Hai Ông Cháu (2)


Người đăng: HắcKê

Lục Tiệm mở hộp thức ăn ra, mùi thơm xộc vào mũi. Khi nhìn kỹ hơn, thì thấy gà
vịt cá thịt rau đều có đủ, vịt thì quét mật ong, cá thì tỉa thành hình cánh
hoa, cách làm trau chuốt, bình sinh chưa từng thấy qua, đang nghĩ chuẩn bị
đụng đũa, đột nhiên nhớ đến tổ phụ, nhất thời nhịn lại, nhấc hộp đi về phía
trước trang, vẫn chưa đến gần, liền thấy một đám đàn ông nhàn rỗi vây quanh
trước cổng trang, Lục Đại Hải cũng ở trong đó, chỉ là tuổi già thể lực suy
yếu, bị mọi người chặn ở ngoài.

Lục Tiệm kéo lấy một góc áo lão, kêu lên một tiếng. Lục Đại Hải quay đầu nhìn
y, phẫn nộ nói: "Làm cái gì?" Lục Tiệm nói: "Vẫn chưa ngồi vào tiệc sao?" Lục
Đại Hải phẫn nộ nói: "Ngồi cái rắm, họ Diêu này mắt chó nhìn người không thấp,
không cho ta vào". Lục Tiệm nói: "Cơm thừa canh cặn cũng không có?" Lục Đại
Hải nói: "Yến tiệc còn chưa bắt đầu, ở đâu mà có cơm thừa canh cặn?" Nói đến
đây, lão thổi râu, trừng mắt nhìn Lục Tiệm nói: "Con khỉ con ngươi, đến đây để
chế nhạo ta phải không?".

Lục Tiệm cười nói: "Cháu làm gì dám, cháu đến đón ông về nhà ăn cơm". Lục Đại
Hải hiện ra vẻ nghi ngờ: "Không phải nói là không có cơm sao?" Lục Tiệm giơ
hộp thức ăn lên, hai mắt Lục Đại Hải phát sáng, giật lấy nhìn vào, nước dãi
nhỏ xuống ba thước, xé ra một miếng thịt vịt, cho vào miệng nhai lớn, vài tên
đại hán quen biết quay đầu lại nhìn, hét lên, liền vây lại. Lục Đại Hải hoảng
hốt, vội ôm lấy hộp thức ăn, nhấc chân mà chạy, chưa chạy được hai bước, đột
nhiên bị người móc một cái dưới chân, ngã nhào xuống đất, thức ăn trong hộp
văng ra vô số.

Lục Đại Hải ngã đến nỗi mặt mũi sưng tím, nhưng nhìn thức ăn ngon rơi trên mặt
đất, trong lòng còn đau hơn cả trên mặt mũi, không kìm được rống lên một
tiếng: "Đồ ăn cướp, tổ tông nhà ngươi". Vội vàng bò dậy, chính lúc đang vung
quyền, đột nhiên đờ mắt cứng miệng, nắm đất dừng lại giữa chừng, không tiếp
tục đưa đi được.

Lục Tiệm bước đến gần, chỉ thấy đằng trước là sáu tên trang đinh áo xanh đang
vây quanh một người đàn bà đẫy đà hoá trang rất đậm, người đàn bà đó dung mạo
bình thường, dưới miệng có một nốt ruồi to như hạt đậu, tinh quang từ đôi mắt
tam giác di chuyển, toát ra cái nhìn đầy hung ác.

Lục Đại Hải bị ả liếc một cái, lập tức mềm nhũn cong lưng cười nói: "Quản gia
nãi nãi, chào bà".

"Ngươi chửi đi á". Người đàn bà đó cười ngọt nói: "Ai là đồ ăn cướp, ai lại là
tổ tông?".

Lục Đại Hải vội cười nói: "Đồ ăn cướp tự nhiên là tiểu nhân, tổ tông thì không
phải nói, chính là nãi nãi". Người đàn bà đó nói: "Ta già đến như vậy sao?"
Lục Đại Hải cười nói: "Nãi nãi làm sao mà đã già cơ chứ, lúc nãy loáng một
cái, tiểu nhân còn tưởng gặp phải đại khuê nữ nhà ai kia". Người đàn bà đó phì
cười: "Ngươi cũng thật là biết xoay chuyển".

Lục Tiệm nhận biết được người đàn bà này là tổng quản của Diêu gia trang, là
nhân vật hung tợn nhất trong vòng một trăm dặm quanh đây, xảo quyệt ngang
ngược, không gì không làm, bởi vì ả đối với người khác tàn nhẫn như lão hổ,
cho nên bị người ta gọi là "Yên Chi Hổ", gọi lâu rồi, cho đến tên họ thật của
ả, cũng không còn có ai nhớ nữa. Lục Tiệm tuy biết Yên Chi Hổ lợi hại, nhưng
thấy tổ phụ làm ra vẻ khúm núm nô tài, cảm thấy buồn bực vô cùng, kéo Lục Đại
Hải một cái, thấp giọng nói: "Gia gia, chúng ta đi".

"Đi về đâu?" Yên Chi Hổ nhè nhẹ cười lạnh, quát: "Nhặt hộp thức ăn kia lên".
Tên trang đinh bên cạnh nhặt hộp thức ăn lên, đưa đến trước mặt ả. Yên Chi Hổ
liếc nhìn, rồi lành lạnh nói: "Lục Đại Hải, gan ngươi càng lúc càng lớn, năm
trước làm thương người, ngồi tù rồi, cũng không biết hối cải, hôm nay thật
giỏi, dám động thủ trên đầu thái tuế!".

Lục Đại Hải không hiểu gì, gãi đầu nói: "Lời của nãi nãi, tiểu nhân thật sự
không hiểu".

