Đan Điền (1)


Người đăng: HắcKê

Chương 68: Đan Điền (1)

Người đến chính là Cốc Chẩn, gã đi lên cầu thang, nhìn cảnh tượng trên lầu,
rồi nghe hai người nọ nói những lời tử biệt, trong lòng gã quặn thắt, đến khi
nghe hai câu cuối, không sao nín nhịn nổi nữa, gã lùi xuống tầng dưới, tay bám
víu vào mặt bàn đá, toàn thân èo uột, gã hầu như muốn té nằm nhào trên sàn.

Đúng như lời Diêu Tình nói, lần tây hành này, Cốc Chẩn là người khổ nhất, chịu
mệt mỏi nhiều nhất. Không những thân xác cực nhọc, mà tinh thần còn mệt mỏi
cùng cực, gã đã phải tận sức vận dụng tài trí một đời ra sắp đặt mọi công việc
nào gã thu xếp được, điều động nhân lực nào gã có thể điều động được, làm
thành công một sự việc chưa tiền nhân nào làm được, chỉ trong nửa tháng trời,
đã vượt qua hàng mấy vạn dặm đường, Những cái đó, cũng chưa thấm gì so với cái
khổ cực nhất, là trong tình huống khó khăn đến đâu, trước mặt cả đoàn, lúc nào
gã cũng phải cố giữ vẻ ung dung, cổ vũ khích lệ ý chí mọi người, không dè,
trải biết bao gian khó như vậy, đến lúc này, lại nhận được cái kết quả làm
vậy, trong một khoảnh khắc, mồm miệng Cốc Chẩn có cảm giác đắng nghét, lần đầu
trong đời, gã nếm cái tư vị của "Vi san cửu nhận, công khuy nhất quy" (Đắp
một quả núi cao trăm thước, cuối cùng thiếu mỗi một sọt đất để đạt thành
công": câu trích từ "Thư kinh - Thượng Thư của Lữ Ngao"). Vào lúc cả trí lẫn
lực đều khô cạn, nản chí cùng cực, hai tay gã bấu chặt vào mặt bàn đá, siết
chặt đến nỗi mấy móng tay gần bật máu tươi, trong đầu quanh đi quẩn lại vang
vọng mỗi một câu "Đại ca anh của ta, có ta thật cũng như không ... Đại ca là
anh của ta, vậy mà ta thật vô dụng !" Gã không hay không biết, từ khoé mắt ứa
ra một giọt lệ, chảy xuống gò má, rồi nó rỏ xuống mặt bàn phủ bụi, làm bụi bậm
chỗ đó tan ra, lờ mờ hiện hình dạng nét khắc hoa văn nho nhỏ.

Là người tinh tế, Cốc Chẩn luôn luôn quan sát tỉ mỉ mọi vật, ngay đang lúc ấy,
tâm trí gã vẫn hết sức cơ cảnh khác thường, nét chạm vừa lọt vào mắt, gã không
dằn được, đưa tay phủi sơ bụi bậm, mới phát giác rằng, thứ nhất, đấy không
phải những nét chạm hoa văn trang trí, thứ nhì, cũng chẳng phải văn tự, mà
chính là chạm khắc một phần của bức hải đồ. Trong lòng khẽ máy động, Cốc Chẩn
ra sức dùng ống tay áo phủi sạch bụi, mới thấy phía đầu bàn có khắc ba chữ
"Hải trận đồ", gã chú tâm quan sát, những nét khắc của bức hải đồ chính là
biểu hiện của những gì gã đã từng gặp trong hải trận, tất cả các mỏm đá ngầm
không sót mỏm nào, sáu con khỉ đá cũng thể hiện rõ ràng, đến cả phương vị của
tiểu đảo, liếc sơ qua là hiểu hết.

Quan sát một hồi, Cốc Chẩn thấy vô cùng thất vọng, gã đoán hải đồ này có lẽ là
chỗ ngày xưa cha con. ông cháu Tây Côn Lôn đã dùng để thao diễn trận pháp, nếu
được xem qua trước khi vào trận thì hay biết mấy, bây giờ, đã qua thoát hải
trận rồi, bức vẽ phá trận này xem ra vô dụng. Gã bèn thôi xem xét, ngồi xổm
ngay xuống bên cạnh, nặn óc suy nghĩ "Hiện thời, cả năm đầu mối, chỉ còn mỗi
"Xà Quật", không lẽ muốn nói trên hòn đảo này còn có một ổ rắn độc nữa ư? Thế
nhưng, suốt chặng đường đến thạch lâu này, gã đã chỉ gặp rặt chim biển, chẳng
thấy dấu vết muông thú, hay động vật bò sát nào. Bốn đầu mối trước dều có quan
hệ mật thiết, theo lẽ đó, "Xà Quật" chẳng thể là ngoại lệ, ắt phải có dính
dáng lớn với "Viên Đẩu Vĩ"? Viên "Đẩu Vĩ" ...

