Người đăng: tuan8xvjp@
Thời gian chầm chậm trôi qua, 11 tháng sau kể từ khi Bích Phong đến thế giới
này.
Tại khu rừng dưới chân một ngọn núi có 1 người đang đánh nhau với 1 con ma thú
giống sư tử nhưng to gấp đôi sư tử thường.
-Thất Kiếm Truy Mệnh….
-Vù …. Vù …. Xoẹt…. xoẹt….
-Grào …
-Không ngờ con ma thú sơ kì này lại khoẻ như vậy khiến ta phải chật vật mãi mới giết được. chắc chắn nó cũng sắp thăng giai lên ma thú trung kì. Lần sau mình phải cẩn thận hơn nếu không thì có khi nguy hiểm đến tính mạng.
Người này không ai khác chính là Bích Phong hắn đang đi săn trong rừng ,11
tháng qua hắn đã tu luyện thành công đạt võ giả trung kì và cũng ngốn sạch số
đan dược mà lão Trương đã đưa cho. Thức ăn dự trữ cũng hết vì vậy mà bích
Phong quyết định đí săn để kiếm đồ ăn, cũng tiện để kiểm tra độ thành thục
của võ công đang học. Đi săn còn giúp hăn có thêm kinh nghiệm chiến đấu. Mấy
Ngày đầu hắn chỉ săn các con thú rừng để lấp đầy cái bụng đói. Nhưng dần dần
hắn thấy đánh với mất con thú rừng đó thì không thể tăng khả năng chiến đấu
cho bản thân và giết mấy con thú rừng đó cũng dễ ợt. vì vậy kể từ ngày hôm sau
trở đi Bích Phong tiến sâu vào rừng để kiếm những con thú mạnh hơn. Trong
nhũng con thú mà Bích phong giết kể tới bây giờ co nhiều quái thú và cả 1 số
con ma thú sơ kì.
Trong thế giới tu tiên không chỉ có con người tu luyện thuật trường sinh để
hoá thành tiên nhân như trong truyền thuyết mà có cả các loài sinh vật khác
cung tu luyện hấp tu tinh hoa trời đất để hoá thành tiên. Những sinh vật ấy
gọi chung là “yêu thú” trong đó chia ra làm nhiều chủng loại. nhưng nói chung
chúng đều có các bậc tu luyện đầu tiên là Quái Thú sau đó lần lượt tới ma thú,
thần thú và khi thành công phi thăng thượng giới thì chúng trở thành Yêu Thần.
Khi chúng chưa đạt thần thú thì cơ thể vẫn là Yêu thú nhưng khi đã thawnggiai
ên tới thần thú thì chúng có thể biến thành hình người và sống cung như sinh
hoạt giống hệt con người. Điều đó có thể dẫn tới nhiều mối quan hệ phức tạp
giữa người và yêu. Thực tế trong thế giới tu tiên đã có nhiều cuộc tình giữa
người và yêu nhưng kết quả thì lại vô cung bi thương. Bởi vì tất tuổi thọ của
1 người thì luôn thấp hơn yêu thú vì vậy khi tuổi thọ hết thì tình duyên sẽ
chấm dứt, không chỉ vậy khi họ yêu nhau sẽ gặp phải sự ngăn cản của 1 bên là
loài người, 1 bên là yêu thú dù họ có yêu sâu đậm đến đâu thì loài người và
loài yêu luôn là kẻ thù của nhau, điều đó không thể thay đổi được. Trải qua
hàng vạn năm yêu thú và loài người đã có nhiều cuộc chiến nổ ra quy mô lớn
nhưng đa số là bất phân thắng bại. có nhiều lần Yêu Thú dưới sự chỉ huy của
thần thú trung ki và hậu kì chiếm được nhiều thành trì của loài người nhưng
cũng không được bao lâu thì loài người dưới sự chỉ huy của các vị Ngộ Tiên và
Thiên Tiên lại phản công chiếm lại được.
Tại cổng thành Nam Giang có 1 thiếu niên với nét mặt đượm chút buồn, cánh tay
trái bị thương phải băng bó đang nhìn lên tấm biển ghi Nam Giang Thành bên
trên cổng.
- Cuối cùng thì ta cũng sắp kết thúc chuyến đi đầy nguy hiểm này…. Sư phụ ta
hứa sẽ tu luyện thật tốt để mau chóng trả thù cho người.
Người này không ai khác chính là Đô Lăng. Nhớ lại mấy ngày trước Sau khi hắn
và sư phụ đang trò truyện trong 1 khách điếm ở thành Đại Lãn :
-Thật vậy sao Sư phụ vậy thì tốt quá rồi…. tốt quá rồi…. vậy là ta có 1 vị sư huynh rồi. vị sư huynh của ta tên gì vậy.
