Vương Phi Ngây Thơ


Người đăng: phoenix172

Ngược chiều quá khứ, trở lại mùa Xuân tươi đẹp của năm ấy.



Tống Bình phủ, An Nam quốc...



Hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại của hoàng thành Tống Bình, ngày mà công chúa xứ Phù Nam xuất giá đến An Nam.







Phù Nam thuộc phía Nam của An Nam, là một tiểu vương quốc đang trong giai đoạn phát triễn khá phồn thịnh.



Nàng là Bạch Yên, lục công chúa của Phù Nam, năm nay chỉ vừa tuổi trăng tròn, dung mạo xinh đẹp, nàng có đôi mắt to tròn đen tuyền phản chiếu lấp lánh, đôi má tròn trịa làm bật lên nét trẻ con của nàng, đôi môi phớt hồng như cánh hoa đào vừa chớm nở.







Kiệu rước đã đến cổng thành Tống Bình, nàng mặc hỷ phục truyền thống của Phù Nam thướt tha bước ra khỏi kiệu, bỏ lại phía sau nàng hàng trăm nô bọc đưa dâu mà An Nam cử đến.



Dãi trân châu gắn trước mão phần nào che đi đôi mắt buồn bã của nàng.







Chân nàng vẫn từng bước dịu dàng bước trên tấm thảm đỏ trãi dài kéo đến Đại điện, nơi mà có thể sẽ thay đổi cuộc đời nàng mãi mãi, cũng là nơi nàng sẽ tường tận dung mạo phu quân mình như thế nào.



Cách nàng không xa, một nam tử đứng bên hàng trúc xanh mơn mởn, trên người là trường bào lục phong nhã, thanh tao.







Chàng đang hướng ánh nhìn về mỗi bước đi, cử chỉ của nàng, đột nhiên môi chàng cong lên tạo thành nét cười đẹp tựa tranh vẽ, tóc chàng đen dài phất phơ trong cơn gió vừa thoảng qua, hàng lá trúc cũng đung đưa theo hướng mà chàng đang gởi gắm tâm tư.



Dạ Viên mỉm cười, ánh mắt không giấu nổi cảm xúc trong lòng:







"Nàng ta chính là công chúa của Phù Nam đấy sao?"



Không một ai đứng bên cạnh chàng cả, cũng không ai nhận ra chàng đang đứng ở đó.



Bạch Yên bước lên bậc thềm Đại điện, trước mắt nàng chính là long ngai, nhưng không hề có chủ? Chàng đang ở đâu?



Một vị công công liền đi đến trước mặt nàng rồi tâu:







"Bẩm Vương Phi, Đại Vương có việc nên sẽ đến trễ, phiền lệnh bà phải chịu khó đợi Đại Vương"



Bạch Yên không nói gì, chỉ mỉm cười gật gật với cử chỉ nhẹ nhàng để đáp lại vị công công ấy, các cung nữ đi cùng nàng được lệnh lui xuống.



Bạch Yên quỳ xuống Đại điện và chờ đợi...







Một canh giờ trôi qua, chân Bạch Yên bắt đầu tê cứng, nàng hơi cau mày khó chịu, trong đầu đã lộ hàng đống suy nghĩ hỗn tạp, nếu đem ra sắp xếp thì sẽ không thể thấy được trật tự, nhưng nếu nhìn kỹ, rõ ràng là đang rủa cái tên đáng nhẽ là phu quân nàng.







Hai canh giờ, Bạch Yên chỉ muốn ngã xuống nền điện đánh một giấc, mặc cho người ta sẽ nói gì, thực tình là nàng cảm thấy không thể chịu được nữa, rõ nàng người đó đang xem thường nàng.



Bạch Yên đành bỏ cuộc, định đứng dậy thì đột nhiên có bước chân, nàng vội nghiêm trang lại tư thế ban đầu, lưng thẳng, đầu ngẩng cao...







Nhưng mà, Bạch Yên lại thất vọng bởi người đến không phải chàng mà là một vị công công khác.



