Tần Hi


Người đăng: ๖ۣۜTần๖ۣۜHi๖ۣۜVô๖ۣۜTàⁿᵍᵒᶜ

Ở một nơi hẻo lánh trong vũ trụ có một tinh cầu màu lam nhỏ bé, nếu như so với
những tồn tại phi thường khác thì quả thực nơi đây gần như hoàn toàn không thu
hút được sự chú ý của người khác. Sinh vật trên hành tinh này ngu muội đến
kinh ngạc.

Những người nơi này từ việc sử dụng năng lượng, tri thức,…đều quả thực rất
“tài ba”. Ví dụ đơn giản họ coi việc phóng vệ tinh bay quanh hành tinh là 1
sáng kiến kiệt xuất. Tất cả thành quả trên cũng không thể thiếu công lao của
đa số những vị “Thần” mà con người trên hành tinh này tôn sùng.

Trên hành tinh hoàn toàn không đang chú ý này có một cô gái loài người cũng
chẳng có gì chú ý đang sinh sống.

Không sai, là Ngọc tên thường gọi Tần Hi (sau gọi Tần Hi), nay 21 tuổi, vẫn
độc thân, sinh viên năm 3 tại một trường đại học, cha mẹ từ nhỏ mất sớm nên
nàng được gia đình một người bạn thân của cha mẹ nhận nuôi.

Nhận thức Tần Hi người cũng biết, nàng là 1 cái chính thống trạch nữ.

Là loại suốt ngày ở trong nhà loại kia.

Mỗi ngày rúc ở trong nhà không phải lên mạng chơi game thì ôm điện thoại đọc
tiểu thuyết, manga, coi anime, gần đây nàng vì kiếm thêm chút thu nhập nên
được người bạn duy nhất của nàng giới thiệu một công việc cũng khá phù hợp với
nàng.

Làm cvt, nói hẳn ra là dùng phần mềm dịch một số truyện từ tiếng Trung ra
tiếng Việt phục vụ độc giả.

Công việc này tuy lương thấp chút nhưng với nàng là lựa chọn không tồi. Nàng
vừa được đọc truyện mình thích lại không phải ra ngoài. Có đôi khi giao tiếp
với độc giả khiến nàng cũng dần thay đổi theo hướng tích cực hơn.

Chí ít nàng giờ đã có thể nói chuyện với một số người, quả thực đáng ăn mừng
a.

Theo thời gian nàng cũng hòa nhập hơn với cộng đồng mọi người, rồi còn tham
gia bang nhóm wep trên là bang Vô Tà. Chủ yêu nàng chỉ nhìn mọi người nói
chuyện, hiếm hoi nàng cũng nói xem vào một hai câu.

Cái này cũng là nàng cực hạn.

Đôi khi nàng cũng nghĩ tới lời khuyên của người bạn duy nhất của mình. Nói là
bạn cũng không phải mà là…là…nghĩ tới đây, Tần Hi lại tràn đầy không vui.

Hắn nói nàng nên đổi một loại phương pháp sống. Đi ra bên ngoài tìm kiếm công
tác, mỗi ngày liều lực toàn lực thiêu đốt nhiệt huyết chính mình, giao tiếp
quan hệ kết giao 1 đám bằng hữu với nụ cười trên mặt...chỉ nghĩ thôi nàng nhớ
đến ngay 1 người thiếu niên thúc thúc Gai cùng bộ đồ xanh lá!!!

Tần Hi cảm thấy không rét mà run.

Cuộc sống như vậy quả là không thích hợp với nàng.

Nhưng từ ngày hôm qua, Tần Hi lại phát hiện một chỗ kỳ quái.

Chiếc ngọc bội mà luôn mang theo mình có đôi khi phát ra ánh sáng nhè nhẹ. Nếu
như không chú ý kỹ đơn giản không nhận ra.

Chiếc ngọc bội này là đến từ người kia tặng nàng lúc lần đầu tiên gặp mặt. Hắn
cũng là người đầu tiên tốt với nàng ngoài cha mẹ nàng ra.

Nàng còn nhớ hồi nhỏ nàng có đụng chạm một chút với một đám côn đồ, chỉ do
nàng không may va phải khiến nàng bị té.

Nhưng không biết hắn ở đâu chui ra không hỏi đúng sai, chỉ thấy hắn nhìn nàng
một chút rồi đi thẳng hướng tụi côn đồ đang đứng chỉ chỏ cười nàng ra triển
khai quyết chiến.

Kết quả không cần nói, hắn bị đánh cho nhập viện nguyên 1 tháng liền, càng
nghĩ nàng càng thấy hắn ngu ngốc.

