Hai Ông Cháu (1)


Người đăng: HắcKê

Một đồng tiền đồng, ngoài tròn trong vuông, xoay chuyển rơi xuống, giữa màu
đồng xanh hiện ra hai chữ Gia Tĩnh.

Quăng tiền là một người thủ quỹ, đội một chiếc khăn vuông rách nát, mặt một bộ
trường bào cũ màu xanh lốm đốm trắng, y phục tuy tàn tạ, nhưng thần sắc lại
tươi tắn, hai mắt như hai bó đuốc, trầm ngâm nhìn chằm chằm vào đồng tiền đồng
đó, cây hoè trên đầu um tùm tươi tốt, hoa hoè điểm điểm, nhỏ trắng như sao.

Vài người đàn ông nhàn rỗi ở bên cạnh đang cược tiền, một vị lão hán liên tục
thua liền hai ván, quay đầu cười nói: "Ninh tiên sinh, đồng tiền này thì chơi
có gì vui, không bằng cho tiểu lão nhi đây mượn lấy lại vốn".

Người thủ quỹ đó lắc đầu nói: "Đó là xem quỷ, không phải là đồ chơi"

Lão hán đó cười nói: "Ngươi lại khinh họ Lục này không có kiến thức, vá áo
phải dùng kim chỉ, làm gì dùng đến tiền đồng chứ?" Liền vươn tay ra lấy đồng
tiền, nhưng lại bị Ninh tiên sinh đó gạt ra, lành lạnh nói: "Không phải ta
khinh ngươi không có kiến thức, xem quỷ này là tính số mệnh, chứ không phải là
may vá y phục".

Lão hán đó nói: "Xem số? Vậy xem được cái gì rồi?"

Ninh tiên sinh đó nói: "Xem được một quẻ Càn". Lão hán đó cười nói: "Quẻ Tiền?
Tốt a, nhưng phàm là dính đến chữ Tiền này, nhất định là mệnh của đại phú đại
quý rồi ...." Những người đàn ông nhàn rỗi khác nghe thấy lời nói này, xôn xao
cười lên: "Lục Đại Hải ngươi thua đến điên rồi, trong lòng chỉ nghĩ đến tiền?"

Ninh tiên sinh cười cười, nói: "Lời nói cũng không hẳn sai, tuy nói Càn này
không phải tiền kia, nhưng Càn giả thiên dã, lời quẻ trong Kinh Dịch có nói: '
Càn, nguyên hanh lợi trinh, nguyên hanh lợi trinh cũng có nghĩa là đại phú đại
quý. Cái quẻ này, biến hào rơi tại sơ cửu: 'Tiềm long, vật dụng', tức là thế
tiềm tàng dương khí, giống như thần kiếm trong vỏ, ánh sáng liễm tàng, chỉ là
chưa xuất mà thôi, nếu xuất ra sẽ uy phục tứ phương, dẹp yên thiên hạ".

Cả đám đàn ông nhàn rỗi đó nghe mà trố mắt líu lưỡi, Lục Đại Hải định thần
nói: "Kệ nó là tiền đồng quẻ, nguyên bảo quẻ gì, còn tiền mà, thắng về tay mới
là thật". Tự mò ra trong bao hai đồng tiền, lớn tiếng quát: "Gia gia liều một
phen đây, đều đặt nhỏ".

Người làm nhà cái cười hì hì, chính lúc chuẩn bị lắc xúc xắc, Lục Đại Hải lại
nói: "Chậm đã". Nhà cái đó nói: "Sao rồi, sợ rồi à?"

Lục Đại Hải phẫn nộ nói: "Đánh rắm, gia gia sợ ai? Ta mà ngẩng đầu lên, trời
cũng bị chọc thành một cái hang, giẫm chân xuống đất, mặt đất cũng phải chấn
động ba lần, nhớ đến năm xưa ta khi xuất hải đi Lưu Cầu, đi Phù Tang, đi Cao
Ly, đi Tô Môn Đáp Lạp, tên tiểu oa nhi ngươi vẫn còn làm nũng trong bụng mẹ.

Nhà cái bị chế giễu một hồi, gương mặt ửng đỏ, gần như muốn phát tác, nhưng
lại nghĩ lão già này tuy tính khí không tốt, nhưng đổ phẩm lại cao, trước nay
không nợ tiền, nếu như trở mặt, thì khác gì chặt đứt một đường tài, chỉ cười
lạnh nói: "Lục Đại Hải lão lợi hại, tới lúc thua rồi, đừng có mượn tiền của
tiểu oa nhi tôi".

Lục Đại Hải nghe nói vậy, bỗng nhiên thấy hối hận, nhưng lời nói đã ra khỏi
miệng, giống như nước đổ đi khó thể thu lại, bất đắc dĩ hứ lên một tiếng. Đột
nhiên nghe Ninh tiên sinh hỏi: "Lão gia tử đã từng xuất hải?"

"Làm qua nhiều năm rồi" Lục Đại Hải đột ngột lấy lại tinh thần, "Chỉ là về sau
có Oa loạn, đường biển bị ngăn trở, mất hết cả tiền vốn. Thật không dễ dàng
mới quay về được Trung thổ, triều đình lại thi hành nghiêm ngặt hải cấm, giết
vô số thuyền gia, những thuyền gia còn sót lại, nếu như không đầu nhập Oa
khấu, thì cũng làm hải tặc. Tiểu lão nhi một là không có vốn, hai là không
muốn làm tặc khấu, chỉ có thể là người đánh cá nghèo. Nhưng mà tục ngữ nói rất
đúng, làm con rùa rụt đầu là sống lâu nhất, nhớ những người đồng bọn của lão,
nếu như không phải bị triều đình thu nhà chém đầu, thì cũng bị tặc khấu đánh
cướp, vứt xuống biển làm mồi cho cá; tính ra mấy chục người, sống được đến hôm
nay, cũng chỉ có tiểu lão nhi ta thôi.

Ninh tiên sinh than: "Lời nói của lão gia tử thâm hàm đạo 'vô vi bảo thân' của
thánh nhân. Ganh lợi đuổi danh, chính là cái gốc của hoạ sát thân, an bần lạc
đạo, chính là biện pháp tránh xa tai hoạ".

Lục Đại Hải nói: "Ninh tiên sinh ngài nói đều là những đạo lý lớn, tiểu lão
nhi không hiểu. Nhưng tiên sinh có thể xem số, vậy không thử tính xem, ván này
tiểu lão nhi là thua hay thắng?".

