ngươi biết
hắn a, người chủ nhân trước của ngươi, người đã đưa ngươi cho ta!”
Nhìn nàng vẻ mặt cực kỳ mong chờ câu trả lời, hắn cũng có chút khó sử: “Thật
xin lỗi, bản tôn không biết người ngươi nói đến là ai. Bản tôn mới tỉnh dậy
sau một giấc ngủ dài đằng đẵng theo đó người đầu tiên bản tôn nhận thức đó là
ngươi a.”
Dù chờ mong nhưng nàng phần nào đoán được, hắn vẫn luôn như vậy, luôn luôn
trang thần thần bí bí, ngoài cái tên của hắn thì nàng không biết gì về hắn
hết.
Nhìn nhìn dòng ký tự đang dần biến mất trên bầu trời, nàng lại hỏi: “Vậy ngươi
có biết thứ kia là gì a, tại sao nó lại xuất hiện ở đây, dù ta chưa gặp bao
giờ sao ta lại hiểu được. Thật không phải Trái Đất tận thế đến a sẽ không
giống như trong tiểu thuyết đó như vậy viết.”
“Cũng không sai biệt lắm, nó là Đại Đạo ký tự. Việc nó xuất hiện ở đây đại
biểu cho các ngươi 1 thế lực siêu nhiên nào đó đã trả 1 cái giá cực kỳ đắt để
trao đổi công bằng với Đại Đạo để đổi lấy tài nguyên cho Trái Đất, nhưng chủ
yếu nhất là được Đại Đạo để mắt tới.”
Nhìn ánh mắt không chút nào hiểu gì của nàng hắn đánh tiếp tục giải thích: “
Được rồi ta kể cho ngươi một câu chuyện xưa đi:
Cái thế giới này cũng không phải đơn giản như ngươi tưởng tượng, trong vũ trụ
này còn có vô vàng chủng tộc khác nhau. Tất cả đều phải không ngừng tiến hóa
để tồn tại, ngay cả Đại Đạo cũng vậy. Nếu không sẽ thành kẻ bị xóa bỏ.
Các cuộc chiến không ngừng diễn ra từ những chủng tộc trên 1 hành tinh, giữa
càng hành tinh với các hành tinh, giữa cái giải ngân hà này với các giải ngân
hà khác, thậm trí giữa các vũ trụ với các vũ trụ.
Trước đây rất rất lâu, nơi này cũng không gọi là Trái Đất, nó là một tồn tại
vĩ đại. Nhưng trong cuộc chiến giữa các vũ trụ với nhau, nó bị kẻ gian hãm
hại, cả đại lục cường giả vẫn lạc, tu sĩ tử thương vô số.
Cả khối đại lục cũng bị chia làm nhiều mảnh khác nhau trôi dạt vào vũ trụ khắp
nơi.
Dù đã tàn phá đến như vậy nhưng mỗi một mảnh vỡ của đại lục đều là một miếng
bánh béo bở với vô vàn những kẻ khác.
Và Trái Đất chính là một mảnh vỡ trong đó, số người còn sống sót trên mảnh đại
lục này vẫn tiếp tục không ngừng ra sức bảo vệ nơi này bằng cả tính mạng của
họ trong đó có cả Tổ Tiên của ngươi. Một Vương Tử của Thánh Quốc Lạc Việt Lạc
Long Quân cùng người nương tử hắn Âu Cơ.
Tuy nhiên, thế gian nào ai nói trước được điều gì, lòng người khó đoán. Sau
chiến tranh dài vô số năm đó, không ít kẻ đã tâm sinh biến đầu nhập vào đối
phương.
Thực lực 2 bên đã chênh lệch giờ càng nghiên hẳn về một phía.
Không qua bao lâu sau, chúng ta thảm bại, kẻ không phục phần lớn đều bị giết,
phần nhỏ chạy thoát vào trong vũ trụ. Về phần những người bị giết đó bao gồm
huynh đệ của ta là Tổ Tiên ngươi cũng bị bọn chúng giết chết.
Ta sống sót cũng là nhờ hắn dùng tính mệnh bảo vệ ta. Đem linh hồn ta phong ấn
vào miếng ngọc bội này tránh qua một kiếp.
Kẻ thắng viết lên lịch sử, Trái Đất giờ Nhân Loại cũng không biết rõ cội nguồn
còn luôn tôn sùng kẻ địch mà nào biết vị thần của họ đã biết giết chết từ bao
lâu nay.
Nhưng có vẻ cái tụi còn sống đã làm một việc không tưởng a, bọn hắn dùng tất
cả để giao dịch với Đại Đạo nhằm được nó chú ý.
