Thần Kiếm


Người đăng: koijuheonhju@

Chân núi Thạch Trấn

Sau khi đánh thắng Kinh Vân, Quỳnh Như vừa lên tiếng hỏi vừa tiến lại
gần đỡ Kinh Vân lên, khuôn mặt nàng trắng bệch, dường như nàng rất lo
lắng cho Kinh Vân:

- Ngũ đệ, đệ không bị thương ở đâu chứ?

Kinh Vân lắc đầu, khuôn mặt vẫn lạnh lẽo như mọi khi y lên tiếng:

- Đệ không sao.

Nét mặt Quỳnh Như dãn ra, như trút được một phần gánh nặng. Kinh Vân
khom mình cúi nhặt Phục Long Kiếm y lên tiếng:

- Phượng Long Sách quả là pháp bảo lợi hại.

Quỳnh Như nở một nụ cười tự hào, nàng cười duyên dáng như một đóa
hoa Bách Hợp, xinh xắn rạng ngời, lộng lẫy và kiêu sa, thêm một chút
gì đó ma mị. Nàng lên tiếng:

- Phục Long Kiếm cũng là hảo kiếm, có lẽ trong khi tỷ thí, đệ
nhường tỷ, cho nên tỷ mới may mắn thắng đệ.

Kinh Vân đưa mắt nhìn Quỳnh Như không nói tiếng nào, "tách" một âm
thanh nhỏ vang lên, Quỳnh Như nhìn xuống đất, bên cạnh Kinh Vân hình
như có thứ gì màu đỏ.

- Máu.

Quỳnh Như sợ hãi kêu lên, nàng quát sát kỹ, từ tay trái của Kinh
Vân, những giọt máu đỏ tươi thi thoảng lại chảy xuống. Kinh Vân đưa
tay lên, ở phía mu bàn tay, có một vết xước nhẹ, thật ra Kinh Vân
cũng biết mình bị thương, như do bản tính lạnh lùng của mình, y
không muốn cho Quỳnh Như biết, hoặc là y không muốn Quỳnh Như lo lắng.

Quỳnh Như lấy trong mình ra một tấm khăn trắng, quấn lại vết thương
cho Kinh Vân. Nhìn nàng chăm chú băng vết thương, những làn gió dịu
nhẹ khẽ lướt qua, làm tung bay làn tóc, dưới hoàng hôn, dường như
nàng toát lên một vẻ đẹp, một vẻ đẹp mên hồn. Nhìn thấy vẻ đẹp
ấy, Kinh Vân khẽ mỉm cười, dù chỉ là một nụ cười, nhưng từ khi y
lên núi Bạch Trúc, y chưa từng dùng tới nó, có lẽ do y chịu quá
nhiều tổn thương, nên y không thể nào cười lên được. Sau khi băng bó
xong cho Kinh Vân, không biết từ lúc nào, trên trán nàng lấm tấm xuất
hiện những giọt mồ hôi, Kinh Vân lấy vạt áo thấm qua cho nàng.

Quỳnh Như ngước lên nhìn Kinh Vân, trên môi điểm một nụ cười thuần
khiết, mang một vẻ đẹp thanh tao, mà ít thiếu nữ nào có được.

Từ xa xa, Vân Linh từ đầu đến giờ, chứng kiến cảnh hai người họ, ân
ân ái ái, chẳng biết từ lúc nào, y xiết chặt thanh kiếm trong tay.
Thanh kiếm càng ngày càng tỏa ra hào quang mãnh liệt, mạnh mẽ vô
cùng, xem ra, nó còn hơn hắn lúc quan sát Kinh Vân tỷ thí cùng Quỳnh
Như.

Khuôn mặt y băng lạnh, khác hẳn vẻ nghịch ngợm ngày thường.

"Chí chí" chẳng biết từ đâu, Tiểu Bạch đã nhảy lên vai Vân Linh, trên
tay cầm mấy quả dại. Nó thả xuống tay Vân Linh mấy quả, rồi lại
ngồi chiễm chệ trên vai Vân Linh, mồm cắn một miếng quả dại, nó chỉ
chỉ vào Vân Linh, Vân Linh dịu lại quay sang nhìn Tiểu Bạch nói:

- Ý ngươi muốn nói, thứ này ăn được?

Con khỉ gật đầu lia lịa, tay chỉ xuống tay Vân Linh, rồi lại chỉ vào
miệng Vân Linh, y lên tiếng nói:

- Ngươi muốn ta ăn sao?