Ninh tiên sinh đó đem đồng tiền trong tay liên tục gieo sáu lần, nói: "Lần này
là quẻ Khôn. Biến hào tại thượng lục, hào nói rằng: 'thượng lục, long chiến vu
dã, kỳ huyết huyền hoàng'". Y thấy Lục Đại Hải không hiểu, liền giải thích,
nói: "Vậy thì có nghĩa nói, âm khí một khi quá thịnh vượng, thế tất uy bức
dương khí, âm dương nhị khí khó tránh khỏi một trận đại chiến. Nhưng mà, tự cổ
dương giả là quân, âm giả là thần, âm không thể thắng dương, tà không ép được
chính, ván này của lão gia tử thua nhiều thắng ít, nếu như Ninh mỗ xem quẻ
không sai, thì bại tại số lục ngũ".

Lục Đại Hải nghe mà kinh nghi, bọn đàn ông nhàn rỗi đã la hét đặt tiền, nhà
cái đó cầm lấy ống trúc lắc một hồi, đột nhiên nhấc lên, mọi người nín thở
nhìn một cái, đó là một con lục điểm, hai con ngũ điểm, không thể lớn hơn. Mọi
người không ai là không kinh ngạc, Lục Đại Hải càng ngơ ngác, nhà cái một mặt
thu tiền, một mặt cười nói: "Lục ngũ, lục ngũ, nhất lục lưỡng ngũ, Ninh tiên
sinh thật là thiết khẩu trực đoạn, ha ha, Lục Đại Hải, còn muốn đổ không?".

Lục Đại Hải lật hầu bao, nhưng lại trống rỗng, quay đầu nhìn lại, người thủ
quỹ đó không biết tự lúc nào, áo xanh nhẹ nhàng bay, đã đi xa rồi. Lục Đại Hải
oán giận cáu gắt nói: "Vận đen, không ngờ ở đây lại có miệng quạ đen".

"Lão đừng vội mắt". Nhà cái đó cười nói, "Vị Ninh tiên sinh này không trêu
chọc được. Lão nói, gia nghiệp của Diêu gia lớn như thế nào? Núi vàng núi bạc
trong nhà, mấy người thủ quỹ cũng không tính rõ ràng được, ai lại chưa từng
chịu qua cái tát của Yên Chi Hổ. Nhưng từ khi Ninh tiên sinh đến, cái bàn tính
như có thần tiên nhập vào, chưa đến một tháng, những thủ quỹ khác nhất loạt
phải cuốn chiếu cút khỏi. Ngân lượng như nước chảy của Diêu gia hôm nay, đều
qua mười đầu ngón tay của y, một chút cũng không sai. Lão nói, nếu là như vậy,
Diêu đại quan nhân còn không coi y như bảo bối sao? Lão dám mắng y, cẩn thận
Yên Chi Hổ nghe thấy, xé toạc miệng lão ra!"

Đám đàn ông nhàn rỗi đều cười lên. Lục Đại Hải lại trau chuốt để làm sao mượn
mọi người tiền gỡ vốn. Cũng lúc này, tiếng trống nhạc phía đằng xa vang lên,
đám đàn ông nhàn rỗi vừa nghe thấy, liền reo hò lên: "Gánh hát của Diêu gia
đến rồi, đi coi, đi coi". Đem những dụng cụ đánh bạc thu lại, rồi ầm ầm tản
ra.

Lục Đại Hải không có hy vọng gỡ lại vốn, nhấc sọt cá lên, hờn giận đi được một
đoạn. Không lâu màu mây chuyển sắc đậm hơn, gió đông nam nổi lên. Lão đã từng
xuất hải, giỏi phán đoán sắc gió, vội vàng rảo bước, tiến về phía dưới gốc cây
mận để lánh, vừa mới đứng vững, mưa lớn xoàn xoạt dội xuống, làm bốc lên những
làn khói bụi mờ nhạt trên mặt đất.

Mưa đang xối xả, đột nhiên thấy một hán tử áo xám, tay áo rũ rượi, lưng mang
một cái bọc, lẻ loi tập tễnh bước đến. Lục Đại Hải nhiệt tình gọi lớn, nói:
"Bằng hữu, bước nhanh hai bước, đến đây ẩn lánh".

Người đó nghe cũng như chưa nghe, vẫn không nhanh không chậm, đến trước gốc
cây mận, nhưng lại không náu mưa.

Lục Đại Hải trong lòng kỳ lạ, người áo xám bất thình lình ngẩng đầu lên, lộ ra
diện mục, làm cho Lục Đại Hải kinh hãi lùi lại nửa bước, chỉ thấy người đến
hai mắt như động sâu, diện mục nhợt nhạt sưng vù lên, giống như một thi thể
trôi trong nước, một chút sinh khí cũng không có.

Người áo xám đó một chữ dừng lại một chút, giọng khàn khàn nói: "Diêu gia
trang còn xa không?"

Lục Đại Hải thầm nghĩ người này không chỉ hình dạng quái dị, trong cổ họng
cũng toát ra một chút quỷ khí, liền trả lời nói: "Đi về phía tây năm dặm là
thấy". Hai mắt người đó chớp một cái, như có tia sắc nhọn lướt qua, đột nhiên
lại chuyển thân, tập tễnh bước đi.

Lục Đại Hải ngây người nhìn theo bóng lưng của người đó, bỗng nhiên kinh hãi
phát giác, người này tuy rằng hành tẩu trong mưa, nhưng áo tóc giầy tất lại
khô ráo như nạo, không có dấu vết bị ướt. Lão định thần lại, đột nhiên thấy
bọc sau lưng y, y phục có chỗ cao chỗ thấp, như rồng rằn chạy, nhưng phàm là
nước mưa rơi vào, thoáng chốc thì không thấy dấu vết. Lục Đại Hải kinh ngạc
đến trợn mắt cứng miệng, cho đến khi người mặc áo xám đó biến mất trong mưa
gió, vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Trận mưa đó vốn là mưa rào, đến đi đều nhanh. Không lâu thì mây tan, mặt trời
ló ra. Lục Đại Hải giũ đi nước mưa, thất hồn lạc phách đi được hai bước, đột
nhiên nghĩ ra một việc, chuyển thân đến bên dưới cây mận, vịn vào cành cây,
hái xuống mười mấy quả mận vừa xanh vừa to, nhét vào trong hầu bao.

Vừa thu dọn xong, đột nhiên nghe thấy tiếng cười khúc khích, giống như tiếng
chim vàng oanh hót. Lục Đại Hải kinh ngạc chuyển mình, chỉ thấy một nữ lang,
mắt biếc má đào, da trắng tóc xanh, lại là di nữ Tây Dương ít thấy.

