3:tiên Đế Phế Vật


Người đăng: consau2701@

Ba năm kể từ ngày mà dị tượng xuất hiện tại Phương ra, tin tức đã được lão tổ
Viên Minh phong tỏa nhưng vẫn được truyền đến tai của Tần gia và Lưu gia.
Trong Lưu phủ, trước mặt một lão giả tóc bạc trắng tren mặt từng nếp nhăn đang
co lại, trên người tu vi đã đạt đến Hóa Thần tiểu viên mãn hắn nói với giọng
khàn khàn:
“Lưu Tích Đạt, ngươi điều tra chuyện hai đứa trẻ nhà Phương gia đến đâu rồi?
Nắm được thông tin quan trọng gì chưa?”
Người thanh niên mặc thanh y trên người đứng dậy nói:
“Dạ thưa lão tổ! Con đã cho người đi điều tra nhưng Viên Minh hắn đã phong tỏa
tất cả các tin tức của bọn nó. Bây giờ Phương gia canh phòng rất chặt chẽ
người bên ta gài vào không dám qua lại sợ bị chú ý.”
Lão giả này là Lưu gia lão tổ Lưu Khang hắn đặt chân Hóa Thần tiểu viên mãi đã
hơn hai trăm năm, được coi là người mạnh nhất trong ba nhà Lưu, Phương, Tần.
Lưu Khang rời khỏi ghế đi ra ngoài hậu viện cầm bình nước tưới cây hắn quay
lại nói:
“Tích Đạt à! Lại đây ta cho ngươi xem cái này.” Hắn ôn hòa vẫy tay với người
thanh niên mặc thanh y.
“D…ạ lão tổ có gì chỉ bảo ?” Lưu Tích Đạt nhìn về phía lão tổ hơi sợ hãi nói.
Lưu Khang thuận tay nhổ lên một gốc nhân sâm có màu đỏ nhạt đưa về phía Tích
Đạt nói:
“ Ngươi biết nó là gì không?”
“Dạ thưa lão tổ đây là hỏa linh sâm thuộc tính, được thai nghén trong một cái
hỏa khoáng mạch nếu đạt đến hai nghìn năm thọ nguyên phục dụng có thể tạo ra
một cái cường giả Nguyên Anh hỏa hệ.” hắn kích động mở miệng nói.
Đột nhiên Lưu Khang phất tay toàn bộ gốc hỏa hệ linh sâm tan thành cho bụi,
Lưu Tích Đạt giật mình nói:
“Lão tổ đây…” hắn ngước nhìn lên thấy trong ánh mắt của lão tổ mình đã hiện
lên một tia sát khí hắn liền im bặt.
Lưu Khang với giọng lạnh lùng nói:
“Thiên tài thì phải có thời gian để trưởng thành ngươi hiểu không? Nếu như gốc
hỏa linh sâm có thời gian hẳn sẽ là một bảo vật vô giá. Ngươi là gia chủ của
Lưu gia đã hơn trăm năm rồi cũng lên biết phải làm gì đi?”
Tích Đạt vội quỳ xuống ngiêm giọng nói:
“Dạ thưa lão tổ, ba mươi năm sau là lần luận đạo giữa thế hệ trẻ tuổi con sẽ
phế đi hai cái tương lai của nhà họ Phương.”

Mười năm trôi qua hai cái được coi là thiên kiêu của nhà họ Phương đều đã
trưởng thành, mọi người hôm nay đều tụ tập tại đay để xem hai người kiểm tra
tư chất. trong Tổ các một tiếng nhõng nhẽo vang lên:
Đại ca! đại ca! cho ta đi theo đi mà, Thủy Như hứa sẽ ngoan.” Nàng hướng ánh
mắt đến một tên thanh niên đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn.Một lúc sau, lão
giả tóc trắng bước vào và nói:
“Lão tổ, mọi người đến rồi. Chúng ta đi ra thôi.”
Viên Minh mở mắt đứng dậy đi đi ra khỏi động phủ hướng đến bên ngoài, lão giả
quay lại trong động phủ thì thấy Thủy Như đang phồng miệng hai hàng lông mày
nhíu lại nhìn lão tổ, thấy cảnh này hắn chỉ biết cười khổ. Từ xa lại vọng lại
tiếng nói:
“Nếu muốn đi thì đừng có lườm ta nữa!”
Đột nhiên một bóng người lao ra khỏi động phủ bay thẳng ra bên ngoài tổ các,
Viên Minh và ba người đi sau đều thầm lắc đầu.
Tại bên ngoài Tổ các đám người đã tụ tập đông nghịt, nhiều người bắt đầu nghị
luận.
“Các ngươi nói bát tiểu thư sẽ là người ứng với dị tượng, hay là đứa con của
vợ chồng nô bộc kia?” một người nông dân nói.
“ Ta nghĩ bát tiểu thư sẽ là người ứng với thiên tượng.”
“Không! Ta lại nghĩ là Hạo Nhiên sẽ là người ứng với thiên tượng.”
Trên trời năm người bay đến đứng trên bục, tất cả mọi người quỳ bái:
“Bái kiến lão tổ!”
Người thanh niên mặc áo phất tay, đứng dậy nói:
“Hôm nay ta sẽ kiểm tra thiên tư của toàn bộ Phương gia chuẩn bị cho lần luận
đạo giữa thế hệ trẻ tuổi lần thứ mười hai. Từng người lên đặt tay vào khảo
nghiệm bia nó sẽ trắc nghiệm ra thiên phú của các ngươi.!”
Bắt đầu từng người lên một khảo nghiệm thiên tư.

