Người đăng: tuan8xvjp@
Trong ngôi nhà tranh trên ngọn núi Thổ Sơn Bích Phong và Đô Lăng đang ngồi đối
diện nhau.
-Lần này may mắn cho đệ nên mới chạy thoát nhưng ta chắc chắn bọn chúng sẽ còn đuổi theo để tới đây nhổ cỏ tận gốc.
-Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ sư huynh?
Bích Phong ngồi ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
-Theo như lời của đệ kể thì chắc chắn bọn chúng không chỉ báo thù sư phụ mà chắc chắn còn do số tài sản mà sư phụ cất giấu bấy lâu nay. Xem ra chúng ta phải mau chóng rời khỏi nơi đây càng sớm càng tốt nếu không chúng tới là hậu quả vô cùng khó lường.
-Sư huynh nói phải, Đệ sẽ nghe theo huynh . Bây giờ chúng ta nên làm gì trước ?
-Theo ta thấy là chúng ta nên tìm số tài sản của sư phụ để…
…. Ọc…. Ọc ….
Bụng của Bích Phong reo lên phản đối:
-Ôi cái bụng của ta . Từ sáng tới giờ ta chưa ăn một tí gì cả đệ, có gì cho ta ăn không?
ĐôLăng lấy trong túi trữ vật ra một túi lương khô để lên bàn.
-Đây sư huynh ăn từ từ kẻo ….
…. Ngồm…. ngoàm….
-Lấy hộ… huynh… ít… nước… sắp… chết…
Bích Phong đói nhảy bổ vào ăn kết quả là bị nghẹn đỏ bừng cả mặt vội cầu cứu
Đô Lăng.
-NƯớc đây sư huynh cứ từ từ,..
Uống xong bích Phong ăn thêm vài miếng nữa sau đó vỗ bụng:
-Chà no rồi chúng ta bắt đầu tìm kho báu thôi.
-Chắc chắn nó ở vị trí này đào tiếp đi …. Đào sâu hơn nữa mới thấy đào nông thế không thấy đâu,…. Theo bản đồ này thì Huynh nghĩ nó ở ngay bên kia quay say đào bên đó đi…
Nửa ngày sau.
-Sư huynh đệ mệt quá rồi cái bản đồ này chắc chắn chỉ sai chỗ rồi. Nếu kho báu của sư phụ được giấu ở đây thì đã tìm thấy rồi.
Bích Phong áp dụng nguyên lý bọc lột lao động của Việt Nam vào
-Khoan còn chỗ kia đệ chưa đào kìa ta chắc chắn nó ở chỗ đó.
-Đệ xin chào thua.
-Sao thế mới đào nửa ngày thôi mà, chưa chi đã mệt người tu tiên thì phải khoẻ hơn người thường chứ lừa ta không dễ đâu.
Đô Lăng ngồi xụp xuống đất nhăn mặt nói:
-Mặc kệ huynh thích làm gì thì làm có chết đệ cũng không đào nữa. Có kho báu thì đệ cũng cóc cần.
-Đấy là đệ nói đấy nhé rồi ta đào được kho báu của Sư phụ thì ta sẽ chén hết.
BÍch Phong cầm lấy thanh kiếm ( thanh linh khí hạ phẩm đã nói ở những chương
trước) giơ lên trước mặt hắn bắt đầu rót pháp lực vào luồng khí màu xanh di
chuyển quanh thân kiếm hội tụ dần ở đầu mũi kiếm.
-HÂY….
…. Uỳnh….
Bích Phong xuất chiêu chém xuống đất khiến cho đất đá bay tứ tung bụi mù lên.
Đô Lăng cách đó hơn mười trượng giật thót vì tiêng vụ nổ quá to quá rung động.
một lúc sau bụi mù ta hết trước mắt Đô Lăng là một cái hố to tướng trong cái
hố đó có một người dính đầy bụi bẩn.
-Hahahahaha…. Đây rồi ta tìm thấy rồi.
Bích Phong đứng trong hố ngửa mặt lên trời cười ha hả. Trước mắt hắn là một
cái rương khá to màu vàng. Với vẻ mong chờ Bích Phong mở nắp rương ra.
…..Cạch….
Đôi mắt Bích Phong sáng rực lên khi nhìn những đồ vật trong chiếc rương.