Lục Đại Hải lúc trước ra biển, đã từng gặp vài người di nữ, nhưng người xinh
đẹp như vậy, mới lần đầu tiên trông thấy, nhưng thấy di nữ này dung mạo tuy kỳ
lạ, nhưng lại mặc y phục màu hồng thịnh hành ở Giang Nam, trong lòng ôm một
con mèo Ba Tư, lười nhác dễ thương.

"Lão nhân gia"! Nữ tử đó nói bằng giọng Quan thoại trong trẻo nhanh nhẹn,
"Người có biết Diêu gia trang không?"

Lục Đại Hải nghe vậy, thầm kêu kỳ lạ, nhưng miệng đáp nói: "Không xa, đi về
phía đông năm dặm".

Di nữ đó cười nói: "Đa tạ", vừa nói, vừa vỗ nhẹ lên lông cổ của con mèo Ba Tư,
con mèo Ba Tư đó nghiêng đầu nhìn Lục Đại Hải một cái, trong con ngươi màu lam
mờ nhạt lại có vài phần hung tợn.

Lục Đại Hải trong lòng thấy rét run, lại nghe di nữ đó cười nói: "Bắc Lạp Sư
Môn, đừng có nghịch ngợm". Nói rồi duỗi tay gãi lên cổ mèo con, con mèo con bị
ngứa thu người lại, cụp mắt xuống. Luồng khí lạnh trong lòng Lục Đại Hải cũng
theo đó mà tan đi, chỉ thấy trong lòng mơ hồ.

Di nữ đó lại cười cười, nói "Lão nhân gia, nhắc nhở người một chút, cây mận
bên đường này không ăn được". Lục Đại Hải kỳ quái nói: "Tại sao không ăn
được?" Di nữ đó chỉ cười hì không đáp, đi về phía đông. Nàng bước đi chậm rãi,
khi đặt chân xuống, lại đã ở ngoài một trượng. Lục Đại Hải tưởng rằng hoa mắt,
xoa mắt rồi nhìn lại, di nữ đó đã không thấy tung ảnh.

Lục Đại Hải đột nhiên kinh hãi toàn thân toát ra mồ hôi lạnh: "Ngoan nào,
chẳng nhẽ họ Lục này số mệnh không may, ban ngày lại gặp nữ quỷ?" Nghĩ đến
đây, trong lòng càng thấy mơ hồ, không biết vì sao, lại không ngưng tụ tinh
thần được.

Cứ mơ mơ màng màng như vậy, đi được một lúc, xuyên qua một con đường nhỏ, gió
ẩm và mặn ướt, thổi đến từng trận. Lục Đại Hải đưa mắt nhìn ra, sương khói
mênh mang, biển xanh vô cùng, mây rủ xuống bên trời, giống như rồng đang uống
nước, không kìm được lòng dạ mở rộng, kêu lên một tiếng dài.

Tiếng kêu chưa dứt, liền nghe thấy có người cười nói: "Gia gia trở về rồi à?".

Lục Đại Hải chuyển mắt nhìn, chỉ thấy bờ xa của bãi cát dài, một sườn núi cao
chót vót, trên bờ dựng một căn nhà cỏ, một thiếu niên áo vải đang sửa chữa lại
lưới cá trước nhà, nhìn thấy lão, bỏ công việc xuống, đứng dậy đón lão.

Lục Đại Hải chế nhạo cười nói: "Tiệm nhi, ngươi tốt chứ?" Thiếu niên đó mười
bảy mười tám tuổi, màu da hơi đen, mi thanh mục tú, nghe vậy chau mày nói:
"Cháu rất tốt, gia gia đừng có khách khí như vậy, có chút gì đó không tốt
lắm". Lục Đại Hải bị y nhìn chăm chú, như bị gai đâm vào lưng, tự nhiên thấy
không thoải mái.

oOo

Thiếu niên đó lại nói: "Tiền bán cá lại thua hết rồi sao?".

"Ai bảo ngươi vậy?" Lục Đại Hải đỏ mặt gắng gượng, "Ta đổi tiền về nhà, trên
đường đi, đột nhiên thấy có bán mận, liền mua cho ngươi vài trái giải khát".
Nói vậy liền từ trong hầu bao móc ra một quả mận, nhét vào tay người thiếu
niên. Người thiếu niên đó chần chừ do dự đón lấy, cắn một miếng, nhưng lại
thấy chua đắng khó nói thành lời, gần như phải nhổ ra ngoài. Thì ra, cây mận
đó mọc ở ven đường, vô số người đi qua, quả cây vẫn phong phú to lớn như cũ,
nguyên do thực sự là bởi quả chua đắng, do đó không có người hái, mặc kệ nó
sinh trưởng.

Lục Đại Hải mắt không rời nhìn vào thiếu niên đó, chi thấy y cau mày, tiếp đó
lại duỗi ra, trong lòng mới thấy nhẹ nhõm, chỉ nghe thấy thiếu niên đó than:
"Tiền đó đều đổi lấy mận rồi sao?"

Lục Đại Hải ha ha cười lớn, sờ phía sau đầu thiếu niên, nói: "Cháu ta thật
thông minh, đoán cái là trúng. Thế nào hả? Mận ăn có ngon không?"

Thiếu niên đó gật đầu nói: "Số mận này vừa to vừa ngọt, quả thực là rất ngon,
chỉ là ăn quả cây thì không thể lầp đầy dạ dầy được, lần sau có bánh gạo nếp
thượng hảo, ông mua cho cháu hai cái?"

Lục Đại Hải sững người một lát, cười lớn nói: "Không sai, ngươi xem cái trí
nhớ của ta, ý thích vừa lên, tiền đều đổi lấy mận rồi, lại quên cả mua gạo".
Thiếu niên đó im lặng không lên tiếng, tự đi sửa lại lưới cá.

Lục Đại Hải rũ tay nhàn nhã một lát, đột nhiên nghe thấy trong bụng như có
tiếng sấm, nhìn túi chứa đầy mận, bất giác trong miệng tiết ra nước bọt, trong
lòng nghĩ tôn nhi nói những quả mận này ăn ngon, sao không thử ăn hai trái để
đỡ đói. Lập tức moi ra một trái, vừa nhét trong miệng, khuôn mặt già liền nhăn
nhúm lại, vội vàng nhổ thịt quả ra ngoài.

