:[ngoại Truyện] Ngươi Có Nguyện Ý Bái Ta Làm Thầy?


Người đăng: matemcuoinhuconduoiuoi99@

Phía đông Tinh Châu có một nơi rất kì lạ được tạo nên từ những dãy núi trải
dài hàng vạn dặm cùng những vực rãnh sâu không lường được, nơi nổi danh khắp
tu tiên giới Tinh Châu với cái tên “Thiên Uyên Sơn Mạch”. Thiên Uyên sơn mạch
rộng lớn cực kì, nổi tiếng với những linh mạch khổng lồ phẩm chất cực cao, thế
nhưng lại chẳng có một thế lực nào ở đây cả. Sở dĩ như thế là vì Thiên Uyên
Sơn Mạch hung hiểm vô cùng, nơi này thường xuất hiện phong bạo cực kì kinh
khủng, một lí do khác đó là cả đại sơn mạch này đầy rẫy yêu thú, nói nơi đây
là thiên đường của yêu thú cũng không ngoa. Mặc dù Thiên Uyên Sơn mạch hung
hiểm vô cùng nhưng cũng là một khối bảo địa, những vực sâu nơi thường xảy ra
phong bạo thì hai bên vách núi lại chứa những tinh quáng vô cùng khổng lồ làm
cho các đại thế lực Tinh Châu đều thèm muốn mà tiến vào khai thác, có khi vì
tranh chấp về những quặng tinh này mà các thế lực đánh nhau đến máu chảy thành
sông, còn xảy ra cảnh tàn khốc như diệt môn, đồ tộc…
Ngoài những quặng tinh, ở trong Thiên Uyên sơn mạch còn rất nhiều những linh
thảo quý hiếm để luyện ra những đan dược cao cấp dành cho các cảnh giới cao
như Kết Thai, Hóa Anh … nhưng cũng nguy hiểm không kém những vực sâu xảy ra
phong bạo, những linh thảo này được thủ hộ bởi những yêu thú hung ác, tùy theo
độ quý hiếm mà thực lực của yêu thú thủ hộ mạnh hay yếu. Nên nói Thiên Uyên
sơn mạch chính là nơi mà tu sĩ vừa yêu vừa hận, bảo có thể tới tay, nhưng mạng
nhỏ cũng có thể mất bất cứ lúc nào.
[]
Tiếng yêu thú gầm rống phát uy ở trong Thiên Uyên sơn mạch là điều bình thường
ở đây, nhưng ở trong một nơi sâu trong Thiên Uyên Sơn Mạch lại không nghe được
tiếng rống nào của yêu thú, thậm chí là còn không có một chút yêu khí nào. Tại
nơi đó có một nữ nhân đang lăng không, bên hông nàng còn ôm một thanh niên
khoảng mười sáu mười bảy tuổi đang hôn mê. Ngọc thủ khẽ phất, nàng ném ra một
cái ngọc bài tinh xảo tới một cái vực sâu gần đó rồi niệm những chú ngữ tối
nghĩa. Làm xong tất cả nàng điểm tay phía ngọc bài, ngọc bài tinh xảo nhìn
trông tầm thường kia bỗng phát sáng rồi hiện đầy những phù văn thâm ảo sau đó
phát ra những gợn sóng trong phạm vi mười trượng, ở vách núi hai bên vực sâu
xuất hiện không gian vặn vẹo sau đó một màng bảo hộ bạch sắc bỗng dưng xuất
hiện. Nàng thu lại ngọc bài sau đó nhìn liếc qua màng sáng kia rồi tự lầm bầm
“Pháp trận vẫn nguyên vẹn, không có dấu vết bị hao tổn”
Nàng gật đầu hài lòng, ngọc thủ đưa lên vẩy nhẹ một cái, màn sáng vặn vẹo sau
đó xuất hiện một thông đạo đủ để một người đi qua, Nàng phát động độn quang
bay vụt vào. Nơi thông đạo vặn vẹo một chút, màn bảo hộ bạch sắc tự động khép
lại, thu hết linh lực tiết ra rồi lại trong suốt dần cho tới khi hoàn toàn
biến mất như chưa từng xuất hiện.