"Viên Đẩu Vĩ"? "Viên Đẩu" ... Cốc Chẩn ngạc nhiên pha lẫn mừng rỡ, xoay chuyển
ý nghĩ "Thì ra ba chữ đó mang hai ý, thứ nhất chỉ về đuôi khỉ đá, thứ nhì ám
chỉ số khỉ đá phù hợp với bẩy ngôi sao của toà "Bắc Đẩu", nhưng tới bây giờ,
gã mới chỉ đã gặp có sáu con, bẩy ông sao Bắc Đẩu, hãy còn thiếu mất một,
Thiên Xu, Thiên Toàn, Thiên Cơ, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu
Quang. Lấy phần cái gáo làm đầu, lấy chuôi gáo làm đuôi, đuôi đây chính là sao
Diêu Quang, bức hải đồ này thiếu mất con khỉ vai Diêu Quang, các ông sao trong
nhóm Bắc Đẩu thì phương hướng thay đổi luôn, nhưng cự ly, phương vị giữa chúng
thì bất biến, mấy ngàn năm nay vẫn thế.

Ý niệm vừa nhen nhúm, Cốc Chẩn quan sát cẩn thận trận đồ, bức vẽ này quả thực
có ý làm khó, gây cản trở cho người đọc nó, vị trí không ghi rõ rệt, nhưng may
mắn thay, Cốc Chẩn bản thân say mê nghề hàng hải, Bắc Đẩu chỉ Bắc Cực, vốn là
kim chỉ nam ngàn năm bất di bất dịch của người đi biển. Cốc Chẩn tối tối đều
xem sao, hình dạng Bắc Đẩu do đó nhập tâm, bây giờ, gã dựa vào vị trí sáu ông
sao đã rõ biết trên hải đồ, sao Diêu Quang nhìn qua là thấy ngay, chỉ tính
toán sơ sơ, Cốc Chẩn đã xác định nó không ở đâu xa, nằm về phía tây nam của
đảo.

Cốc Chẩn mừng như điên, gã chạy ào ào lên một gò cao, lấy từ trong bọc ra một
cái la bàn, do gã theo nghề buôn bán lâu năm, trên đường di chuyển, phương
hướng lộ trình rất quan trọng, đã tạo thói quen cho Cốc Chẩn, đem la bàn làm
vật bất ly thân, dù mất tiền mất bạc, nhưng quyết không để thất lạc món đồ đó.
Lúc này, nó thật cực kỳ đắc dụng, mũi kim vừa chuyển động, đã chỉ rõ lối đi về
sao Diêu Quang. Cốc Chẩn, như một cơn lốc xoáy, co cẳng chạy vù vù đến chỗ ấy.

Trên đường, cây cối rậm rạp, cành lá đan xen, trước mắt thấy khe lạch nhỏ tụ
tập lại chảy róc rách thành dòng suối về hướng biển cả. Bên bờ suối, trồng đại
trà những cây thuốc như Dược Tài, Điền Thất, Hoàng Kỳ, Thiên Môn Đông, toàn
những dược thảo của Trung nguyên. Bất giác, trong lòng Cốc Chẩn ngầm cảm khái
"Những cây thuốc này nhất định đều do Hoa tổ sư đem đến đây, đáng thương, ngài
là một vị lương y đại thánh, đã không thể tạo phúc cho cư dân Hoa hạ,không lưu
danh thơm vạn cổ, mà đã phải đã trôi nổi, chết già nơi chốn xa xôi diệu vợi,
đã chịu muôn ngàn nỗi tịch mịch, cái buồn khổ nhất cõi nhân gian này, không gì
qua hơn được nỗi khổ đó của ngài."

Dọc đường, con suối chuyển dòng chảy, cây cối thưa thớt dần, đàng trước bỗng
thấy khoáng đãng, giữa đất bằng, xuất hiện một toà thạch đài quan sát thiên
văn, phần dưới rộng, mỏm trên hẹp như hình chữ KIM (金), những bậc thang lên
đài đặt ngay ngắn, đài ngoảnh mặt ra biển, tuy bị dây leo quấn chằng chịt, rậm
rạp, toà thạch đài vẫn hiển hiện nét nguy nga, như thưở nào!

Cốc Chẩn đảo mắt nhìn quanh, vạch rẽ cỏ hoang rậm rạp, thì thấy ngồi chễm chệ
kế bên vòm cầu quan sát thiên tượng là một con khỉ đá, chính thị con khỉ của
sao "Diêu Quang" chẳng sai, đàng sau con khỉ, chỏm đuôi giơ cao chỉ về phiá xa
xa. Theo hướng ấy, Cốc Chẩn dõi mắt nhìn, thì thấy mấy nấc thang trong nắng
chiều, tạc bóng đen chỉ về một phiến đá cao ngất.

Cốc Chẩn dấn bước xuống đài, dọc đường đi, gã không tìm thấy chút gì, lại nghĩ
đến tình trạng Diêu Tình cái chết gần kề, ruột gan nổi bức xúc, gã bèn hươi
một khúc cành cây khua loạn hai bên đường, muốn làm phát hiện hoặc hang động
gì đó, hoặc khua đọng làm rắn độc bò ra, vừa đi vừa chọc ngoáy, chẳng mấy
chốc, đã tới mé biển, tiếp tục đi nữa, sẽ ra đến vùng nước biển lạnh ngăn
ngắt.

