Hộ Pháp (2)


Người đăng: HắcKê

Chương 67: Hộ Pháp (2)

Rồi gã cõng Diêu Tình, phi thân nhảy xuống tam bản.

Hai chân Cốc Chẩn chẳng vào tấn chữ đinh, chữ bát gì, gã đứng vững giữa tam
bản, đôi tay chập lại, vận toàn lực, bắt chước Vạn Quy Tàng thi triển "Ngự
Thủy pháp", đưa tam bản tiến vòng vèo theo hình chữ chi, vượt trên đầu sóng,
khi qua khỏi rồi, hai người trông ra, bất chợt kinh hoàng, vì thấy đàng truớc,
bên đông một lô, bên tây một lốc, san sát là đá ngầm, hoặc sáng loáng, hoặc
đen ngòm, ẩn ẩn hiện hiện không theo nguyên tắc gì, thoạt trông thấy giống
kiểu đá ngầm ma quỷ, nhưng không hoàn toàn là vậy, khoảng cách giữa các đá
ngầm không lớn lắm, sắp đặt giữa dòng nước một cách hỗn loạn, không theo một
quy tắc nào, xen lẫn nhiều xoáy nước to nhỏ khác nhau, như trăm miệng ngàn
mắt, đồng thời, nhiều bức tường sóng cao ngất dồn dập cuồn cuộn trào tới.
Chiếc tam bản của Vạn Quy Tàng đã biệt tích, chẳng biết đi đâu. Cốc Chẩn còn
chưa kịp suy tính, chiếc tam bản của gã đã bị đẩy tuốt xuống đáy tận cùng của
một cơn sóng, đàng sau lưng là sừng sững những bức tường sóng, trước mặt là
sóng trào cuồn cuộn, khi hai bức tường sóng va vào nhau, nghe ầm một tiếng,
sóng bạc đổ nhào xuống, nếu đập vào tam bản, ắt sẽ đập nó tan nát. Trong khẩn
cấp, Cốc Chẩn đem toàn bộ thần thông Thuỷ bộ xuất phát đến mức tột cùng, gã
muốn dựa thế sóng, đưa tam bản lên đầu sóng, nhưng gã đâu dè, con sóng mãnh
liệt đã kéo lui tam bản ra, cường độ của nuớc biển nơi vùng TIềm Long quá lớn,
mọi Chu Lưu thuỷ kình của gã đưa xuống, đều tan biến tuyệt tung trong khoảnh
khắc.

Vào lúc khẩn thiết đó, Lục Tiệm quát một tiếng thét, nhảy tung mình lên, xoạt
xoạt đánh ra hai chưởng về mé sau, Đại Kim Cương thần lực ngưng tụ lại như
thực chất, đã chặn đứng cơn sóng, chiếc tam bản dựa vào phản chấn, tạm tiến
tới trước một chút. Cốc Chẩn thừa thế, đưa luôn tam bản vượt đỉnh sóng, hai
người định thần ngó lại, đều chẳng khỏi hãi hùng, nơi phiá trước, không biết
tự lúc nào, từ trong lớp sóng cả mãnh liệt, vụt hiện lên một tảng đá ngầm dựng
thẳng sừng sựng cao ngất, tam bản mà cứ tiếp tục xông tới, nhất định sẽ bị đập
vào đấy thành nát vụn.

Quá khẩn cấp, Lục Tiệm rùn đôi vai, nhào tới, song cước thít chặt vào đầu tam
bản, gã uốn mình tung chưởng, nghe rầm một tiếng, chưởng kích trúng vào vách,
làm đá vụn bắn tung toé. lòng bàn tay Lục Tiệm cũng đau buốt tận xương, nhưng
nhờ vào phát chưởng đó, chiếc tam bản đã bị đẩy xéo sang một bên, sau khi xuýt
xoát vượt ngang Nnước biển chỗ này dường như có một sức hút cực lớn, nó lôi
tuột chiếc tam bản xuống đáy mắt xoáy, chợp mắt một cái, ba người thấy sóng
nước cuồn cuộn chung quanh, màu nước biển xanh ngắt bốn bề, tựa hồ họ đang lọt
vào trong lòng một cái giếng, nhìn lên, trời thu gọn lại như một vòng nhỏ, độ
cao của thành giếng không biết bao lớn, nhìn bên dưới thì sâu hun hút, không
thấy đáy. Cho dù cả hai mang thần thông cái thế đầy mình, trong cơn đại nộ này
của biển cả, sức người là vô dụng, chẳng đáng bàn đến, con người vô phương tự
lực tránh thoát khỏi số kiếp.

Cùng lúc, mắt xoáy đột ngột co cụm, một luồng đại lực từ dưới ào lên, nghe
soạt một tiếng, đã đẩy bắn con thuyền nhỏ vút lên phía mặt biển, tốc độ di
chuyển vùn vụt như đằng vân giá vũ, hai người còn chưa kịp mừng, trước mắt
chợt tối sầm, hai bên con thuyền tiếng cọ sát ầm ầm, tam bản bắn tung vào một
khối đá ngầm to lớn, phút chốc, chiếc tam bản bị vỡ tan thành một đống mảnh gỗ
vụn. Hai người Lục, Cốc phản ứng cực nhanh, tam bản vừa vỡ, họ đã tung mình
lên vịn vào đá ngầm, rồi phóng tuốt lên đứng trên đỉnh, còn chưa kịp lấy lại
hơi thở, Cốc Chẩn đã vung tay chỉ ra phía trước, la lớn:


  • Lục Tiệm, huynh nhìn kia!

Theo hướng chỉ, Lục Tiệm trông thấy Vạn Quy Tàng cưỡi trên cỗ tam bản, lúc ẩn
lúc hiện trong sóng gió, toàn thân lão ướt mem, chẳng còn thấy đâu dáng vẻ
tiêu sái! Lão đang giốc sức liên tục xuất thủ chống chọi sóng cả, chưởng lực
lão trầm trọng, kình thế chấn động cổ kim, tất cả những con sóng khổng lồ đó,
bị trúng một phát liền tách ngay ra làm đôi. Chứng kiến thần uy đó, hai người
Lục, Cốc kinh khiếp đến gần chết lặng.

