Tình Nghĩa


Người đăng: koijuheonhju@

Ánh nắng cuối ngày càng lúc càng mờ nhạt, dường như chỉ đang miễn
cưỡng tỏa ra nhữ tia sáng yếu ớt. Chân núi Thạch Trấn, cuộc quyết
đấu của hai thiếu niên Hoàng Liên Môn, xem ra chưa có dấu hiệu dừng
lại. Một người đang đứng giữa những luồng kiếm ảnh, trùng trùng
điệp điệp. Nhìn y chẳng khác nào con cá dính lưới, chẳng thể thoát
ra. Phía bên ngoài, Kinh Vân đang đứng trân trân, khuôn mặt lãnh băng, y
nhìn chừng chừng vào nhân mạng bé nhỏ, đang vùng vẫy cố chống cự
với những luồng kiếm ảnh, vô cùng vô tận. Phía trên, thanh Phục Long
Kiếm vẫn bay vòng quanh, nó tạo thêm vô số kiếm ảnh tham gia cuộc
chiến.

- Vân Linh, dừng lại được rồi.

Kinh Vân lãnh đạm lên tiếng, y không muốn kéo dài trận chiến vô bổ
này nữa. Thông thường, những đạo gia, rất muốn được thi thố, cọ
xát, nhằm thêm kinh nghiệm thực chiến, gia tăng khả năng, kỹ năng, tăng
cường phản xạ, và các giác quan. Nhưng đó là khi chiến đấu với
người tài năng hơn mình, chí ít cũng phải ngang ngửa. Nhưng đây, Vân
Linh thua xa y về mọi mặt, cho nên y xem trận này như thứ bỏ đi. Có
đánh thế đánh nữa, cũng chỉ uổng công vô ích.

Vân Linh thì khác, tuy rơi vào trạng thái bị động, nhưng càng làm y
khoái trí, có lẽ y vẫn muốn tiếp tục, kéo dài trận đánh, mặc cho
cơ thể y đã mệt rã rời, mồ hôi lấm tấm, nhưng chưa hề có một vết
thương nào. "Xem ra, Kinh Vân vẫn đang nương tay với mình". Một ý nghĩ
thoáng qua trong đầu Vân Linh, y nở một nụ cười, nhưng nụ cười này
mang theo mấy phần cảm kích. Hắn biết lần này hắn sai, sai hoàn
toàn, thế mà Kinh Vân vẫn nương tay với y, nhưng hắn chưa muốn dừng
lại. Có lẽ vì muốn tích lũy kinh nghiệm, đúng chỉ có thể là thực
chiến, mới có được những kinh nghiệm quý báu.


Xa xa, từ một tảng đá lớn, ở chân núi Thạch Trấn, hai người Bạch
Hạc và Ân Hồng vẫn lặng lẽ theo dõi trận quyết đấu. Có vẻ từ khi
Bạch Hạc tiết lộ, lai lịch của thanh kiếm của Vân Linh, Ân Hồng đã
chuyển ánh mắt vào Vân Linh, khuôn mặt nàng trắng bệch, như đang run
sợ thứ gì đó vậy.

- Ngài có chắc, thanh kiếm đó là thượng cổ thần binh, Đằng Long
Kiếm, một trong Văn Lang Thất Bảo chăng?

Bạch Hạc khẽ gật đầu, y nói với một giọng chắc nịch:

- Chắc Chắn.

Bạch Hạc đưa mắt nhìn Ân Hồng, dường như ánh mắt nàng ta toát lên
một vẻ hoài nghi. Có vẻ nàng chưa tin tưởng những lời của y cho
lắm. Bạch Hạc cười cười y nói:

- Ân Hồng, có vẻ cô nương không tin ông già như ta, nhưng cô đừng quên,
ta đã đắc đạo hơn một ngàn năm, tất nhiên những điều ta thấy và
biết chắc chắn sẽ nhiều hơn cô. Trong nhiều chuyện, ta cũng am hiểu
hơn cô.

Dù không lên tiếng, nhưng Ân Hồng cũng tỏ ra đồng tình với Bạch Hạc.

- Thật ra thanh Đằng Long Kiếm, xưa kia là pháp bảo của Lạc Sùng Ân,
người con trai thứ ba của Thần Long Lạc Long Quân.