Yên Chi Hổ cầm lấy hộ thức ăn, chỉ vào một chữ nhỏ màu chu sa trên nắp hộp
nói: "Chữ này ngươi có nhận ra không?" Lục Đại Hải cười đấu dịu nói: "Đây là
nãi nãi khảo xét tiểu nhân sao? Nói về nhận chữ, tiểu nhân chỉ nhận ra được họ
tên của mình thôi, cái chữ này hình như không giống Lục, cũng không giống Đại,
càng không phải chữ Hải, người nói, tiểu nhân làm sao mà nhận ra được".

Yên Chi Hổ cười nói: "Lão hoạt đầu ngươi lại biết giả ngây, cũng được, ta chỉ
điểm cho ngươi một chút, đây là chữ Diêu, Diêu của Diêu gia trang, còn như cái
hộp thức ăn này, là đồ vật trong trang của ta, chỉ không biết ngươi trộm ra
bằng cách nào?"

Sắc mặt Lục Đại Hải chuyển trắng. Trong đầu Lục Tiệm cũng ù lên một tiếng,
không biết sao lớn lên nhiều lần, đang không biết phải như thế nào mới tốt,
đột nhiên nghe Lục Đại Hải cười nói: "Quả thực hộp thức ăn này là do tiểu lão
nhi trộm ra từ quý trang, đã bị nãi nãi phát giác ra rồi, muốn đánh, muốn
giết, muốn báo quan, tiểu lão nhi cũng xin chịu".

Lục Tiệm đại kinh, đang định lên tiếng, đột nhiên bị Lục Đại Hải vỗ một cái
vào đầu, làm cho lảo đảo xiêu vẹo một cái, chỉ nghe lão nghiêm giọng quát:
"Con khỉ chết, kéo lão tử làm gì, còn chưa cút về nhà đi".

Lục Tiệm ngây người, đột nhiên nghe Yên Chi Hổ hứ lạnh một tiếng, nói: "Lão
già ngươi còn giả vờ lưu manh gì với ta? Người đâu! Trói y cho ta!".

Mấy tên trang đinh ứng tiếng đáp, lao lên giữ lão. Lục Tiệm trong đầu trống
rỗng, mắt thấy mấy cánh tay chụp vào người tổ phụ, trong lòng gấp gáp, quên
mất bản thân đang ở đâu, rút mộc kiếm ra, sử một chiêu "Ma Cô Đại Thụ", thân
hình xoạc xuống, chọc kiếm lên trên, tai nghe được mấy tiếng đau đớn thảm
thiết, mấy tên trang đinh đó đều bặm môi nghiến răng, lần lượt rút tay về,
trong đó có một tên hung hãn mạnh mẽ, tay trái thu về, tay phải vẫn xuất một
quyền cay độc vào mặt Lục Tiệm.

oOo

Lục Tiệm lùi lại nửa bước, hai tay cầm kiếm, ngón tay cái bàn tay phải ấn vào
chuôi kiếm, mộc kiếm gạt nhẹ lệch về phía bên trái. Quyền của trang đinh đó
đánh đến, nắm đấm giống như tự đưa vào mũi kiếm, bất giác kêu to một tiếng,
nhảy lùi về phía sau, cúi đầu nhìn xuống, chỗ trúng kiếm máu tươi đã chảy dài.

Bọn trang đinh như tỉnh mộng, nhanh chóng tản ra, vây lấy Lục Tiệm ở giữa,
nhưng lại không dám tuỳ tiện xông lên. Lục Đại Hải mắt thấy một hoạ chưa giải
quyết xong, một hoạ khác lại sinh ra, bất giác kinh hoàng bối rối, liền nói:
"Có gì thì nói ...". Âm thanh chưa dứt, liền nghe thấy Yên Chi Hổ quát: "Chậm
lại".

Ả phân khai mọi người, trên mặt như có làn sương lạnh, nghiêm giọng nói: "Tiểu
tử, hai chiêu kiếm này, là ai dạy cho ngươi?".

Lục Tiệm tuy rằng đắc thủ, nhưng tim lại nhảy thình thịch, nghe hỏi như vậy,
mà không thể trả lời. Trong lòng nghĩ Tiểu Lan dặn đi dặn lại, không thể nói
ra việc quen biết nàng, do vậy cho dù có bị rìu chém vào người, bản thân cũng
quyết không tiết lộ một câu. Nhưng y không giỏi nói dối, ậm ừ một lúc, mới
nói: "Không có ai dạy ta cả, ta chỉ thuận tay đâm bừa thôi".

Yên Chi Hổ cười lạnh nói: "Chiêu thứ nhất là 'Chi Lan Ngọc Thụ', còn chiêu thứ
hai là 'Minh Châu Đạn Tước', đều là chiêu số của Đoạn Thuỷ kiếm pháp, ngươi
khinh ta không nhận ra được sao?".

"Không đúng không đúng", Lục Tiệm xua tay nói, "Chiêu thứ nhất gọi là 'Ma Cô
Đại Thụ', còn chiêu thứ hai là ''Nê Hoàn Tử Đả Thương Đăng', Đoạn Thuỷ kiếm
pháp gì gì, ta chưa từng nghe qua".

Yên Chi Hổ tức giận vô cùng mà cười: "Hảo tiểu tử, không những học trộm kiếm
chiêu, còn dám vũ nhục kiếm pháp Diêu gia ta. Được a, hôm nay ta sẽ mổ cái
bụng ngươi, xem ngươi có mấy lá gan".

Lục Tiệm nhìn thấy tinh quang di chuyển trong đôi mắt tam giác của ả, bất giác
chỉ thấy toàn thân phát lạnh, y không biết đấy là sát khí của đối phương xông
đến tạo thành, nhưng bởi vì luyện kiếm đã lâu, trong tình hình khẩn cấp, hai
tay nhấc kiếm, mũi kiếm gạt nhẹ, chỉ chéo về hướng đông nam.

Yên Chi Hổ cười lạnh nói: "Chiêu này chính là 'Xạ Đẩu Ngưu'".