Vạn Quy Tàng tuy có thể vượt sóng yên ổn, nhưng thế nước thay đổi bất chợt
liền liền, muôn ngàn biến hoá khác nhau, khi mạnh tột cùng thì tung cao tận
trời, khi yếu đi, là hoá thành xoáy nước không đáy, bỗng chốc, chiếc tam bản
lão lọt vào giữa chỗ hai xoáy nước chỏi nhau, trong thế nước hỗn loạn, Vạn Quy
Tàng đã cho thấy bản lãnh ứng biến thần tốc, lão vươn mình, hai tay chụp vào
hai mỏm đá ngầm, đôi chân hất lên, kẹp đưa chiếc tam bản vào giữa thinh không,
rồi dùng tay bò lên trên đầu mỏm đá, đôi chân lao đặt tam bản xuống trở lại.

Cốc Chẩn nhăn nhó, than vãn:


  • Lão trời già thiệt bất công quá sức! Bên mình, người và thuyền bị vùi dập
    tả tơi, trong khi lão đầu tử thì cả người lẫn thuyền đều vô sự!

Lục Tiệm suýt soa:


  • Ai biểu cho lão bản lãnh cao cường vậy!

Nói xong, gã cúi nhìn DiêuTình, lập tức có cảm giác thân thể cô lạnh ngắt, đôi
mắt cô nhắm nghiền, trừ miệng và mũi là còn tí hơi thở, ngoài ra không một
chút sinh cơ. Ruột gan rối tung cập rập, Lục Tiệm không sao dằn được câu hỏi:


  • Cốc Chẩn, Diêu Tình sắp tiêu rồi, ngươi, ngươi có cách nào không?

Vẻ mặt vụt nặng chĩu, Cốc Chẩn than:


  • Đệ còn cách nào bây giờ? Thuỷ trận này của Tây Côn Luân bày ra! Những trận
    pháp thông thường, những thạch trận thì còn có cách phá giải, nhưng thuỷ trận
    trên biển này, ai vào đây mà phá cho được!

Gã miệng nói, tầm mắt đang quét quanh, bỗng chăm chú vào một tảng đá ngầm nơi
xa xa, rồi gã kêu "í" một tiếng, mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Trong lòng đang nguội lạnh, Lục Tiệm khi thấy thần thái Cốc Chẩn kỳ lạ, con
tim nảy loạn một nhịp mạnh, gã vội hỏi:


  • Cốc Chẩn, ngươi đã nghĩ được cách gì vậy?

Cốc Chẩn vui mừng, tay chỉ chằm chằm vào một tảng đá ngầm phía trước, nhỏ
giọng nói:


  • Đại ca, huynh nhìn xem. bên trên tảng đá kia, giống cái gì?

Lục Tiệm căng mắt nhìn, thấy đỉnh trên tảng đá đó mường tượng được chạm đẽo
theo một hình dạng nào đó. Trong lòng rúng động, gã ồ một tiếng, kêu lớn:


  • Là hình người đấy ư?

Cốc Chẩn nhào ra, đưa tay bịt miệng gã, cười khe khẽ:


  • Đừng la lối! Nếu không, lão đầu tử sẽ thừa cơ giây phần! Hì ... hì .. không
    phải thân người, mà là hình dạng một con khỉ!

Lục Tiệm chong mắt lên nhìn, hình dạng đó quả nhiên là dùng ngay đá của chỗ
ấy, tạc nên hình tượng một con khỉ, tức khắc tim đập thình thịch, gã khản
giọng nói:


  • Đấy chỉ có khỉ, hai chữ "đẩu vĩ" sẽ cắt nghĩa ra sao đây?

Rồi Lục Tiệm nhíu mày, dụ dự nói:


  • Theo hàm ý chữ đó, trừ phi con khỉ đánh nhau bằng cái đuôi?

Cốc Chẩn chẳng nhịn được, gã cười ồ, rồi nói:


  • Ở đây chỉ độc nhất một con, vậy đánh nhau bằng đuôi với ai, chả lẽ nó tự
    lấy đuôi đập mình sao?

Lục Tiệm ngượng nghịu, gắng cười nhăn nhó:


  • Thằng em ngoan kia, đừng lấy chuyện giỡn cợt ta làm vui nữa! Nói thật đi,
    cái "Viên đẩu vĩ" đó rút cục ý tứ là sao?

Cốc Chẩn vẫn còn cười, nói:


  • Huynh chưa được xem trọn tám câu đố bát bộ, dĩ nhiên sẽ không biết lai lịch
    cái chữ "đẩu"! Theo cung cách giàn xếp của tám câu đố, cái chữ "đẩu" đó lấy
    nguồn gốc từ bài "Hạc Quan tử" của Hoàn Lưu, ở câu "Đẩu bính đông chỉ, thiên
    hạ giai xuân", (đẩu chỉ về đàng đông, ấy là mùa xuân cho thiên hạ). cái chữ
    ĐẨU là ý của đẩu trong sao Bắc Đẩu, từ xưa đến giờ, Bắc Đẩu hàm ý chỉ về
    phương hướng, Viên Đẩu ... Viên Đẩu ... con khỉ đá này, ắt có công dụng như
    sao Bắc Đẩu, tức là chỉ cho mình cái hướng phải đi.

Lục Tiệm dòm thật kỹ con khỉ đá một hồi, rồi lắc đầu bảo:


  • Nhìn kiểu con khỉ ngồi như vậy, nó làm sao chỉ phương hướng?

Cốc Chẩn đáp:


  • Huynh quên mất chữ thứ ba rồi kia!

Lục Tiệm hốt nhiên hiểu ra:


  • "Viên đẩu vĩ", "chữ "vĩ" này ... đuôi con khỉ có thể dùng chỉ phương hương?

Cốc Chẩn tủm tỉm cười, gật đầu:


  • Muốn ra khỏi thuỷ trận vô tiền khoáng hậu này, chắc phải theo hướng chỉ của
    đuôi con khỉ!