Thiếu niên đó nghe thấy động tĩnh, quay đầu lại nhìn, thất thanh cười lên. Lục
Đại Hải chỉ hận không có cửa xuống đất, xấu hổ một lúc, tìm lời nói: "Tiệm
nhi, việc tiền nong chúng ta tạm thời không nhắc nữa, nhắc đến chỉ thấy dung
tục. Lại nói hôm nay khi về nhà, ta gặp hai sự việc kỳ quái, để ta nói cho
ngươi". Thiếu niên đó cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Lần này là tinh tinh
cướp y phục, hay là dạ xoa bắt đánh bạc?"/

Lục Đại Hải khi trẻ đã ra biển du lịch, đã nghe nhìn thấy nhiều vật việc quý
báu kỳ lạ, cho nên mỗi lần thua sạch tiền, liền mượn những quái sự nghe được
để lấp liếm cho qua. Chẳng hạn như mỗi lần thua sạch áo quần quay về, liền nói
tinh tinh hình dạng giống người, cũng thích mặc quần áo của loài người, bản
thân trên đường về nhà, gặp phải một bầy tinh tinh đánh cướp, không những quần
áo không giữ được, tiền cũng bị thất lạc; còn không thì là đi qua ven biển,
đột nhiên sóng nước rẽ ra, nhảy lên một con dạ xoa, cứ bắt phải đánh bạc, Lục
Đại Hải không chống cự nổi, chỉ còn cách bùi ngùi than thở mà đánh bạc với
nói, con dạ xoa đó là yêu quái, không phải là người, thần thông quảng đại, bản
thân thua sạch, cũng là điều tất nhiên. Ngoài những điều đó ra, còn có hải âu
kết thành bầy mổ sạch gạo đổi được; giao long tụ bảo, chuyên đi trộm túi tiền
của người, kéo về cất giữ trong hang động. Nói tóm lại, cũng khó khăn cho lão
già này những lời quỷ quái nói liên tục, hết lần này đến lần khác.

Do đó nghe thanh niên này nói vậy, da mặt Lục Đại Hải nóng lên nhè nhẹ, may
phúc mà màu da xanh đen, che đi cái vẻ xấu hổ, chính lúc muốn nói hai quái sự
đó, bỗng nhiên cảm thấy trong đầu trống rỗng, đích thực là việc gì, nghĩ thế
nào cũng không ra, nghĩ ngợi khổ sở một lúc lâu, đột nhiên vỗ trên trán một
cái, kêu to nói: "Hỏng rồi, gia gia tuổi đã già, việc đang yên đang lành như
vậy, tại sao lại không nhớ ra được vậy?"

Thiếu niên đó vừa thấy kinh ngạc, vừa thấy tức cười, nhưng vị tổ phụ này tính
tình dối trá giảo hoạt, y thấy nhiều rồi cũng không lạ, chỉ cười cười, không
để vào trong lòng.

Lục Đại Hải đói không chịu được, xốc nồi lục bếp, một hạt gạo cũng không thấy,
chịu không được, nói: "Tiệm nhi, vẫn chưa ăn à?"

Thiếu niên đó nói: "Đợi ông mua gạo về để nấu a!" Lục Đại Hải nghẹn lời, chống
chế nói: "Có cá không?" Thiếu niên đó nói: "Không phải là ông bán rồi sao?".

"Ngươi không phải đốp chát lại lão tử". Lục Đại Hải trong đầu thẹn quá thành
ra tức giận, "Đưa lưới cho ta, ta đi mò hai con cá, dẫu sao cũng phải lấp đầy
bụng".

Thiếu niên đó nói: "Ông không thấy lưới bị cá đục thủng rồi hay sao? Đang sử
lại đây này". Lục Đại Hải vô kế khả thi, tức mình hứ hứ giậm mạnh chân bước
hai bước, bỗng nhiên vỗ tay một cái, cười nói: "Không cần gấp, ta nghe người
trên trấn nói rồi, hôm nay là thọ kỳ của Diêu đại quan nhân. Diêu đại quan
nhân bầy thọ tiệc rất lớn, chúng ta đi chúc mừng một cái, không chừng có thể
kiếm được bữa ngon". Nói đến đây, phảng phất như sơn hào hải vị trong thọ tiệc
như vật trước mắt, không kìm được nuốt nước bọt liên hồi.

Thiếu niên đó lắc đầu nói: "Người của Diêu gia vừa hung dữ vừa xấu xa, trước
nay không coi ai ra gì, bọn họ để ông vào trang mới lạ".

Lục Đại Hải nói: "Hôm nay không giống như mọi ngày, chỉ cần lão hán ta nói hai
câu 'Phúc như Đông Hải, thọ tỉ Nam Sơn', lại vái chào hai cái, dập đầu hai
cái, thì cho dù không được ngồi ở tiệc chính, được chút canh thừa cơm cặn,
cũng là tốt rồi".

"Đó không phải là làm khiếu hoá sao?" Thiếu niên đó chau mày nói, "Cháu không
đi đâu".

Lục Đại Hải tức giận nói: "Còn giả vờ thanh cao cái gì, người là thái tử gia
sao, là công tử sao?" Giẫm chân một cái, một mình bước đi.

Thiếu niên đó cũng không để ý gì lão, vùi đầu dệt lưới, đợi cho Lục Đại Hải đi
xa, mới đặt lưới cá xuống, từ troong lòng lấy ra một chuỗi dây chuyền dùng vỏ
sò kết thành, vỏ sò trên dây chuyền to nhỏ không đều, có ốc biển, cũng có con
sò, đều được mài cẩn thận, ánh sáng mặt trời vừa chiếu rọi, châu quang trơn
tru mềm mại, thiếu niên đó nhìn một lát, từ bên cạnh chân lấy ra một viên đá
trắng, đem một miếng ốc biển chưa được làm kỹ, nhúng vào nước, cẩn thận mài
trên tảng đá, không lâu sau, trên trán rỉ đầy ra những giọt mồ hôi nhỏ.

oOo

Vẫn chưa mài xong, đột nhiên nghe thấy tiếng đập cánh, có người lanh lảnh kêu
lên nói: "Lục Tiệm, Lục Tiệm". Thiếu niên đó ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy một
con chim bạch anh vũ đậu trên cái sài treo lưới cá, sắc lông trắng sáng rực
rỡ, mỏ đỏ như chu sa, hai mắt như viên ngọc vàng có chấm đen, khi mắt di
chuyển, ánh sáng như làn nước chuyển động, linh tính kinh người.