Thế nhưng từ khi hắn biến mất 2 năm nay không một chút tin tức khiến nàng
không hiểu cực kỳ lo lắng cùng bất an, hoảng sợ.

Trên thế giới này nàng ngoài hắn ra đã không còn 1 người thân.

Thứ duy nhất hắn để lại cho nàng là thứ ngọc bội này. Nàng cũng không biết hắn
lấy từ đâu đến nhưng chỉ cần là của hắn là được rồi.

Nhưng chính lúc này, đột biến phát sinh. Miếng ngọc bội có đôi chút cổ xưa
mang trên mình hoa văn huyền ảo nhanh chóng sáng lên.

Nếu không phải đây là ban ngày thì không biết đã đưa đến biết bao nhiêu người
tò mò mà đến.

Không chờ Tần Hi hoàn hồn, miếng ngọc bội nháy mắt thoát khỏi túi áo nàng
hướng giữ phong phiêu phù mà lên.

A liệt? Tần Hi không khỏi sởn tóc gáy. Hắn này sao là vật gì?

Tần Hi không nhịn được lui về sau mấy bước, nhưng trước mắt càng khiến nàng
kinh ngạc miếng ngọc bội cũng theo nàng lùi mà tiến mấy bước.

Tần Hi có chút không tin tà sang phải một chút, sang trái một chút, lại lui
một chút, tiến một chút, rồi lại xoay vòng… sau một loại các động tác tập thể
dục của bài tập thể dục buổi sáng.

Nàng đưa ánh mắt hiếu kỳ lên nhìn miếng ngọc bội 1 cách tràn đây kiêu ngạo
cùng thách thức.

Không phải nàng không sợ, nếu được nàng lập tức chạy a nhưng nàng có thể chạy
đi đâu được.

Nàng là một trạch nữ a…mà nàng cũng tin tưởng đồ hắn đưa nàng sẽ không gây
nguy hiểm cho nàng.

Nhìn nàng giống như con khỉ nhảy choi choi. Ngọc bội không khỏi sững sờ, đây
là dạng gì thao tác vẫn là dạng gì một cách thức chào đón.

Thấy miếng ngọc bội không ngừng run rẩy run rẩy sắp rớt xuống. Tần Hi vô cùng
thỏa mãn.

Dạng gì a, ngay cả bài tập thể dục buổi sáng cho học sinh cấp 1 2 3 cũng
không. Thế mà còn dám ra đường bắt nạt tiểu nữ sinh, đơn giản đưa món ăn.

Thấy miếng ngọc bội vẫn còn đang choáng váng, nàng cũng lười để ý. Tập luyện
một chút thật tốn calo a.

Ngồi trở lại chiếc máy tính tiện bay bóc gọi Bim Bim hướng mồm nhét. Hương vị
mặn mặn ngọt ngọt cay cay tuyệt không thể tả nháy mắt khiến nàng nhân sinh
thỏa mãn.

Điểm kích cho chạy tiếp anime, thỉnh thoảng liếc một chút ngọc bội thấy nó vẫn
con run rẩy nàng trực tiếp không để ý mà toàn tâm toàn ý coi anime.

Xem không sai biệt lắm, sắc trời cũng đã tối, cái bụng cũng reo vang.

Theo thói quen không cần nhìn ấn số điện thoại gọi đồ ăn lại không nhịn liếc
mắt trên giữa phòng miếng kia ngọc bội có chút lo lắng mở miệng:

“Ủa này ngươi có muốn ăn gì không? Ở trên đây run rẩy cả ngày cũng đói lắm ha.
Ừm…ăn piza hay đùi gà? Ăn gì nói nhanh.”

“Nà ní!” Ta là ngọc bội, ta có miệng a mà đòi ăn ăn ăn,…ngươi cần dạng này xúc
phạm lẫn nhau a.

Lần nữa không gian lâm vào im lặng.

Tần Hi đôi mắt tràn đầy không tiếc nhìn không trung một chút không nhịn được
thở dài. Tiền mồ hôi sương máu của mình lại phải tiêu pha gấp đôi.

Tuy vậy nàng vẫn đánh 2 phần piza bò chuyển phát nhanh đến tận nhà. Lại nhìn
một chút không trung liếc liếc, nàng không nhịn được mở miệng:

“Ngươi có thể nói được a!”

Dứt lời nàng không nhịn được có chút ngơ ngác, đòi hỏi 1 cái ngọc bội ‘không
có miệng’ nói chuyện quả thực ngốc bức a.