Hai người nói chuyện qua lại, vẫn không quên theo dõi Vạn Quy Tàng, thấy lão
nghĩ ngợi thật lâu, rồi chầm chậm đứng lên, toàn thân toát hơi nước trắng
toát,lão đang hong cho khô quần áo, sau đó, lão đưa tay gỡ búi tóc trên đầu,
mái tóc đen nhánh toả rộng ra, tóc xoã bay uốn lượn thành vòng ...

Thấy thế, Lục Tiệm kinh hoàng kêu lên:


  • "Bạch Phát Tam Thiên vũ", hỏng to, lão định xuất trận theo ngả bay trên
    không!

Cốc Chẩn hứ một tiếng. rồi chỉ cười nhạt.

Bỗng thấy tay áo Vạn Quy Tàng phất mạnh, lão bay bổng lên, không những mái tóc
bay loà xoà như lông trên cánh chim, mà tà áo lão phần phật, thế bay thật
nhanh, hơn Tả Phi Khanh gấp mười lần. Lão bay chưa quá mười bộ, một đợt sóng
cả ập từ dưới lên thật cao, chặn đầu, hung hăng dáng mạnh vào Vạn Quy Tàng.
Vạn Quy Tàng không phương tránh né, liên tục tung chưởng, bằng vào thần thông
cực mạnh, đã đánh bẹp được cơn sóng xuống, không dè đợt sóng sau đã ào tới,
đập mạnh vào, thế cao như núi, trùng trùng như tường thành, ầm ầm không dứt,
nhất thời ánh chói rợp trời, nước biển như mưa trắng bạc đổ rào rào xuống, khí
lực Vạn Quy Tàng suy yếu dần, một đầu sóng sầm sập ập vào, khi đụng vào lão,
hoa nước bắn tung toé, toàn thân Vạn Quy Tàng ướt nhẹp, thần thông Phong Bộ
dẫu mạnh, nhưng kỵ thuỷ, Mái tóc dày của lão ướt đẫm, áo quần dính sát thân
người, bị đánh văng xuống nước, lão phải dùng ngự thủy pháp, chạy bán mạng trở
về chỗ đá ngầm. đưa tay áo lau mặt, hết sức thất vọng.

Từ xa trông lại, Cốc Chẩn cười ha hả, nói:


  • Tây Côn Lôn là tổ sư 'Chu Lưu lục hư công', lão tính giở trò vặt ra để
    thoát khỏi tay tổ sư, lão đầu tử ơi, thất bại này của lão có thể kêu là muốn
    "Muá búa qua cửa Lỗ Ban"!

Tuy sóng gió cách trở, nhưng không thể ngăn được tiếng nói dùng nội lực truyền
qua.

Vạn Quy Tàng đang nếm đau khổ của thất bại, lại phải nghe lời châm chọc, lão
bất giác nổi cáu, giận toé khói, hét to:


  • Xú tiểu tử, ngươi mà còn muốn sống, hãy câm cái mõm chó đó lại!

Dựa vào chỗ lão chẳng thể chạy qua bên này, Cốc Chẩn cười hì hì, đáp:


  • Lão đầu tử, cái câu chửi bới đó, kêu là chó giỏi sủa, mà chẳng giỏi cắn.

Vạn Quy Tàng tức tối, vừa định phản bác, bỗng thoáng nảy ý nghĩ "Thằng nhãi
này là đồ lưu manh cặn bã, đánh không lại người, chỉ giỏi vốc bùn mà ném, mình
mà đôi co với nó, có khi lạc vào quỷ kế của nó!" Lão lập tức hứ lạnh một
tiếng, sắc mặt trầm trầm, tập trung suy nghĩ đối sách thoát thân.

Tuy mồm mép nói lăng nhăng, Cốc Chẩn đang chọc tức Vạn Quy Tàng, nhưng trong
lòng gã rất bấn, lúc tiến thối lưỡng nan này, chưa biết đi nước cờ kế ra sao,
gã đang xoay chuyển ý nghĩ, bỗng thấy thế nước thay đổi, sóng gió lặng đi, từ
đầu ngọn sóng đàng xa chợt hiện ra một chiếc tam bản, trên đó thấy có bốn
người Tiên, Ninh, Ngu, Tả đang ra sức dùng mái dầm điều khiển con thuyền
tiến theo dòng nước, họ đồng loạt chèo lên đầu sóng, không dè thế nước bỗng
thay đổi, một xoáy nước hiện ra, chiếc tam bản đã bị đẩy xa hẳn khỏi chỗ hai
người Lục, Cốc.

Thoạt đầu, nhìn thấy bốn người, Lục Tiệm, Cốc Chẩn mừng quá chừng, bây giờ
thấy thuyền bị đẩy bắn ra, họ thất kinh. khoảng cách quá xa, sóng gió dữ dội
ầm ầm, chỉ đành đưa mắt nhìn, không có biện pháp gì! Bỗng lúc đó, Ngu Chiếu
nơi đầu con thuyền vụt đứng dậy, trong tay cầm một sợi giây thừng, gã vận khí,
quát to, tung sợi thừng ra như một con mãnh xà nhằm phía Lục Tiệm vọt tới.

Lục Tiệm chụp được đầu thừng, trổ đại lực, thét to một tiếng, đã kéo tam bản
của bốn người ra khỏi chỗ xoáy nước, lôi nó chạy như bay, vùn vụt về chỗ tảng
đá ngầm như một ngôi sao xẹt.

Cốc Chẩn chẳng ngăn được thán phục, gã vỗ tay hoan hô, rồi hỏi:


  • Cách này hay lắm! Là ai đã nghĩ ra vậy?

Từ trên tam bản nơi xa, Tiên Bích vui vẻ đáp:


  • Là ta! Cốc Chẩn, đệ phục không?

Cốc Chẩn giơ cao ngón tay cái, cười ha hả:


  • Phục rồi! Phục rồi!

Chiếc tam bản từ từ lại gần, Lục, Cốc hai người phóng mình nhảy xuống, chân
còn chưa đứng vững, bên tai đã nghe tiếng la lớn cuả Ngu Chiếu và Tả Phi
Khanh:


  • Coi chừng!

