Tiểu Thạch Trấn


Người đăng: koijuheonhju@

Gió thổi vi vu, những tia nắng chói chang, làm cho người ta cảm thấy
khó chịu.

Trên lầu ba Thiết Sơn Uyển, từ khi Vân Linh đáp lời cô gái nọ. Không
gian dường như thêm phần ngột ngạt. Cô gái nọ đưa mắt nhìn Vân Linh,
với một ánh mắt sắc bén.

- Ngoài hành lang này, chỉ có ta với ngươi, ngươi nghĩa ta có thể
gọi ai?

Vân Linh khoan thai, y mỉm cười nhẹ, y nói:

- Ngoài ta và cô ra, vẫn còn thứ mà cô có thể gọi.

Cô gái nọ ngạc nhiên ra mặt, nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Rõ ràng
chẳng có ai ngoài hai người họ. Nàng hỏi lại Vân Linh:

- Ngoài ngươi ra, vốn chẳng còn ai mà?

Vân Linh từ từ chỉ vào con khỉ và nói:

- Là nó, nó tên "ê" mà?

Con khỉ chẳng hay biết gì, nó chép miệng hai, ba cái rồi tiếp tục
ngủ trên vai Vân Linh. Nàng cau mày, xem ra nàng đã thật sự tức giận:

- Ngươi xem ta là gì? Dám lấy con khỉ ra trêu ta?

Vân Linh mỉm cười, y ung dung trả lời:

- Ta và cô, quen không quen, biết không biết. Đối với ta, cô chẳng là
gì. Họa chăng chỉ là tình cờ gặp nhau tại đây, tình cờ nghe thấy
tiếng tiêu, tình cờ nói chuyện, tình cờ đôi co. Nói chung, cũng chỉ
là tình cờ mà thôi.

- Ngươi... Ngươi, ngươi giỏi lắm.

Nàng tức giận, tiếng nói không thành lời. Vân Linh nhìn thấy khuôn
mặt nàng ửng hồng, xem ra nàng đã giận thật. Những làn gió vi vu
thổi qua, vô tình làm tóc nàng bay bay, trông vô cùng diễm lệ.

Một thoáng ngây người trước vẻ đẹp mê hồn, của một thiếu nữ. Vân
Linh bần thần cứ đứng như chôn chân tại chỗ, mắt không rời cô gái
nọ.

- Ngươi nhìn cái gì mà nhìn? Bộ muốn ăn tươi nuốt sống ta sao?

Bỗng nhiên nàng lớn tiếng với Vân Linh, nói rồi nàng phất tay áo,
xoay mình hướng ra ngoài thành Mê Linh. Vân Linh giật mình, y biết
mình vừa làm một chuyện hết sức thô thiển. Y luống cuống chưa biết
lên làm gì, y đang định bỏ đi cho đỡ thẹn. Bỗng nhiên nàng lên tiếng
nói:

- Nhà người đúng là khúc gỗ. Đúng là đồ... Là đồ... Đầu óc bã
đậu.

Vân Linh nhìn lại, thấy nàng vẫn không thèm nhìn y, nàng vẫn đang
hướng mắt ra ngoài thành Mê Linh. Hơi thở phập phồng, khuôn mặt ửng
hồng, Vân Linh như kẻ mất hồn, cứ đứng trân trân ngắm nàng. Mặc dù,
y vừa bị nàng mắng, xem ra cũng chẳng thấm vào đâu. Ngay sau đó Vân
Linh quay người bỏ đi, thì đằng sau, lại vang lên tiếng nói:

- Ngươi định cứ thế mà đi sao?

Vân Linh quay đầu lại hỏi:

- Ta không đi, chẳng lẽ cứ đứng đây mà nghe cô nói sao?

Cô gái cau mày, không nói. Lát sau, Vân Linh bỏ đi, nàng lại lên
tiếng:

- Nhà ngươi chưa nói ta biết, ngươi tên gì mà?

Vân Linh quay người lại, định lặp lại những lời nói khi nãy. Nhưng
khi vừa quay lại, thấy khuôn mặt kiều diễm kia, dường như có mấy
phần không vui, y tự nghĩ không lên làm quá, bèn thấp giọng nói:

- Ta tên Tử Vân Linh.

Nói rồi, Vân Linh bước nhanh về phía hành lang, nơi mà có sự hiện
diện của ba người núi Bạch Trúc. Y bước thật nhanh, thật nhanh,
dường như nếu còn chần chừ, có thể y sẽ không thể dứt khoát như
thế này.

Đang vội bước, đột nhiên Vân Linh gặp một bóng trắng cản đường, y
vội xoay mình tránh né, cũng may mà tránh kịp. Y đưa mắt nhìn thì
nhận ra đây là cô gái ngồi cùng bàn với cô gái nọ, y lách mình đi
qua. Người con gái này hết sức kỳ bí, nàng đưa mắt nhìn Vân Linh
dần dần khuất xa. Lặng một hồi cô ấy tiến lại chỗ cô gái nọ và
lên tiếng nói:

- Thu Hương, muộn làm gì ở đây vậy?