Lục Tiệm lắc đầu nói: "Đây gọi là 'Cử Bổng Đả Ngưu'". Yên Chi Hổ vừa giận mà
lại vừa tức cười, chửi mắng: "Tiểu tử thúi, ngươi thật là biết tiêu khiển lão
nương, ai dạy ngươi những cái tên khốn kiếp như vậy?".

Lục Đại Hải thấy sự tình càng gây càng lớn, nếu cứ để mặc Lục Tiệm tự ý, chỉ
sợ càng gây ra hoạ lớn hơn. Trong lòng gấp gáp, đột nhiên lao bổ vào Lục Tiệm.
Lục Tiệm chỉ nhất tâm đề phòng Yên Chi Hổ và bọn trang đinh, không có đề phòng
tổ phụ, đột nhiên cảm thấy hổ khẩu chấn động một cái, mộc kiếm đã bị Lục Đại
Hải nắm lấy, y vội vàng đoạt lại, tuy rằng y biết kiếm thuật, nhưng khí lực
lại không đủ, chỉ một lúc, liền bị kéo một cái chệnh choạng.

Bọn trang đinh thấy vậy, tất cả ào lên. Lục Tiệm không thể dùng kiếm, liền
cũng như người thường, chỉ một hiệp liền bị ấn xuống. Lục Đại Hải cũng bị hai
tên trang đinh ấn xuống đất, kêu lớn: "Quản gia nãi nãi, tiểu hài tử không
biết chuyện, muốn đánh, muốn giết, cứ nhằm vào lão hán ...". Cho đến khi bị
một tên trang đinh độc ác đánh mấy cái vào cằm, mới chịu yên lặng.

Yên Chi Hổ cười lạnh nói: "Thọ tiệc sắp bắt đầu, mọi việc đang bận rộn, đưa
hai tên chân đất này giải vào nhà giam trong trang trước, đợi ta bẩm báo rõ
ràng với trang chủ, rồi sẽ khảo vấn sau". Nói rồi õng ẹo lắc hông, khệnh khạng
bước đi.

Bọn trang đinh nghe lệnh, liền dùng dây lưng trói chặt ông cháu họ Lục, đẩy
vào trong trang. Bọn trang đinh ít nhiều cũng bị nếm mùi khổ của Lục Tiệm,
trong lòng tức giận, nắm đấm tới tấp, Lục Tiệm chịu đòn đến nỗi toàn thân sưng
tím, khóe miệng rỉ máu.

Hai người bị giải đến trước một căn phòng, bị bọn trang đinh đẩy vào, khoá cửa
sắt lại. Lục Đại Hải nhích đến trước cửa, kêu to oan uổng. Lục Tiệm vừa đói
vừa đau, nói: "Gia gia, đừng kêu nữa, đây cũng không phải là oan đâu".

"Không bị oan uổng?" Lục Đại Hải tức giận nói: "Chẳng lẽ ngươi thật sự trộm
hộp thức ăn, còn biết kiếm pháp chặt chân chặt tay gì đó?"

Lục Tiệm cúi đầu không nói, nghĩ thầm: "Nếu như kiếm pháp này thật là kiếm
pháp của Diêu gia trang, vậy Tiểu Lan học được từ đâu? Chẳng lẽ nàng là người
của Diêu gia trang, nhưng nếu như nàng là người của Diêu gia trang, tại sao
lại đem kiếm pháp dạy cho ta cơ chứ?" Nghĩ đến đây, y lắc đầu liên tục, nghĩ
tiếp: "Không đúng, Diêu gia trang không có một người nào tốt, Tiểu Lan làm sao
có thể là người của Diêu gia trang? Lại nói, tên gọi của kiếm chiêu mà nàng
truyền cho ta lại so voới Yên Chi Hổ nói hoàn toàn không giống nhau, tuyệt đối
không phải là Đoạn Thuỷ kiếm pháp". Nhất thời, trong lòng Lục Tiệm rối như tơ
vò, hoàn toàn không thấy đầu mối.

Lục Đại Hải thấy thần sắc đau khổ của y, nhịn không được hỏi: "Hài tử, chẳng
lẽ ngươi có việc gì giấu ta?" Lục Tiệm ngẩng đầu muốn nói, nhưng lại nhớ đến
lời căn dặn của Tiểu Lan, lại nuốt những lời đó lại. Lục Đại Hải hỏi nguồn gốc
hộp thức ăn, Lục Tiệm không chịu nói, Lục Đại Hải biết đứa cháu này từ bé quật
cường, nếu y không chịu nói, cho dù có bị đánh chửi như thế nào, cũng khó mà
làm y nói ra một chữ, hỏi được hai lần, đành phải bỏ qua.

Không lâu sau, đột nhiên bên ngoài có tiếng nữ tử nói: "Tổng quản nãi nãi nói
rồi, giải hai tên chân đất này đến thư trai, lão gia cần đích thân khảo vấn".

Tên trang đinh phụ trách canh giữ cười hì hì nói: "Lục nhi cô nương, cứ thế
này mà là đi sao? Cũng không nói vài câu với ta". Nha hoàn đó cáu giận: "Đừng
có động tay động chân, cẩn thận quản gia nãi nãi nhìn thấyt, chặt cái móng chó
của ngươi". Tên trang đinh đó cười nói: "Nói như vậy, họ Sách ta phải xin quản
gia nãi nãi, đem ngươi thưởng cho ta để làm ấm chăn rồi". Nha hoàn đó cười
lạnh nói: "Đi nằm thanh thu đại mộng của mẹ ngươi đi, ngươi dám có chủ ý khốn
kiếp như vậy, ta cho ngươi dao trắng đi vào, dao đỏ rút ra".

oOo

Hai người đưa tình pha trò, huyên náo một trận, đợi nha hoàn kia đi khỏi, tên
trang đinh kia mới đưa hai người ra. Đi qua mấy cửa biệt viện, vẫn chưa đến
thư trai, sớm đã có một tiểu nha hoàn đón trước, nói: "Lão gia nói, đem già
thả ra, còn trẻ thì giao cho ta dẫn vào thư phòng".