Đứng ven bờ biển, Cốc Chẩn suy nghĩ một hồi, rồi quay gót trở về bên trên
thạch đài, gã nhìn xa xa theo hướng đuôi con khỉ. Lúc ấy vầng nhật đã về tây,
chân trời nổi vùn vụt lên những đám mây đỏ. Bóng những bậc thang đá mỗi lúc
một ngắn lại, mỗi lúc một thanh mảnh và nhô cao lên. Lúc ấy, con tim Cốc Chẩn
đập mạnh một nhịp, gã lấy làm lạ mà nhận xét rằng, vầng thái dương càng ngả về
tây, bóng những bậc thang trông càng giông giống hình dạng một con mãng xà, đủ
đầu đủ đuôi, linh động như rắn thật, xem kỹ thì thấy thân rắn mường tượng đang
có linh tính, nó lắc lư cái đầu, quẫy quẫy cái đuôi, tựa nó muốn theo mặt nhật
đang lặn, vươn ra trầm mình xuống biển cả.

Cốc Chẩn nhảy dựng lên, gã ào ào chạy đuổi, chỉ chớp mắt, đã theo kịp bóng
rắn, cùng lúc, vầng dương đã dần khuất vào mé đàng sau thạch đài. Bóng rắn mỗi
lúc một thu nhỏ lại, cuối cùng chỉ còn gọn ghẽ một điểm, điểm đó hạ xuống,
nhắm vào bên dưới một khối đá, rồi mất tích.


  • Xà Quật ... Xà Quật ... Thì ra là vậy!

Cốc Chẩn tận sức vận chưởng, đẩy mạnh một cái, khối đá lập tức chuyển động!
Thấy có biến chuyển, Cốc Chẩn mừng rộ, gã bèn đem hết sức đẩy mạnh thêm một
lần nữa, khối đá cuối cùng bị tạt sang bên, rồi rầm rầm rơi đụng mặt biển. Mé
dưới tảng đá, xuất hiện một cánh cửa đá hình tròn, có gắn khoen đồng đã bị
hoen rỉ loang lổ.

Cốc Chẩn chụp mạnh vào khoen, tận lực kéo, khung cửa mở rộng hẳn, một luồng
hàn khí toả tấp vào mặt. Bất giác, Cốc Chẩn lùi lại một chút, gã chăm chú
nhìn, thấy bên trong khung cửa, có những bậc thang quanh co uốn lượn dẫn về
một chỗ xa xăm tối ám mé dưới.

Tầng lầu yên ắng, thỉnh thoảng nghe vọng vào tiếng chim hót, hai người Lục
Tiệm, Diêu Tình ngồi dựa vào nhau, tay trong tay, nhìn bóng nắng qua song cửa,
họ cùng cảm giác tuy thời gian ngắn ngủi, nhưng mỗi khắc mỗi giây đang hưởng
đều thật đáng quý.

Bóng nắng nhạt dần, qua song cửa, thấy man mác một màu máu hồng nhàn nhạt.
bỗng Diêu Tình khe khẽ gọi:


  • Lục Tiệm!

Lục Tiệm hỏi:


  • Gì thế?

Diêu Tình bảo:


  • Đưa ta ra mé biển đi.


  • Mé biển ? - Lục Tiệm đáp - Ở đấy gió máy dữ lắm!


Diêu Tình run rẩy, cô khăng khăng:


  • Ta phải ra đấy!

Lục Tiệm liếc nhìn cô, gã không muốn cãi lời, bền ôm cô, đứng dậy ra khỏi toà
thạch lâu, phi thân đi, ra đến mé biển, khi thấy đơn độc chiếc tam bản buộc
vào một tảng đá, bất giác Lục Tiệm tự hỏi "Cốc Chẩn đi đâu rồi vậy kia?". Ý
nghĩ đang mơn man trong đầu, bỗng gã nghe tiếng Diêu Tình thì thầm bên tai:


  • Lục Tiệm, mặt trời lặn mau rồi kia!

Lục Tiệm ngoảnh trông vầng nhật, giọng bùi ngùi:


  • Đúng thế! Lặn nhanh thật!

Diêu Tình bảo:


  • Ta thấy đẹp đấy chứ!

Lục Tiệm gật đầu, ôm cô, ngồi xuống. Dõi mắt về phương tây, Diêu Tình chăm chú
nhìn một hồi, bỗng cô hỏi:


  • Buổi hoàng hôn này đẹp không?

Lục Tiệm đáp:


  • Đẹp! Trông đẹp lắm!

Diêu Tình cười cười, bỗng cô tìm đâu được một khí lực mạnh mẽ, lớn giọng kêu:


  • Mặt trời tất phải lặn thôi!

Giật mình, Lục Tiệm ngẩn ngơ ngó cô. Nhưng, hé nở một nụ cười buồn, Diêu Tình
lầm thầm:


  • Thực tình, là không cam lòng đâu!

Lục Tiệm lại bỡ ngỡ lần nữa, Diêu Tình gắng gượng nét cười, cô se sẽ nhắm mắt,
khẽ nói:


  • Lục Tiệm, mặt trời lặn xuống, ta .. ta cũng phải ra đi thôi!

Lục Tiệm nỗi đau không sao đè nén được, gã thở hắt ra, giọng thê thảm:


  • A Tình, cô đúng là phải ra đi rồi, thôi, được rồi, tôi cũng đi theo cô!

Diêu Tình hốt hoảng, cô la lớn:


  • Đừng!

Cô muốn mở mắt, nhưng thần trí chợt mù mịt, cô lơ mơ thấy Lục Tiệm đứng thẳng
người dậy, gã tiến bước ra vùng biển khơi.

