Phương Hạo Nhiên


Người đăng: consau2701@

Tại Thiên Tân tinh là một khỏa hạ cấp tinh thần của Đông Châu Cửu Thiên tinh
vực. Trên bầu trời của Phương gia một hư ảnh bát quái đồ án đang xoay tròn lộ
ra khí thập phần khủng bố, tất cả mọi người đều nhìn lên thiên không thì khí
tức quỷ dị đó đã biến mất không để lại một dấu vết nào. Cùng lúc ấy tại Phương
gia có hai đứa trẻ được sinh ra một trai một gái, trai là của một một đôi nô
bộc và gái chính là đứa con thứ tám của gia chủ.

Tận sâu trong Phương gia trong một mật thất có năm người giả ngồi sếp bằng tu
luyện, hai người ngồi đầu khí tức đang đạt đến nửa bước Nguyên Anh cảnh và một
người là tóc trắng ngồi sau khoác trên người một cái áo choàng màu đen tu vi
đã đạt đến Nguyên anh đại viên mãn, tiếp theo là một tiểu cô nương tu vi đạt
đến nửa bước Hóa Thần. Ngay sau đó chính là một người đang nhắm mắt tham ngộ
đại đạo trên thân tỏa ra Hóa Thần tiểu viên mãn khí tức hắn chính là Phương
gia lão tổ Phương Viên Minh, đột nhiên hắn mở mắt rồi sau đó đến mĩ phụ rồi
lão giả tóc trắng tiếp theo đến hai người còn lại cũng bừng tỉnh. Lão giả tóc
trắng nhìn về phía lão tổ và hỏi:
“Thưa lão tổ! Ngài có biết đạo khí tức khủng bố kia là ai không?”
Tất cả mọi người anh mắt đổ xo về phía người thanh niên đang ngồi ngước mặt
lên thiên không kia. Một lúc sau hắn mới nhắm mắt lại thở dài và nói:
“Ta không biết đạo khí tức khủng bố đó đến từ đâu nhưng ta khẳng định đó là
người ở phía trên” bốn người đều ngốc trệ, “người phía trên là cái gì, có
giống đẹp như muội không ?” nàng bĩu môi hướng về người thanh niên có khuôn
mặt giống mình tám chín phần. Ba người còn lại đều phì cười nhìn tiểu cô nương
và nói:
“Thủy Như tỷ tỷ ta thấy tỷ là xinh nhất rồi chắc không ai hơn được đâu!” nói
xong tất cả đều cười vang động phủ. Nàng phồng mồm trợn má nhìn về phía ba
người rồi quay ngoắt lưng rời đi. Nàng vừa rời đi thì người thanh niên trầm
mặt xuống mấy lão giả quay qua hỏi:
“Lão tổ trả nhẽ việc này nghiêm trọng đến mực phải đuổi Thủy Như đi ra mới nói
được”. Một lão giả khác lại nói :
“Thủy Như tỷ dù sao cũng là người trong nhà mà có nhất thiết phải vậy không
lão tổ”
Người thanh niên đứng dậy ngáp dài một cái và nói:
“Truyện này càng ít người biết càng tốt, lão Tam đi kiểm tra xem hôm nay có ai
hạ sinh nhi tử để mười ngày sau đến gặp ta. Chắc dị tượng vừa rồi ứng với một
ai đó trong Phương gia ta, hẳn là một thiên kiêu sắp được sinh ra”
Ba người đều ngẩn ra, nhìn nhau và nói:
“Nếu là chuyện ấy thì ta lên chúc mừng nhưng sao lại không cho Thủy Như tỷ tỷ
biết chuyện này?”
Lão tổ cười tủm và nói:
“Các ngươi cũng biết cái tính của tỷ tỷ ngươi, nghe xong chuyện này phải chạy
ngay đi tìm xem thực hư thế nào. Khéo tiểu nãi nãi lật tung Phương gia lên
cũng không chừng, mà nếu tìm được đứa trẻ người ta vừa mới sinh xong một nửa
bước Hóa Thân lao đến chỉ riêng khí tức thôi cũng đủ giết nó mười mất lần rồi,
nó chết thì lấy đâu ra thiên kiêu cho Phương gia ta!”
Tất cả mọi người đều cười vang truyền ra ngoài động phủ, bên ngoài một tiểu cô
nương tầm mười hai mười ba tuổi nghe thấy dậm mạnh chân và nói:
“Lũ già bại hoại lại dám lôi bổn tiểu thư ra làm cho đùa chọc phá để vui cười,
có ngày ta cho biết tay!!”.Nàng bay vút lên trời bỏ đi không thèm quay đầu
lại.