Lục Đại Hải vội nói: "Tại sao lại thả ta ra trước? Y không đi, ta cũng không
đi". Nói xong ngồi chồm hổm trên mặt đất, trang đinh kia đại nộ, chân đạp tay
kéo, liên hồi quát nạt.

Lại nghe nha hoàn đó nói: "Lão gia còn nói, đằng trước trang có nhiều người,
ra vào không tiện, từ phía cửa sau trang đi ra là được". Tên trang đinh kia có
ý muốn trổ oai trước mặt nha hoàn đó, lớn tiếng đáp lên, vừa đánh vừa chửi,
kéo Lục Đại Hải về phía đằng sau trang.

Lục Tiệm thấy tổ phụ được tha, trong lòng thấy khoan thai: "Như vậy là tốt,
việc hôm nay đều trách ta, không thể làm liên luỵ gia gia".

Nha hoàn đó nói: "Tiểu tử thúi, ngươi thật thà chút, nếu muốn tháo chạy, xem
ta làm sao mà thu dọn ngươi". Lục Tiệm cười lạnh nói: "Cùng lắm là chết chứ
gì". Hiên ngang bước đi, lại nghe nha hoàn đó ở phía sau chửi nói: "Ngươi chết
đến nơi, còn ra vẻ hảo hán cái gì?".

Đến trước thư trai, nha hoàn đó đẩy cửa quát: "Vào đi".

oOo

Lục Tiệm chệnh choạng bước vào cửa, chỉ nghe bình một tiếng, cửa đó đã đóng
lại phía sau. Y định thần lại, nhưng thấy một sợi ánh sáng, từ cửa sổ phía
trên đầu rọi xuống, chiếu lên mặt một người bên cạnh bàn sách, người đó tay
vuốt tóc mai, đôi mắt đẹp như cười, vẻ cười này rất quen thuộc với Lục Tiệm, y
kinh ngạc xen lẫn vui mừng, mở miệng kêu lên: "Tiểu Lan, là ngươi?"

"Ca ca ngốc". Tiểu Lan than: "Nếu không phải là ta, ngươi đã chết rồi". Nói
xong giúp y mở dây trói.

Lục Tiệm bối rối, như đang trong mơ, lầm rầm nói: "Tiểu Lan, việc ngươi dạy ta
kiếm pháp, cho ta hộp thức ăn, cho dù bọn họ có đánh chết ta, ta cũng không
nói".

Trên mặt Tiểu Lan lộ ra nét cảm kích, than: "Lục Tiệm, ngươi cùng ta luyện
kiếm, lại giúp ta giữ bí mật, ta ... ta quả thực chịu cái tình của ngươi".

"Cái đó có là gì". Lục Tiệm cười nói: "Việc ngươi phân phó, ta dù chết cũng
làm bằng được".

Tiểu Lan nhìn y, trong đôi mắt đẹp đột nhiên lấm tấm ngấn nước, bỗng nhiên
quay đầu đi chỗ khác. Lục Tiệm nhìn thấy đôi vai nhỏ của nàng run lên, hình
như đang khóc thầm, bất giác tinh thần hoảng lên: "Sao rồi, ta làm sai điều gì
sao? Ngươi, ngươi đừng khó, đều là ta không đúng".

Tiểu Lan duỗi tay áo lau nước mắt, nói: "Ngươi có điều gì không đúng, người
không đúng chính là ta, ngươi biết tại sao ta lại buồn không?" Lục Tiệm lắc
đầu. Tiểu Lan than: "Chỉ bởi vì ngươi đối với ta quá tốt, ta lại đối với ngươi
không thật lòng". Nàng thấy Lục Tiệm tỏ vẻ không hiểu, liền nói: "Ta vốn họ
Diêu, trang chủ Diêu gia Diêu Giang Hàn chính là cha ta, cái tên Tiểu Lan, là
ta bịa ra để lừa người".

Lục Tiệm nghe những lời đó, trong lòng hơi loạn, nhưng nhanh chóng bình tĩnh
lại, những nghi vấn trong lòng đột nhiên thông suốt, bất giác cười cười. Tiểu
Lan thấy kỳ lạ nói: "Ta lừa ngươi, ngươi cũng không giận sao?" Lục Tiệm lắc
đầu nói: "Bất luận nui là ai, trong lòng ta, ngươi đều là Tiểu Lan đã dạy ta
luyện kiếm. Cho dù ngươi có lừa ta, ta cũng không trách ngươi".

Trong lòng Tiểu Lan đau thương xen lẫn vui mừng, khó lắm mới kìm được nước
mắt, nói: "Lục Tiệm, tâm ý của ngươi đối với ta, ta đều hiểu cả. Hôm nay ta có
một kẻ địch lợi hại, cần ngươi giúp ta đối phó. Vốn dĩ ta muốn đợi thêm một
thời gian nữa mới cùng ả tính sổ, nhưng bây giờ không kịp rồi".

Lục Tiệm nghe mà như thấy sương mù trong đầu, Tiểu Lan chuyển thân, từ phía
sau thư án rút ra một thanh bảo kiếm sáng loáng, nói: "Trước đây chúng ta dùng
là mộc kiếm, hôm nay cần dùng kiếm thật". Lục Tiệm đón lấy, nhưng cầm vào tay
thấy rất nặng, không biết vì sao, trong lòng cảm thấy bất an.

Tiểu Lan nói: "Ngươi người nhỏ kiếm nặng, cần dùng hai tay để giữ lấy, đợi
chút nếu như có người đến, thì ngươi nấp sau giá sách, đừng có lên tiếng, đợi
ta quát một tiếng 'đâm', người liền giơ tay sử 'Xạ Đẩu Ngưu', dùng chiêu
'Trường Không Kích Ưng' đâm vào lưng ả".