Mặt trời đã xuống ngang tầm mặt nước, mặt biển mênh mang nhuốm một màu đỏ tựa
máu, trông kinh tâm động phách, Chân Lục Tiệm lội xuống vùng nước đỏ au đó, gã
chăm chú nhìn vầng nhật đang lặn, bỗng trong trí vụt kéo trùng trùng về những
khúc phim cả cuộc đời gã, vui có, buồn có, giận có, thù hận có, người thân
thích có, kẻ thù địch có, làm người ta khóc có, làm người ta cười có, làm
người ta vướng mắc, cũng làm người ta mất mát, tất cả những cố sự trọn cuộc
đời gã xuất hiện trong tâm tư.

Mực nước biển càng lúc càng sâu, đầu tiên ở ngang mắt cá chân, rồi đến nơi đầu
gối. Trong lòng trống rỗng, cặp mắt đỏ quạch, nữ tử gã ôm trong lòng sao nhẹ
hẫng, mường tượng cô đã hoá thành một làn gió nhẹ, gã không cách chi nắm níu,
không cách chi giữ rịt lại được.

Chớp mắt, nước biển dâng đến ngang eo lưng, vị mằn mặn của nước biển vụt thấm
đậm hơn lên, bỗng Lục Tiệm cảm giác nơi đầu vai bị ai đó bíu chặt vào, bị
người ta hốt hoảng túm giật, thủ pháp cũng như cách dùng sức rất khéo léo, đã
bất ngờ kéo gã lui về sau hai bước.

Lục Tiệm còn chưa cử động thân mình, trên mặt đã hiện thoáng một vẻ đau gắt
như da thịt đang bị thiêu đốt. gã vừa nhìn rõ người ấy, đã tức tối hỏi:


  • Cốc Chẩn, sao ngươi đánh ta?

Trên mặt đầy nét giận dữ, Cốc Chẩn lại tung ra một quyền nữa đập vào gò má gã,
thét to:


  • Đệ phải đánh cái thứ hồ đồ nhà huynh!

Lục Tiệm rúng động toàn thân, ngẩn ngẩn ngơ ngơ, bỗng gã há to miệng, gào
khóc, rít giọng:


  • Ta hồ đồ thì đã sao! A Tình sắp phải chết, cô ấy đang chết kia!

Cơn giận sấm sét của Cốc Chẩn đến như thế, một nửa là vì bực tức, một nưả vì
quá lo sợ, vừa rồi, chỉ cần gã đến muộn một khoảnh khắc, là Lục Tiệm thế nào
cũng đã ôm Diêu Tình vĩnh viễn trầm mình nơi đáy biển. Gã ban sơ quá sức giận
dữ, đã tính to tiếng chửi mắng Lục Tiệm một chập, nhưng khi nhìn thấy Lục Tiệm
oà khóc, cơn giận cành hông bỗng hoá thành lòng thương hại, gã bèn lặng thinh,
giật lấy Diêu Tình, co cẳng chạy vào bờ.

Đang cơn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Lục Tiệm hốt nhiên bị cướp mất Diêu Tình, trong
lòng gã vụt phát rét, nhưng nhờ đó cũng làm gã tỉnh trí một chút, bất giác gã
la lớn:


  • Ngươi chạy đi đâu thế?

Cốc Chẩn cũng chẳng thèm lý tới gã, cứ chạy ào ào. Lục Tiệm lo lắng, theo sát
sau lưng gã, cả hai người trước kẻ sau chạy như sao xẹt, phút chốc đã về đến
chỗ đài quan sát thiên tượng. mặc kệ Lục Tiệm la hét, Cốc Chẩn vẫn không trả
lời, gã bung người lên, biến dạng vào sau một tảng loạn thạch.

Bấy giờ, Lục Tiệm đã hoàn toàn tỉnh táo, thấy sự lạ, gã cũng phóng mình tới,
khi vừa trông thấy cửa vào mật đạo, gã không cần biết bên trong có gì quái lạ
hay không, cũng đưa người vượt qua, mật đạo đó đi về phía dưới, từ gót chân
loáng thoáng một thứ tiếng động bủn rủn cuả tâm ý, gã chạy được hơn hai chục
trượng, bỗng nghe bên tai tiếng ì ầm liên miên không dứt, giống tiếng dã thú
gầm rú, lại có phần giống tiếng giận dữ của mưa gió sấm sét, có khi nghe như
tiếng thở hít, tiếng ngáy của một con quái vật khổng lồ đang ngủ. Nghe âm
thanh quái lạ đó, thần trí gã có hơi núng, đúng lúc ấy, âm thanh im bặt, bốn
bề tĩnh lặng, nghe rõ cả tiếng thở của mình. Yên lặng chẳng được lâu, âm thanh
lại trỗi dậy, càng đi tới trước, âm lượng càng lớn, nghe kinh tâm động phách,
lần đâu tiên họ Lục nhà gã được gặp, gã chưa khi nào thấy một tiếng đọng thái
thậm như lần này.

