Cuộc Gặp Bất Ngờ


Người đăng: tuan8xvjp@

Kể từ khi bỏ chạy tới giờ Đô Lăng chưa hề nghỉ ngơi một tí nào, cho dù là lúc
gần hết nguyên khí khi tiêu hao cho việc duy trì thanh phi kiếm bay thì hắn
lại nuốt một viên nguyên thần đan vào rồi lại bay tiếp. Cứ thế bốn ngày bốn
đêm trôi qua khiến cho cơ thể hắn đã đạt tới cực hạn khiến hắn không thể cố
gắng được nữa thì hắn mới quyết định hạ xuống dưới đất. Và điều khiến hắn ngạc
nhiên và vui mừng là mình đã tới Nam Giang.
Bước vào cổng thành Đô Lăng mang theo niềm phấn khởi mọi mệt nhọc trong người
của hắn như mất hết.
Trong thành Nam Giang người người đi lại nườm nượp, những thương nhân trao đổi
hàng hoá, những sạp hàng, những cửa hàng buôn bán lớn hai bên trục đường
chính khung cảnh đó tạo nên một Nam Giang thật náo nhiệt tấp nập.
Đô Lăng đứng trước cửa một khách điếm rồi bước vào. Tên tiểu nhị nhanh nhạy
thấy khách vào liền hớn hở chạy ra. Nhưng khi tên tiểu nhị chạy ra tới cửa thì
gương mặt hớn hở của hắn không còn nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt chán
ghét, khinh bỉ khi nhìn thấy bộ quần áo rách nát của Đô Lăng. Hắn vắt cái khăn
lau bàn màu trăng lên vai xua tay nói
-Thôi nào anh bạn chỗ này không phải là quán cơm từ thiện cũng không phải chỗ để ngươi đến ăn xin đâu, đi chỗ khác chơi đi để bọ ta còn làm việc.
Nghe thấy lời nói khinh thường của tên tiểu nhị Đô Lăng vô cùng tức giận điều
đò làm hắn nhớ lại cái ngày mà hắn còn đang ăn xin cũng bị hắt hủi như vậy.
Hắn định chạy đến bóp lấy cổ và đánh cho tên tiểu nhị kia một trận cho hả
giận. Nhưng hắn biết mình đang cần nghỉ ngơi và hắn sợ nhưng kẻ giết sư phụ
mình có thể đang ở gần đây nên hắn không dám gây sự chú ý của mọi người.
Lấy trong túi trữ vật ra một viên tinh thạch Đô Lăng ?ném về phía tên tiểu
nhị.
-Thế này đã đủ chưa ?
Tên tiểu nhị cầm viên tinh thạch hạ phẩm trong tay mắt sáng rực lên. Từ khi
hắn làm trong khách điếm này tới giờ chua bao giờ hắn thấy một người hào phóng
nhưng vậy ném cả một viên tinh thạch. Một Viên tinh thạch có giá phải bằng 100
kim tệ mà một kim tệ lại bằng hai mươi lượng bạc mà mỗi lượng bạc lại bằng
mười kim ngân. Cửa hàng này của ông chủ hắn một ngày nếu đông khách lăm thì
cũng chỉ kiếm được khoảng Ba trăm lượng bạc nghĩa là mười lăm kim tệ mà người
khách này lại vung tay quá trán như vậy quả là món hời lớn, hắn liền thay đổi
thái ddoooj và cách xưng hô luôn.
-Xin lỗi vị đại gia tôi có mắt mà như mù không nhìn thấy núi cao trước mặt. Mời đại gia vào đây ngồi tạm ạ ngài cần gì cứ gọi tôi tôi sẽ làm ngay.
-Được ngươi chuẩn bị cho ta một phòng nghỉ kèm theo một bàn ăn thật ngon.
-Dạ quý khách đợi chút ạ sẽ có ngay.
Tên tiểu nhị khuôn mặt hớn hở lui vào trong nhà bếp căn dặn đầu bếp rồi lại đi
ra. Lão chủ quán nãy giở quan sát cử chỉ của tên tiểu nhị, thấy tiểu nhị mặt
mũi hớn hở như vậy chứng tỏ là đã vớ món hời lớn, lão liền gọi hắn lại gần
quầy.