Ra người con gái ấy tên là Thu Hương, Thu Hương môi điểm một nụ cười,
xóa tan vẻ tức giận, nàng nói:

- Thanh Thanh tỷ tỷ, bên trong ngột ngạt, muội chỉ ra ngoài hóng gió
thôi.

Tuy miệng nói thì như thế, nhưng trong mắt Thu Hương lại ẩn chứa một
nỗi buồn vô hạn. Người con gái tên Thanh Thanh, nhìn qua cũng hiểu đôi
phần bèn lên tiếng nói:

- Bốn người họ, đều là môn nhân của Hoàng Liên Môn.

Thu Hương khẽ giật mình, quay sang hỏi Thanh Thanh:

- Tỷ tỷ, tỷ có chắc họ là người của Hoàng Liên Môn?

Thanh Thanh lên tiếng nói:

- Muội có thấy thanh bảo kiếm, của tên tiểu tử lạnh lùng kia không?

Thu Hương khẽ gật đầu, Thanh Thanh nói tiếp:

- Thế muội có biết lai lịch của thanh kiếm đó không?

Thu Hương lắc đầu nói:

- Muội không biết, thanh kiếm đó lợi hại lắm sao?

Thanh Thanh gật đầu nói:

- Thanh kiếm đó có tên là Phục Long, là pháp bảo của Hoàng Điệp
Đạo Nhân. Năm đó Hoàng Điệp bế quan trong động Phục Long, tham thấu
cổ thư, y đã luyện ra thanh kiếm này. Sau khi y xuất quan, lại dùng
thanh kiếm này, diệt trừ vô số môn nhân của ma giáo. Muội thử nói
xem, bọn họ có phải người của Hoàng Liên Môn không?

Thu Hương khẽ gật đầu, bởi vì một thanh kiếm trấn môn, vô cùng lợi
hại như thế thì không thể nào lưu truyền ra ngoài được. Chưa kể nó
còn mang theo uy danh của Hoàng Liên Môn, nếu thanh kiếm đó lọt ra
ngoài, thì thanh danh ngàn năm của Hoàng Liên Môn cũng bị vấy bẩn
không ít, xem ra bốn người đó đích thị là người của Hoàng Liên Môn.

Thu Hương đang suy nghĩ, từ trong Thiết Sơn Uyển bước ra một nam nhân
thanh tú, y chính là người đi cùng Thanh Thanh và Thu Hương đến Thiết
Sơn Uyển. Y cười cười nói với Thanh Thanh cùng Thu Hương:

- Huynh vừa nhân được mật lệnh của giáo chủ.

Thu Hương lên tiếng hỏi:

- Cha muội có căn dặn gì không? Tử Lăng huynh?

Nam nhân tên Tử Lăng, môi vẫn chưa dứt nụ cười ôn hoà y lên tiếng:

- Giáo chủ lệnh cho hai người, lập tức trở về núi Thiết Hồ.

Thanh Thanh khuôn mặt lạnh lùng ẩn sau chiếc khăn che mặt, tựa như có
mấy phần không hài lòng, nàng cất tiếng hỏi:

- Trong giáo phái có đại sự gì chăng?

Tử Lăng cười cười, y lắc đầu nói:

- Huynh cũng không rõ, nhưng có điều, việc ở thành Mê Linh đã hoàn
tất, thiết nghĩ hai muội cũng nên trở về núi Thiết Hồ là hơn.

Thanh Thanh phất tay áo quay đi, nàng cất giọng lạnh lùng nói:

- Vậy việc ở đây giao cho Dương huynh, Thu Hương chúng ta đi.

Nói đoạn liền hoá thành một đạo hào quang màu trắng bay đi. Thu
Hương đứng lặng một lát, ánh mắt dường như không muốn rời khỏi bốn
người Hoàng Liên Môn, ngay sau đó, dường như cơ thể Thu Hương tan dần
ra, tạo thành một luồng khói trắng, đuổi theo đạo hào quang phía
trước.

Nam nhân tên Dương Tử Lăng, đứng nhìn một lát, y lắc đầu cười khổ
rồi xoay mình tiến vào trong Thiết Sơn Uyển.


Sang chiều bốn người núi Bạch Trúc lại tiếp tục lên đường, mục tiêu
là Tiểu Thạch Trấn. Bốn đạo hào quang lao vun vút trên không. Chú
khỉ trắng trên vai Vân Linh đang say giấc nồng, thỉnh thoảng lại cười
mãn nguyện, Vân Linh đưa tay vuốt ve nó. Từ ngày có nó đi cùng bầu
bạn, Vân Linh bớt cảm thấy cô đơn đi rất nhiều, cũng vì xem nó như
một thành viên trên Bạch Trúc, Vân Linh âu yếm đặt cho nó cái tên
Tiểu Bạch, bây giờ nhìn nó đang say giấc nồng, trông chẳng khác một
con khỉ bình thường là mấy, ấy thế mà nó lại là dị thú thượng
cổ Lục Mỹ Nhi Hầu, đúng là sự đời không thể nhìn mặt mà bắt hình
dong được.

