Chương: Lâm Tây Nhật Ký Kỳ Nhất


Người đăng: phoenix172

Từng mảng hoa tuyết trắng xóa rơi nhẹ chạm vào nền đất.



Bầu trời Lâm Tây không một ánh dương ấm áp, tất cả đều quyện lại như một màu trắng vô tận.



Thiên nhiên như khoác lên mình bộ bạch y tinh khiết, cây cối và động vật đã sớm ngủ đông chờ đợi kỳ tích.







Bóng dáng một nam tử ẩn hiện giữa tuyết trắng, thanh y như hòa vào không gian, từng cơn gió đông lạnh buốt khẽ thổi qua mái tóc dài hơi đung đưa.







Chân chàng chạm vào nền tuyết lạnh giá, tay chàng nâng cành hoa đào đã sớm lụi tàn vì mùa đông.







Đông đã đến, mùa đông dài đăng đẳng biết khi nào sẽ kết thúc?



Tâm tư chàng tràn ngập ngàn mối tương tư không sao dứt ra được, lòng tự hỏi nàng đang ở nơi nào?







Nàng nói sẽ đến đây để gặp chàng, chàng biết là nàng gạt chàng, nhưng chàng cố chấp tin rằng nàng sẽ đến, nàng sẽ đến, chẳng lẽ chân tình của chàng không thể lay động trái tim của nàng?







Còn nhớ mùa Xuân năm đó, ngày mà cả hai từ biệt nhau, nàng nói rằng sẽ đến:



"Dạ Viên, trước khi hoa đào nở, thiếp sẽ tìm thấy chàng"







Cùng với nụ cười tinh khôi của nàng, nàng khuất dần sau cánh cổng thành to lớn.



Từ lúc ấy, Dạ Viên chỉ gặp được nàng trong mơ, nàng đúng là Bạch Yên, như một làn sương mỏng manh bên cạnh chàng, chỉ cần chàng đưa tay ra, mọi thứ đều tan biến.







Dạ Viên ngày ngày vẽ tranh mang xuống đồng bằng bán kiếm ít tiền, cuộc sống thanh nhàn đến buồn tẻ...







Chàng chọn Lâm Tây bởi Bạch Yên thích cảnh vật Lâm Tây, dù nàng chưa một lần đặt chân lên vùng hoang sơ này, nàng nói rằng nàng thích tuyết, nghe nói tuyết rất đẹp, nàng muốn được ngắm tuyết.







Lâm Tây là một châu thuộc phía Tây của An Nam, phần lớn là núi non trùng điệp, địa thế hiểm trở, đồng bằng chỉ chiếm diện tích khiêm tốn.







Điều đặc biệt ở Lâm Tây so với các châu khác chính là vào mùa đông, cây cối rụng hết lá, chỉ trơ cành, tuyết phủ đầy bốn bề, phác lên một bức họa Lâm Tây với một màu trắng tinh khiết.







Bởi An Nam xưa nay thuộc khí hậu nhiệt nên chuyện có tuyết là rất khó, âu Lâm Tây cũng chính là kỳ tích của trời đất ban cho An Nam quốc.







Quả thật thì phong cảnh An Nam hữu tình không thua kém Bắc Quốc, chàng bây giờ mới có thể ngắm tường tận được.



Còn Đế Vị, với chàng đã là quá khứ, người bây giờ nắm đế vị là Nhật Viên, chàng không cần phải lo nữa, vì đệ ấy là một người tài giỏi.







Gió Bắc kéo về khiến chàng bất giác run người, đôi mắt khẽ nhắm chặt lại nuốt trôi tâm tư vào lòng, chân trần vẫn bước trên tuyết...







*



Đêm đông đằng đẵng, đóng băng cả thời gian



Mắt khẽ cay vì tư niệm cũ



Chẳng qua chỉ là gió thổi làm hoen khóe mắt



Chợt trông về nơi xa xăm, nỗi nhớ đã tràn lan


Tịch dạ đẳng tương tư - Chương #1