-Ôi kìa một cái linh khí phòng ngự cực phẩm thật không thể tin nổi lão già này lại giấu bảo vật như thế này mà không dùng, đúng là phí phạm của trời.
Đô Lăng tiến lại gần lấy lần lượt những đồ vật trong rương ra để kiểm tra. Trừ
cái linh khí phòng ngự cực phẩm mà Bích Phong lôi ra thì bên trong Rương còn
có nhiều linh khí loại tấn công khác đủ các loại từ linh khí hạ phẩm đến pháp
bảo sơ cấp, ngoài linh khí và pháp bảo thì trong đó còn có hai cái nhẫn trữ
vật và một cái túi trữ vật.
Bích Phong sau khi mặc chiếc áo linh khí phòng ngự vào liền cầm lấy một cái
nhẫn trữ vật đeo vào tay. Hắn đưa thần thức dò vào trong nhẫn trữ vật một
không gian rộng lớn của nhẫn trữ vật khiến cho Bích Phong vô cùng “sốc” trong
nhẫn trữ vật chứa đựng vô cùng nhiều tài liệu và đan dược.
“nghe lão già kể về độ rộng lớn của nhẫn trữ vật mà giờ mình mới chính thức
cảm nhận quả là danh bất hư truyền.”
-Sư huynh…. Sư huynh…. Đang nghĩ gì mà dớt dãi chảy ầm ầm vậy. Giờ chúng ta chia thế nào? 5/5 nhé (^.^)
-Xẹp…. chẹp…. chẹp
Bích Phong vội lấy lưỡi liếm môi . Nhìn Đô Lăng rồi nói
-Ai mới ảo với ta là cóc cần kho báu ý nhỉ? thôi nể tình đệ đào nửa ngày vất vả nên ta sẽ chia 7/3. Thôi được rồi không cần làm vẻ mặt cầu xin như rẻ con vậy đâu Ta sẽ lấy chiếc áo phòng ngự vài món linh khí và một chiếc nhẫn trữ vật còn lại cho đệ hết được chưa.
“đúng là làm anh khó thật các cụ chả nói sai bao giờ”
-Đại ca là số một zê. “nếu ta mà biết chút kiếm pháp thì huynh đừng có mơ chiếm được tiện nghi nhé. Hừ.”
Đô Lăng và Bích Phong chia nhau xong thì mỗi người đều lấy một thanh phi kiếm
ra đứng lên chuẩn bị bay đi.
-HAHAHAHA cuối cùng thì ta cùng tìm được ngươi. Mau giao nộp linh khí, pháp bảo và nhẫn trữ vật ra đây
Phía trên không bỗng vang lên tiếng của một nữ nhân. Bích Phong ngửa mặt lên
nhìn thì ra đó là một nữ nhân trung tuổi với ánh mắt sắc sảo đang nhìn chằm
chằm vào Đô Lăng.
Bích Phong không biết người phụ nữ này nhưng Đô Lăng lại biết quá rõ đây chính
là người đã đuổi theo hắn lúc ở thành Đại Lãn . Khuôn mặt của Đô Lăng bây giờ
là một sự u ám bao trùm.
Thấy biểu hiện không thân thiện của người này và sắc mặt của Đô Lăng thì Bích
Phong đoán được ngay người vừa tới chính là kẻ đang truy đuổi Đô Lăng và có
thể bây giờ cũng sẽ truy Đuổi hắn. BÍch Phong biết mình sẽ không thể thắng nổi
đối phương hắn liền nói nhỏ với Đô Lăng:
-Huynh đếm đến 3 cả hai cung chạy hiểu chưa.
Đô Lăng ra kí hiệu ý bảo hiểu. Bích Phong Bắt đầu rót linh Lực vào trong chiếc
phi kiếm đồng thời giơ ngón tay đế ngón thứ ba thì hắn hô:
-Chạy…
Đô Lăng cùng lúc cũng bay sang bên phải người phụ nữ còn Bích Phong Bay sang
bên trái. Thấy hai người tách nhau ra nữ nhân kia suy tư giây lát rồi quyết
định đuổi theo Đô Lăng.
Bích Phong bay một đoạn không thấy động tĩnh gì liền giảm tốc độ quay lại nhìn
nhưng hắn vừa quay lại thì.
