Ngọc Lộ Tạo Hóa Đan.


Người đăng: gaungohp

Tác Giả: ᵛᶰシġäü࿐nġö︵⁹⁵

Mở Bảo Rương, Lâm Vận thấy một ô có chứa một viên hình tròng, nhìn kĩ thì thấy
có nhìn thấy ánh quang, cùng điểm điểm sương lắc lư trên bề mặt viên trong ấy.
Quả là thần kỳ.
Điểm vào, màn hình ghi chú hiện ra.
“ Ngọc Lộ Tạo Hóa Đan, nhất phẩm tiên đan. Thái Thượng Lão Quân tự tay luyện
chế; Cong hiệu có thể tăng tiên pháp lực, cô đọng Thánh thể. Phải chăng sử
dụng?”
Lâm Vận chọn chưa, hiện tại còn đang nói chuyện với Thái Thượng Lão Quân nên
chưa thể dùng ngay.
Lâm Vận Tiên: Lão Quân chờ ta chốc lát, ta sẽ gửi thuốc lá cho ngươi.
Rất nhanh, Lâm Vận đã chạy đi mua thuốc lá và gửi cho Thái Thượng Lão Quân.
Hệ thống thông báo: “Đã gửi Hồng Bao thành công đến Thái Thượng Lão Quân.”
Lâm Vận Tiên: Hẳn là ngươi biết cách sử dụng rồi đi, không cần ta nhắc lại ấy
chứ? Còn có việc gì không?
Thái Thượng Lão Quân: Đa tạ, không cần đâu ạ, tiểu đạo đã biết cách sử dụng.
Cũng không có việc gì nữa đâu.
Lâm Vận Tiên: Vậy thì ta đi đây, có việc gì cần cứ nhắn tin cho ta.
Lâm Vận tắt cuộc nói chuyện với Thái Thượng Lão Quân.
Đi về kí túc, Lâm Vận lên giường ngồi, lấy viên đan dược ra khỏi điện thoại và
bắt đầu phục dụng.
Ngồi xếp bằng trên giường, Lâm Vận bắt đầu vận chuyển công pháp, điên cuồng
đem viên đan dược đem hấp thụ đến chính cơ thể mình. Vận chuyển được một chu
thiên, hằn liền đình chỉ luyện công, Lâm Vận liền cảm giác được cơ thể mình.
Nếu mà tiếp tục hấp thự đan dược nữa, hắn sợ sẽ bạo thể mà chết. Nên hắn để
lại, để đến khi có cơ hội hắn sẽ tiếp tục. Do trong sách đều có nói đến nên tự
nhiên Lâm vận biết như nào là tốt nhất.
“Ta hiện tại thực lực hẳn là Trúc cơ kỳ, mới tính là tu chân mở đầu. Quãng
đường thành tiên vẫn còn rất dài đây a!” Lâm Vận cảm thán một tiếng
Chỉ tiếc là trong sách của Lão Quân không có cường đại võ kỹ gì gì đó, nên Lâm
Vận nghi ngay đến việc dùng linh khí đả thương người phương pháp.
Trong lòng như thế suy nghĩ, Lâm Vận nghĩ ngay đến Đoàn Dự trong Thiên Long
Bát Bộ.
Trong cơ thể mình Linh Khí nhưng so sánh Đoàn Dự Lục Mạch Thần Kiếm trâu hơn
nhiều, vậy có hay không có thể giống cái kia, có thể loạn xạ đây?
Lâm Vận đứng trung bình tấn, giơ hai tay tay làm như trong phim, một tay chỉ
vách tường rồi hét lớn:
“PIU!PIU!”
Nhưng cái gì cũng không phát sinh.
Lúc này, vừa vặn lão tứ Đào Khiêm từ ngoài cửa đi vào. Nhìn thấy chính mình
lão tam bộ dáng, hắn không khỏi ôm vụng cười to, nói:” Ta nói lão tam, ngươi
như vậy đại, còn học theo bọn trẻ con, học theo biến hình như trong phim ấy à!
Ha,ha,ha!”
Bị bạn mình thấy bộ dáng này, quá mất mặt đi. Cái này chắc sẽ bị ba đứa bạn
mang ra trêu đùa trong vài bữa đây. Lâm Vận không khỏi thấy nhức đầu.