"Bẩm, Vương Phi! Đại Vương có lệnh bảo lệnh bà về Vô Lệ cung nghỉ ngơi, Đại Vương không thể đến được"







Bạch Yên to mắt, có lẽ nàng lại cảm thấy tức giận nhưng nhất thời không dám hành động khinh suất, nàng thở hắt một cái đầy giận dõi, đôi nét có chút đuộm buồn rồi khó khăn đứng dậy.



Viên công công thấy thế liền phẫy tay ra hiệu cung nữ đỡ nàng dậy:



"Vậy khi nào Đại Vương rõi?"







"Đại Vương không nói với nô tài, chỉ nói rằng khi nào Đại Vương có thời gian sẽ cho gọi lệnh bà"



Bạch Yên không đáp lại câu nói đó của viên công công, chỉ là nàng... mất hứng thú rồi, môi nàng nhếch lên đầy tinh nghịch pha chút giận: Người tưởng mình là ai chứ? Nếu có cơ hội, ta phải ăn thua đủ.







Lại thở dài, Bạch Yên chân đi không vững lết từng bước đến Vô Lệ cung, khổ sở làm sao, tại sao lại là cái Vô Lệ cung quái quỷ ấy? Đoạn đường từ Đại điện đến đó cũng mất nửa canh giờ, rõ ràng là người đó muốn gây chiến với nàng.







Phía sau hoa viên của Vô Lệ, đó chính là một vườn hoa đào ngập tràn sắc hồng, cơn gió thoảng qua mang theo vô vàn cánh hoa trôi theo vào không gian xung quanh, thấp thoáng bóng dáng nam tử mặc thanh y lúc nảy, hai tay chàng thu lại sau lưng, chân vẫn thong thả bước đi ngắm từng cành hoa, tâm trí đang nghĩ ngợi gì đó.







Một tiểu thái dám liền đi đến:



"Đại Vương, sao lại không vào thăm Vương Phi, mà lại..."



Chàng đưa tay ngăn y nói tiếp:



"Chuyện này ta tự biết, chỉ là vẫn chưa đến lúc, không cần phải vội"







Chàng nói rồi mỉm cười, nụ cười thoáng qua ấm áp như ánh nắng mùa xuân, rồi chàng bước chân rời khỏi, còn ra lệnh cho các cung nữ, thái dám ở Vô Lệ không được nói cho Bạch Yên biết chàng đã từng ghé qua.







Trong khi đó, Bạch Yên vẫn còn đang trong phòng của mình ở Vô Lệ, đôi mắt tinh nghịch của nàng dạo quanh căn phòng mới của mình, trong đầu chợt nảy ra một ý định, miệng nở một nụ cười tinh nghịch chạy đến cửa thì bị hai cung nữ ngăn lại.



Bạch Yên tròn mắt nhìn họ:



"Chuyện gì vậy?"







"Vương Phi, trước khi lệnh bà có thể được đi lại tự do ở Hoàng cung thì phải học qua quy tắc của Hoàng cung"



Họ nói với vẻ nghiêm túc không chút cảm xúc với nàng, một mực muốn nàng phải nghe lời:



"Cái gì? Sao các ngươi dám"



"Vương Phi, đây là quy định của Phi tử khi nhập cung, lệnh bà phải tuân theo, bằng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì thiệt thòi vẫn là lệnh bà gánh lấy"







Bạch Yên mặc kệ họ cứ luôn miệng lãi nhãi cung quy gì đó, nàng nhất quyết xông ra cho kỳ được nhưng lại bị họ cùng nhau ngăn lại:



"Không được, Lệnh bà không được ra ngoài"







Giằn co với họ đúng là vô ích, Bạch Yên đành ngậm ấm ức nghe theo họ:



"Cung quy thôi mà, có gì to tác chứ!" nàng bĩu môi ngồi xuống bàn.



Chốc lát sau, một chồng sách phủ đầy bụi được đặt trước con mắt kinh ngạc của nàng, thậm chí còn có thể nhìn thấy vài con nhện con vô cùng đáng yêu bò lăn lóc trên đó.



Một lúc sau lại thêm một chồng nữa, đã chất cao hơn đầu của nàng rồi.







"Cái gì thế này? Cung quy? Sao cứ như gỗ mục thế kia!" Nàng nhìn đống dị hợm trước mắt có chút kinh hãi.