"Luyện kiếm rồi, luyện kiếm rồi". Con bạch anh vũ kêu lên rồi bay ra hơn
trượng, thấy Thiếu niên không đi theo, lại dừng trên đỉnh một khối đá ngầm,
ngoẹo đầu kêu lên: "Lục Tiệm, Lục Tiệm".

Lục Tiệm cười nói: "Đồ chim ngốc, đừng có giục nữa". Rồi lấy dây chuyền vỏ sò
đó soi soi lên mặt trời, lộ ra một chút vui mừng, sau đó đứng dậy đi ra phía
sau nhà, mò mẫm ở dưới một tảng đá ngầm một lúc, rút ra một thanh mộc kiếm,
kiếm dài ba thước, có nhiều vết sứt mẻ, là một vật cũ đã trải qua nhiều tổn
hại.

Con bạch anh vũ đã bay đằng trước dẫn đường, Lục Tiệm đeo kiếm bên eo, đi theo
đằng sau, đi được vài dặm, trông thấy một khu rừng phía đằng sau, khói ôm lấy
đá, dầy đặc cả khu rừng.

Lục Tiệm càng tiến gần khu rừng đó, trong lòng càng cảm thấy hoảng loạn, bước
đi bất giác cũng chậm lại. Bạch anh vũ chê chậm, đứng trên một cái cây, thôi
thúc nói: "Lục Tiệm, Lục Tiệm".

Âm thanh vừa mới vang lên, trong rừng cây lay động một bóng trắng, hiện ra một
thiếu nữ tóc tết thành bím, làn da còn trắng hơn cả tuyết, mái tóc đen bóng,
chưa đến tuổi đọc sách, dung mạo đã tuyệt đẹp, trên người mặc một chiếc váy
lụa trắng dát ngọc trai mạ vàng sáng láng, lưng thắt một cái dây lưng thêu
hình long phụng bằng bạch ngọc phỉ thuý, trâm cài đầu như màu xanh trời, vòng
đeo tai như giòng nước bạc khảm ngọc, đến như đôi hài thêu, cũng là tơ vàng
chỉ bạc, quấn vào bông mẫu đơn ngũ sắc, đẹp và quý không thể nói thành lời.

Con bạch anh vũ vỗ cánh, đậu lên vai của thiếu nữ đó, chim đẹp người đẹp, làm
nền cho nhau thật là kỳ thú.

Lục Tiệm bất giác mặt đỏ tim nhảy, chống chế nói: "Tiểu Lan, ngươi tốt chứ".
Thiếu nữ đó cong môi lên, nửa cười nửa giận: "Không tốt a, đợi ngươi cả nửa
ngày rồi. Ngươi có phải là không muốn gặp ta, đi rõ là chậm, lại phải cần Bạch
Trân Châu thúc giục ngươi?".

Lục Tiệm vội nói: "Ai bảo ngươi vậy, ta, ta nằm mơ cũng đều muốn gặp ngươi".
Tiểu Lan cười đẹp nói: "Thật không?"

"Thật", Lục Tiệm nói, cúi mắt nhìn xuống mũi chân, không dám đối mắt với thiếu
nữ đó.

"Ngốc tử". Tiểu Lan trừng mắt nhìn y, "Còn chưa vào đi?".

Hai người đến mảnh đất trống trong rừng, chỉ thấy một thanh mộc kiếm dựa dưới
gốc cây hoè lớn, hình thức cũng giống như mộc kiếm của Lục Tiệm, chỉ là có
thêm một sợi tua ngũ sắc. Bên cạnh kiếm đặt một cái hồng hồ lô to, bóng đến
phát sáng.

Tiểu Lan cầm hồ lô lên, hỏi: "Ngươi có khát không?" Lục Tiệm gật đầu nói: "Có
một chút". Tiểu Lan bĩu môi cười, đưa hồ lô cho y nói: "Cho ngươi".

Lục Tiệm tiếp lấy, vừa mới nếm thử, lộ ra sắc diện kinh ngạc, Tiểu Lan cười
nói: "Thế nào, có ngon không?" Lục Tiệm kỳ quái nói: "Cái nước này tại sao lại
ngòn ngọt, hơi chua chua, còn nữa, còn có mùi thơm, ừ, giống như trái đào, lại
giống trái lê ... ".

"Ngốc tử" Tiểu Lan vỗ tay cười nói, "Đây là nước đào cô đặc và mật ong, tự
nhiên là phải ngòn ngọt, hơi chua chua rồi". Lục Tiệm đỏ mặt, đặt hồ lô xuống,
nói: "Uống nước thì là uống nước, cần gì phải quanh co như vậy?"

Tiểu Lan gặt một tiếng, mắng: "Tên nhà quê, chỉ biết có uống nước trong, ăn
cơm trắng". Lục Tiệm do dự một chút, nói: "Tiểu Lan, ta ... ta ...". Thò tay
vào trong lòng, muốn mò sợi dây chuyền.

Không ngờ Tiểu Lan chỉnh lại sắc diện, nhắt thanh kiếm gỗ có tua lên, thờ ơ
nói: "Ít nói những lời thừa thãi đi, hôm nay ta vừa mới học vài chiêu mới.
Ngươi xem cho kỹ nhé, đừng có mà chớp mắt". Tiếp đó bầy ra tư thế, bên trái
vạch ba vòng tròn, bên phải đâm một kiếm, nói: "Chiêu này gọi là Thâu Kê Mô
Cẩu". Lục Tiệm đã lâu chưa có ăn, khí lực yếu đi, nhưng vì muốn làm cho thiếu
nữ này vui, cố lấy lại tinh thần, theo cách đó sử kiếm một lần.

Tiểu Lan lại nói: "Lại xem chiêu 'Thích Ma Tước' này". Nói rồi nhảy lên cao,
lăng không đâm ra bốn kiếm, sau đó ung dung đáp xuống đất, nói: "Chiêu kiếm
này nếu luyện tốt, trong một cái tung người, có thể đâm ra mười sáu kiếm".

Lục Tiệm cũng theo đó nhảy lên, mới đâm ra một kiếm, kiếm thứ hai vẫn chưa đâm
ra, thì đã rơi xuống, xấu hổ đến độ đỏ mặt tía tai, đưa mắt nhìn trộm, nhưng
chỉ thấy Tiểu Lan dẩu đôi môi nhỏ thơm phức, trong đôi mắt mơ có ý chế giễu,
bất giác càng cảm thấy hổ thẹn.