Bạch Hạc củng cố những lời mình vừa nói, y vừa mỉm cười, dường
như có đôi phần kiêu hãnh. Một niềm kiêu hãnh của một ông già, đã
sống nhiều năm, trải qua vô số thăng trầm của cuộc sống. Ân Hồng đưa
mắt nhìn Bạch Hạc, kèm theo mấy phần khâm phục, chậm rãi Bạch Hạc
nói tiếp:

- Năm xưa, khi Lạc Long Quân, trên đường tham quan đất trời. Một lần
tình cờ, trên đỉnh núi Thiết Lôi, ở phía Tây Bắc, ngài ấy phát
hiện ra một mảnh Huyền Thiết Ngàn Năm. Bình thường mảnh Huyền Thiết
không chút hào quang, ảm đạm vô cùng. Nhưng ngay sau khi Lạc Long Quân
chạm vào mảnh Huyền Thiết, nó liền phát sáng dữ dội, những luồng
hào quang như vô cùng vô tận, lấn át cả những tia sáng của vầng mặt
trời. Dường như nó đã đợi ở đó rất lâu, rất lâu rồi, nó đợi một
tri âm tìm đến với nó.

Ân Hồng mải mê với truyền thuyết Tam Bảo Đằng Long *, do Bạch Hạc
đang kể, Bạch Hạc dừng lại, hồi lâu sau như nôn nóng, nàng lên tiếng
hỏi:

- Thế rồi sau đó thì sao.

Bạch Hạc mỉm cười, vì biết Ân Hồng đã như con cá cắn câu. Y dừng
lại cốt là để thăm dò thái độ của Ân Hồng, xem nàng ta có lắng
nghe những gì mình đang kể hay không, y khoai thai kể tiếp:

- Mảnh Huyền Thiết đó vốn là thần vật đất trời tạo ra. Nó vui
mừng khi tìm thấy chủ nhân như thế nào, thì Lạc Long Quân cũng vui
mừng thế ấy. Nhưng ngài ấy chưa rèn kiếm vội.

- Tại sao?

Ân Hồng lại quá tò mò, buộc nàng phải lên tiếng hỏi. Bạch Hạc mỉm
cười, nét rạng rỡ trên mặt hiện ra rõ ràng, mặc dù đắc đạo nhiều
năm, nhưng y vẫn không giấu nổi sự khoái trí, y từ từ kể:

- Thần vật thường đi theo một cặp, tương sinh tương khắc, vừa tranh
đấu, vừa hỗ trợ. Lạc Long Quân là Thần Long, của long tộc ngụ ở
vùng Đông Hải, nên ngài biết rõ hơn ai hết. Huống chi khi đến nơi đây,
ngài đã cảm nhận được một tia hào quang sáng lạng, nào giống với
mảnh Huyền Thiết đen thui, mà xấu xí kia.

Ân Hồng "ồ" lên một tiếng, rồi lại chăm chú lắng nghe. Bạch Hạc mỉm
cười, y kể tiếp:

-Thế là ngài cất công tìm kiếm, qua một tháng tìm kiếm, dường như ngài đã tìm hết mọi nơi ở ngọn Thiết Lôi, nhưng vẫn hoài công vô ích. Đang lúc chán nản, ngài tính bỏ đi, thì lại phát hiện ra một chuyện kỳ lạ.

Ân Hồng ngạc nhiên hỏi:

- Chuyện gì?

Bạch Hạc ung dung kể

- Ngay tại chỗ ngài ấy tìm thấy mảnh Huyền Thiết. Ngài thấy có
thứ gì đó tỏa hào quang nhè nhẹ. Ngài dùng tay hất nhẹ, đất đá
gạt ra, một miếng ngọc thuần khiết, toả ra hào quang dìu dịu, ngài
mừng rỡ "Xích Diễm Ngọc Bích", những tiếng mừng rỡ vang vọng khắp
núi Thiết Lôi.

Lại dừng lại, dường như Bạch Hạc cố tình chọc ghẹo Ân Hồng, cứ kể
một đoạn y dừng một lát, rồi nở lên một nụ cười đắc ý. Ân Hồng
có vẻ không hề nhận ra, nàng lên tiếng hối thúc:

- Về sau thế nào?

Bạch Hạc cười cười lên tiếng:

- Còn có thể làm sao được nữa, Lạc long Quân mừng rỡ khi tìm thấy
hai bảo vật, ngài liền quay về Đông Hải. Sau nhiều năm rèn luyện
dưới, Thủy Hỏa Đàm dưới Long Cung, một thanh kiếm bảo vật vô thượng
được sinh ra.

Ân Hồng lên tiếng hỏi:

- Chính là Đằng Long Kiếm?

Nàng đưa mắt nhìn Bạch Hạc như muốn tìm câu trả lời. Bạch Hạc khẽ
lắc đầu y nói:

- Thanh bảo kiếm mang thần lực từ Huyền Thiết Ngàn Năm, kết hợp
cùng với Xích Diễm Ngọc Bích. Không phải là Đằng Long Thần Kiếm,
mà là Đằng Hoả Chi Kiếm.

Ân Hồng khẽ ngây người, chuyện kể về Tam Bảo Đằng Long, tự nhiên lại
thành Đằng Hoả Chi Kiếm, làm nàng chẳng Hiểu ra sao. Nàng thấy Bạch
Hạc kể linh ta linh tinh, nàng gắt gỏng nói:

- Ta tưởng ngài kể về sự tích Tam Bảo Đằng Long, sao giờ lại ra
Đằng Hoả Chi Kiếm là sao?