Phương Lôi trung phẩm huyền thiên tư.
..
Phương Nhâm hạ phẩm hoàng thiên tư.
..
Đến lúc giữa chiều tối chỉ còn lại dòng chính của Phương gia và hai người
Phương Thanh Tuyết ,Phương Hạo Nhiên tổng cộng là năm người. Phương Hỏa Thiên
mặc một bộ võ phục bước lên lôi đài tay đặt vào khảo nghiệm bia, bia văn bắt
đầu có những hàng chữ xuất hiện

Phương Hỏa Thiên cực phẩm hoàng giai thiên tư, tu hỏa và mộc hệ.
“Ngươi nhìn đấy là tôn tử của Ngũ lão tổ đó!”
“ Thể nào lại có thiên tư như vậy, còn có hai loại thuộc tính nữa!”
Mấy lão tổ nhìn thấy ngật đầu phất tay bảo đứng sang một bên, người tiếp theo
đặt tay vào bia đá bia đá bắt đầu sáng lên bắt đầu có dòng chữ.

Phương Nhâm Thiên trung phẩm địa giai thiên tư, tu thủy và mộc hệ
“Ngươi lại nhìn, địa giai thiên tư cho ta kháo sao lắm như vậy, lại còn hai
loại thuộc tính nữa.”
“Ngươi không có mắt à đó là tôn tử của Tứ tổ đó.” Người bên cạnh lên giọng
nói.
Hắn tiếp tục đứng sang một bên nhìn ánh mắt về phía Phương Hỏa Thiên đầy quyết
tâm, người tiếp theo đi lên mặc một cái áo choàng đen không rõ khuôn mặt, hắn
đặt tay lên khảo nghiệm bia:

Phương Anh Sơn vô hạn tiếp cận Thiên giai, hỏa, mộc thổ thuộc tính.
Toàn bộ mọi người đều há hốc miệng, đây là cái gì thiên tư, vo hạn tiếp cận
thiên giai à nha. Sau này nếu trưởng thành sẽ làm một cái yêu nghiệt người.
Viên Minh lão tổ đứng dậy vỗ tay nói:
“Phương gia ta ngày càng cường đại!” mọi người nhao nhao hô ứng theo
“Đúng vậy! đúng vậy!”
Trên sân chỉ còn lại hai người Phương Thanh Tuyết và Phương Hạo Nhiên, người
tiếp theo lên khảo nghiệm là Thanh Tuyết nàng mặc một bộ bạch y đeo khăn che
mặt có thể thấy dáng người của nàng sau này nàng lớn hẳn là một mĩ nhân. Nàng
đưa tay đặt lên khảo nghiệm bia bắt đầu có những dòng chữ xuất hiện.
Phương Thanh Tuyết hạ phẩm Thiên giai thiên tư, hỏa thổ mộc kim thuộc tính.
Toàn trường triệt để im bặt có thể nghe thấy tiếng kim rơi, đây là Thiên giai
thiên tư, yêu nghiệt a. Ngũ tổ đều đứng dậy nhìn, Viên Minh cười khổ:
“Sau này nó muốn siêu việt mấy lão già chúng ta!”
Thủy Như bĩu môi nói:
“Ai là những lão già với các ngươi! Hừm.”
Bây giờ ai cũng tin Thanh Tuyết chính là thiên kiêu ứng với dị tượng thiên địa
mà sinh, chỉ căn Hạo Nhiên thiên tư tầm thường là có thể xác định được.
Hạo Nhiên chập chững bước lên trên đài khảo nghiệm, hắn run rẩy đưa tay chạm
vào cái bia, một luồng thần niệm truyền vào đầu hắn, bia văn sáng chói tất cả
mọi người đều giật mình chăm chú theo dõi. Đột nhiên một đạo thần niêm được mở
ra trong đầu Hạo Nhiên, đầu hắn đau buốt hai chân như không đứng vững, mắt hắn
khép lại ngã ra trên sàn khi đó hắn chỉ nhìn thấy ba chữ Phương Hạo Nhiên rồi
chìm vào trong vô thức. Tất cả mọi người chú ý lên bia văn chỉ thấy hàng chữ.
Phương Hạo Nhiên phàm nhân!!!


Tiên Đế Trọng Sinh - Chương #3