Lại nghe Tiểu Lan hứ nhẹ một tiếng, nói: "Lục Tiệm, tại sao ngươi cứ chậm rề
rề như vậy. Đi đã chậm, sử kiếm càng chậm, ta đã sớm nói với ngươi, đường kiếm
pháp này nhất định phải nhanh, nhanh đến có thể chém đứt nước mới được gọi là
tốt, giống như ngươi thế này, một cây tăm cũng chặt không đứt được!".

Lục Tiệm dưới sự chỉ trích của nàng, chỉ biết gật đầu nói vâng, lại nghe Tiểu
Lan nói: "Những ngày này, ngươi không có chút tiến triển, nếu cứ như thế, làm
sao cùng ta luyện kiếm?". Lục Tiệm nghe vậy trong lòng thấy sốt ruột, mở miệng
nói: "Ta nhất định dụng tâm luyện".

Tiểu Lan nguýt y một cái, lành lạnh nói: "Cũng được, ta lại tin tưởng người
một lần". Nói xong lại biểu diễn bốn chiêu, phân biệt thành "Ma Cô Đại Thụ",
"Xuy Phong Hạ Vũ". "Bạch Mã Phiên Sơn", "Mã Mao Điểu Vũ", chiêu này so với
chiêu kia càng nhanh, Lục Tiệm phải nhịn cơn đói, ngưng thần theo dõi, theo đó
mà vẽ hồ lô, đều học hết.

oOo

May phúc là bốn chiêu đó không phải là rất khó, vì thế cũng không bị mất mặt.
Tiểu Lan nhìn y luyện xong, nói: "Hôm nay dạy sáu chiêu này, ngươi về nhà
luyện cho tốt. Những chiêu thức ta dạy cho ngươi lần trước, ngươi luyện như
thế nào rồi?" Lục Tiệm nói: "Đều luyện tốt cả rồi". Tiểu Lan cười nói: "Rất
tốt, chúng ta thử chiết chiêu xem".

Hai người bày ra tư thế, bắt đầu so kiếm, Tiểu Lan xuất kiếm như gió, chiêu
thứ nhất chưa hết, chiêu thứ hai đã xuất ra, Lục Tiệm bị khoái kiếm của nàng
bức đến rối loạn tay chân, chưa đầy một lúc, trúng liền ba kiếm, mộc kiếm tuy
rằng không trí mệnh, nhưng chỗ trúng kiếm vẫn rất đau đớn. Lại qua vài chiêu,
Tiểu Lan đâm ra một kiếm, Lục Tiệm vung kiếm gạt ra, độp một tiếng, hai kiếm
chạm nhau, Lục Tiệm đột nhiên cảm thấy kiếm của Tiểu Lan sinh ra một lực dính
mạnh, hổ khẩu nhất thời tê dại, mộc kiếm thoát khỏi tay bay ra.

Tiểu Lan khanh khách cười nói: "Thế nào rồi, ngươi phục hay không?" Lục Tiệm
vội nói: "Tâm phục, khẩu phục". Tiểu Lan nghe vậy, nụ cười hé ra trên khuôn
mặt, Lục Tiệm thấy sóng mắt nàng lưu động, hai gò má ngọc rực rỡ, trong lòng
cũng thấy vui thích.

"Lục Tiệm", Tiểu Lan lại lộ ra nét buồn rầu, "Năm ngày trước ngươi vẫn còn đỡ
được của ta năm mươi chiêu, lần này tại sao chỉ có thể tiếp được ba mươi chiêu
vậy?" Lục Tiệm nghĩ một lát, nói: "Ngươi xuất kiếm nhanh hơn, khí lực cũng
mạnh lên rồi".

"Ăn nói hồ đồ!" Tiểu Lan hừ một tiếng, "Không phải là ta nhanh lên, mạnh lên,
mà là ngươi chậm đi, yếu đi, ngươi lười nhác, không chịu luyện kiếm cho tốt,
có đúng không?" Lục Tiệm vội xua tay nói: "Không đúng, ta, ta ngày ngày đều
luyện cả".

"Vậy là do ngươi luyện tập không siêng". Tiểu Lan nói, "Bắt đầu từ hôm nay
ngươi phải gia tăng tập luyện gấp bội".

Lục Tiệm do dự nói: "Ta còn phải đánh cá sửa lưới, lại không thể để gia gia
nhìn thấy ...". Tiểu Lan hờn dỗi nói: "Ngươi có phải không muốn luyện kiếm
cùng ta?" Lục Tiệm thấy thần sắc điêu man của nàng lộ ra, không biết làm gì
hơn, chỉ biết cúi đầu không nói.

Đột nhiên nghe thấy một tiếng cười hì, có người nói: "Nha đầu thật giảo hoạt,
mới có chút tuổi, đã biết lừa người".

Tiểu Lan nghe vậy biến sắc, bất giác giơ kiếm quát lớn: "Là ai?" Đảo mắt nhìn
bốn phía, nhưng không thấy người, nhưng nghe thanh âm trong sáng dịu dàng, đó
là một người nữ tử.

Nữ tử đó lại cười nói: "Tiểu tử ngốc, ngươi biết tại sao nàng ta năm ngày công
phu, thì đột nhiên nhanh hơn, mạnh hơn không?". Lục Tiệm nói: "Nàng luyện
siêng hơn ta, tự nhiên là phải nhanh hơn mạnh hơn rồi".

Lại nghe nữ tử đó than dài một tiếng, nói: "Tiểu tử ngốc, ngươi thật là ngốc
a, nàng ta tuy luyện siêng hơn so với ngươi, nhưng đó không phải là nguyên
nhân chính. Nguyên nhân chính là nàng ta đã đem 'Ngọc Tuỷ Công' gia truyền
luyện đến tầng thứ hai, nội công có chút thành tựu, tự nhiên là phải nhanh hơn
mạnh hơn rồi. Nàng ta dạy ngươi luyện kiếm, nhưng lại không truyền nội công
cho ngươi, tiểu tử ngốc, chẳng lẽ ngươi không biết: 'luyện quyền bất luyện
công, đáo lão nhất trường không' sao?".

Lúc nữ tử đó nói chuyện, Tiểu Lan cầm kiếm men theo giọng nói phi đến, nhưng
âm thanh đó lúc đông lúc tây, lúc nam lúc bắc, di chuyển bất định, Tiểu Lan
truy tung không được, tức giận vô cùng, nghe nói đến đấy, nhịn không được quay
đầu lại quát: "Lục Tiệm, bịt chặt hai tai lại, đừng nghe ả nói bậy!".