Lục Tiệm kinh hãi, xua tay nói: "Làm sao sử kiếm, đây là kiếm thật, có thể đâm
chết người". Tiểu Lan cáu giận nói: "Không phải ngươi đã nói chỉ cần là việc
ta phân phó, ngươi dù chết cũng làm cơ mà? Tại sao mới được một lúc thì đã
thay đổi rồi ....". Nói đến đấy, hai mắt lại đỏ lên, xem ra lại chuẩn bị rơi
nước mắt.

Lục Tiệm nhìn thấy cảnh đấy, trong lòng như bị kim châm, bất đắc dĩ nói:
"Ngươi đừng khóc, ta nghe ngươi là được". Lúc này Tiểu Lan mới lau nước mắt mà
cười. Lục Tiệm lại nói: "Chỉ là, Diêu, Diêu ... tiểu thư ...". Tiểu Lan lườm y
một cái, gắt giọng: "Không được kêu ta là tiểu thư. Ta đơn danh một chữ Tình,
về sau ngươi cứ gọi ta là A Tình là được rồi".

Lục Tiệm nghĩ thầm: "Cái tên này so với Tiểu Lan còn dễ nghe hơn nhiều". Lại
nói: "A Tình, chiêu số mà ngươi nói, ta vẫn chưa có học qua".

"Ta lúc nóng vội, quên mất". Diêu Tình cười nhè nhẹ nói, "Hai chiêu đó là 'Cử
Bổng Đả Ngưu' và 'Thứ Ma Tước'".

Lục Tiệm nói: "Thì ra không chỉ có tên người là giả, tên của kiếm chiêu cũng
là giả". Diêu Tình vừa hổ thẹn vừa tức giận, trừng mắt nhìn y. Lục Tiệm thấy
nàng tức giận, không dám nói tiếp, nghĩ một lúc, đột nhiên ấp úng nói: "A
Tình, ta, ta có một vật muốn đưa cho ngươi".

oOo

Hai mắt Diêu Tình nhìn cửa phòng, không mảy may để tâm, nói: "Vật gì vậy?" Lục
Tiệm lôi từ trong lòng ra sợi dây chuyền vỏ sò đó, cố sức nói: "Tặng, tặng cho
ngươi nè".

Diêu Tình đón lấy, hơi cảm thấy ngạc nhiên, nhìn sợi dây chuyền đó một lúc,
đột nhiên ngẩng đầu, cười nói: "Đây, đây là do ngươi tự làm sao?" Lục Tiệm gật
đầu nói: "Đúng vậy, đáng tiếc là không đáng tiền, ngươi không ghét bỏ, thì đặt
ở đó nhìn nhìn, đeo hay không đeo, cũng không có quan hệ gì".

Diêu Tình nhìn sợi dây chuyền, thần sắc như si như say, nhẹ giọng nói: "Ai nói
không đang giá. Trong những trang sức mà ta từng thấy, cái này là đáng giá
nhất". Lục Tiệm cười nói: "Ngươi nói đùa, cái này một đồng cũng không đáng".
Diêu Tình than: "Đúng vậy, nó không đáng bao nhiêu tiền, chỗ đáng giá nhất của
nó, chính là sự chân thành, so với sự chân thành, tiền bạc có đáng là gì". Nói
đến đây, nước mắt nàng chảy ra, theo hai gò má nhỏ nhắn rơi xuống.

Lục Tiệm nghe những lời này, chỉ thấy hai gò má nóng bừng, toàn thân phát
nóng, tim đập thình thịch, chỉ muốn ôm thiếu nữ đang khóc trước mắt kia vào
trong lòng, nhưng nhìn thấy nàng xiêm y đẹp đẽ, lại cảm thấy nhút nhát, trong
lúc chần chừ, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân vang lên. Diêu Tình thu
chiếc dây chuyền vào trong lòng, đẩy gấp Lục Tiệm ra sau giá sách, thuận tay
nhét cho y một miếng bánh đậu xanh mềm.

Lục Tiệm nhận lấy điểm tâm, rất là cảm kích, thầm nghĩ: "Tiểu Lan, không, A
Tình vẫn nhớ mình đã lâu chưa ăn gì, có thể thấy trong nàng vẫn có mình". Nghĩ
đến đây, chỉ thấy miếng bánh đậu xanh vào miệng, mùi vị ngon kỳ lạ, thật là vị
ngon tuyệt thế vô song.

Bước chân đó dừng ở bên ngoài cửa, đột nhiên có người nói: "Trang chủ có trong
đây không?" Lục Tiệm nghe mà kinh ngạc, đó chính là thanh âm của Yên Chi Hổ,
lại nghe Diêu Tình trầm mặc một lúc, nói: "Cha không ở đây, ngươi có việc
gì?".

Yên Chi Hổ ý lên một tiếng, hi hi cười nói: "Trang chủ tự nhiên không có ở
đây, ngài đang ở tiền sảnh gặp khách, chưa từng rời khỏi. Chỉ là, người giả
truyền lệnh của trang chủ, lấy đi tù nhân lại là tiểu thư, thật là làm cho
người ta không thể ngờ được".

Diêu Tình nói: "Tù nhân nào, ta không có biết?"

"Tiểu thư đang tiêu khiển tì tử này sao?" Két một tiếng, Yên Chi Hổ đẩy cửa
bước vào, "Hay là ta kiếm con nha đầu Chu Lục kia đến, chúng ta đối chứng
xem".

Diêu Tình im lặng một lúc, đột nhiên nói: "Không cần thiết, là ta giả truyền
lệnh của cha ta, nhưng hai người đó ta đã thả rồi". Yên Chi Hổ ồ lên một
tiếng, cười nói: "Thả rồi thì thả rồi, ai kêu họ là bằng hữu của tiểu thư
chứ?".