Lục Tiệm vội quay nhìn, đã thấy Vạn Quy Tàng không biết từ lúc nào, thừa dịp
giảm sóng, đã cưỡi gió lại gần chỗ đá ngầm hai người, lão còn chưa đến gần,
chưởng đã tung ra. Tiên Bích, Ninh Ngưng vội nhanh tay chèo, đẩy chiếc tam bản
ra xa được mấy xích. Chưởng Vạn Quy Tàng đánh hụt, nghe soạt một tiếng, phía
sau tam bản dậy lên một đợt sóng to ngất trời. Vạn Quy Tàng đang định phóng
chưởng tiếp, một đợt sóng cả trào dâng giữa đôi bên, mọi người thấy dựng đứng
lên một bức tường nước xanh lam, làm họ không còn thấy trời, nước, cảnh vật gì
khác nữa.

Đến lúc đợt sóng đó rút đi, Vạn Quy Tàng khắp người ướt mem, đang đứng trên
đỉnh đá ngầm, Chiếc tam bản dựa vào sóng rút, đã giạt ra xa được khoảng trăm
bộ.

Vạn Quy Tàng khẽ nhíu mày, đưa tay chụp lên một tảng đá, lão ném vù một tiếng
về phía họ. Người trên thuyền thấy vậy, đều thi nhau vận sức sẵn, chuẩn bị đón
đỡ tảng đá, không dè, tảng đá còn cách thuyền chừng mười bộ, thế bay vụt giảm
đi, nghe phụp một tiếng, đã chui tọt xuống nước.

Mọi người thấy Vạn Quy Tàng ném hụt như thế, đang khoan tâm được một chút,
không dè từ đáy thuyền nghe kịch một tiếng, một lỗ lớn hiện ra, nước biển đã ồ
ồ từ đấy trào vào thuyền, phút chốc đã ngập lên nửa thuyền. Mọi người lúc ấy
mới hiểu trò đểu của Vạn Quy Tàng, họ hè nhau kinh hãi, tức giận.

Nguyên miền nam nhiều sông nước, bọn trẻ con sống gần bờ nước ưa chơi trò ném
đá nhảy lia thia, hòn đá, hòn gạch ném thật mạnh cho đụng mặt nước, nó không
chìm ngay, mà thường còn nhảy bắn từ nước lên không một quãng, chìm xuống, rồi
nhảy vọt lên ba bốn lần nữa, Người ném giỏi, có thể làm nó nhảy năm sáu lần.

Vạn Quy Tàng vốn biết, nếu ném thẳng đá vào thuyền, tất sẽ bị mọi người hiệp
lực đánh bạt nó đi, lão bèn chơi trò ném lia thia, ném cho tảng đá chìm vào
nước, mọi người đang ơ hờ, đã bị khối đá luồn ngầm dưới nước nhảy lên, phá vỡ
đáy thuyền.

Hốt hoảng, Lục Tiệm vội cởi áo, bịt lỗ hổng. Còn Cốc Chẩn vừa lớn tiếng chửi
bới Vạn Quy Tàng, vừa dùng phép ngự thuỷ tạt nước biển từ trong tam bản ra
ngoài. Nhưng dù vậy, cỗ thuyền thủng đáy này hết đủ sức vượt sóng gió khi phải
chở bấy nhiêu người. Nuớc biển tiếp tục tràn vào, con thuyền nghiêng ngả chòng
chành, không mấy chốc sẽ đắm.

Nhìn tình huống không hay, Lục Tiệm nhờ Tiên Bích lo cho Diêu Tình, còn gã thì
giữ bơi dầm, tát nước, phối hợp cùng ngự thuỷ pháp của Cốc Chẩn, đưa tam bản
tiến về mỏm đá có tạc con khỉ. Đi được chừng mươi trượng thì sóng cả nổi lên,
nước tràn vào quá nhiều, làm cỗ thuyền quay mòng mòng lung tung, trước mắt
thấy không cách nào cập sát vô được. Đúng lúc ấy, Ngu Chiếu đứng vụt dậy, giao
bơi dầm cho Lục Tiệm, rồi vung sợi thừng quay vù vù tròn một vòng, gã vận sức
tung ra, sợi thừng bay soẹt trong không, nhắm thẳng mỏm đá rồi nghe vụt vụt,
đã quấn hai vòng vào đấy.

Người trên thuyền mừng rơn, đồng thanh hoan hô. Cốc Chẩn khen ngợi liền miệng:


  • Ngu huynh giỏi quá ! Giỏi quá!

Ngu Chiếu khoái chí, cuời, bảo:


  • Vậy đã lấy gì làm giỏi! Lúc săn ngựa hoang dưới chân Côn Lôn, ta đã từng
    tung dây tóm bắt ngựa, mỗi lần vung ra, mỗi chộp được một con, chưa khi nào
    hụt!

Tiên Bích vẻ mặt hoan hỉ, bảo:


  • Mới được đưa cho một ít bột màu, ngươi đã định ra mở xưởng nhuộm rồi!

Ngu Chiếu cười, đáp:


  • Mở xưởng nhuộm càng hay chứ sao! Sau này, cô sẽ hết lo rầu vì thiếu quần áo
    khoác lên người!

Tiên Bích nói:


  • Ai mà thèm quần áo của ngươi kia! Còn không mau kéo thuyền vào đi!

Ngu Chiếu cười xoà, kéo căng rút sợi thừng, đưa thuyền tiến vào gần mỏm đá.

Mọi người nhẩy lên, Cốc Chẩn xem xét con khỉ đá, kích cỡ lớn bằng con khỉ
sống, đứng hếch mũi, thần thái dễ thương, chỏm đuôi phía sau chỉ về hướng tây
nam. Còn đang nghĩ ngợi, Cốc Chẩn bỗng nghe Tiên Bích nói:


  • Tam bản thủng đáy rồi, không thể chở nổi bẩy ngườii nữa, bọn ta sẽ ở lại cả
    đây. Lục Tiệm, Cốc Chẩn, hai người hãy đưa Tình nha đầu đi trước đi.