Hai cung nữ cúi đầu với nàng rồi một trong hai nói:



"Lệnh bà, xin mời xem qua, khi nào thông thuộc hết từng này, sẽ có thêm... "một ít" cung quy khác, khi lệnh bà học hết thì sẽ được ra ngoài"







"Còn... "một ít" nữa sao? Các... người..." Nàng nhìn chầm chầm đống sách với ánh mắt thê lương "Cố tìm cách giở trò giam lỏng ta có đúng không?"



"Vương Phi suy nghĩ nhiều rồi. Vậy, nô tì xin cáo lui, có gì dặn dò thì lệnh bà cứ gọi"



Sau đó thì bóng dáng hai cung nữ khuất dần sau cánh cửa.







Bạch Yên chỉ muốn khóc thật to, rõ ràng bọn An Nam này ỷ mạnh mà ăn hiếp Lục công chúa Phù Nam như nàng, thật không công bằng, chẳng lẽ bọn phi tần của chàng không cần phải học qua hay sao? Nếu không bụi đã không chất dày đến như vậy.



Bạch Yên đành cam chịu, nàng gục đầu xuống, thở hắt:



"Được rồi, làm thì làm"







Một canh giờ sau, cung nữ mang cơm đến cho Bạch Yên thì phát hiện nàng đang nằm ngủ ngon lành trên nền đất, tay vẫn còn ôm một cuốn cung quy đặt trên ngực, xung quanh là một đống lộn xộn không theo trật tự.



Nàng ta thở dài đặt khây thức ăn bên bàn rồi đi đến lay nàng dậy:







"Lệnh bà, dậy đi!"



Bạch Yên vẫn đang chìm đắm trong mộng đẹp nên hồ như chẳng mấy để tâm đến những gì nàng ta nói, thản nhiên trở mình ngủ ngon lành.



Đột nhiên tiếng réo rắc của vị thái dám bên ngoài khiến nàng ta bật run người:



"Đại Vương giá lâm..."







Nàng ta cuống cuồng lay Bạch Yên dậy, nhưng nàng vẫn ngủ say như chết, chẳng chịu mở mắt ra, vậy mà còn lép chép môi ngủ trông như trẻ con vậy.



Vừa lúc đó, dáng người nam tử ấy bước vào với phong thái vô cùng ung dung, ánh mắt toát lên một uy quyền không tưởng.







Vừa bước vào thì đã thấy cảnh tượng hãi hùng trước mặt, chàng không khỏi đanh mặt lại mà tái sắc.



Tiểu cung nữ ban nảy kinh hãi liền chạy đến quỳ dưới chân chàng lấy làm bối rối, tay chân run rẫy:







"Bẩm Đại Vương, nô tì đã mang cung quy đến cho Vương Phi đọc qua, nhưng nào ngờ chẳng được bao lâu, khi nô tì mang cơm đến cho lệnh bà thì thành ra thế này, gọi mãi lệnh bà cũng không chịu dậy"







Dạ Viên cau mày nhìn nữ nhi đang nằm ngủ dưới đất kia, đúng là hết cách cứu chữa thật, chàng cũng cảm thông đôi chút cũng bởi nàng chỉ hơn mười sáu, hành động đôi lúc có chút trẻ con.



Chàng liền phũi tay ra hiệu:



"Mau thu dọn lại"



"Dạ"







Còn chàng thì đi đến nơi Bạch Yên nằm ngủ, khụy gối xuống bế nàng lên trước ánh mắt ngỡ ngàng của vị cung nữ.



Sau đó chàng để Bạch Yên nằm trên giường rồi phủ chăn giúp nàng, chốc lát thì chàng lại rời khỏi Vô Lệ, trước khi bước qua khỏi bậc thềm của Vô Lệ, chàng không quên dặn tiểu cung nữ phía sau lưng mình:







"Chuyện này không cần phải kể lại cho nàng ấy biết, hiểu chứ?"



Nàng ta gật đầu lia lịa, cũng không một câu hỏi thắc mắc nào.



Nói rồi bóng Dạ Viên khuất dần sau cánh cửa, tà áo thanh y phớt qua trong gió rồi tàn dần trong màn đêm tĩnh mịch.


Tịch dạ đẳng tương tư - Chương #2