Diêu Tình nói: "Ta là một tiểu thư thâm khuê, làm gì có loại bằng hữu như vậy?
Ta chỉ là nhìn thấy bọn họ đáng thương mà thôi".

"Trước tiên không nói cái đấy". Yên Chi Hổ cười cười: "Lúc nãy sau khi tì nữ
bắt giam ông cháu nhà họ Lục kia, liền đi xét rõ một sự việc, tiểu thư có biết
là việc gì không?"

Diêu Tình nói: "Việc của đại tổng quản, ta làm sao mà biết được?"

Yên Chi Hổ hì hì cười: "Tì tử đi nhà bếp hỏi lai lịch của hộp thức ăn sơn đỏ
đó, đưa hộp cơm cho tên tiểu tử nghèo đó là tiểu Kim Xuyến, thức ăn trong hộp
là do Chu đại nương làm. Do đó tì tử liền bắt Chu đại nương, mới đánh có hai
roi, mụ già đó liền văng cả cứt đái, khai ra là do con nha đầu Ngọc Bình phân
phó. Tì tử nghĩ, Ngọc Bình là nha hoàn bên cạnh của tiểu thư, do đó muốn tra
hỏi, cũng phải nói với tiểu thư một tiếng, nếu như tiểu thư không ở thư trai,
tiểu tì còn định đi phòng của tiểu thư để bái phỏng kìa".

"Cho dù là ta cho y hộp thức ăn, chẳng lẽ phạm vào vương pháp?" Diêu Tình cười
lạnh một tiếng, "Hơn nữa nói như thế nào thì gia trang này cũng là của họ
Diêu, không phải của họ Trần, họ Diêu dù gì cũng là chủ, họ Trần cho dù có
hung dữ đến mấy, cũng chỉ là một đứa nô tài, chủ nhân cho cơm người khác, cần
gì phải quản nô tài thế nào?"

Yên Chi Hổ vốn họ Trần, ả tuy tự xưng là tì tử, kỳ thực địa vị rất cao, cho dù
là trang chủ Diêu Giang Hàn, cũng không nhìn thị bằng con mắt nô tì, nghe lời
nói này, tinh quang từ con mắt tam giác phát ra, vẻ cười không có chút thay
đổi: "Thì ra bao nhiêu năm, tì tử lại không biết tiểu thư mồm miệng lợi hại
như vậy. Đáng tiếc a, tiểu thư lại là một thiên kim khuê nữ, nếu như là một
công tử, thì dựa vào tài trí tiểu thư, còn không viết bát cổ, làm trạng nguyên
sao?"

Diêu Tình lành lạnh cười: "Đúng vậy, chỉ bởi vì ta là thiên kim khuê nữ, không
những không viết được bát cổ, mà cũng không làm được trạng nguyên, cho dù có
là Đoạn Thủy kiếm pháp tổ truyền, ta cũng không được học".

Yên Chi Hổ khanh khách cười, nói: "Nói như vậy, Đoạn Thuỷ kiếm pháp đích thực
là do tiểu thư truyền cho tên tiểu tử nghèo đó rồi. Chỉ là, thứ cho tì nữ hồ
đồ, kiếm pháp của tiểu thư không biết học được ở đâu?".

Diêu Tình nói: "Phụ thân mỗi ngày đều luyện kiếm, ta không thể nhìn hay sao?"

Yên Chi Hổ nói: "Nói như thế, tì tử liền nhớ ra, mỗi khi lão gia luyện võ,
tiểu thư giúp người rót nước pha trà, ta còn tưởng tiểu thư là linh lợi hiếu
thuận kia, thì ra có mưu đồ. Chỉ là, tì tử có một việc không hiểu, mỗi lần
tiểu thư đưa trà nước, tì tử đều để ý, thời gian lại ngắn, tiểu thư làm gì học
kịp cơ chứ?".

Diêu Tình lạnh nhạt nói: "Hôm nay ta xem một chiêu, ngày mai ta xem một chiêu,
thời gian dài, thì từ từ biết nhiều".

oOo

Yên Chi Hổ nhìn Diêu Tình không chớp mắt, đột nhiên cười nói: "Tì tử kêu trang
chủ không truyền võ công cho tiểu thư, vốn là muốn tốt cho tiểu thư. Tiểu thư
thân là một nữ nhi, dùng đao thương thì thật là không được đẹp mắt, sau này về
nhà chồng lại rước lấy nhiều thị phi. Chỉ có điều, nếu như tiểu thư muốn học,
chỉ cần tiểu thư khổ khổ khẩn cầu lão gia, tâm trường người trước nay vẫn rất
mềm yếu, nhất định sẽ đáp ứng tiểu thư, tiểu thư hà tất phải khổ sở toan tính,
phí nhiều sức như vậy."

Diêu Tình đột nhiên ngẩng đầu nhìn ả, bốn mắt chạm nhau với ả, từng câu từng
chữ nói: "Nếu như ta quả thật khẩn cầu cha, chỉ sợ không sống đến hôm nay".

Trong mắt Yên Chi Hổ thoáng qua một cái nhìn sắc nhọn, đột nhiên lại cười nói:
"Chẳng lẽ lại có người to gan như vậy, dám hãm hại tiểu thư?" Diêu Tình phì
một tiếng: "Trong lòng ngươi tự hiểu, hà tất phải hỏi ta?".

Yên Chi Hổ im lặng một lát, than dài một hơi, tìm một chiếc ghế thái sư ngồi
xuống, yếu ớt nói: "Tì tử vốn coi tiểu thư là một hài tử linh lợi khéo léo, có
thể cho ăn mặc, muốn gì có nấy, trước đến giờ chưa bao giờ bạc đãi tiểu thư
cả. Chỉ mong tiểu thư tương lai có thể đẹp đẽ gả vào gia đình tốt, ta cũng
xứng với người mẹ đã chết của tiểu thư. Ài, hôm nay xem lại, tiểu thư không
chỉ không thông minh lanh lợi, mà còn gàn dở đa nghi, thật làm cho tì tử thấy
thương tâm". Nói xong giơ tay áo, lau khoé mắt.