Cốc Chẩn, Lục Tiệm đều bất ngờ, đưa mắt trông qua, thấy Tả Phi Khanh cùng Ngu
Chiếu đều lộ nét cười, mường tượng cả hai tiên liệu sẽ có lúc phải làm như
vậy.

Lục Tiệm không dằn được, gã la lớn:


  • Làm như thế sao được! Ở lại đây, có khác gì đem mình chờ thần chết đến?

Tiên Bích lắc đầu, cười cười, bảo:


  • Đệ đệ ngoan ơi! Hãy nghe tỉ nói đây nè! Hồi đó, truớc khi ra đi, gia mẫu
    cũng đã có dặn, nếu sau này, bất đắc dĩ xảy chuyện không hay, ta cùng A Chiếu,
    Phi Khanh đều phải xả thân giúp hai người đệ thành công! Chỉ cần đệ cùng Cốc
    Chẩn, hai người sống còn, là Đông Đảo, Tây Thành còn hy vọng. Hơn nữa, hai đệ
    tìm được Tiềm Long rồi, sẽ trở lại đây cưú bọn ta, đâu có khác gì?

Lục Tiệm không sao ngăn được, gã bặm môi, mắt đỏ ựng. Rồi Tiên Bích quay sang
Ninh Ngưng, bảo:


  • Ninh cô nương, ba người chúng ta phải tuân lệnh gia mẫu, cô nương không bị
    dính dáng vào, cô có muốn đi, ta không ngăn cản!

Ninh Ngưng lắc lắc mái đầu, nói:


  • Muội cũng ở lại đây cùng Tiên Bích tỉ, thuyền chở thêm theo một người, cơ
    may thoát khỏi thuỷ trận sẽ bị giảm đi một phần!

Tiên Bích nghe nói, mắt nhạt nhoà, cô dang tay ôm Ninh Ngưng vào lòng, miệng
nghẹn ngào:


  • Muội tốt quá!

Cốc Chẩn không nói gì, gã ngây người một lúc, rồi buồn rầu nói:


  • Nói nhiều ích gì đâu! Lục Tiệm, mình đi thôi!

Lục Tiệm choáng người, mắt dòm dòm Cốc Chẩn, miệng kêu:


  • Ngươi .. Ngươi ...

Cốc Chẩn ngắt ngang:


  • Tiên Bích tỉ tỉ nói đúng lắm! Hai đứa mình tìm được Tiềm Long rồi, sẽ trở
    lại đây cứu họ!

Lục Tiệm sững người, ngần ngại:


  • Nếu không tìm được thì sao?

Cốc Chẩn cười ha hả, lớn giọng:


  • Nế không tìm ra, ắt cái đó chẳng hiện hữu!

Rồi chẳng nói gì thêm, gã kéo Lục Tiệm nhảy xổ xuống thuyền, day về phía đá
ngầm, gã cung tay chào bốn người, trịnh trọng nói:


  • Các bạn chịu khó chờ ... Mình rồi sẽ gặp lại sau!

Trên chỗ đá ngầm, bốn người cũng chắp tay chào lại, Tiên Bích bảo:


  • Hai đệ cũng tự lo liệu lấy cho tốt!

Ngu Chiếu cười rộ, nói:


  • Huynh đệ hãy đi cho chóng vánh, sớm trở lại đây ... bọn mình sẽ uống một
    trận thiệt lớn cho đã!

Tả Phi Khanh chỉ cười, không nói. Ninh Ngưng định nói gì đấy, lời chưa ra đến
miệng, hai dòng lệ đã tuôn trào, cô chăm chú nhìn Lục Tiệm, qua màn lệ, cô
thấp thoáng thấy bóng hai người cưỡi thuyền xa dần, chẳng hiểu sao, trong lòng
cô, luồng khí nóng bỏng trào dâng như phún thạch ào ra từ miệng núi lửa, rồi
không sao nín nhịn được nữa, cô run giọng kêu:


  • Lục Tiệm!!!

Nghe kêu, Lục Tiệm quay đầu trông lại, thấy Ninh Ngưng nước mắt đầm đìa như
mưa,gã nghe cô lớn tiếng dặn:


  • Huynh .... Huynh ráng giữ cho tốt, thể nào ... thể nào huynh cũng phải trở
    về đây!

Lục Tiệm nghe cô nói, cổ họng gã nghẹn đắng, muốn nói mà lời đi đâu mất hết,
gã chỉ thốt được:


  • Ninh cô nương, ta ... ta ...

Ninh Ngưng không sao dằn được nữa, tay bưng mặt, toàn thân run rẩy, cô quay
người đi, khóc nức nở!

Lục Tiệm trong lòng đau đớn khôn xiết, gã lại kêu lên:


  • Ninh cô nương ...

Tiếng kêu vừa thoát ra, Cốc Chẩn đưa tay kéo áo gã, nhỏ giọng bảo:


  • Đại ca, đi cho sớm... để còn về sớm!

Lục Tiệm nghe khuyên, gã gắng nuốt lệ, cử bơi chèo, theo hướng đuôi con khỉ
đang chỉ, hợp sức cùng Cốc Chẩn đưa thuyền tiến lên.

Nào ngờ, chặng đường này lại vô cùng thuận lợi, không những sóng êm nước lặng,
dưới đáy thuyền có một dòng chảy cực mạnh, đẩy thuyền vùn vụt lướt nhanh.

Cốc Chẩn quá sức mừng rỡ, gã vỗ tay, kêu ầm:


  • Quả nhiên, quả nhiên ..,

Khi gã ngoái trông lại, không biết tự bao giờ, Vạn Quy Tàng đã trở về chỗ tảng
đá ngầm ban đầu, tay ôm tam bản, mắt nhìn quanh quất về phía này, dường như
không biết phải làm gì.