Nữ nhân độn tốc rất nhanh nhưng cũng phải mất một chung trà mới dần chậm lại
rồi dừng trước một động phủ. Nàng ôm Triệu Vũ Phong đi vào động phủ rồi thả
người xuống mặt đất như thả một cái bao tải, còn bản thân thì khoan thai bước
về phía một cái giường toát ra hàn khí kinh người ngồi xuống. Ánh mắt mang
theo điểm vui vẻ nhìn về phía thiếu niên nằm trên mặt đất.
"Được rồi, không cần phải lại giả chết trước mặt ta"
Thiếu niên vẫn nằm im không động đậy tựa như vẫn còn hôn mê. Nữ tử thấy vậy
liền bật cười xuy một tiếng, được nha, tên tiểu tử này thật có ý tứ.
"Thế nào? Mặt đất tốt nằm như vậy? Vậy để ta đem ngươi ném ra bên ngoài nằm
ah. Phong bạo của Thiên Uyên sơn mạch chính là kì quan khó gặp nha"
Thiếu niên nghe đến đó khẽ nhúc nhích đứng dậy, chậm rãi đem bụi bẩn trên y
bào phủi sạch sẽ, khom người chắp tay cười nói: "Nào dám làm phiền tiền bối.
Vãn bối Triệu Vũ Phong gặp qua tiền bối. Hi vọng tiền bối xem ở gia phụ cùng
Đan Các mặt mũi giơ cao đánh khẽ" lại từ lồng ngực
Nhìn thiếu niên trước mắt, y bào phiêu phiêu thần thái nhẹ nhàng mà bình tĩnh,
nữ tử trong lòng không khỏi ai thán, cái gì gọi quân tử như ngọc? Chính là đây
ah. Không cần biết hắn có thật hay không là Đan Các thiếu chủ, chỉ bằng cái
này túi da, cái này phong thái không biết sẽ có bao nhiêu thiếu nữ ngây ngô bị
hắn thu hút mà ám hứa phương tâm ah. Lại nhìn về phía món đồ trên tay đối
phương, nữ tử khẽ câu ngón tay, nhẫn ngọc liền rời tay thiếu niên bay đến
trước mặt nàng. Quả nhiên, là nhi tử của Triệu Hà Minh không sai, nhìn tuổi
tác hẳn là tiểu nhi tử ah.
"Ân, vậy ngươi muốn ta làm sao nể mặt? Là đem ngươi từ từ thải bổ, hay đem làm
dược nhân từ từ mài chết? Ngươi nói, ta sẽ cho ngươi lựa chọn", nữ tử mân mê
nhẫn ngọc trong tay, ánh mắt lãnh dần tựa như Đan Các trong mắt nàng là một
cái chán ghét tồn tại.
Triệu Vũ Phong bị nàng ánh mắt làm ướt cả lưng áo, khẽ điều chỉnh nhịp thở,
giữ bộ dáng trấn định đáp: "Tiền bối nói đùa, bằng vào vãn bối tu vi sao có
thể đủ cho tiền bối tu luyện thải bổ công, còn về dược nhân, nơi này dường như
không phải nơi phù hợp để bồi dưỡng dược nhân". Nói xong Triệu Vũ Phong rơi
vào trầm mặc, trong đầu lại nhớ lại thời điểm lúc đối phương xuất thủ bắt
người, bản thân rõ ràng đã khởi động trận bàn hộ mệnh phụ thân ban cho, kết
quả đối phương ngọc thủ khẽ xoay dùng một loại thủ pháp kì quái cắt đứt kết
nối giữa trận bàn cùng linh khí trong thiên địa đem mình tóm gọn. Nữ nhân này
tu vi chỉ e so phụ thân không kém, bản thân thật có thể vượt qua kiếp này sao?
"Miệng lưỡi trơn tru. Có điều, tuổi còn nhỏ đã có thể bình tĩnh nghĩ được
nhiều như vậy, quả thật không tồi" nữ tử hài lòng, khuôn mặt lãnh như băng
cũng hòa tan đổi thành cười, trong lòng lại khẽ bồi thêm một câu Hà Minh tên
kia hồ ly, nhi tử cũng không kém tư duy không khác cái tiểu hồ ly. Chính là
nếu đã cùng hắn nhi tử có duyên xem ra cũng nên đem nhân tình lúc trước trả.
Hà Minh ah Hà Minh, bổn cung phải dạy cho ngươi cái bài học nhỏ ah, nhân tình
của bổn cung cũng không phải dễ cầm như vậy.