Con khỉ lại gật đầu lia lịa, Vân Linh đưa mắt nhìn hai người Quỳnh
Như, Kinh Vân, tay trái đưa quả dại cắn một miếng, ngay lập tức y nhăn
mặt lại, vì nó quá chát, đang tính nhổ bỏ thì y lại thấy có vị
ngòn ngọt ở đầu lưỡi, y lắc đầu cười khổ.

Quỳnh Như, Kinh Vân nói chuyện một hồi, Quỳnh Như cất bước tiến về
Tiểu Thạch Trấn, để lại mình Kinh Vân luyện kiếm, lần nào cũng
vậy, mỗi khi rảnh rỗi là Kinh Vân đều thúc ép bản thân luyện tập,
luyện tập không ngừng. Có lần do y luyện tập quá sức, đến nỗi ngất
xỉu, khiến cho sư phụ, sư nương hết sức lo lắng.

Vân Linh từ xa đứng nhìn Kinh Vân luyện tập, y tự nhận xét mình không
thể bằng hắn được, những đường kiếm nhanh nhẹn linh hoạt, mạnh mẽ
vô cùng.

Tiểu Bạch nhìn chằm chằm vào Vân Linh, dường như nó cũng phần hiểu
được suy nghĩ của Vân Linh. Tiểu Bạch lay áo của Vân Linh, đợi y nhìn
nó, rồi nó chỉ về phía Kinh Vân, rồi lại chỉ Vân Linh, xong nó nắm
hai tay, đấm đấm vào nhau, huơ lên loạn xạ, miệng kêu "khẹc khẹc"
không ngừng.

Vân Linh nhìn thấy những hành động của Tiểu Bạch, y cười rồi nói:

- Ngươi muốn ta đánh hắn?

Vừa nói Vân Linh vừa chỉ về phía Kinh Vân, Tiểu Bạch gật đầu lia
lịa tỏ vẻ tán thành.

Vân Linh cười chừ, khuôn mặt dường như mang vẻ ảm đạm nói:

- Hắn là thiên tài, trong tay lại có pháp bảo Phục Long Kiếm, ta
làm sao có thể đánh thắng hắn được.

Tiểu Bạch huơ tay loạn xạ, hết chỉ vào Kinh Vân rồi lại chỉ vào Vân
Linh, lúc thì nằm vật xuống, khi thì nhảy cẫng lên, miệng kêu không
ngớt những tiếng "khẹc khẹc". Vân Linh nhìn nó rồi lên tiếng:

- Ngươi nói, chưa tỷ thí thì chưa biết kết quả sao?

Tiểu Bạch gật đầu, miệng "khẹc khẹc" liên hồi. Vân Linh quay đi, y
lại tiếp tục quan sát Kinh Vân, vẻ mặt lại càng thêm sầu thảm, y lên
tiếng nói:

- Ngươi là linh thú thượng cổ, sống đã lâu, chắc cũng biết thanh
Phục Long Kiếm chứ? Uy lực chẳng tầm thường, ngươi bảo ta lấy gì mà
chống đỡ?

Con khỉ Tiểu Bạch gãi đầu, nó day áo Vân Linh, buộc Vân Linh phải
nhìn nó, ngay sau đó, nó chỉ vào thanh kiếm Vân Linh đang cầm trên
tay, miệng kêu không ngừng. Vân Linh đưa thanh kiếm lên, từ lúc Tiểu
Bạch đến, đạo hào quang dịu đi, nhưng ngay khi Vân Linh đưa lên, một
lần nữa, hào quang tỏa sáng dữ dội. Vân Linh khẽ tuốt kiếm ra khỏi
vỏ, trên môi y điểm một nụ cười.

Dưới chân núi Thạch Trấn, Kinh Vân đang mải mê luyện kiếm, bỗng nhiên
một thân hình lao ra. Toàn thân được bao bọc bởi hào quang màu vàng,
trên tay lăm lăm một thanh kiếm, nhìn y cũng mang đôi chút lạnh lùng.

- Vân Linh ngươi muốn gì?

Bằng một giọng lạnh lẽo, Kinh Vân cất tiếng hỏi Vân Linh. Vân Linh
nhếc mép cười, nhưng khuôn mặt lại mang một vẻ lạnh lùng đáng sợ, y
lên tiếng:

- Muốn làm gì ư? Ta chỉ muốn thỉnh giáo ngươi, như ngươi vừa tỷ thí
cùng tứ sư tỷ vậy.

Kinh Vân thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó y trấn tĩnh lại, với vẻ
lạnh lùng thường ngày, y lên tiếng:

- Vậy sao? Lục sư đệ.