-Hắn tên Bích Phong 1 kẻ được ta cứu về lúc hấp hối. Hắn đang tu luyện trên ngọn núi Thổ Sơn đợ chúng ta trở về. ngươi không cần xem trọng hắn quá vì hắn không xứng tầm với ngươi đâu….
-Tại sao vậy sư phụ..???
-Ai!!!!!
Cùng với tiếng quát lão Trương ném 2 cái ám khí về phía cửa. Thì ra bên ngoài
có người bước tới tiếng bước chân rất nhẹ nhưng với tu vi của lão Trương thì
không thể giấu được.
-Hahaha
-Trương đạo hữu lâu không gặp phong độ vẫn như sưa không hề giảm sút. Ta chưa bước tới nơi mà đã đánh hơi thấy . hahhaaa…
Ngoài cửa vang lên tiếng cười ha hả kèm theo là lời nói có chút châm chọc. Lão
Trương vẻ mặt căng thẳng nhìn chằm chằm ngoài cửa.
“Kh két….”
-Ồ tên đệ tử mới nhập môn của ngươi đây hả. Tiếc cho một nhân tài như hắn là sẽ đều phải chết ở đây cùng ngươi thôi. Hahahaha….
Cửa chưa mở hẳn ra thì một tiếng nói lớn kèm theo áp lực ập tới làm Đô Lăng
khó chịu trong người vô cùng. Càng ngày luồng áp lực càng lớn hơn khiến cho
kinh mạch của Đô lăng trở nên hỗn loạn, nhịp tim trở nên nhanh hơn.
“phụt…”
-Đô Lăng ngươi bị trọng thương rồi mau uống viên nguyên thần đan vào.
Lão Trương cuống quýt lên khi thấy Đô Lăng thổ huyết vì không chịu được áp lực
mà người trung niên kia tạo ra. Áp lựu ngày càng mạnh hơn và đến khi nó dừng
lại không tăng nũa thì trên khuôn mặt của lão Trương không còn vẻ mặt nghiêm
túc như lúc đầu mà là khuôn mặt kinh ngạc kèm theo sợ hãi. Giọng lão run run:
-Tiền tiên trung kì…. Không thể tin…. Được….
-Hahaha …. Bây giờ Ngươi đã thấy hối hận vì khi xưa đã để ta chạy thoát khỏi ngươi chưa . Thật ra ta cũng mới thành công thăng giai lên Tiền Tiên trung kì thôi nhưng cũng đủ để chém giết ngươi một cách thoải mái rồi . hahaha…. Phải không các vị huynh đệ?
-Đúng vậy …. … Tinh Quân huynh chỉ cần ri một phát là tiền tiên sơ kì nhỏ nhoi như tên Trương Tử tan nát ngay. Huynh mau chóng ra tay giết cái tên khốn khiếp đã từng sỉ nhục, hành hạ huynh đệ chung ta bao lâu nay đi, để hắn sống ngày nào thì muội còn không ngủ ngon ngày đó.
Ngoài cửa sổ bỗng xuất hiện sáu người mỗi người dưới chân đều đang cưỡi một
thanh phi kiếm trong đó có năm nam và một nữ bọn họ đều đạt Địa tôn đại viên
mãn. Người vừa lên giọng khen tên Tinh Quân chính là vị nữ nhân ngoài cửa sổ.
vị nữ nhân có dáng người thon nhỏ, yểu điệu, khuôn mặt đầy son phấn, lộ ra vẻ
sắc sảo.
-Ái Liên muội yên tâm kể từ hôm nay trở đi muội có thể yên tâm gối cao đầu ngủ ngon rồi đấy.
“Brùng…. Bùng… vù ù ù…”
Vừ dứt lời trên tay trung niên tên Tinh Quân kia xuất hiện một thanh đao ,
trên đao là những hình vân rồng, lưỡi đao thì rực lửa giống như ngọn đuốc đang
cháy.
-PHÁP BẢO TRUNG CẤP Hoả Long Đao!!! Không thể ngờ chỉ sau 20 năm chưa gặp các ngươi lại có thể đạt được thành tựu to lớn như vậy.
-Sư phụ chúng ta phải làm sao bây giờ, bọn chúng ….
Thấy sư phụ của minh tỏ ra sợ hãi trước thanh đao kia Đô lăng lo lắng, sợ hãi
đến nỗi không thể nói thêm gì.
Lão Trương biết không thể thoát liền truyền âm cho Đô Lăng:
“ngươi mau chuẩn bị chạy ta sẽ giữ chân chúng cho dù thế nào cũng không được
quay đầu lại hiểu chưa. Ta không giải thích nhiều nếu ngươi không chạy thì sẽ
không còn ai sống sót rời khỏi đây đâu, khi ta ra hiệu thì phải bỏ chạy thật
nhanh. Tất cả mọi thứ tài sản,linh khí, pháp bảo của ta đều ở chỗ sư huynh
ngươi, hãy tu luyện cho tốt…. chuẩn bị!!! ”
-Vù…. BÙM…. Bùm …. Bùm …
-Chạy….