…..Vèo …. Vèo ….
-Lũ khốn khiếp lừa đảo tương chỉ có mỗi ả đàn bà đó thôi sao tự nhiên lòi đâu ra cái tên chết tiệt này may mà ta phản ứng nhanh nhẹn tránh được chiêu ném lao nguy hiểm của thím này.
Thanh phi kiếm của tên đuổi theo Bích Phong mấy lần bay sượi qua ngay sát cổ
của Bích Phong khiến Hắn toát hết cả mồ hôi hột. Bích Phong Lấy trong túi trữ
vật ra hai thanh kiếm là pháp khí cùng ném vèo về phía sau . với khả năng của
hắn bây giờ điều khiển hai thanh linh khí là bất khả thi nhưng điều khiển hai
thanh pháp khí thì hăn lại có dư.
Tên đuổi theo thấy Bich Phong ném hai thanh pháp khí về phía sau liền tỏ ra
khinh thường. Hắn né sang bên trái liền tránh được cả hai thanh phi kiếm của
Bich Phong.
-Ngươi chạy không thoát đâu nhóc con với tu vi võ giả trung kì nhỏ nhoi của ngươi không bao giờ có thể thoát khỏi ta.
Tên đuổi theo bích Phong chợt tăng tốc độ phi kiếm . Khoảng cách giữa Bích
Phong và hắn ngày càng gần khoảng cách chỉ còn khoảng bốn trượng….. ba
trượng…. hai trượng…..
Vèo …. Vèo…..
Bích phong chợt chuyển hướng phi kiếm lao xuống dưới khiến cho tên kia không
kịp chỉnh hướng phi kiếm mà vẫn lao vun vút về phía trước. hắn vô cùng tức
giận hét lên.
-Cái tên khôn lỏi ngươi…. Đứng lại.
Cùng lúc tên đuổi theo đang chửi thì Bích Phong đã cao chạy xa bay ở hướng
ngược lại.
Nhưng không may cho hắn bọn chúng đã cho bao vây khắp xung quanh khu vực gần
đấy.
-!!!!!!!!!!!! Ôi chết mất không ngờ bọn chúng vẫn còn ở đằng này.
Phía trước Bích Phong là một tên áo đen trên vai có mang theo một thanh đao
màu đen . Tên áo đen cầm lấy thanh đao lao về phía Bích Phong.
Nhìn nguy hiểm trước mắt Bích Phong bình tĩnh lấy thanh kiếm ( linh khí trung
phẩm) trong túi trữ vật ra. Hắn phen này quyết định chiến đấu với tên áo đen
này bởi nếu cho dù chạy thì hắn cũng không thể thoát tốt nhất là lều một lần.
( chết vinh còn hơn sống nhục đây mà) (^.^)
Cùng lúc này cách đó 3 dặm Đô Lăng đang nấp ở trong một bụi cây. Hắn thu lại
khí tức của bản thân đê tránh bị phát hiện. Gần đo khoảng mười trượng nữ nhân
Ái Liên kia đang bay trên các lùm cây dò khí tức va động tĩnh của Đô Lăng ả ta
bay đi bay lại khu vự quanh đó khiến cho Đô Lăng khó chịu vô cùng.
“Sao ngươi đuổi dai quá trời vậy đi đi cho ta nhờ.”
Đô Lăng thần kinh căng thẳng mặc dù đã một canh giờ trôi qua ả Ai Liên không
thấy bay qua nữa nhưng Đô lăng vẫn không dám ra khỏi chỗ nấp của mình.
Thời gian trôi qua bây giờ đã là ban đêm cuối cùng thì đô Lăng mới dám bước ra
khỏi chỗ nấp của mình. Hắn vươn vai hít một hơi thật dài.
-Cuối cùng thì ta cũng đã thoát . Ả đàn Bà đáng ghét làm ta bị muỗi trong bụi đốt đau hết cả người ngứa ngáy kinh khủng mà không dám gãi dù chỉ một lần.
-Ngươi đang nói ai vậy….
Bỗng một giọng nói vang lên sau lưng Đô Lăng. Đô Lăng giật mình hắn từ từ quay
đầu lại “thôi rồi chết rồi cầu mong không phải ả ta”.