Ở một khu làm việc của nô bộc trong Phương gia tiếng hài tử khóc vang lên
khiến cho mọi người đổ xô đến túp lều nhỏ. Bên trong có một nữ tử ẵm một đứa
con trai kháu khỉnh đang mở đôi mắt đen nháy nhìn xung quanh, từng người từng
người nhìn đứa bé đều nhao nhao nói:
“Chúc mừng nha chúc mừng nha! Như Tuyết à cô đẻ cho đứa con thật kháu khỉnh cô
đặt lên cho nó chưa hay đặt là Tiểu Miêu nha?”
“Tiểu Miêu nghe không hay hay đặt là Bạch Bạch đi nhìn nó trắng trẻo thế này”
…….
Một người đàn ông to cao đi ra chắp tay với mọi người và nói:
“Cám ơn mọi người đến đây chúc phúc gia đình tôi, nhà đơn sơ không có gì tối
mời mọi người bữa cơm coi như chiêu đãi.”
Mấy người nghe thế vội xua tay nói:
“A thiên à! Chúng ta cũng chỉ là những đứa nô bộc thôi tiết kiệm được bao
nhiêu hay bấy nhiêu, cô chú còn để dành phải chăm lo cho đứa nhỏ chứ đừng để
nó lại làm kiếp nô bộc như ba mẹ nó!!”
Mọi người cười nói với nhau một lúc rồi lại trở về với công việc thường ngày,
riêng hôm nay A Lôi đã xin nghỉ để về chăm sóc vợ và con trai của mình. Buổi
chiều hôm đấy hắn đi ra chợ mua ít thuốc bổ về cho vợ uống. khi về đến nhà hắn
thấy trước lều của mình là ba người đang mặc võ phục, hắn chạy nhanh tới quỳ
xuống và nói:
“Các vị đại nhân có gì từ từ nói, vợ tôi vừa mới hạ sinh đừng làm hại họ!” hắn
vừa nói vừa dập đầu xuống đất.
Người cầm đầu ba người bước ra và nói:
“Con ngươi vừa mới sinh trong buổi hôm nay?”hắn nghiêm mặt nhìn A Lôi.
“Vâng! Vâng thua đại nhân” A Lôi dập đầu nói.
Người cầm đầu đưa cho A Lôi một khối ngọc bài và nói:
“Nếu thật vậy thì mười ngày sau ngươi hãy đem ngọc bài này đến Tổ các gặp lão
tổ và nhớ mang theo đứa nhỏ!”
Ba người bay lên rời biến mất A Lôi ngốc trệ đứng im bất động nhìn theo hướng
ba người bay đi không hiểu truyện gì xảy ra.

Mười ngày sau bên trong Tổ các có tầm mười người đang quỳ phía dưới nhìn lên
trên bục có năm người đang ngồi. Người thang niên ngồi giữa phất tay nói:
“Tất cả đứng lên hết đi!” nói xong rồi quay sang hỏi hai lão giả nồi ngoài :
“Lão Ngũ, lão Tứ hôm qua chỉ có hai người này sinh con thôi sao?”
Hai người đều đồng thanh nói:
“Đúng vậy thưa lão tổ chỉ có hai bọn họ.”
Viên Minh đi xuống khỏi bục đá tiến đến gần hai đứa nhỏ, hắn nhìn qua hai đứa
nhỏ rồi nói:
“Hai đứa nó tên gì?
Người mỹ phụ ôm đứa bé gái nhanh nhẩu đáp:
“Dạ thưa lão tổ nó tên là Thanh Tuyết, Phương Thanh Tuyết ạ!”nhìn đứa bé gái
xong hắn lại quay sang hỏi:
“Thế còn nó? Tên nó là gì?”
Như Tuyết và A Lôi thấy thế giật mình run rẩy đáp:
“Dạ.. d..ạ thưa lão tổ chúng con chưa đặt tên cho nó ạ!”
Nghe thấy thế trên bục đá một tiểu cô nương lao xuống và nói:
“Các ngươi tránh ra để bổn cô nương đặt tên cho nó!” mọi người ngốc trệ khi
thấy một tiểu cô nương chạy đến đứng bên cạnh đứa nhỏ sờ má xóa đầu nó. Như
Thủy chống tay vào hông lạnh giọng nói:
“ Ta quyết định rồi, nó tên Hạo Nhiên, Phương Hạo Nhiên!!”


Tiên Đế Trọng Sinh - Chương #2