...
Chiều đến, khi sắp đến giờ hẹn ăn tối, Lâm Vận chào nhóm bạn một tiếng rồi đi
bắt xe đến nơi hẹn.
Đứng ở Mỹ Vị tửu điếm trước cửa, Lâm Vận không khỏi cảm thán nhìn nhà hàng.
Không hổ là Q thị, thứ nhất nhà hàng. Lâm Vận không nghĩ đến Cung Tử Uyển sư
chọn tốt như vậy địa phương mời mình ăn tối.
Mở bao sương, Cung Tử Uyển đã có mặt tại đây, không biết nàng đến từ khi nào,
nhưng thức ăn đã hoàn toàn được bày biện đầy bàn, mùi thơm rức mũi.
Từ lúc được Lâm Vận cứu về sau, Cung Tử Uyển không còn bị ngất bất chợt như
trước nữa, nàng đoán chắc chắn là do Lâm Vận đã giúp nàng, mà khi ấy mình lại
đối vơi Lâm Vận như vậy, nên Cung Tử Uyển rất hối hận, nên nàng quyết mời Lâm
Vận ăn cơm.
Lâm Vận nhìn xem đồ ăn, mà bụng không khỏi kêu. Rất nhiều món ăn hắn chỉ thấy
trên mạng, chứ chưa tận mắt gặp qua. Nay thấy được những món này quả là mở
rộng được tầm mắt.
“Không có ý tứ, để ngươi phải đợi lâu rồi.”
“Không sao, ta cũng không có tới sớm hơn bao lâu. Ta đã gọi trước món ăn rồi,
nếu còn thấy trưa đủ, ngươi có thể gọi thêm những món mà ngươi thích.” Sợ Lâm
Vận không thích những món trên bàn, Cung Tử Uyển nói.
“Không cần đâu, vậy là đủ rồi, thôi chúng ta ăn thôi.” Lâm Vận nói.
Ăn được một lúc, Cung Tử Uyên cất tiếng nói.
“Cảm ơn ngươi cứu ta, Lâm Vận”
Lâm Vận nhìn Cung Tử Uyên cười nói: “Có thể giúp đại mỹ nhân, đó là niềm vinh
hạnh của ta.”
“Chỉ được cái dẻo miệng, mà không biết có phải hay không hôm nọ do không nhìn
kĩ, hay là thế nào mà ta thấy ngươi trắng hơn rất nhiều.” Cung Tử Uyển hỏi.
“Biết tối nay, cùng mỹ nhân ăn tối, ta đã dành cả ngày chỉ để làm đẹp thôi
ấy!” Lâm Vận đùa trêu nói.
Nghe vậy, Cung Tử Uyển không khỏi cười lên một tiếng. Do cùng niên kỉ, chỉ cần
một khi bắt đầu nói là liền không thu lại được, hai người ngồi đối diện. Thi
thoảng lại cười một trận vui vẻ.
Thời gian trôi qua rất nhanh, trời cũng đã muộn, và cũng đên lúc họ phải đi
về.
“Cung Tử Uyển, nghĩ không ra chúng ta như thế trò chuyện vui vẻ, cũng coi là
ngưu tầm ngưu, mã tầm mã đi.” Lâm Vận cười nói.
“Hừ! ngươi mới là trâu.” Cung Tử Uyển bĩu môi nói.
Đi cùng Cung Tử Uyên ra chỗ đỗ xe, hai người đi lại một chiếc Chevrolet
Corvette Stingray màu xanh nước biển. Từ chiếc xe có thể thấy được, gia cảnh
của Cung Tử Uyển là rất tốt. Vì Lâm Vận cũng đã từng để ý qua mấy chiếc xe
siêu xe trên mạng.
Thấy vừa rồi có uống qua chút rượu, mà lo cho Cung Tử Uyển đi đường về xảy ra
vấn đề gì nên vội hỏi:
“ Tử Uyển, nhà người ở đâu để ta chờ ngươi về chứ ta nghĩ ngươi say rồi, đi xe
sẽ rất nguy hiểm.”
“Nhà ta ở An Đông, ngươi có biết lái xe không vậy?” Cung Tử Uyển hỏi lại.
“Ta có bằng lái rồi, chỉ là không có điều kiện mua xe thôi. Đưa chìa khóa đây