Cứ như thế, động một lúc, tĩnh một lúc, thay nhau diễn ra trong khi gã đi được
trăm bước. Mé trước đường bỗng hiện ra một ánh sáng xanh xanh nhàn nhạt. Bước
dấn thêm mấy bước nữa, Lục Tiệm hốt nhiên thấy vách tường chung quanh hoá
trong suốt, mé ngoài sóng nước gờn gợn, từng đàn cá tung tăng bơi lội. Lúc ấy,
Lục Tiệm mới ngạc nhiên nhận ra rằng gã đang ở sâu dưới đáy biển, kinh dị đến
khó tin, âm thanh quái dị kia vẫn không ngưng, mỗi bận nó vang lên, bốn bên
tường vách như bị rung động theo, lũ cá dường như cũng bị một cỗ đại lực thu
hút, chúng biến mất dạng, cho đến khi yên tịnh, mới xuất hiện trở lại. tưởng
chừng như chúng bị một dòng chảy nào đó đưa đẩy, kiểu cách giống các cây rong
biển, có tiếng động thì rạp mình xuống, lúc im ắng thì lại vươn thẳng lên như
cũ. Bỗng chốc, bóng tối ập tới, Lục Tiệm cảm giác có một bóng hình khổng lồ
lướt ngang trên đầu, gã ngẩng trông lên, chẳng khỏi ngạc nhiên khi thấy đó là
một con mực ma cực to, các vòi xúc tu vươn ra, cái miệng rộng mở đóng bất
định, Lục Tiệm thấy nó đang định bơi vào gần, bỗng không dè âm thanh quái dị
lại cất lên, trong nuớc biển nảy sinh một luồng đại lực vô hình, đẩy bắn con
mực ma mất dạng, không rõ nó bị đưa về đâu.

Đứng giưã cung điện thuỷ tinh đó, Lục Tiệm nhất thời ngẩn ngơ, dừng bước một
lúc, gã vụt nhớ ra mục tiêu xuống đây, bèn ổn định thần trí, xốc cao tinh
thần, rảo bước tiến ra trước. Đi chưa được mười trượng, đàng trước vụt tối
sầm, mờ mờ mịt mịt trông không rõ năm đầu ngón của bàn tay, duy âm thanh kỳ
quái kia mỗi lúc một to, tựa hồ cơn giận lôi đình của thần sấm, hai bên thông
đạo toàn là nham thạch, giá lạnh thấu xương, cứng rắn tựa sắt thép. Lại đi
thêm gần trăm bước nữa, gã thấy mé trước lấp loá một chút ánh sáng. Lục Tiệm
bất giác gia tăng cước lực, qua thêm dăm ba bước nữa, dẫn đến một chỗ đại sảnh
rộng rãi. Diêu Tình nằm ngang trên sàn, không rõ cô còn sống hay đã chết Trong
tay Cốc Chẩn là viên "Trường Minh châu", toả ánh sáng ra hơn trượng, bên ngoài
vùng ánh sáng đó thì tối như hũ nút, không trông rõ được gì.

Sau một thoáng lặng yên, Lục Tiệm hỏi:


  • Đây là chỗ ấy, phải không?

Cốc Chẩn đáp:


  • Đúng!

Lục Tiệm hỏi:


  • Đây cũng là Tiềm Long ư?

Cốc Chẩn thở ra một hơi dài:


  • Tiềm Long là Đan Điền của đại hải, chỗ này đúng là Đan Điền của Tiềm Long.

Lục Tiệm ngạc nhiên:


  • Sao ngươi biết?

Cốc Chẩn giơ cao hạt minh châu, nó choá sáng, cho thấy bên ngoài mười trượng,
một cái ao nước hình tròn, với một vách ngăn ở giưã chia nó làm hai như hình
thái cực, mực nuớc mỗi bên chợt cao, chợt thấp, khi sôi sùng sục, lúc kết băng
giá, vào lúc âm thanh quái dị trỗi dậy, mớn nước bên tả dâng cao, bên hữu hạ
thấp, bên trái đóng băng, bên phải sôi sục, khi tĩnh lặng, thì xảy ngược lại,
cứ thế mà lặp đi lặp lại, liên tục không ngừng nghỉ, hơi nước bốc mù mịt, dưới
ánh sáng viên minh châu, cảnh tượng hiển hiện rõ ràng.

Trông cảnh kỳ dị đó, Lục Tiệm thất kinh, hỏi:


  • Là gì vậy?

Cốc Chẩn tiến vài bước đến gần, soi rõ dòng chữ khắc bên ven bờ ao, có ba chữ
triện "Âm Dương trì", mé dưới viết thảo trên bốn hàng, mười hai chữ: "Trì thủy
kiệt, Tiềm Long tử, trì thủy hoạt, vạn vật địch" (Khi cạn nước trong ao, Tiềm
Long sẽ chết, khi ao còn nuớc sinh động, Tiềm Long còn là đối địch của khắp
vạn vật).

Cốc Chẩn giải thích:


  • Theo mấy chữ này, cái ao "Âm Dương trì" đây là then chốt của Tiềm Long ,
    một khi ao cạn nước, cái món Tiềm Long cũng sẽ thành vật bỏ đi, nhưng nguyên
    lý bên trong thì đệ thật không rõ!

Lục Tiệm đạo:


  • Tiềm Long là nằm dưới đáy biển?

Cốc Chẩn đáp:


  • Dường như vậy!

Lục Tiệm hỏi:


  • Tại sao không thấy có nước biển thâm nhập vào đây?


  • Đệ cũng không biết - Cốc Chẩn bĩu môi một cái - Chuyện huynh hỏi, có khi
    giải đáp nằm ở trong chỗ đó!