"Ngươi mới nói bậy kìa," Nử tử đó cười nói, "Ngươi dạy tên tiểu tử ngốc này
kiếm thuật, chẳng qua là để cho y làm bia luyện kiếm của ngươi. Ngươi nói,
những lời ngươi nói với y, có mấy câu là thật?" Lục Tiệm nghe mà mơ hồ, lại
thấy Tiểu Lan giậm chân cáu giận nói: "Ngươi nói bậy, có bản lãnh thì đừng làm
con rùa rút đầu".

Nữ tử đó nhẹ giọng cười lạnh, đột nhiên loé lên một bóng hồng, trước mắt hai
người đã xuất hiện thêm một di nữ xinh đẹp tóc xanh má hồng, mắt xanh như
nước, trong lòng ôm một con mèo Ba Tư, hai má sáng lớn, như cười mà lại như
không cười.

"Phiên bà tử". Tiểu Lan quát, nói: "Là ngươi đang nói chuyện hả?"

Di nữ đó cười nói: "Đúng a, vậy thì làm sao?"

"Nhận một kiếm của ta". Tiểu Lan bất chợt tung người lên, kéo kiếm rồi đâm ra.
Di nữ đó cười nói: "Là Thích Ma Tước?" Giọng nói vừa mới vang lên, hổ khẩu
Tiểu Lan thấy đau buốt, bộp một tiếng, thanh mộc kiếm đã gãy thành hai đoạn.

Tiểu Lan tung thân lướt về phía sau, lúc đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy nửa thanh
mộc kiếm cắm trên một thân cây lớn, không kìm được kinh ngạc, trong lòng nghĩ
bản thân rõ ràng là đâm vào di nữ kia, tại sao lại đâm trúng vào thân cây,
nàng hoang mang quay đầu, nhưng không còn thấy hình bóng của di nữ, chỉ nghe
thấy tiếng cười nói từ phía xa truyền lại: "Tiểu tử ngốc, ngươi cần phải lưu
tâm, đừng để bị nha đầu kia bán đi rồi, còn giúp nàng ta đếm ngân lượng a".Sắc
diện Tiểu Lan thảm biến, đột nhiên thất thanh kêu lên: "Ngươi, ngươi biết yêu
thuật?" Di nữ đó khanh khách cười, tiếng cười xa dần, cho đến khi không nghe
thấy gì nữa.

Tiểu Lan oán hận giậm chân, trừng mắt nhìn Lục Tiệm nói: "Ngươi tin ả hay là
tin ta?". Lục Tiệm không cần nghĩ ngợi nói: "Tự nhiên là tin ngươi, ta lại
không quen biết nàng ta". Tiểu Lan thấy y trả lời sảng khoái như vậy, trong
lòng thấy vừa ý, khuôn mặt hiện nét cười nói: "Ngươi vẫn còn thật thà đấy".
Nàng nghĩ một lúc, rồi lại hỏi: "Ta rõ ràng là đâm phiên bà tử kia, tại sao
lại đâm vào cây vậy? Ngươi ở bên cạnh, có nhìn thấy gì không?".

Lục Tiệm nói: "Ngươi rõ ràng là đâm cây, có đâm vào người đâu?" Tiểu Lan kỳ dị
nói: "Ngươi nói khi ta xuất kiếm, chính là đâm vào cây?" Lục Tiệm gật đầu.

Tiểu Lan trầm tư một lát, cuối cùng vẫn không hiểu, chỉ biết nói: "Phiên bà tử
đó quả nhiên là biết yêu thuật". Nói xong nhặt lên một cành cây, nói: "Chúng
ta lại tiếp tục chiết chiêu". Đột nhiên thấy hai mắt Lục Tiệm ngây dại, tinh
thần bất định, trong lòng nhất thời cảm thấy không vui.

Thì ra, Lục Tiệm vừa trải qua một trận tỉ kiếm, càng thấy đói hơn, y đang lúc
thành niên, sức ăn vốn lớn, lúc này thân thể như bị rút đi một nửa, không sử
ra được một nửa phần sức lực, cho đến khi Tiểu Lan dùng cành cây thọc hai cái,
y mới miễn cưỡng nhấc kiếm, nhưng không quá ba chiêu, thì bị Tiểu Lan đánh rơi
mộc kiếm, đè vào yết hầu.

Tiểu Lan không vui mà ngược lại phẫn nộ, ném cành cây đi, quát lên: "Lục Tiệm,
ngươi thấy phiền khi cùng ta luyện kiếm sao? Được a, ta đi tìm người khác".
Nói xong, khuôn mặt ửng đỏ, quay đầu bước đi, Lục Tiệm hoảng hốt nói: "Tiểu
Lan, ta ... ta ..." Trong lúc nóng ruột mà nói ra khỏi miệng, "Ta chưa ăn cơm,
không, không có khí lực".

Tiểu Lan đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn y một lát, bỗng nhiên chớp đôi
mắt, khanh khách cười lớn lên. Lục Tiệm hổ thẹn đến nỗi tay chân lóng ngóng,
tức giận nói: "Có gì đáng cười chứ?".

Tiểu Lan hơi thở hổn hển đã định, mới nói: "Ca ca ngốc, ngươi đừng có tức
giận, nếu như đã đói, sao không nói sớm?" Lục Tiệm nói: "Ta mà nói vẫn chưa ăn
cơm, không so kiếm, không phải làm ngươi mất vui sao?" Tiểu Lan nói: "Ngươi có
thể ăn cơm trước, rồi mới so kiếm a". Lục Tiệm mím môi, lắc đầu nói: "Ta không
có cơm ăn".

Tiểu Lan nhìn Lục Tiệm, đôi mày đẹp nhíu lại. Nàng sinh ra trong gia đình hào
phú, chưa từng biết mùi vị của ăn không no bụng, nhưng thấy thần thái đáng
thương của Lục Tiệm, tấm lòng thấy mềm ra, than: "Được rồi, ngươi đi cùng ta".
Lục Tiệm nói: "Đi đâu?" Tiểu Lan vẫy con bạch anh vũ kia về, nói: "Ngươi đừng
hỏi nhiều, đi theo ta là được".

Lục Tiệm không dám hỏi nhiều, đi theo nàng đi hơn dặm, ra khỏi khu rừng rậm,
thấy tường cao cửa rộng phía đằng xa, bất giác kinh ngạc nói: "Đây không phải
là Diêu gia trang sao?" Tiểu Lan nói: "Ngươi cứ đứng chờ ở đây, đừng đi chỗ
nào cả". Lục Tiệm đáp ứng, Tiểu Lan đi được vài bước, lại quay đầu nói: "Ngươi
nhất thiết phải nhớ, việc ta và ngươi luyện kiếm tuyệt đối không được nói cho
người khác, nếu như nói rồi, cả đời này ta cũng không thèm để ý ngươi".