Cốc Chẩn không ngăn được, hớn hở bảo:


  • Lục Tiệm, lão đầu tử lúc này thiệt giống thằng câm ăn phải củ đắng hoàng
    liên, chịu khốn khổ mà không nói ra miệng được. Ban đầu, đã không giải được
    tám câu đố của Tư Cầm tiên sinh giấu trong tám bức tranh, bây giờ lại bị vây
    khổn trong trong thuỷ trận Tiềm Long của Tây Côn Lôn, ha ha ... trận này ...
    lão thua bái xái bại xại dưới tay hai vị tổ sư!

Luồng nước vô hình Tiềm Long đẩy con thuyền phóng vùn vụt về đàng trước, uốn
lượn vòng vèo đôi ba lần, bỗng thấy trước mặt hiện ra một chỗ đá ngầm sừng
sững, cũng có lập tượng khỉ, tay chống cằm, dáng nửa nằm nửa ngồi, mỏm đuôi
chĩa ngang ra như đầu rắn, hương về đàng đông. Khi đến ngang mỏm đá ấy,

Cốc Chẩn đưa thuyền về hướng đông, quả như dự liệu, thế nước chỗ ấy bình hoà,
lực đẩy Tiềm Long mé dưới không ngừng vận chuyển con thuyền, đưa nó đi theo
một luồng lạch, tựa như nó làm một thông đạo xuyên qua vùng sóng gió chung
quanh.

Trên đoạn đường này, các con khỉ đá liên tiếp hiện ra, dáng khi ngồi khi nằm,
hoặc đứng thẳng trông ngóng như người, hoặc chắp tay hoặc muá may, mỗi con khỉ
đều mang thần thái khác nhau, song đều làm cột mốc chỉ đường, hướng dẫn cỗ tam
bản nhỏ, khi rẽ sang mé đông, lúc chuyển hướng về tây, vượt sóng to gió lớn mà
di chuyển một cách bất định.

Lúc vượt qua khỏi con khỉ thứ sáu, thế nước bỗng chậm hẳn lại, sóng nhỏ dần,
màu nước trong xanh, chẳng mấy chốc, sóng lặng, mặt nước trầm tĩnh, các làn
gợn lăn tăn dứt hẳn, hệt một tấm gương, mặt biển phản ánh đường viền một hòn
đảo. Hòn đảo này đứng biệt lập, chung quanh nó chẳng thấy một đảo nào khác,
trên ấy cây cối um tùm, xanh tươi mơn mởn, tứ phiá đảo được vây bọc một màu
nước biển xanh thẫm, thoạt trông, thấy giống một khối bảo thạch khảm trên nền
nước biển trong xanh, toả sáng lóng lánh, rực rỡ dưới ánh dương quang.

Tiếng ì ầm của sóng biển nhỏ dần đi, bốn bề vắng lặng, ngoài tiếng khua nước
của mái chèo, chỉ nghe thấy tiếng hót của trăm giống chim vang vọng từ đảo,
Ngoái trông ra sau, thấy sóng cả dâng cao ngút, so với tình hình ở đây, đúng
là họ đang lạc vào một thế giới cách biệt.

Càng vào gần đảo, tim Lục Tiệm càng đập dồn dập, hòn đảo tựa hồ có một khối từ
thạch khổng lồ đang hút mạnh lấy con tim gã. Bất giác, Lục Tiệm bó chặt mái
chèo, vào đến gần bờ, chưa thấy đất liền, gã đã ôm chặt Diêu Tình, nhào xuống
nước, lội nhanh, khiến nước biển dậy sóng, rồi vù một cái như làn khói, gã đặt
chân lên bãi biển, làm lũ hải âu hoảng sợ tung bay toán loạn.

Hòn đảo bị bỏ hoang khoảng trên dưới hai trăm năm, ngoài chim biển, không dấu
vết một bóng người hay muông thú khác, chỉ thấy rặt cổ thụ cao ngất trời, vắng
lặng thâm u, thân cây to sù, cành lá đan chen vào nhau, khoả lấp bầu trời, như
thầm lặng bày tỏ nỗi cô độc đã đứng hai trăm năm nay dưới mưa gió Một con
đường rải đá uyển chuyển về đàng đông, cỏ dại mọc đầy, không còn nhận được dấu
vết chân người.

Lục Tiệm hộc tốc chạy men theo con đường nhỏ, trước mặt gã tuyền một màu xanh
mướt, bên tai vù vù tiếng gió, một cỗ kình lực Tiềm Long vô hình xoắn xuýt
phía trước làm gãy đổ những cành cây chắn ngang mặt, lá cây vụn nát bay toán
loạn, nhưng tới cách mặt gã chừng hơn xích, đã bị thổi giạt ra. Tâm tình đặt
trọn vào Diêu Tình, gã không mảy may chú ý tới hiện tượng kỳ dị đó, chẳng mấy
chốc, gã lên đến đỉnh một gò đất nhỏ, nơi tận cùng của con đường rải đá, thấy
bốn bề quạnh hiu. Hốt nhiên, từ xa vọng đến tiếng lanh canh tựa hồ tiếng phong
linh treo trên tháp, lại có phần giống tiếng va chạm của "thiết mã" (những
mảnh kim loại gắn dưới diềm mái nhà để phát tiếng kêu như chuông khi bị gió
lay chạm vào nhau).

Thoáng hồi hộp, Lục Tiệm dõi mắt trông theo hướng xuất phát của thanh âm, chỉ
thấy trong phong cảnh ngoạn mục màu xanh của lá cây bị gió thổi vật vờ, loáng
thoáng hiện ngang tầm tàng lá là hình ảnh một toà thạch lâu. Kêu lên một tiếng
mừng rỡ, gã co giò nhảy vọt tới, chạy như bay vượt qua đám cây rừng về phia
toà lầu đá.

Chạy vùn vụt quãng đường gần một dặm, chớp mắt, nguyên toà lầu hiện rõ trước
mặt. Kiến trúc theo kiểu Y Lâm, cao hai tầng, toà thạch lâu này bề ngang không
quá sáu, bảy trượng, xây dựng theo phong cách Trung nguyên, cổng vào đã bị cỏ
hoang rậm rạp phủ kín, hai cửa sổ trên lầu không khép, mở trông ra biển, sát
dưới mái là hàng "thiết mã" bằng sắt, đã rỉ sét loang lổ mang dấu vết của năm
tháng xói mòn, nhưng vẫn còn lay động dưới làn gió.