ta lai ngươi về.”
Cung Tử Uyển cũng không hỏi gì nữa, đưa chìa khóa xe cho Lâm Vận, còn mình thì
ngồi vào ghế phụ lái.
Vào ngồi trong xe, Lâm Vận ngửi trong xe có một mùi thơm dịu, khá giống vơi
mùi hương trên cơ thể Cung Tử Uyển, có thể chắc chắn nàng ít có hoặc, không có
đưa đàn ông lên xe.
Mở xe chạy, Lâm Vận bắt đầu lái xe đi lên trên đường. Do đã có tý rượu cùng
trong xe ghế khá êm nên Cung Tử Uyển có chút mơ màng màng,
Trong bóng tối, chỉ thấy một bóng xanh đen lưu quang, không ngừng vượt qua
những xe phía trước.
Bị tốc độ lại xe của Lâm vận hù cho tỉnh cả rượu, không khỏi run run cơ thể,
Cung tử Uyển nói: “Ngươi có thể đi chậm chút được không?”
“Ta đi vẫn là bình thường mà?” Lâm Vận trả lời, khiến Cung Tử Uyển chỉ muốn
đấm một phát vào mồm hắn. Đồng hồ đo tốc độ chỉ gần 200km/h mà còn bình
thường, vậy nhanh thỳ không biết như thế nào.
Dựa vào đẳng cấp hiện tại của mình, nên Lâm Vận có thể xử lý tốt mọi tình
huống trên đường, và điều khiển xe chạy. Nên tốc độ này với hắn khá là bình
thường rồi, do đường cũng khá ít xe đi lại nên mới vậy.
Nói vậy chứ Lâm Vận cũng giảm bớt tốc độ xuống. Nhưng ngay lúc này, Lâm Vận bị
một đoàn xe vượt mặt, có thể thấy được đây là một nhóm xe đang đi đua. Tuy rất
nhanh qua, nhưng Lâm Vận vẫn có thể thấy rõ ràng những người này, đều là thanh
niên, có thể thấy đây đều là Phú Nhị Đại. Đến cảnh giới Lâm Vận bây giờ, nhanh
thế nhanh nữa lướt qua, hắn cũng có thể thấy rõ người trong xe.
Cũng không đi quá xa, xe của Lâm Vận bị đoàn xe vừa rồi cho chặn lại. Đi đến
trước xe hắn là một thanh niên, để đầu nhuộm đỏ rực, nhìn qua có thể thấy là
đầu lĩnh của nhóm này. Hắn tên là Vũ Trường, một Nhị Phú Đại.
Ghé qua cửa sổ, ngó vào trong xe nhìn Lâm Vận rồi nói.
“Người anh em, xe được ấy làm một vòng thế nào?” Vũ Trường nói.
“Uy, mỹ nữ có thể sang đây đi hóng gió, tâm sự tình nhân sinh với ta hay
không?” Thấy Cung Tử Uyển xinh đẹp, hắn có chút động tâm rồi.
“Ngươi có nhường đường cho xe ta đi qua được không?” Lâm Vận bình tĩnh nói.
“Có thể thôi, ngươi có thể đi, nhưng mỹ nữ thì phải ở lại đây với chúng ta” Vũ
Trường không khách khí nói, đồng thời nháy mắt nhóm đàn em đằng sau.
Thấy lão đại ra dấu, bọn hắn từ trong xe lấy ra những gậy sắt đánh bóng chày,
chống xuống đất, khiến một loạt tiếng kim loại va chạm vang lên, đi đến gần xe
của Lâm Vận.
Thấy vạy, Lâm Vận không khỏi nhíu mày lại, đi xuống xe, trước khi ra, còn quay
lại nói với Cung Tử Uyển: “Ta ra ngoài giải quyết, ngươi ở trong xe đóng chặt
cửa, không được ra ngoài, ở ngoài nguy hiểm lắm!”
Cung Tử Uyển gật đầu, nói: “Ngươi cũng phải cẩn thận nha.”

~~


TIên Giới Nói Chuyện Phiếm Quần - Chương #12