Kinh Vân nói ba tiếng "lục sư đệ" là muốn nhắc khéo Vân Linh là kẻ
đi sau, nên có tỷ thí hay không thì kết quả cũng đã rõ. Vân Linh
xiết chặt chuôi kiếm nộ khí bừng bừng y lên tiếng:

- Nhà ngươi đừng bao giờ gọi ta là sư đệ.

"xoẻng" Vân Linh rút kiếm xông lên, vẻ mặt đầy tức giận, căm phẫn,
kiếm khí sáng ngời, nhìn y quả thực có đôi phần hung lệ.

Kinh Vân khẽ chuyển mình, dùng Khu Dụng điều khiển Phục Long Kiếm
tấn công. Do chưa luyện thành tầng thứ tư, Khu Dụng buộc lòng Vân Linh
phải dùng lối đánh áp sát. Trên vai, chú khỉ Tiểu Bạch thấy hai
người đánh nhau khoái trí vô cùng, miệng hú không ngừng.

Kinh Vân tạo ra vô số kiếm ảnh(*), y dùng kiếm ảnh để tấn công,
những thanh kiếm ảnh, bao quanh Vân Linh, tựa hồ giống một chiếc lưới
giam lỏng Vân Linh.

Tay phải giơ lên, thanh kiếm trên tay Vân Linh hào quang chói lóa, dường
như nó muốn phóng ra khỏi tay Vân Linh. Nhưng do đang tình thế nguy
ngập, Vân Linh xiết chặt thanh kiếm, vung ra những đường kiếm khí,
phá hủy những kiếm ảnh của Kinh Vân đang lao vào tấn công.

Tiểu Bạch trên vai Vân Linh nhún nhảy không ngừng, xem ra nó rất khoái
chí với trận chiến nảy lửa này.


Xa xa, phía những cây đại thụ trên núi Thạch Trấn, không biết tự lúc
nào, có hai thân ảnh, một ông lão và một nữ, lặng thầm đứng nhìn
hai thiếu niên của Hoàng Liên Môn kịch đấu. Đột nhiên ông lão lên
tiếng:

- Hoàng Liên Môn quả lắm kỳ tài.

Nữ nhân vẫn chăm chú quan sát trận chiến, lên tiếng:

- Bọn họ tuy còn trẻ, nhưng đạo hạnh tinh thông, trên mình lại mang
theo pháp bảo vô cùng lợi hại.

Những luồng kiếm ảnh như vô cùng vô tận, đan xen lấy nhau, cùng dồn
Vân Linh vào thế chống cự. Nói cho cùng Kinh Vân là một thiên tài
bẩm sinh đến chưởng môn Huyền Thanh còn phải lên tiếng tán thưởng,
thì làm sao Vân Linh có thể là đối thủ của y được. Chẳng qua y
luyện được thượng cổ kỳ thuật Hoả Long Chân Quyết. Nên y đã gia tăng
sức chịu đựng, và được Hoả Long Chân Quyết bổ sung một nguồn nội
lực to lớn. Thêm nữa trong người y còn mang dị vật Cửu Tinh Thạch,
trong đó ẩn chứa thượng cổ thần thú, Cửu Vỹ Thần Ma. Miễn cưỡng
thì y cũng có thể chống cự được.

Ngoài ra, Kinh Vân vốn không muốn đánh trọng thương Vân Linh, y chỉ
muốn Vân Linh thấy khó mà lui.

Nhưng sự đời có ai biết được chữ ngờ? Vân Linh càng rơi vào thế bị
động, y lại càng quyết tâm chiến đấu. Y cắn chặt môi, dường như một
luồng hỏa khí đang chạy khắp cơ thể.

"Đến nước này sao?

Có nhất thiết phải quyết đấu sinh tử không?

Chẳng lẽ mình phải dùng Hoả Long Chân Quyết?" những câu hỏi liên tục
vang lên trong đầu Vân Linh, dường như y đang đấu tranh, tư tưởng vậy.
Vân Linh nở một nụ cười, một nụ cười mãn nguyện, một nụ cười trấn
áp sự hung lệ của kiếm ảnh, trấn áp luồng hỏa khí cuồng nộ, đang
lưu chuyển trong kỳ kinh bát mạch.

"Hoả Long Chân Quyết chỉ dùng để diệt trừ yêu nghiệt. Nhưng hắn không
phải là yêu nghiệt, cũng chẳng phải là kẻ thù của mình, không
những vậy, hắn còn là lão ngũ, là đồng môn của mình" những suy
nghĩ này, giúp Vân Linh thức tỉnh mộng mị, chỉ chút nữa thôi, y đã
dùng cấm thuật Hỏa Long Chân Quyết tấn công chính đồng môn của mình.
Y cười khổ, rồi tiếp tục chật vật chống đỡ những kiếm ảnh dày
đặc, khủng bố.