Diêu Tình bỗng nhiên trợn tròn hai mắt, nghiêm giọng nói: "Họ Trần kia, người
còn mặt mũi nhắc đến mẹ ta sao?".

"Thì ra là như vậy", Yên Chi Hổ cười nhẹ, ngửa đầu lên, liếc nhìn Diêu Tình
một lúc mới nói: "Ta chỉ là thấy kỳ lạ, việc đó vô cùng bí mật, trừ ta ra
không có người nào biết, tiểu thư làm sao mà biết được?"

"Lúc đó ta tuy nhỏ tuổi, nhưng cũng đã hỏi qua đại phu". Diêu Tình oán giận
nói: "Mẹ ta vốn chỉ là bị thương phong, uống hai thang thuốc đổ ra mồ hôi là
khỏi, tại sao bệnh lại một năm, tuy rằng dùng thuốc vô số, nhưng cho đến khi
mất cũng không có chuyển biết tốt gì. Sự việc này, từ đầu đến cuối, đều rất kỳ
quái."

Yên Chi Hổ than: "Đó là thể chất mẹ tiểu thư yếu đuối, đại phu kia lại dùng
nhầm thuốc, do đó đại thương nguyên khí, cho nên bệnh tình càng nặng khó cứu,
khi người ra đi, tinh huyết hao kiệt, khô gầy như cây củi kia".

Diêu Tình lành lạnh nói: "Lúc đó đại phu cũng nói vậy, ta cũng không có tin.
Khi đó, ngươi là nha hoàn bên cạnh mẹ ta, thang dược đều do một tay ngươi sắc
nấu, ta không dám kiếm người lấy thang dược, liền trộm lấy bã thuốc sau khi
ngươi sắc thuốc cho mẹ ta, lại sắc thêm một lần nữa. Ngươi có còn nhớ, khi đó
ta có nuôi một con chó tây dương màu trắng không?".

"Làm sao lại không nhớ?" Yên Chi Hổ cười nói: "Ngươi gọi nó là Oa nhi, không
biết tại sao, mới sống mấy ngày thì chết. Khi chết, gầy đến nỗi giơ cả xương
...." Nói đến đây, ả đột nhiên ngừng lại, nhè nhẹ ý lên một tiếng, trong mắt
có nét kinh hoảng.

"Ngươi nghĩ không sai". Diêu Tình đột nhiên cười vang, trong nụ cười toát ra
vẻ chua xót cay đắng, "Oa nhi nó, tình trạng chết của nó giống như của mẹ ta.
Đó là bởi vì, ta ngày ngày đều cho nó uống nước thuốc sắc bởi bã thuốc đó. Kết
quả ...". Nói đến đây, cổ họng nghẹn lại, không thể nói tiếp được.

Yên Chi Hổ cụp mắt lại, trầm mặc một lúc, mủm mỉm cười nói: "Việc này quả thật
là do tì tử sơ ý, nếu sớm biết, những bã thuốc đó nếu không vứt xuống biển,
thì cũng nên chôn xuống đất".

Hai mắt Diêu Tình như bắn ra lửa, nghiến răng nói: "Bao nhiêu năm nay, cuối
cùng ngươi cũng nhận rồi".

Yên Chi Hổ cười cười, thong dong nói: "Nói ra, thuốc đó cũng không có gì cổ
quái, chỉ là tì tử tăng thêm chút phân lượng của hai vị thuốc trong đó thôi.
Tự cổ dùng thuốc cũng giống như trị quốc, có vị thuốc là quân, có vị thuốc là
thần, nếu như quân mạnh thần yếu, tự nhiên là quốc thái dân an, nhưng nếu như
quân yếu thần mạnh, quyền lực rơi vào tay người khác, vậy thì thì thiên hạ đại
loạn. Hai vị thuốc đó vốn là thần tử trong thuốc, phân lượng một khi tăng lên,
liền biến một liều thuốc tốt thành một loại thuốc ác làm thương tổn nguyên
khí. Chỉ là, dược lực này tuy dữ dội, nhưng cũng không phải là độc dược, trong
thiên hạ trừ lác đác vài tên y quốc thánh thủ, còn có ai có thể nhìn ra huyền
cơ bên trong".

Diêu Tình nghe mà toàn thân chấn động, trong lòng nghĩ: "Lời nói của ả, bên
ngoài sáng là nói về việc dùng thuốc, bên trong tối không phải nói ả và mẹ
sao? Ả là tì tử của mẹ, nhưng lại hay khoe tài, mẹ tuy là chủ nhân, nhưng lúc
nào cũng bị ả sắp đặt, cuối cùng lại ngộ hại chết oan, có thể nói đó là thần
mạnh quân yếu, quyền lực bị rơi vào tay người khác". Nàng càng nghĩ càng hận,
lớn tiếng nói: "Yên Chi Hổ, ngươi là nha hoàn theo mẹ ta khi người được gả, mẹ
ta đãi ngươi như tỉ muội, ngươi, ngươi vì sao lại nhẫn tâm hại người? Chẳng lẽ
lương tâm của ngươi bị chó ăn mất rồi?".