Đang lúc nào còn đang tự trách mình có chút não động phi phàm thì một giọng
nói nam tran đầy từ tính, kiêu ngạo lạnh lùng vang lên:

“Đương nhiên có thể. Ai bảo ta không thể nói a! Bản tôn thần thông phi phàm
thôn thiên phệ địa…” Như không biết bao lâu không tìm được người nói chuyện
như vậy thao thao bất tuyệt.

Tần Hi nghe thao thao bất tuyệt đang trang bức ngọc bội nàng trực tiêp ngu
người luôn rồi.

Không nhịn được Tần Hi nhẹ nhàng cúi người, bàn tay nháy mắt nắm lấy chiếc dép
tổ ong hư không ném ra.

“Oanh.”

Đang trang bức ngọc bội nam nhân bị chính diện oanh kích kém chút bản thể nát
vụn. Lung la lung lay đem bản thể từ vách tường bức ra. Hắn đối với chinh diện
nữ hài gào thét:

“Ngươi làm gì a, không thấy bản tôn đang nói…”

“Oanh!”

Một lần nữa ‘phi dép thần chưởng’ tái thế, nam tử đầu óc mơ hồ khó khăn lắm
mới lại lần nữa trở lại.

Dù trong lòng có bao uất ức thì hắn cũng không dám nói nhảm nửa lời, hắn cũng
không muốn lần nữa bị ghim trên vách tường a.

Thấy đã im lặng ngọc bội, Tần Hi hài lòng gật đầu. Thu hồi lại đôi dép tổ ong
thần thánh, nàng nhẹ nhàng mở miệng: “Tội gì a, ngươi cái này mở miệng chính
là nhiều lời, lần sau nói chuyện chính là phải rút gọn trong 20 từ. Bản cô
nương mới không có nhiều thời gian nghe ngươi nói nhảm!”

Mới dứt lời, tiếng chuông cửa reo vang. Hẳn là nhân viên đưa bánh đến rồi a.
Hiệu xuất quả là nhanh chóng.

Thanh toán xong xuôi, Tần Hi đem 2 phần piza để trên bàn. 1 phần đẩy đến hướng
ngọc bội ý tỏ vẻ phần của ngươi, mau ăn.

Nàng dạng này, nam tử hắn cũng đần độn. Hắn bản thể là ngọc bội làm sao có thể
ăn a.

Nhìn nàng vẻ mặt thành ý cùng ánh mắt mong đợi, hắn khóe miệng co dật nói:
“Này ngươi không định kêu ta ăn a, ngươi cũng thấy ta chỉ là miếng ngọc bội
không khác sao có thể dạng này một ăn a!”

Tần Hi sững sờ, hư không tay 1 ném.

“Oanh!”

Bức tường nhà lại thêm đạo thứ 3 lỗ hổng.

Nhìn bị đánh bay ngọc bội khốn khiếp hại nàng hao tổn lòng tốt lo lắng cho hắn
cùng tốn hao tiền mồ hôi nước mắt cực khổ kiếm được a.

Nhất là hắn biết còn không nói sớm, làm nàng có chút mặt nóng. Quả thật chết
không hết tội.

Chật vật từ bức tường bò ra, mặt dù hắn uy năng vô cùng nhưng cũng là mới tỉnh
dậy, lực lượng chưa hoàn toàn khôi phục nên mới thảm hại như vậy.

Nếu không người đàn bà à không con sư tử kia đã chết.

Nhưng thời thế hiện tại không phải hắn có thể tùy ý làm bậy, nếu không lại tới
một hai lần nữa…quả thực hắn cũng có chút hoài nghi nhân sinh a.

Vì mạng sông nhỏ nhỏ mà suy nghĩ, nhìn đến đống vỏ bánh kẹo chất thành núi nhỏ
góc phòng hắn bỗng nảy ra 1 sáng kiến, dạng này chắc chắc khiến con sư tử kia
không lại quất quất hắn.

“Không phải liền 2 phần đồ ăn sao, nhìn ngươi từ nãy ăn nhiều như vậy. Có thêm
2 phần cũng không sao a!”

“Oanh!”

Lần này hắn bị đánh xuyên vách tường trực tiếp đính tại vách tường nhà đối
diện.

Tần Hi ánh mắt phát hỏa nhìn chằm chằm miếng kia ngọc bội thì thầm đạo: “Dạng
này còn dám nói bản cô nương ăn nhiều a!” Vừa nói nàng 2 tay cầm 2 phần piza
nhanh ngọn hướng trong miệng nhét.

P/s: Mọi người cùng muội dành 1p đồng hồ mặc niệm cho sự hi sinh anh dũng của
nam nhân thần bí nào.


Tiến Hóa Kỷ Nguyên - Chương #1