Gã di chuyển hạt châu, soi tỏ, tại một xó xa xa, thấy một cái rương sắt, dài
sáu xích, cao bốn xích, trên mặt có then chốt bằng sắt, nhưng không thấy ống
khoá. Con tim Lục Tiệm bỗng đập mạnh, gã tiến nhanh đến, gỡ then, mở rộng nắp
rương.

Cốc Chẩn chạy đến trước một bước, ánh sáng viên minh châu toả rọi một thanh
trường kiếm, lưỡi kiếm khá dài, đặt nằm trong một hộp đá xanh, dài cỡ năm
xích, dưới thanh kiếm có sắp xếp nhiều sách vở, do rương sắt đóng kín, không
khí bên trong rương bị phong toả, tuy đã quá lâu, nhưng sách vở và kiếm vẫn
được bảo trì cực tốt.

Mấy ngón tay run run, Lục Tiệm nhấc nó lên, cảm giác nó nặng nề khác thường,
gã kiểm tra sơ các sách vở, thấy ngoài sách toán, còn lại toàn là sách y khoa,
lật qua dăm quyển, bỗng nhìn thấy một tập, bìa ghi ba chữ thảo "Tương Vong
tập".

Lục Tiệm mừng muốn phát điên, la lớn:


  • Ở đây này!

Cốc Chẩn cũng chỉ hừ một tiếng, Lục Tiệm nghe được, có cảm giác vừa bị tạt một
gáo nước lạnh vào mặt, gã quày lại nhìn, thấy Cốc Chẩn mặt nặng chình chịch,
thần sắc lạnh nhạt. Lục Tiệm bất giác rầu rĩ hỏi:


  • Cốc Chẩn, ngươi hãy còn bực mình ta đấy à?

Cốc Chẩn cười nhạt:


  • Huynh là "Đại tình thánh", đệ đã dám ngăn cản huynh tự tận vì tình, nghĩ
    lại thấy mình lỗi lầm còn chưa chữa xong, có đâu dám bực tức huynh!

Mặt mày ửng đỏ đến mang tai, Lục Tiệm nói:


  • Ta ... Ta vừa rồi quá sức hồ đồ, không gặp ngươi, thật tự ta không có một
    chủ đích nào hết!

Cốc Chẩn lườm gã, bỗng tai quái vung tay tống cho gã một quyền, cười, mắng:


  • Bỏ đi! Hành động đó của huynh thiệt dễ ghét ... nhưng cũng đáng thương, đệ
    mà còn đôi co cùng huynh chuyện đó, thấy chẳng đáng công sức!

Lục Tiệm cười xoà, gã cúi đầu đọc sách, các trang ghi chép dầy đặc những chữ
nhỏ xíu, xem qua vài trang, Lục Tiệm không hiểu được gì cho thấu đáo, gã càng
lộ vẻ hoảng hốt, nhưng không dám nói năng câu nào.

Cốc Chẩn cười gã:


  • Huynh đọc kiểu đó, có mà tìm ba ngày cũng chẳng thấy được gì!

Gã giật quyển sách, xem qua phần tổng mục, quả nhiên có một chương viết về
"Đại cương về Nội Thương", lật đến trang "Đại cương - Nội thương", xem phần
liệt kê, thấy có một mục bàn về "Mạch hủy".

Tìm đến trang ấy, Cốc Chẩn lướt qua vài dòng, gã bỗng lẩm nhẩm đọc:


  • Cao thủ không tự giác mức độ nội lực của minh, hiếu thắng sính cường, sử
    dụng chân lực ẩu tả, sẽ chẳng tránh khỏi hoạ bị tổn thương kinh mạch, nội tạng
    hư hỏng, tệ hại nữa là có thể bị huỷ hoại hết trăm mạch, làm ngũ tạng trống
    rỗng, cho dù dùng linh chi, nhân sâm lâu đời cũng không thể nào phục hồi kinh
    mạch, cho dù là người mang nội công cao siêu, cũng vô lực tự chữa, ngay cả có
    bậc thày thuốc thánh thủ hết sức điều trị, người bệnh sau không quá dăm tháng
    đau đớn cùng cực, lúc tinh cạn khí kiệt, sẽ chết vì hư nhược. Thấy chuyện này,
    mới hiểu, bạo vũ là chết chắc, cho nên, vạn sự, hãy giảm bớt tranh cạnh. Kẻ
    nào sính cường chính là kẻ yếu ... Kẻ nào làm vẻ yếu kém, chính là kẻ mạnh
    đấy. Muốn giải trừ cái ách nạn này, chẳng gì hay bằng tự đề phòng trước, tự
    mình chẳng tranh đấu cùng người, đấy mới là chân lý!

Đọc ngang đấy, Cốc Chẩn bất giác cười rộ, tự nhủ "Từng nghe nói vị Hoa tổ sư
đó thật có tâm tư vô cùng từ ái, sáng suốt, mình thấy rõ, không lúc nào bà
không quên răn dạy hậu thế."

Lục Tiệm quá bứt rứt lo lắng, bèn hỏi:


  • Chỉ vậy thôi ư?

Cốc Chẩn vui vẻ bảo:


  • Đừng nôn nóng! Hãy còn nữa đây!