Triệu Vũ Phong nghe giọng điệu nữ nhân, biết đối phương nhất thời sẽ không hại
đến hắn tính mạng, khóe miệng khẽ lệch thành nụ cười khổ rồi nhanh chóng thu
liễm, đoan đoan chính chính đáp: "Vãn bối đa tạ tiền bối hân thưởng"
"Được rồi, đến, dập đầu ba cái với ta ngươi có thể đi" nữ nhân bộ dáng không
kiên nhẫn phất phất tay áo, ánh mắt lại vui vẻ vô cùng, tên tiểu tử này quả
thật quá hợp nàng khẩu vị, chính là bộ dáng chính khí này giả đến lô hỏa thuần
thanh quả thật có phần ngứa mắt, nếu như lại tà một điểm liền hoàn mỹ ah.
Triệu Vũ Phong nghe vậy, nháy mắt sững người, ánh mắt hoang mang tột độ không
nhịn được ngẩng lên nhìn về phía nữ nhân. Chỉ thấy nàng ngôi đó, tư thái mềm
mại mà nghiêm nghị ánh mắt mang theo vui vẻ nhìn y. Giống như hiểu được gì đó,
Triệu Vũ Phong nhanh chóng tiến tới giường băng, quỳ gối xuống "đông, đông,
đông" dập đầu ba cái miệng nói to: "Đồ nhi Triệu Vũ Phong bái kiến sư phụ"
"Không tồi, đầu óc rất cơ linh. Ta, Diệp Phong Yên, hôm nay nhận ngươi Triệu
Vũ Phong làm đồ. Hi vọng ngươi có thể chấp hành nghiêm cẩn môn quy, chuyên tâm
tu luyện không làm ta thất vọng."
"Đồ nhi nhất định nỗ lực, sẽ không để sư phụ thất vọng" Triệu Vũ Phong rất
nhanh hồi đáp, bộ dáng thuần thục vô cùng. Ánh mắt cũng bớt đi sợ hãi mà nhiều
mấy phần linh hoạt làm nữ nhân vô cùng hài lòng hô liền hảo, hảo, hảo. Lại đem
thẻ ngọc ghi môn quy giao cho Triệu Vũ Phong lại thực hiện một loạt nghi thức
nhận đồ. Triệu Vũ Phong thông minh cùng nữ nhân phối hợp kín kẽ đem toàn bộ
nghi thức rườm rà nhất nhất làm xong.
"Đồ nhi ah"
"Vâng, sư phụ"
"Ta ban nãy nói qua, ngươi dập đầu ba cái liền có thể đi"
Triệu Vũ Phong nghe vậy mặt khẽ đổi, lòng nghĩ chỗ này Thiên Uyên sơn mạch chỗ
sâu, bằng ta tu vi đi lung tung không phải tìm chết? Sư phụ ah, ta chỉ vừa bái
sư ngươi liền đem ta cái này non nớt đồ đệ hố, quá không có lương tâm ah.
Ngoài miệng lại khẽ cười, quả thật là như xuân phong ấm áp lòng người: "Sao có
thể, đồ nhi chỉ vừa bái sư, đương nhiên muốn dành thời gian phụng dưỡng sư phụ
cùng nghe sư phụ chỉ dạy, ra sức tu luyện để không làm người thất vọng ah"
"Ai nha, nhận sư xong liền lộ đuôi ah tiểu hồ ly"
"Sư phụ, đồ nhi như thế nào nghĩ người còn không biết? Ta là thật lòng ah"
"Đồ nhi ah, ngươi làm sư phụ nổi da gà, ta có nhận sai đồ nhi không đây?"
“Có điều… Đồ nhi bạo gan dám hỏi. Sư phụ, rốt cuộc người đến từ thế lực nào?”
Triệu Vũ Phong hắn nhìn về phía vị sư phụ vừa mới nhận của hắn với một ánh mắt
nghiêm túc.
“Cái này…” – Diệp Phong Yên trầm ngâm
“Phong Nhi, có những chuyện ngươi không nên biết thì tốt hơn, không phải vi sư
giấu giếm ngươi mà vì hiện tại còn quá sớm để nói cho ngươi biết.”
“Đồ nhi hiểu…”- Triệu Vũ Phong trả lời với một vẻ cung kính.


Tiên Đạo Chi Lộ - Chương #7