Lục Tiệm nói: "Lời nói này ngươi nói cả trăm lần rồi, ta đã thề với trời ngươi
còn chưa tin sao?"

Tiểu Lan mỉm cười, đi vòng qua một bức tường, biến mất không thấy nữa. Lục
Tiệm nhàn rỗi vô sự, liền ngồi xuống, nhớ đến nụ cười má lúm đồng tiền trước
khi đi của Tiểu Lan, trong lòng thấy ấm áp, đột nhiên nhớ lại, quen biết Tiểu
Lan đã hai năm rồi, vẫn còn nhớ đó là trung thu năm trước, Lục Đại Hải uống
nhiều rượu, sớm đã ngủ say, Lục Tiệm một mình cô độc, vô vị không có việc gì,
đi bộ ven bờ biển, đột nhiên thấy bên bờ biển có một bóng người lay động, đưa
mắt nhìn lại, thì ra đó là một thiếu nữ nhỏ tuổi, dưới ánh trăng tròn, múa
kiếm đón gió, tư thế và thần thái xinh đẹp vô cùng. Lục Tiệm xem đến nhập
thần, nhịn không được cũng nhặt một cành cây khô lên, học theo nàng bay nhảy
đâm đánh.

Cứ như vậy một người múa, một người học. Đột nhiên thiếu nữ đó thu kiếm lại,
chuyển mình, cười đẹp đẽ, giả vờ cáu giận nói: "Tiểu tử thúi, ngươi lại nhìn
trộm ta luyện kiếm nữa, ta sẽ móc hai con mắt của ngươi ra đấy".

Lục Tiệm vốn chỉ ngẫu nhiên nảy ra ý thích trẻ con, tuỳ ý vui đùa, nhưng nét
đẹp khuôn mặt tươi cười của thiếu nữ, cả đời y vẫn chưa từng gặp. Trong lúc
nhất thời, chỉ cảm thấy ánh trăng tròn mờ nhạt, đám sao trời ảm đạm, sóng lớn
của biển cả vô thanh. Lục Tiệm có thể làm được lúc này, là đứng ngây người ra
như vậy, nhìn thiếu nữ đó, rất lâu cũng không nói ra được một câu.

Đêm hôm đó, Lục Tiệm biết được thiếu nữ đó tên gọi là Tiểu Lan, rất thích
luyện kiếm, nhưng khổ nỗi là không có người chiết chiêu. Lục Tiệm nghe vậy,
trong đầu nóng lên, hăng hái xung phong cùng nàng luyện kiếm. Từ đó về sau,
kiếm pháp của Tiểu Lan càng ngày càng tốt, cùng với Lục Tiệm so kiếm, thường
là giành phần thắng. Rất lâu về trước, Lục Tiệm không phải là không có cơ hội
giành phần thắng, chỉ là phát hiện ra kẽ hở của Tiểu Lan, nhưng lại không nhẫn
tâm chọc mộc kiếm vào tấm thân đó.

Thời gian lâu dài như vậy, cứ cách vài ngày, hai người lại gặp nhau một lần.
Lúc đầu, toàn là Tiểu Lan nhân lúc Lục Đại Hải không có nhà mà đến tìm Lục
Tiệm, về sau nàng nuôi một con bạch anh vũ, đặt tên 'Bạch Trân Châu'; khi muốn
gặp gỡ, liền cho bạch anh vũ đến gọi. Mà Lục Tiệm cũng dần dần hiểu ra. Tiểu
Lan và bản thân không giống nhau, nàng xuất thân hào phú, mỗi lần xuất hiện,
đều là quần áo rực rỡ, toàn thân châu ngọc. Chỉ là, cô gái này mồm mép rất
kín, chưa từng thổ lộ nhà ở chổ nào, trong nhà có những ai, nàng đều không
nói, Lục Tiệm tự nhiên cũng không hỏi nhiều.

Nghĩ đến đây, Lục Tiệm đưa tay sờ sợi dây chuyền trong người, trong lòng bất
giác thấp thỏm không yên, nghĩ ngợi: "Tiểu Lan đã nhìn quen châu ngọc bảo
thạch, sợi dây chuyền vỏ sò này không đáng một đồng, nếu nàng nhìn thấy, không
biết có cười ta không?". Mới nghĩ đến đây, y đã thầm thấy buồn, gần như quên
cả đói, cho đến khi có người vỗ vào vai y, lúc này mới giật mình tỉnh lại. Đưa
mắt nhìn lên, lại là một tiểu nha hoàn, nhìn thấy y ngẩng đầu, liền đặt hộp
thức ăn nặng, sơn màu đỏ xuống, dẩu môi nói: "Đó, cho ngươi này".

Lục Tiệm kỳ lạ hỏi: "Tiểu Lan đâu?"

"Ai là Tiểu Lan?" Tiểu nha hoàn nhìn y phục cũ rách của y, khuôn mặt lộ ra vẻ
nghi ngờ kẻ ác, lùi lại phía sau hai bước mới nói, "Đây là Chu đại thẩm ở nhà
bếp kêu ta đưa cho ngươi".

Lục Tiệm cảm thấy kỳ lạ, lại hỏi: "Là Tiểu Lan kêu Chu đại thẩm nhờ ngươi mang
cho ta?".

"Tiểu Lan Tiểu Lan?" Tiểu nha đầu cáu gắt nói, "Cái gì loạn xị bát nháo vậy,
Chu đại thẩm thì là Chu đại thẩm, không phải Tiểu Lan gì cả. Còn nữa, đây là
mộ viên của Diêu gia trang, người ngoài trang không được ở lại lâu, cẩn thận
Yên Chi Hổ lại cho ngươi là tiểu tặc đạo mộ, đánh gãy cái chân chó của ngươi".

oOo

Lục Tiệm xoay đầu nhìn quanh bốn phía, quả nhiên thấy có nhiều mộ đất bia đá,
trong lòng đột nhiên thấy rét run, nhịn không được hỏi: "Ngươi là người của
Diêu gia trang à?" Tiêu nha hoàn nói: "Phải thì làm sao?" Lục Tiệm trong lòng
nóng lên, gần như định hỏi ra một câu: "Tiểu Lan cũng là người của Diêu gia
trang sao?" Nhưng cuối cùng cũng nhịn được, mắt nhìn tiểu nha hoàn đó đi khỏi.


Thương Hải - Chương #1