Rồi gã đọc tiếp:


  • Bệnh này hiểm nghèo, y học không có cách chữa, nhưng tập sách này là bàn
    luận theo óc tưởng tượng, không nói về cách chữa trị đã từng thực hiện! Trời
    sinh sự tinh tế cơ thể con người thật ảo diệu vô cùng, nhưng hiểu biết về nó
    thì lại rất thô thiển, chưa được quá một phần trong muôn một, tỉ như, người
    ta, ngoài kinh mạch ngũ tạng, lại còn có ba mươi mốt ẩn mạch, cực kỳ tinh vi,
    cực kỳ áo diệu, chưa ai có hiểu biết sâu rộng về chúng. Thế nhưng, những ẩn
    mạch đó, tự chúng là một tập hợp, tinh khí chuyển dịch liên miên, không giống
    hiển mạch, nói ra có vẻ nghịch lý, khi hiển mạch bị hư hỏng, ta có thể dùng
    những ẩn mạch ấy thay thế, kiểu như khi sông hồ bị khô kiệt, cây cỏ héo úa, ta
    có thể dùng nước ở những mạch chảy ngầm dưới đất tưới táp giúp thảo mộc tươi
    tốt trở lại, chuyển sự chết trở về đất sống ...

Cốc Chẩn đang đọc râm ran ngang đấy, gã bỗng nín bặt, đưa mắt liếc qua, thì
thấy sắc diện Lục Tiệm tái mét, ánh mắt vô thần! Cốc Chẩn bất giác thở hắt ra,
rầu rầu nói:-


  • Không sao ngờ nổi, cách chữa trị nói trong "Tương vong tập" lại là cách tu
    luyện kiếp lực?

Lục Tiệm khẽ sựng sờ, gã run giọng:


  • Thế thì ... Thế thì không có cách nào khác sao?

Cốc Chẩn liếc sơ qua, rồi lắc lắc mái đầu:


  • Phần sau là viết về cách tu luyện do Hoa tổ sư suy nghĩ ra, bà còn chua
    thêm một câu, thảng hoặc có người bệnh nguy ngập, có thể dùng "Hoạt tham lộ"
    (nước sâm duy trì sự sống) cất ở trong "băng nhãn" (mắt băng) bên đáy hồ bên
    tả duy trì kiếp sống bệnh nhân thêm được dăm ngày.

Gã vừa nói, vừa rảo bước đến bên mé tả ao "Âm Dương trì", nước trong đó đang
sôi, Cốc Chẩn đặt quyển sách xuống, vận bát kình hộ thân, gã thò tay xuống chỗ
nước sôi, bàn tay lần mò, quả nhiên dò thấy một hốc đá lớn cỡ vài tấc tay, nói
cũng lạ, mặt nước bên trên sôi ầm ầm, nóng khôn tả, bên trong hốc đá lại lạnh
ngắt như giá băng. khiến Cốc Chẩn bất giác nghĩ thầm "Trong mỗi con cá của
Thái Cực đồ, con âm phải có mắt dương, con bên dương phải có mắt âm, trong âm
có dương, trong dương hàm chứa âm, toàn âm một mình thì không sống sót, toàn
là dương thì không bền lâu. Cái ao "Âm Dương trì" này cứ liên tục hết đầy lại
vơi, đúng là tuân theo quy luật ấy chăng? Chưa kể, vạn vật đều có sự biến hoá
kỳ lạ, vậy mà càng biến đổi thì lại càng bất biến, vậy thì, hai bên ao này khi
nóng sôi sục, khi kết băng giá, cái ao bên tả thì có âm nhãn, trong đó nhất
định ngàn năm không khi nao nóng, còn bên hữu có dương nhãn, không chừng luôn
luôn chẳng khi nào lạnh!

Trong lúc gã suy ngẫm, nước ao bên tả vụt chuyển sang lạnh, trong đầu Cốc Chẩn
biết rằng chẳng mấy chốc nữa, nước ao bên ấy sẽ đóng thành băng, muốn lấy món
đồ cất trong hốc đá thì phải nhanh tay, quả nhiên gã mò được trong hốc một cái
hộp bằng bạc, bèn lấy ra, đem đặt bên bờ ao, nhìn sơ qua, thấy bên trong hộp
có chứa một bình bằng ngọc, sờ vào thấy lạnh ngắt. Cốc Chẩn gỡ bỏ nút niêm
phong, lập tức từ bình ngọc bốc lên một mùi thơm ngát, Cốc Chẩn mừng rơn, đem
bình đưa cho Lục Tiệm. Lục Tiệm nâng Diêu Tình dậy, rót thứ nước trong bình
vào miệng cô.

Tính mạng Diêu Tình mong manh như tơ, sinh cơ đã dứt cạn, món thuốc "Hoạt Tham
lộ" này dẫu là linh dược, nhưng đã để quá hai trăm năm, chẳng biết có còn giữ
được công dụng nữa không, hai người Lục, Cốc chả có gì bảo đảm, họ chỉ đành
chăm chú nhìn không chớp mắt vào gương mặt Diêu Tình, chẳng mấy chốc, thấy
thân thể cô ấm dần lại, vầng trán giãn ra, hô hấp dần dà nhẹ nhàng ổn định,
không còn thoi thóp bất định như vừa rồi. Quá sức mừng rỡ, Lục Tiệm níu chặt
vào tay Cốc Chẩn, xúc động nói:


  • Cốc Chẩn ... Ta ... ta thực không biết phải cám ơn ngươi như thế nào cho
    đủ!