-Cái tên rách rưới kia có cái gì cho ngươi mà ngươi hớn hở vậy mau đưa ta xem.
-Dạ….
Tên tiểu nhị mặt nhăn lại hắn tưởng cái lão chủ quán này không để ý vậy mà nãy
giờ lão quan sát hết hắn đang định giấu đi làm của riêng mình nhưng không ngờ
bị phát hiện nhanh quá. Hắn đành phải lấy viên tinh thạch đó ra đưa cho tên
chủ quán.
-Hả…. Tinh thạch …. Ngươi định giấu đi hả được lắm xem rồi nữa ta sử ngươi như thế nào mau ra làm việc đi.
-Dạ…. nhưng đó là công của tôi mà ông chủ.
Lão chủ quán nghe vậy nghĩ nghĩ một chút rồi nói được rồi lần này là nhờ công
của ngươi vì vậy tháng này ta sẽ tăng gấp ba lần lương của ngươi ngươi thấy
sao?
Tên tiểu nhị nghĩ “bây giờ mình đòi lại cũng không được, mà nếu đòi chia thì
chắc chắn lão sẽ từ chối hoặc là sẽ càng không cho mình một xu nào. Thôi tốt
nhất là mình nên chấp nhận điều kiện này.”
-Vậy cũng được. Ông chủ tôi ra làm tiếp đây có khách tới rồi kìa.
Sau khi Đô lăng ăn xong Tên tiểu nhị chạy ra dẫn hắn lên trên lầu đến trước
một cái phong rồi nói:
-Dạ đây là phòng của quý khách. Quý khách còn cần gì không ạ?
-Được rồi ngươi lui đi ta nghỉ ngơi một chút.
Sau khi tên tiểu nhị xuống dưới lầu Đô Lăng bước vào phòng đóng cửa lại. Hắn
ngồi khoan chân lên giường, một ta hắn cầm một viên tinh thạch tay kia ném hai
viên nguyên thần đan vào miệng rồi nhắm mắt lại bắt đầu hấp thụ viên tinh
thạch hạ phẩm.

-Ôi giời đất ôi mấy con thỏ này chúng mầy không chịu nằm một chỗ để ta bắt à sao chạy nhanh thế. Ta đang đói gần chết rồi nè, đừng có trêu ta như vậy chứ. Ta mà bắt được các ngươi thì các ngươi chết chắc rồi. Ta sẽ lột da, tróc sương, lấy thịt của các ngươi. Xem nào nên nấu món gì nhỉ ? À sương thì mình sẽ hầm, thịt thì nướng với gia vị, còn da và lông thì giữ lại phơi khô, tương lai được lão già đuổi khỏi chỗ này còn có cái bán lấy tiền sống qua ngày.
-gru gru… xi xi
Mấy con thỏ kêu lên một tiếng bất mãn và không cam chịu số phận bị cái tên con
người kia định đoạt.
Và người đang bắt thỏ kia không ai khác chính là Bích Phong, hắn đang bò dưới
đất rinhfmaasy con thỏ. Và chỉ cần chúng lơ là một chút thôi là sẽ có mọt bàn
tay ấm áp ôm lấy chúng vào lòng liền. sau cái ôm ấm áp của bàn ta đó thì không
biết điều gì đang đợi những chú thỏ ở phía trước. Có thể chúng sẽ biến thành
món thịt quay hoặc thịt thỏ xào măng tre…. Vân vân và vân vân… Vì vậy mà chúng
vô cùng cảnh giác khi có sự hiện diện của Bích Phong. Thậm chí chúng còn phân
công thay phiên nhau canh gách nhìn Bích Phong khiến cho hắc bức xúc vô cùng.
-Thôi nào những anh bạn mấy hôm trước chúng ta còn hoà thuận mà. Tôi còn cho các bạn mấy ngọn thảo dược mà hôm nay chịu khó giúp tôi đi tôi đói lắm rồi.