Lão Trương ném mười mấy tấm phù lục về phía sáu người ngoài cửa sổ. những tấm
phù lục phát nổ tạo ra nhưng tiếng nổ to đánh bay cả sáu người ra xa.
-Thì ra Trương đạo hữu cũng có ngày phải dùng đến hạ sách này để chạy trốn hả. Ahahahaha…. Nhưng ngươi không thể toại nguyện được đâu ngươi quên ta rồi sao?
-vù ….
-Keng….
Tên Tinh Quân cười khinh bỉ lao tới, chớp mắt hắn đã bay tới chém vào cánh tay
trái của lão Trương.
Lão Trương sợ hãi tránh sang 1 bên nhưng tốc độ của Tiền Tiên trung kì va Tiền
Tiên sơ kì quả là khác xa nhau lão TRương vừa tránh sang thì thanh dao của
Tinh Quân lại chuyển hướng chém sang ngang luôn khiến cho Lão Trương không
phản ứng kịp, đành phải lấy bàn tay đưa ra đỡ lấy lưỡi đao sắc nhọn.
-Xoẹt…
Lão Trương hai tay đỡ lấy lưỡi đao rực lửa miệng phun ra một búng máu toàn
thân bị hất văng ra xa va vào tường của ngôi nhà gần đó khiến cho mọi người
trong nhà hốt hoảng sợ hãi hét toáng lên.
-Hự …. Hôm nay ta sẽ chết cùng các ngươi…. Y..y..a.a.a…
Biết chắc hôm nay không còn đường sống trở về lão quyết định sử dụng một bí
thuật có khả năng tự bạo để kẻ thù đồng quy vu tận với mình. Ngày trước lão
cũng đã lo nghĩ mình sẽ gặp phải đối thủ mạnh hơn bản thân và sợ rằng không
thể chạy thoát vì vậy lão dã luyện bí thuật này. với thân thể là Tiền Tiên sơ
kì lão có thể kích phát bí thuật khiến cho ngay cả người có tu vi cao hơn minh
như Tiền Tiên hậu kì cũng có thể chết cùng.
Lão Trương lao về phía Tinh Quân và đồng bọn kích phát bí thuật.
-Ngươi muốn chết nhanh sao. Được ta sẽ giúp ngươi.
Tên Tinh Quân không hề biết về mối nguy hiểm trước mắt mà lão Trương sắp đem
lại. Hắn vẫn lao về phía lão Trương cùng với vẻ mặt khinh bỉ diễu cợt.
… UỲNH….
-A…. A…. A….lão già khốn khiếp ngươi dám dùng…..
Phía xa xa Đô Lăng đang bỏ chạy thục mạng không hề quay đầu lại dù chỉ một cái
ngoái nhìn. Phía sau hắn là ả Ái Liên mà lúc nãy bị phù lục đánh bay nhưng ả
vẫn kịp nhìn thấy Đô Lăng đang bỏ trốn và đuổi theo. Đô Lăng liên tục rót linh
lực vào thanh phi kiếm để tăng tốc độ thanh phi kiếm nhưng việc này của hắn
không thể keo dài quá lâu bởi hiện tại hắn chỉ còn phân nửa nguyên khí trong
cơ thể và cũng do lúc nãy hắn bị nội thương bởi nguồn áp lực của tên Tinh
Quân. Chỉ cần người phía sau đuổi theo thêm một đoạn nữa thôi là sẽ bắt được
hắn.
…xoẹt….
-A….
Một chiếc phi kiếm phi từ đằng sau lên sượt qua tay trái hắn chỉ khiến hắn bị
thương nhẹ nhưng nó khiến cho tốc độ của hắn giảm xuống và khoảng cách giữa
hắn và ả Ái Liên kéo xuống chỉ còn 10 trượng. Đây là tầm đánh thuận lợi nhất
của Ái Liên, chỉ cần một lần công kích nữa thôi là có thể giết được Đô Lăng
thế Nhưng trời đúng là trời vẫn còn có mắt, ả Ái Liên nghe tiếng nổ cùng
tiếng kêu thảm thiết của Tinh Quân liền biến sắc quay đầu nhìn về phía sau ả
hét lên “ Tinh Quân….” Và bay về phía vụ nổ kia.
Được buông tha Đô Lăng bay một mạch về phía biên giới nứơc Thiên Tinh. Bay
liền hai ngày đêm cuối cùng thì hắn cũng tới trước cổng thành Nam Giang///
p/s hôm nay mới thi xong liền viết bù luôn cho m.n. từ giờ tới cuối tuần ngày
ra 1 chương để bù tuần trước . m.n đọc tạm chương này trước .