Đứng tần ngần trước toà thạch lâu không tên này, trong lòng Lục Tiệm hừng hực
trào dâng một nỗi thê lương, làm gã bất giác ngẩn ngơ hồi lâu, rồi mới nâng
chốt chặn, đẩy cửa bước vào trong.

Bên trong cực kỳ thô dã, bàn gỗ ghế gỗ sau bao năm tháng dài bị gió dập, bị
côn trùng đục khoét, đã mục nát cả, duy dăm ba dụng cụ bằng đá hãy còn y
nguyên, gã quan sát kỹ thì thấy đó là cối giã thuốc, con trục, con lăn, cộng
thêm một chiếc bàn đá to, phủ đầy bụi.

Không tìm được gì, Lục Tiệm thất vọng trong lòng, gã rảo bước lên tầng trên,
làm lũ chim bị kinh động vụt bay toán loạn, lông cánh tung mù mịt, thấy là
nhiều năm qua, tầng lầu này đã trở thành hang ổ của lũ chim biển, nền nhà ngập
ngụa phân chim, lông vũ, mùi hôi thối nồng nặc sực mũi.Đảo mắt nhìn quanh, gan
ruột Lục Tiệm chợt gía lạnh, con tim hầu ngừng đập, nguyên là, trên mé tường
phía tả, gã thấy một giá sách sụp đổ, sách vở dã bị chim chóc riả nát, mảnh
vụn giấy vương vãi ngập đất.

Lục Tiệm ngơ ngẩn một lúc, gã đặt Diêu Tình xuống, nhảy ào đến truớc giá sách,
tìm kiếm như điên cuồng, chỉ thấy ngoài đống vụn giấy, không còn một quyển
sách nào nguyên vẹn, trên giấy ngoài vệt ngấm phân chim hôi hám, còn thì màu
vàng không vàng, trắng chẳng ra trắng. có ai mà đọc phân minh được một tự dạng
nào ở đấy! Trầm ngâm một hồi lâu, gã đột nhiên rú lên một tiếng thét xé gan
ruột, hai tay bấu chặt vào đống giấy vụn, đến nỗi móng tay đâm sâu vào da
thịt, máu rỏ ra, từng giọt, từng giọt rơi rơi xuống dưới sàn.

Tiếng vi vu từ xa vẳng lại, gió biển nổi lên từng chập, rồi khẽ khàng lay động
các mảnh thiết mã dưới diềm mái, phát tiếng lanh canh êm êm dường như muốn xoa
dịu nỗi đau đớn của người bên trong toà lầu đá. Lũ chim trên cành hót ríu rít,
tưởng chừng đang kể tội những lỗi lầm vô tình của năm tháng. Đầu óc Lục Tiệm ù
đặc, gò má đẫm ướt những giọt lệ băng giá, bỗng gã chợt nghe từ đàng sau có
tiếng người rên nhè nhẹ.

Nghe thấy, Lục Tiệm giật mình, gã thức tỉnh, bèn hốt hoảng quay mình, ôm chầm
lấy Diêu Tình, chỉ thấy hàng lông mày cô khe khẽ rung, như thể cô đang đau đớn
cùng cực. Lục Tiệm vội vàng rót thần lực Đại Kim Cương sang cô, sau một lúc
thật lâu, hàng chân mày của Diêu Tình mới dần dần giãn ra, một chập sau nưã,
cuối cùng, cô hé mắt.

Vừa buồn rầu vừa mừng rỡ, Lục Tiệm buồn truớc đống sách y học vụn nát, vô
phương tìm được cách trị bệnh, gã mừng vì từ nhiều ngày nay, đây là lần đầu
Diêu Tình thoát ra khỏi hôn mê, từ cặp mắt cô, hiển lộ một thần sắc kỳ lạ, đôi
gò má trắng nhợt nhạt của cô bỗng dưng chầm chậm ửng hồng.

Hia người dõi mắt nhìn nhau, ruột gan Lục Tiệm chuyển dần sang đau xót, gã
mang máng hiểu rằng, đây là lúc Diêu Tình đương hồi quang phản chiếu, hệt như
ánh nắng chói loà lúc vầng nhật sắp lặn về tây, tại thời khắc tối hậu ấy, nữ
tử này đang cho thấy toàn bộ sức sống trong cô sắp tiêu tan. Mắt cay xè, ruột
gan như đang đứt ra từng khúc, nhưng sợ làm Diêu Tình đau lòng, gã cố nhịn
những đau thương trong lòng, gượng tạo một nụ cười trên môi, dịu dàng nói:


  • A Tình, hai ta ... hai ta đã đến được chỗ ấy rồi, đây là nhà Tây Côn Lôn tổ
    sư ở thưở xưa. Cô hãy chờ tôi tìm "Tương Vong tập" cứu chữa cho cô.

Diêu Tình chăm chú nhìn gã, dáng tựa cười mà chẳng phải cười, bỗng cô thở dài,
khẽ nói:


  • Lục Tiệm ơi! Ngươi xưa giờ có lừa gạt được ai đâu! Mặt mày thì hoan hỉ,
    nhưng ánh mắt sao như muốn khóc thế kia!

Lục Tiệm vội vàng quệt mắt, nói:


  • Tôi đâu có khóc gì đâu! Có tí xíu nước mắt nào đâu!

Diêu Tình cười:


  • Ngốc ạ! Đừng nói dối, ta ... Ta mệt lắm, ta bớt nói ít đi chút nào hay chút
    nấy!

Lục Tiệm gật đầu, mắt lại cay xè, gã quay đi, nhìn ngoài song cửa, hít vào một
hơi dài, rồi ngoảnh nhìn vào cô, miệng muốn hé một nét cười, nhưng không sao
cười nổi!

Thấy bộ tịch của gã vừa khóc vừa cười, trong lòng chua xót, Diêu Tình muốn đưa
tay xoa mặt gã, nhưng cơ thể cô trống rỗng, không một chút khí lực, cô đành
thở dài, nói:


  • Ngốc ạ, ta mệt lắm rồi, sống kiểu này, thà chết đi còn hơn!