Yên Chi Hổ lắc đầu than: "Ngươi là thiên kim tiểu thư, lại là trời sinh sắc
đẹp, có nhiều việc cả đời này ngươi cũng không thể hiểu được. Nói về thông
minh tài giỏi, ta hơn mẹ ngươi gấp mười lần, nói về võ công, ta cũng mạnh hơn
ả mười lần. Nhưng ả sinh ra đã là thiên kim tiểu thư, ta lại chỉ có thể làm
nha hoàn, ả có thể giành được sự yêu thương của cha ngươi, làm nữ chủ nhân của
Diêu gia, còn ta cho dù có hao phí tâm lực như thế nào, nhiều lắm cũng chỉ là
làm một tên tổng quản, đổi lại là ngươi, ngươi có thể cam tâm không? Nhưng mà
kỳ lạ, nếu ngươi đã biết ta hại chết mẹ ngươi, tại sao ngươi lại không nói rõ
cho cha ngươi biết?".

oOo

Diêu Tình thân hình không ngừng run rẩy, nhưng ngữ khí đột nhiên bình tĩnh
lại: "Cha ta kiếm pháp tuy cao, nhưng người lại hồ đồ, cha coi ngươi là tâm
phúc, nói gì nghe đấy; ta chỉ là một đứa con gái nhỏ tuổi, người làm sao tin
lời của ta? Hơn nữa, hơn một nửa số người trong trang đều là tai mắt tâm phúc
của ngươi, chỉ sợ ta mới lộ ra sự hận ý, thì đã gặp phải độc thủ của ngươi".

Yên Chi Hổ im lặng một lúc, rồi đột nhiên than: "Tiểu thư thật là thông minh.
Chỉ tiếc là, nếu như ngươi cũng ngu ngốc như mẹ ngươi, thì cũng không chết
rồi". Diêu Tình bất giác lùi lại nửa bước, nghiêm giọng nói: "Được a, ngươi
nói như vậy, là định muốn giết ta?".

"Tì nữ làm sao dám?" Yên Chi Hổ cười nhẹ, "Giết tiểu thư là một người khác
kìa!".

Diêu Tình vốn lan tâm huệ chất, nghe vậy cũng ngớ ra, đột nhiên thấy thân hình
của Yên Chi Hổ lay động, bất chợt nhảy lên. Diêu Tình sớm đã có phòng bị, quát
lên một tiếng, ngân quang từ tay áo xuất ra, đó là một thanh nhuyễn kiếm dài
hai thước. Yên Chi Hổ cười lên khanh khách, thân hình chuyển động, một kiếm
của Diêu Tình đâm vào chổ không, thì thấy thân hình của Yên Chi Hổ thoăn
thoắt, lướt đến phía sau giá sách".

"Lục Tiệm cẩn thận". Diêu Tình thất thanh kêu lên, chỉ nghe thấy Lục Tiệm kêu
thảm một tiếng, đã bị Yên Chi Hổ kéo ra ngoài.

Thì ra Lục Tiệm ẩn náu phía sau giá sách, nghe hai người đối đáp, bất giác
ngây người, tâm thần rung động, do đó đột nhiên thấy Yên Chi Hổ di chuyển,
cũng không kịp ứng phó, đã bị ả túm cổ, đoạt lấy kiếm mất rồi.

Diêu Tình mặt xám như tro tàn, đờ đẫn nói: "Ngươi sớm biết y ở thư phòng, phải
không?" Yên Chi Hổ cười nói: "Ngươi đã biết hơn nửa số người trong trang là
tai mắt tâm phúc, thì cũng nên biết, bọn tiểu nha đầu đó một đứa cũng không
đáng tin, kể cả Ngọc Bình cũng vậy. Ả vừa gặp ta thì cái gì cũng nói rồi". Lục
Tiệm nghe hai người bọn nàng đối đáp, cũng lơ mơ hiểu, Ngọc Bình chính là nha
hoàn dẫn mình vào thư trai. Cũng là nha hoàn luôn bên cạnh Diêu Tình.

Yên Chi Hổ rung kiếm, cười nhè nhẹ nói: "Tình hình hôm nay đã cực kỳ rõ ràng
rồi, là tên tiểu tặc này học trộm Đoạn Thủy kiếm pháp, xông vào thư trai làm
loạn, hại chết tiểu thư; tì tử đúng lúc đuổi đến, giết chết tên tiểu tặc này,
vì tiểu thư mà báo thù rửa hận". Ả nhìn Lục Tiệm, lại nhìn Diêu Tình, cười tít
mắt nói: "Hai vị không ngại thương lượng một chút, ta trước tiên giúp tiểu tặc
giết tiểu thư, hay là giúp tiểu thư giết tiểu tặc trước đây?".

Diêu Tình chớp mắt một cái, mở miệng muốn kêu lên, Yên Chi Hổ chỉ sợ nàng kêu
hét lên, làm kinh động mọi người, đột nhiên điểm ngã Lục Tiệm, vung kiếm đâm
tới. Diêu Tình không kịp kêu hét, chỉ có cách duy nhất là giơ kiếm lên đón.
Nàng tuy luyện qua Đoạn Thủy kiếm pháp, nhưng tu luyện không đầy đủ, hoả hầu
còn nông cạn, bị khoái kiếm của Yên Chi Hổ bức đến nỗi phải lùi về sau liên
tục.

Lục Tiệm nằm trên mặt đất, muốn vươn tay ra, nhưng lại cảm thấy hai tay hình
như không phải của mình nữa. Y không biết đây là điểm huyệt mà ra, chỉ cảm
thấy như bị chìm vào trong ác mộng đáng sợ nhất của đời mình, rõ ràng biết là
Diêu Tình bị hãm trong hiểm cảnh, bản thân lại không thể động đậy được. Trong
nhất thời, chỉ hận là không chết ngay lập tức.

Đúng lúc này, trên nóc phòng đột nhiên nhoáng lên một bóng trắng, trên xà nhà
hiện ra một đầu mèo trắng tuyết, đôi mắt màu xanh phát ra ánh sáng sâu thẳm.
Không biết tại sao, Lục Tiệm và nó bốn mắt giao nhau, bách hội huyệt trên đầu
đột nhiên nhảy lên, nhiệt lưu chảy cuồn cuộn khắp người. Trong sát na đó, y
phát giác tay chân mình có thể cử động được rồi."


Thương Hải - Chương #2