"Khách khách" rừng núi âm u, vang lên những tiếng cười của Bạch Hạc,
có vẻ lão đạo gia này đã cực kỳ khoái trí.


Lại nói về trận chiến của hai đệ tử Hoàng Liên Môn. Những luồng
hào quang trùng trùng điệp điệp bao vây Vân Linh, dường như y không còn
một kẽ hở nào để cho y kịp thở. Những đạo kiếm ảnh lao vào vô số,
làm cho y không còn thời gian nghỉ ngơi. Nhưng sau một hồi chống cự,
tuy cơ thể đã mệt mỏi hết sức, nhưng khuông mặt Vân Linh, vẫn có một
nét gì đó vui mừng. Giữa muôn vàn kiếm ảnh, y nở một nụ cười, nụ
cười thứ hai trong trận chiến kinh hồn bạt vía này. Thanh Đằng Long
Kiếm trên tay Vân Linh, từ đầu trận chiến. Nó đã muốn lao ra, mặc
sức tấn công, nhưng do Vân Linh dùng sức khóa chắt lại, làm cho thanh
Đằng Long Kiếm, phải chịu khuất phục trước chủ nhân, ngoan ngoãn nằm
trong tay y, mặc cho y điều khiển.

Tới giờ phút này, thật sự Kinh Vân chẳng còn muốn đánh, những
luồng kiếm ảnh đã bớt phần hung hãn. Bớt đi cái vẻ ngông nghêng như
lúc đầu, nó có vẻ rời rạc, không còn biến hoá ảo diệu nữa. Ngay
lúc Kinh Vân chán nản nhất, một điều bất ngờ đã xảy ra.

Thanh Đằng Long Kiếm rời khỏi tay Vân Linh, nó hung hăng như một con
rồng trong cơn thịnh nộ, một con rồng vừa mới thoát khỏi sự kìm
cặp, tù túng. Nó điên cuồng phá tan mọi luồng kiếm ảnh của Kinh
Vân.

Trong khi đó, Vân Linh liên tục điều khiển Đằng Long Kiếm. Nhưng y thấy
có vẻ lạ, thanh kiếm dường như, bắt đầu đi theo sự điều khiển của
Vân Linh."Khu Dụng" hai chữ này vang lên không ngừng trong đầu Vân Linh,
y mỉm cười tỏ ra mấy phần đắc ý. Tiểu Bạch trên vai y cũng hú hú
liên tục, dường như muốn trợ uy cho Vân Linh vậy, vì biết là họ đang
tỷ thí, cho nên con khỉ từ đầu, vốn không tham chiến, chỉ huơ tay liên
tục, tỏ ra thích chí, trước trận chiến này.

Trước thần lực vô địch của Đằng Long Kiếm. Trong phút chốc tình thế
đã đảo ngược hoàn toàn. Những kiếm ảnh dần dần biến mất, thanh
Phục Long Kiếm hào quang ảm đạm, như một ngọn nến, trước một con
rồng to lớn, đang nhe nanh múa vuốt.

Kinh Vân giật mình, khi thấy tìng thế hoàn toàn đảo ngược. Ngay lập
tức, y lấy lại bình tĩnh, kèm theo vẻ mặt băng sương của mọi ngày.
Y dùng Khu Dụng bắt đầu quyết chiến. Luồng hào quang của Phục Long
Kiếm vốn ảm đạm, nhưng ngay giờ phút quan trọng nhất, nó lại bùng
lên dữ dội, giống như một con rồng thức giấc, sau một giấc ngủ dài.
Những luồng kiếm ảnh liên tiếp xuất hiện bao quanh Đằng Long Kiếm,
tạo thành một vòng xoáy kiếm lớn, từ xa nhìn vào trông không khác,
một cơn lốc kiếm là mấy. Thanh Phục Long Kiếm lao vào nghênh chiến.
Khá hẳn lúc đầu, Kinh Vân chỉ dùng kiếm ảnh tấn công.

Những luồng ánh sáng chiếu sáng, lấn át ánh sáng le lói của mặt
trời. Dường như bây giờ, nó cũng quá nhỏ bé so với hai thanh bảo
kiếm, đang thi nhau phô trương khí thế kinh hồn bạt vía của mình. Nếu
Hồ Văn Trọng chứng kiến cảnh này, không hiểu lão sẽ nghĩ ra sao?

Hai thanh kiếm như hai con cự long, cuồng nộ, cào xé lẫn nhau, khi thì
chúng quấn lại, khi thì chúng tản ra, dùng kiếm ảnh đại chiến,
không biết từ lúc nào, Kinh Vân, Vân Linh đã bay lên không trung, cả hai
đều ra sức thi triển pháp bảo của mình.