Thoạt đầu, Lục Tiệm nói:


  • A Tình, sao cô lại nói đến cái chữ chết này vậy! Cô chết đi, tôi làm sao
    .... Tôi làm sao sống trên đời này đây!

Diêu Tình lắc đầu, bảo:


  • Ta cũng không biết nữa! Mà ta đã gắng hết sức rồi, mấy lúc sau đây, ta sống
    thiệt khổ sở quá đi! Ngươi còn nhớ không, ngày đó, hồi ở kế giếng nước, xú hồ
    li có nói nhỏ vào tai ta một câu không? Vì câu nói đó, mà ta gắng sống cho đến
    bữa nay!

Lục Tiệm trong lòng thắc mắc, gã hỏi:


  • Cốc Chẩn đã nói gì với cô vậy?

Diêu Tình nặng nhọc hít vào một hơi thở, rồi đáp:


  • Hắn ... Hắn bảo, ta mang cái bộ dạng xấu xí ấy mà chết đi, thì sẽ vĩnh viễn
    ghi khắc trong đầu ngươi cái dung nhan đó.

Lục Tiệm giận quá, la lớn:


  • Sao hắn dám nói nhăng vậy? Để tôi đi tìm hắn tức thì!

Nói xong, gã dợm đứng dậy, Diêu Tình vội bảo:


  • Đừng!

Cô nói vội vàng quá, lập tức bị nghẹt thở. Lục Tiệm nhanh chóng truyền nội lực
sang cô. Diêu Tình vừa thở vào được một chút, cô nói:


  • Lục Tiệm, ngươi chớ trách móc hắn! Kỳ thực, hắn nói lên cái điều mà ta vẫn
    tự nhủ thầm bấy lâu, ngươi không như hắn, không hiểu tâm tình nữ nhân bọn ta.

Lục Tiệm nhăn nhó, hỏi:


  • Tâm tình gì vậy?

Diêu Tình chăm chú nhìn gã, vừa khẽ cười, cô vừa thở dài, nói nhỏ nhẻ:


  • Xấu xí hay đẹp đẽ, ta vốn không mấy quan tâm, nếu không, sao ta lại có thể
    giả dạng ra làm Sửu Nô được! Nhưng bây giờ thì không được nữa rồi, cọn gái vốn
    làm đẹp cho người của mình, ta có người thương rồi, ta chỉ muốn người ấy trông
    thấy ta trong tư dung xinh đẹp nhất, ngươi .. ngươi có còn nhớ thiên cố sự về
    tổ sư Liễu Oanh Oanh không?

Lục Tiệm gật đầu, đáp:


  • Còn nhớ!

Diêu Tình khe khẽ thở ra, than vãn:


  • Chỉ đám con gái bọn ta mới thấu hiểu khổ tâm của bà ấy! Bà tại sao phải
    thiên nan vạn nan giữ gìn nhan sắc của mình, đến chết cũng không thôi? Thực
    tình, trong lòng bà, trước sau bà chỉ trông chờ cái ngày mà Tây Côn Lôn trở về
    sống cạnh bà, bà nuôi hy vọng, những ngày đó, trong con mắt người yêu thương
    nhất của bà, tổ sư vẫn thấy bà luôn luôn là xinh đẹp!

Nói ngang đấy, cô gượng cười, rồi rầu rĩ tiếp:


  • Mọi người ... ai cũng nói Liễu tổ sư là một vị kỳ nữ, theo mắt ta trông, bà
    cũng chỉ là một nữ tử ngu ngốc, cũng ngốc giống ta y hệt!

Cô nói đến đấy, nhắm mắt lại, từng giọt lệ ứa ra, chầm chậm chảy dài xuống gò
má.

Sau một lúc thật lâu, cô mở mắt, thấy Lục Tiệm há hốc miệng, mặt đầm đìa lệ,
gã khóc không ra tiếng!

Trong lòng chua xót, Diêu Tình muốn gạt nước mắt cho gã, những vô lực, cô đành
nói:


  • Lục Tiệm, cái vòng xuyến bằng vỏ ốc ngươi vẫn hãy còn giữ đấy chứ?

Lục Tiệm giật mình, gã bừng tỉnh,, thò tay vào bọc, lấy ra sợi dây chuyền vỏ
ốc gã cất giữ kế cận thân mình.

Diêu Tình vui vẻ hỏi:


  • Thì ra ngươi vẫn hãy còn giữ nó!

Mặt mày nóng bừng, Lục Tiệm lắp bắp:


  • Tôi ... Tôi ...

Diêu Tình bảo:


  • Ngươi cái gì ... Còn không mau đeo nó vào cổ ta đi!

Lục Tiệm lại giật mình, gã đem sợi dây chuyền đeo vào cổ Diêu Tình.

Diêu Tình hỏi gã:


  • Bộ tịch ta giờ nom được không?

Lục Tiệm hấp tấp gật đầu:


  • Đẹp lắm ... Đẹp lắm...

Diêu Tình cưòi thật tươi, bảo:


  • Lục Tiệm, chết trong hình dạng này là tốt, bất kể còn sống hay chết đi, ta
    không còn gì để tiếc nuối nữa. Suốt đến giờ, ta đã tận lực rồi, ngươi cũng đã
    đổ hết sức ra rồi, chỉ còn ... chỉ còn duy nhất xú hồ li, hắn là người chịu
    quá nhiều cực khổ, đã quá vất vả, ta chết đi rồi, ngươi đừng trách móc gì hắn
    nhé!

Trong lòng đau đớn, Lục Tiệm buồn rầu:


  • Tôi làm sao trách móc hắn được! Kiếp này, được làm huynh đệ cùng Cốc Chẩn,
    đấy là cái may nhất của Lục Tiệm tôi!

Nói đến đấy, mường tượng từ cầu thang vọng đến một loạt tiếng động khe khẽ, có
người quanh quất, nhưng Lục Tiệm đang đau đớn tâm can vì người yêu, gã nghe,
nhưng không bận tâm.


Thương Hải - Chương #126