Xa xa, hai người vẫn tiếp tục quan sát trận chiến, những luồng kiếm
ảnh sáng loáng, nhanh như quỷ thần, thế như thái sơn áp đỉnh, quả
thật khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Nữ nhân chăm chú quan sát, ánh mắt cơ hồ phát hiện ra điều gì, nàng
ta lên tiếng:

- Hai tên tiểu tử này, quả không đơn giản, có vẻ chúng chưa tung hết
sức.

Ông lão đưa mắt nhìn nàng ta, thoáng lên một tia cảm thán, ông lão
điềm tĩnh lên tiếng:

- Ân Hồng, cô quả là có đôi mắt tinh tường.

Ân Hồng chăm chú theo dõi, nàng ta lên tiếng:

- Có gì khó đâu, nhìn qua là biết mà. Chẳng lẽ Bạch Hạc tiên sinh
lại không nhận ra chăng?

Bạch Hạc lắc đầu cười cười:

- Đương nhiên ta biết.

Ân Hồng đưa mắt nhìn Bạch Hạc, rồi lại tiếp tục theo dõi trận
chiến và nói:

- Hoàng Liên Môn tới đây bốn người, chúng ta mới thấy ba người động
thủ, nhưng đã có hai kỳ bảo, xem ra động Thạch Nguyệt lành ít dữ
nhiều rồi?

Bạch Hạch khẽ giật mình, khuôn mặt ông lộ vẻ nghi ngờ ông lên tiếng:

- Tại sao chỉ có hai dị bảo?

Ân Hồng lặng lẽ đưa mắt nhìn Bạch Hạc rồi lên tiếng:

- Chẳng lẽ ngài định xếp thanh kiếm, mà tiểu tử ngây ngây ngô ngô
kia, cũng là kỳ trân dị bảo sao? So với Phục Long Kiếm mà tên tiểu
tử băng sương kia sử dụng, quả là khác nhau một trời một vực.

Bạch Hạc thoáng có chút cười cười, ông lên tiếng:

- Nếu cho cô chọn một trong hai thanh kiếm ấy? Cô sẽ lấy thanh kiếm
nào?

Không cần suy nghĩ, nàng trả lời ngay:

- Phục Long Kiếm.

Nàng vừa dứt lời, Bạch Hạc rộ lên một tràng cười lớn "khách
khách" những tiếng cười vang vọng núi rừng. Quá ngạc nhiên, Ân Hồng
lên tiếng hỏi:

- Tiên sinh, hà cớ sao ngài lại cười?

Bạch Hạc cười cười ông lên tiếng:

- Ta cười là bởi vì cô bỏ qua một thanh kiếm tốt, để chọn một
thanh kiếm gỗ.

"Khách khách" tràng cười của Bạch Hạc lại vang lên. Ân Hồng thấy
lạ, ngay lập tức nàng lên tiếng hỏi:

- Phục Long Kiếm là thanh bảo kiếm của Hoàng Điệp, người phát dương
quang đại Hoàng Liên Môn. Hà cớ sao ngài lại gọi đó là kiếm gỗ?

Bạch Hạc ngưng cười, y khẽ gật đầu cho rằng Ân Hồng cũng có kiến
thức. Ông mỉm cười nói:

- Quả đúng như cô nói, Phục Long Kiếm ẩn chứa sức mạnh quả không
tầm thường. Nhưng nếu đem nó để mà so sánh với thanh kiếm mà tên
tiểu tử kia sử dụng, thì nó cũng chỉ là kiếm gỗ mà thôi.

Ân Hồng khẽ nhíu mày hỏi:

- Bạch Hạc Tiên sinh, rốt cuộc thanh kiếm đó có lai lịch như thế
nào?

Bạch Hạc cười cười lên tiếng:

- Cô có biết Văn Lang Thất Bảo chăng?

Ân Hồng khẽ gật đầu, Bạch Hạc nói tiếp:

- Vậy đứng hàng thứ ba, đó là món pháp bảo gì?

Ân Hồng suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng:

- Trong bảy món thần binh lợi khí, xếp hàng thứ ba đó là Tam Bảo
Đằng Long.

Bạch Hạc gật đầu chỉ tay về phía Vân Linh nói:

- Thanh kiếm đó, chính là Tam Bảo, Thần Kiếm Đằng Long.


(*) Kiếm ảnh: là một loạt ảo ảnh, hình thức giống như thanh kiếm
thật. Nhưng khả năng thì chỉ bằng một phần mười của kiếm thật.
Khác hoàn toàn với kiếm khí.


Thuận Thiên Kiếm - Chương #15