"Bùm" một tiếng nổ lớn vang lên, từ trên không khói bay mù mịt, có
lẽ là do hai đòn chưởng lực của Kinh Vân và Vân Linh gây ra, "Groà ào
ào ào" một âm thanh quen thuộc vang lên, một con cự long xuất hiện.
Từ sau vụ nổ, Kinh Vân đã tiếp đất, mắt hướng lên không trung, sau khi
nghe tiếng rồng gầm, y tự nhủ " Hắn dùng Hoả Long Chân Quyết sao?"

Từ trong làn vụ khí, con rồng ẩn ẩn hiện hiện, lúc thấy đầu, lúc
thấy đuôi. Con rồng màu xám, toàn thân bao bọc bằng vảy thép, trông
thật sự kinh khủng. Nhưng Kinh Vân nhìn rõ ràng, đây không phải hoả
long do kỳ thuật thượng cổ Hoả Long Chân Quyết sinh ra. Vậy đây là
thứ gì?

"Oẹ" từ trên không Vân Linh miệng thổ một ngụm máu tươi. Thân hình
lảo đảo rơi thẳng xuống mặt đất, nhanh như cắt, Kinh Vân lao tới,
trước khi vân Linh tiếp đất, y đã đỡ được. Con rồng bí ẩn cũng dần
dần tan biến, từ trong làn vụ khí, có thứ gì le lói những vầng
hào quang, từ từ tắt hẳn. Trên cao, thanh Đằng Long Kiếm lao thẳng
xuống. "Phậm" thanh kiếm cắm xuống mặt đất cạnh Kinh Vân, trên tay
đang đỡ Vân Linh. Tiểu Bạch ngã lăn xuống đất, miệng kêu, "chi chi"
liên hồi.

Kinh Vân liền thu hai thanh bảo kiếm, trên tay đỡ Vân Linh, tạo thành
một luồng hào quang, hướng thẳng về Tiểu Thạch Trấn, bỏ qua thân
phận đạo gia, bỏ qua những úy kỵ mà Đại Nghĩa lo sợ, chẳng quan tâm
thân phận của bốn người núi Bạch Trúc, mặc cho những ánh mắt lạc
hồn của thôn dân. Hắn lao vun vút, sợ như sẽ mất thứ gì đó vậy.
"Huynh Đệ" đúng, có lẽ thứ hắn sợ mất chính là mất đi người huynh
đệ này. Mặc dù hai tiếng "Huynh Đệ" y chưa một lần thẳng thắng nói
với Vân Linh. Nhưng từ sâu thẳm, y đã coi Vân Linh là huynh đệ, có lẽ
vì cùng là cô nhi, đã khiến hai tâm hồn này đã chạm tới đáy lòng
của nhau.

- Vân Linh, ngươi không được chết.

Tròng mắt của Kinh Vân, dường như có một thứ gì đó bao phủ. Một
giọt nước mắt, đúng vậy, hắn đã rơi một giọt nước mắt, một giọt
nước mắt đầu tiên, sau bảy năm sống trên núi Bạch Trúc.


Từ phía xa, trên tảng đá ấy, vẫn dáng hai người ấy. Bạch Hạc và Ân
Hồng đưa ánh mắt nhìn theo đạo hào quang, bay về phía Tiểu Thạch
Trấn. Ân Hồng nhìn Bạch Hạc kèm theo mấy phần tức giận, có thể là
do câu truyện lạc đề kia chăng?

Trong khi đó, Bạch Hạc vẫn giữ thái độ ung dung tự tại, khuôn mặt
có chút khoái trí. Ân Hồng thấy vậy càng thêm bực mình, nàng phủi
tay vừa đi vừa nói:

- Đứng mất cả buổi để nghe câu chuyện chẳng đâu vào đâu, bực hết
cả mình.

Bạch Hạc vẫn đứng im, xem ra chưa muốn chuyển bước, y nhẹ nhàng khoai
thai nói:

- Ta đã nói là hết truyện đâu, tại sao lại cô nói, là chả đâu vào
đâu?

Ân Hồng sững người, nàng quay lại, ánh mắt dường như dịu lại nàng
cất tiếng:

- Ý ngài là sao?

- Tam Bảo Đằng Long chưa hết, Đằng Hoả Chi Kiếm chỉ là tiền Đằng
Long Kiếm. Đằng Long Kiếm nằm ở phần sau cơ mà?

Nói đoạn y lại cười cười, như một ông già, đang trêu đùa cháu gái
mình vậy.


(*) Tam Bảo Đằng Long: là một trong bảy truyền thuyết về Văn Lang
Thất Bảo. Khi nào có dịp, mình sẽ cố gắng viết về bảy món thần
binh này.


Thuận Thiên Kiếm - Chương #16