Điều này làm đả động đên những kẻ trên kia, tuy bọn chúng không thể hạ xuống
quá cao chiến lực vì Đại Đạo đang nhìn nhưng không có nghĩa là chúng sẽ không
làm gì.
Điều này có nghĩa đây sẽ là thảm họa hủy diệt với Nhân Loại, nhưng đây là cũng
là cơ hội duy nhất cho nơi này thoát khỏi kiếp diệt vọng.
“Khò khò!”
Đang định tiếp tục thao thao bất tuyệt nói tiếp thì 1 bên Tần Hi đã trực tiếp
ngủ. Cái này thật cmn a, ngươi không phải yêu cầu ta nói a mà có dạng này
không lễ phép.
Theo đó là tiếng rống to: “Nhà ngươi cho bản tôn tỉnh!”
“A a trời sập!” Hốt hoảng đang mở ngủ đột nhiên tỉnh dậy tay chân quơ loạn.
“Oanh!”
Một bạt tay giáng trực tiếp vào đang tức giận thở phì phò nam thanh niên khiên
hắn trên không trung quay năm sáu vòng, đầu trực tiếp đính tại trên tường.
“Chuyện gì xảy ra, trời sáng rồi hả?” Vẫn còn đang mơ ngủ Tần Hi hàm hồ mở
miệng.
Đem đầu rút từ dưới đất lên với vẻ mặt hùng hùng hổ hổ nam nhân nhanh chóng đi
đến phía trước Tần Hi mở miệng quát mắng: “Nhà ngươi cái khốn khiếp, trong khi
bản tôn đang nói mà ngươi lại ngủ, xong còn đánh bản tôn! Ai cho ngươi lá
gan.”
Đầu óc cho chút chập choạng Tần Hi nhớ lại, lúc ý nghe không được điều mình
muốn mà nàng thấy hắn còn thao thao bất tuyệt nên đành mặc kệ hắn.
Ai ngờ ngồi một lúc không có gì làm trực tiếp ngủ quên.
Biết mình có chút có lỗi đang định mở miệng nhận sai thì: “A! Ngươi là kẻ
nào!”
Theo đó lại một bạt tai trời giáng nhanh chóng trên mặt thiếu niên ma sát.
Lần thứ 2 đen đầu rút ra khỏi mặt đất, hắn có chút hoài nghi nhân sinh. Tại
sao lúc nào ta cũng là người bị đánh, ta đã làm gì sai trái mong ngươi nói ta
để ta còn sửa. Cầu thương tiếc.
Lúc này Tần Hi vẫn còn đang hoảng loạn khơ khơ tay chân, khuôn mặt đỏ bừng.
Việc nói chuyện với người lạ quả thực luôn khiến nàng sợ hãi. Bỗng nghĩ nghĩ
đến cái gì, nàng đột nhiên như tỉnh ra theo đó hưng phấn hét lên: “Ngươi là
miếng ngọc bội!”
Thanh niên có chút vui mừng đến phát khóc, theo đó âm thanh có chút run rẩy
lên tiếng: “Là, ta là miếng ngọc bội a.”
Quả nhiên, Tần Hi thầm nghĩ trí thông minh của nàng quả là siêu việt. Tuy
chuyện ngọc bội biến thành người cũng có chút khó tin nhưng đến thứ gì gì trên
trời kia còn suất hiện nữa là.
Lại nhìn nhìn nam thanh niên khuôn mặt biến dạng trên đó còn in hai bàn tay
lớn đỏ bừng bừng nàng không nhịn được tức giận theo đó quan tâm hỏi:
“Là ai đánh ngươi, nói ta nghe, ta thay ngươi chủ trì công đạo!” Đồ vật của
mình bị đánh mà chủ nhân không ra mặt là không được a.
Nhìn vẻ mặt ngay thơ vô tội mang theo tức giận vạn phần của Tần Hi khiên nam
nhân sửng sốt, theo đó mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra.
“Không sao, cái này là bản tôn trên mặt có con muỗi nhịn không được đem nó
đánh chết thôi, không có gì đáng ngại, một lát sẽ hết.” Lại là dở trò này,
định đánh bản tôn bằng hành động giả vờ quan tâm. Bản tôn lại không dễ bị lừa
như vậy.
Nhìn vẻ mặt tràn đầy không muốn mình đến gần, Tần Hi cũng đành bất đắc dĩ. Tốt
a, ta cũng chỉ là muốn quan tâm đên ngươi, đã ngươi không muốn thì ta cũng
lười quản, còn không bằng về nhà coi anime đâu.