Đang suy nghĩ bâng quơ, Vân Linh nhìn thấy một ngọn núi sững sững,
xuyên thấu trời xanh, ngạo nghễ, hiên ngang trông không khác Ngũ Đài
Sơn của Hoàng Liên Môn là mấy, y liền quay sang hỏi Đại Nghĩa:

- Đại Nghĩa huynh, huynh có biết đây là núi gì không?

- Đại Nghĩa cười nói:

- Đây là núi Thạch Trấn, qua ngọn núi này chính là Tiểu Thạch
Trấn.

Vân Linh gật đầu, Quỳnh Như bên cạnh nổi tính tò mò bèn hỏi:

- Nghe cha muộn nói, trong Tiểu Thạch Trấn có yêu ma lộng hành, tại
sao đến bây giờ cha muội mới phái chúng ta đi dẹp yêu trừ ma?

Đại Nghĩa nghe thấy Quỳnh Như hỏi thế y lắc đầu cười khổ nói:

- Xung quanh Hoàng Liên Môn cũng có vô số yêu ma đang ẩn nấp, nhưng
chỉ khi chúng xuất hiện phá rối bách tính, thì chúng ta mới có
thể phát hiện. Tuy Huyền Thanh sư bá đã cho rất nhiều sư huynh đệ đi
thăm dò, nhưng kết quả thu lại rất khiêm tốn.

Dừng một lát y chỉ tay về phía trước và nói:

- Tiểu Thạch Trấn cũng vậy, nghe nói gần đây xuất hiện yêu ma quấy
rối bách tính, chẳng phải, ngay lập tức chúng ta cũng lên đường
diệt trừ đó sao?

Nói chuyện một hồi, bốn người núi Bạch Trúc đã tới địa phận Tiểu
Thạch Trấn, họ hạ xuống một vùng đất trống, chỉnh sửa y phục rồi
tiến vào Tiểu Thạch Trấn.


Tiểu Thạch Trấn là một thôn nhỏ thuộc quận Mê Linh, nơi đây có hơn
bốn mươi hộ dân, tính tình thuần phác, họ sinh sống bằng nghề sắn
bắn, chăn nuôi và trồng trọt.

Vừa đặt chân tới Tiểu Thạch Trấn, mọi người đều có cảm giác khoan
khoái, những tiếng cười đùa của lũ trẻ, những tiếng cười vang của
những cụ già, nếu không biết trước nơi đây đang có yêu ma lộng hành,
chứng kiến những cảnh này, ai cho là nơi đây đang chịu sự quấy nhiễu
của yêu ma?

Mặt trời đã xế chiều, những tiếng cười dường như vang lên nhiều hơn.
Đại Nghĩa đã xin được trú qua đêm ở một nhà ông lão.

Căn nhà xinh xắn nằm ngay đại lộ của Tiểu Thạch Trấn, chiếc cổng
nhỏ xinh, được dựng trông rất thô sơ mộc mạc, chiếc sân khá nhỏ, bên
trong có chú cún con, đang nghoe nguẩy chiếc đuôi nhỏ, liên tục sủa
những tiếng lanh lảnh, sân nhà được quây bởi một hành râm bụt xanh
tốt, thi thoảng một vài bông râm bụt khoe sắc, thi nhau đua nở.

Căn nhà khá rộng, bên trong có bốn phòng, phía trong treo một bức
hoành phúc đề một chữ Tâm rất lớn, bên dưới một bộ bàn ghế, có
đặt một bộ ấm pha trà. Nhà có hai ông cháu, ông lão có vẻ già
yếu, tay chống gậy đầu tóc bạc phơ, nhưng mặt mũi hồng hào, đôi mắt
tuy đã trên tám mươi năm, nhưng vẫn còn rất tinh tường, đứa bé trai
tầm năm sáu tuổi, tính tình hoạt bát, luôn xúm xít bên ông.

Ánh mặt trời dần dần khuất bóng, mọi vật xung quanh dường như đều
mang trên mình một vẻ u sầu. Đã mười bốn năm, đây là lần đầu tiên
Vân Linh rời khỏi Bạch Trúc Sơn, lần đầu rời khỏi mái nhà thân
thương ấy, có vẻ y mang một nỗi buồn khó tả.

Từ khi đến Tiểu Thạch Trấn, không biết con khỉ Tiểu Bạch đã chạy đi
đâu mất hút. Cũng vì không thấy nó nên Vân Linh bước lang thang, thơ
thẩn, trên con đường nhỏ, dường như vô thức, y bước về phía khu rừng,
nơi đó chính là chân núi của núi Thạch Trấn. Đang suy nghĩ bâng quơ,
Vân Linh khẽ giật mình, khi thấy một thân ảnh nữ nhi, thướt tha, yêu
kiều, diễm lệ, trên tay có mang một chiếc giỏ, bên trong có mấy
ngọn, rễ, quả, xem ra đều là vị thuốc, nhìn qua Vân Linh đoán cô ấy
chỉ tầm mười hai, mười ba tuổi.

Khi thấy Vân Linh, nữ nhi đưa mắt nhìn qua một lượt, nàng cất tiếng
hỏi:

- Ngươi là ai, tại sao lại ở đây?


Thuận Thiên Kiếm - Chương #13