Bích Phong lừa lừa vừa giả vờ cúi xuống cầu xin vừa lén giấu ám khí dưới bàn
tay chuẩn bị phóng. Sở dĩ hắn phải làm vậy bởi vì lũ thỏ này khôn một cách
biến thái chúng dường như có trí khôn của người vậy hễ thấy Bích Phong là bọn
chúng chưa chạy ngay mà còn chày cối ở lại xem Bích Phong biểu hiện thế nào
nếu Bích Phong tỏ vẻ tham lam chuẩn bị thịt chúng thì chúng chạy. Nếu an toàn
và cho chúng đồ ăn thì chúng ở lại, còn nếu cứ giơ giở ương ương vừa cho đồ ăn
vừa tỏ ra vẻ thèm khát như thế này thì chúng chỉ lầm lì cảnh giác thôi chứ
chưa chạy.
Bỗng từ phía xa có tiếng bước chân tới gần khiến cho lũ thỏ chạy toán loạn
mất. Mà lũ thỏ này mà chạy thì thôi rồi không ai đuổi kịp được vì rừng là địa
bàn của chúng.
-Cái đệt nịnh hót hét cả hơi mà cái tên cờ hó nào đến làm mấy con thỏ của ta chạy mất vậy hả? Thiềng nào mau ra đây để lão tôn sử …..
Phía bụi cây đằng trước xuất hiện một thiếu niên khoảng 15 ,16 tuổi tiến lại
gần, thiếu niên cất tiếng hỏi
-Xin lỗi vị huynh đài vì đã làm phiền nhưng tôi muốn hỏi đường một chút.
Vừa nghe thấy là hỏi đường Bích Phong nhăn mặt, khoanh tay trước ngực nói
giọng vẻ khó chịu.
-Cái giề làm mất con thỏ mà lại đòi ta chỉ đường. có đi phải có lại chứ luật giang hồ là vậy mà.
Vừa nghe câu trả lời của Bích Phong thiếu niên kia không chút do dự trả lời
ngay.
-Thứ lỗi cho ta lắm lời nhưng giang hồ cũng có câu giúp đỡ người hoạn nạn mà phải không vị huynh đài.
Bích Phong bất lực không cãi lại được. theo kinh nghiệm sống ở trái đất của
hăn khi còn học cấp hai cấp 3 thì những thằng con trai nào mà khiến cho người
ta không thể cãi lãi được trong chỉ một câu thì chỉ có một loại đó là mấy
thằng có hệ iQ cao ngất ngưởng. Vì vậy hắn quyết định chỉ đường cho tên thiếu
niên này cho xong, để hắn tiếp tục đi bắt thỏ.
-Thôi Được rồi vậy cậu muốn đi đâu tôi chỉ biết chút ít về khu vực bán kính 6 dặm quanh đây thôi.
Thiếu niên nghe vậy mừng rỡ vội hỏi:
-Huynh có biết gần đây có một ngôi nhà nào trên mấy ngọn núi kia không ?
-À tìm nhà người thân hả xung quanh đây không có ngôi nhà nào đâu đường tìm vô ích.
-Vậy sao rõ ràng là sư phụ tôi đã từng nói là có một ngôi nhà trên núi này mà. À đúng rồi còn có một vị sư huynh của tôi sống ở đó, huynh có biết huynh ấy không huynh ấy tên là Bích Phong.
Bích Phong giật mình ngạc nhiên “ôi cái đệt không phải chứ, liệu có phải đang
nhắc tới mình không nhỉ, chắc là có người tên giống mình thôi, cứ già vờ không
biết coi sao”
-Tôi không biết người đó mà Vị sư phụ mà cậu nhắc tới là ai nói ra ta mới biết mà chỉ đường chứ.
-Sư phụ của tôi họ Trương tên Tử.
Thì ra người đang hỏi đường này chính là Đô Lăng, hắn vừa nói tên sư phụ ra
Bích Phong đã hoảng con nhà hốt “thôi rồi chắc chắn là lão ta bắt mình làm từ
thiện phải nuôi thằng bé này đây. Bản thân còn chưa lo song mà bây giờ còn
thêm cái của nợ này. Thôi đành chấp nhận nỗi đau vậy không thì lão trừng phại
xuống là chết không có chỗ chôn.”
-thôi không đùa với cậu nữa ta chính là Bích Phong mà cậu nhắc tới đây. Còn ngôi nhà của Sư phụ chúng ta ở trên núi đằng kia.


Tiên Duyên Kì Ngộ - Chương #6