Cốc Chẩn vui vẻ bảo:


  • Cám ơn đệ làm quái gì? Muốn cảm ơn, huynh hãy cảm ơn Hoa tổ sư, tấm lòng bà
    tràn trề nhân hậu, hết sức mẫn cảm.

Lục Tiệm đáp:


  • Dĩ nhiên phải cảm ơn Hoa tổ sư rồi, thế nhưng nếu không có ngươi tìm ra
    chốn này, thì làm sao đã có thể xoay chuyển được tình thế ...

Gã bỗng hiện nét đau khổ trên mặt, rầu rĩ nói:


  • Thế nhưng theo sách nói, linh dược này chỉ có thể duy trì tính mạng được
    dăm ngày, không trừ tuyệt tận gốc rễ cơn bệnh, muốn trừ cho tuyệt thì phải ...

Nói ngang đấy, gã nhíu tít hàng chân mày, bặm môi. đầy vẻ khổ não.

Cốc Chẩn âm thầm gượng một nét cười, gã hiểu rõ, đối với việc luyện nô, Lục
Tiệm mang một vết thương lòng cực lớn, với gã, chuyện tối kỵ nhất đời là phải
đem người gã thương yêu nhất luyện thành kiếp nô! Trước giờ, gã chưa khi nào
có ý niệm đó trong đầu, bây giờ càng quyết không dám nghĩ tới.

Lục Tiệm lặng yên một lúc, gã ngẩng đầu hỏi:


  • Cốc Chẩn, sao ngươi không nói năng gì hết vậy?

Cốc Chẩn đáp:


  • Việc đó là chuyện của hai người, đệ nói năng gì được đây? Nếu phải làm kiếp
    chủ cho đại mỹ nhân, ngoài huynh ra, đừng nghĩ có thể tìm được người thứ hai
    trong thiên hạ . Cho dù là thế, mình còn phải xem chủ ý của đại mỹ nhân ra
    sao, nếu cô ấy thà chết không làm kiếp nô, huynh sẽ hành xử thế nào?

Lục Tiệm bất giác run người, gã cứ nghĩ tìm được "Tương Vong tập" là giải
quyết được tất cả vấn nạn, đâu có ngờ y thư lại đề xuất cái nan đề còn khó
khăn hơn trước nhiều, đưa người ta đến mâu thuẫn cùng cực.

Cốc Chẩn nhăn mày nhíu mi, gã cầm sách lên, đưa ngón tay lật, đọc qua thêm dăm
ba trang trong "Tương Vong tập" nữa, rồi gã buồn bã nói:


  • Thì ra là vậy!

Lục Tiệm vội hỏi:


  • Là sao?

Cốc Chẩn đáp:


  • Đọc qua phần dẫn ở đầu sách, những gì ở đây là Hoa tổ sư lúc về già viết
    nên, lúc ấy, bà ở cách xa Trung thổ, bà bị tách xa khỏi họ hàng thân thích, mà
    không một cơ hội đoàn tụ, đúng theo câu nói của Trang Tử, "Đẫ không thể đem
    sức mọn ra giúp rập được người vào lúc họ đang cần được giúp, thì chỉ đành tìm
    quên lãng chốn giang hồ". Đọc trong sách này, toàn là những gì về y học bà
    nghiền ngẫm được trong lúc tuổi già, tỷ như chuyện đem thay óc, thay tim, hoán
    chuyển kinh mạch, tẩy rửa tuỷ sống, cũng là những gì bà đã không thể điều trị
    trong quãng đời trước kia, đến lúc phải sống cách xa nhân loại, bà mới tưởng
    tượng ra, đề nghị phương thức điều trị mà không sao kiểm chứng bằng thực
    nghiệm. Tất nhiên toàn là những suy tưởng của bà, thực khó mà lấy đó làm
    chuyện có cơ sở đích xác. Tư Cầm tiên sanh đã đốt rụi sách này, có khi ông
    muốn tránh lưu truyền hậu thế những ý tưởng dễ đưa đến suy nghĩ sai lầm.

Lục Tiệm không dằn được, gã hỏi:


  • Thế nhưng chuyện tu luyện ẩn mạch đích xác có thật, chuyện luyện nô, Hoa tổ
    sư cùng Tư Cầm tiên sinh đều không nghĩ tới, nhưng chúng là sự thật.

Gã còn chưa dứt lời, bỗng nghe tiếng kêu yếu ớt của Diêu Tình


  • Lục Tiệm!

Lục Tiệm nhô mình ra, Diêu Tình gắng mở mắt, khi cô thấy gương mặt Lục Tiệm,
cô thầm thì:


  • Ngươi ... ngươi đừng làm chuyện ngờ nghệch, đừng có đi theo ta!

Nói xong, không chờ gã trả lời, cô đã nhắm nghiền đôi mắt, chìm vào hôn mê.

Lục Tiệm chăm chăm nhìn vào Diêu Tình, gã ngơ ngẩn một lúc, tròng mắt đỏ
quạch, gã thở ra một hơi dài, rầu rầu nói:


  • Cốc Chẩn, lòng ta hiện rất khó chịu, ta dẫu không chết theo cô ấy, cũng
    không có cách nào khác đứng nhìn cô ấy chết đi!

Cốc Chẩn đưa mắt liếc gã, hỏi:


  • Huynh đã lấy quyết định rồi ư?


Thương Hải - Chương #127