Xã Hội Đen Phá Quán.


Người đăng: tiemtaphoa

Trong khi Hoa Đào hào hứng chuyển vào nhà mới thì ở một nơi khác, có người
đang vì câu nói của anh mà thấp thỏm lo âu.

Julia bị mù bẩm sinh, từ khi sinh ra cô đã gắn liền với một thế giới tăm tối
không màu sắc. Cô không biết bầu trời trông thế nào, mặt đất ra sao, cũng
chẳng có hình ảnh về khuôn mặt của cha, mẹ, ông, bà. Thứ màu sắc duy nhất cô
có là hào quang thánh khiết từ trái tim thiên sứ của cô. Dù vậy, cô luôn tự
động viên mình bằng nhiều cách, tự nhủ bản thân còn may mắn hơn rất nhiều
người trên thế giới này, có cha mẹ thương yêu, anh em đùm bọc...

Nhưng từ hôm qua, khi nghe được Hoa Đào khẳng định sẽ giúp mình sáng mắt, cô
luôn ở trong trạng thái thấp thỏm mong chờ. Dẫu biết rằng tỉ lệ thành sự thực
rất nhỏ nhưng Julia không nhịn được gửi gắm hi vọng vào việc khi mở mắt ra,
mình sẽ thấy được ánh sáng. Vì việc đó, cả tối hôm qua cô trằn trọc thao thức
đến nửa đêm mới chợp mắt.

Nhưng hi vọng càng lớn thì lo lắng càng nhiều. Sáng nay, khi thức dậy, Julia
nghĩ tới câu nói ngày hôm qua của Hoa Đào "Em về ngủ đi, sáng sớm mai khi tỉnh
dậy em sẽ được cảm nhận một thế giới đầy màu sắc."

Cô thầm nghĩ "Mở mắt ra mình có thấy được ánh sáng chăng, hay lại tiếp tục với
màn đêm thăm thẳm."

Sự sợ hãi, lo lắng đó khiến cô không dám mở mắt. Cô nằm lì trên giường, nhắm
chặt mắt và đấu tranh tư tưởng dữ dội.

Mắt thấy cô bé cứ mãi xoắn xít trong lòng không dứt ra được, chợt một ý nghĩ
nổi lên trong đầu cô.

"Không được! Mình không thể nhút nhát như vậy."

"Nhát gan không phải là tránh né kẻ địch, không phải là cúi đầu chịu sai.
Không dám đối diện sự thật mới là điều mà kẻ nhát gan hay làm nhất."

"Có gì đáng sợ! Cùng lắm thì tiếp tục với cuộc sống trước kia thôi"

Như được tiếp thêm dũng khí, Julia hít sâu một hơi rồi cắn răng mở mắt ra.

Điều đầu tiên cô cảm giác được không phải màu sắc hay điều gì khác mà là cảm
giác chói mắt. Đôi mắt cô hơi hé ra liền bị mộ luồng sáng khó chịu khiến nhắm
nhặt lại, Julia theo bản năng xoay đầu xuống mặt đất để tránh né.

Nhưng ngay lập tức, Julia sững sờ, rồi mừng như điên vì cô biết đôi mắt của
mình đã có dấu hiệu được chữa tốt. Cô vội vàng xoay người lại, đối mặt với ánh
mặt trời, hít một hơi thật sâu và cố mở mắt ra lần nữa. Lần này, đôi mắt của
cô vẫn cảm giác hơi khó chịu nhưng mi mắt đã hơi tách ra.

Đập vào mắt cô là những tia sáng le lói và bóng cây xương rồng bên cửa sổ,
trước đây luôn nghe nói nó có rất nhiều gai nhọn nhưng bây giờ mới được thấy
tận mắt. Tiếp đó cô quay lưng lại, sờ lên chiếc giường thân thương đã theo cô
bao nhiêu năm tháng. Gấu bông, đồng hồ... mọi thứ cô đều sờ soạng một lần, vừa
sờ vừa đọc thầm tên của chúng.

Cuối cùng, cô đến phòng nhạc cụ à xưởng vẽ để nhìn lại những gì mình làm. Cô
cầm những bức tranh, bản nhạc của mình lên để nhìn thật kĩ. Trước kia cô là
người sáng tác nhưng chưa từng được xem diện mạo thực của chúng mà chỉ được
nghe tả lại, đến giờ đã được như nguyện.


  • Julia! Em có muốn ăn sáng không?

Ngay khi Julia đắm chìm trong sự sung sướng, hạnh phúc. Người anh David của cô
vì lo lắng nên đã đi vào kiểm tra.

Bởi vì Julia bị mù nên phòng riêng của cô không khóa, đề phòng những lúc gặp
bất trắc thì có người phát hiện và cứu giúp.

David đi thẳng vào xưởng vẽ, đang muốn hỏi thăm thân thể của em gái thì đột
nhiên anh ngậm miệng lại vì nhìn thấy một việc đáng kinh ngạc.

Julia đang xem tranh vẽ của mình.

Việc này nghe có vẻ bình thường nhưng thực tế đối với nhà họ Nguyễn lại bất
bình thường. Vì bị mù, Julia không bao giờ đặt bất kì bức tranh nào trước mặt,
dù rằng chỉ làm bộ cũng không. Cô nói rằng:" Dùng một đôi mắt không thấy ánh
sáng đi thưởng thức tranh vẽ là một việc đáng trách". Bởi vậy nên khi nhìn
thấy Julia đang nhìn tranh vẽ thì David bỗng có suy nghĩ "Lẽ nào mắt Juvia đã
khỏi hẳn"

Anh ngay lập tức có câu trả lời khi Juvia xoay người lại, nhìn chằm chằm vào
khuôn mặt của anh và nói:


  • David, là anh đấy sao? Trông anh hơi khác với những gì em nghĩ.


  • Juvia! Em... em nhìn thấy được rồi sao?


  • Đúng vậy! Sáng nay, khi mở mắt ra, em đã thấy được thế giới đầy màu sắc
    này.


Nghe chính miệng Julia thừa nhận, David hơi cứng người lại rồi hấp tấp giơ tay
tới trước mặt Julia và hỏi:


  • Em có thấy được tay của anh không?

Julia cười tủm tỉm dùng đôi tay xinh đẹp của mình ôm lấy khuôn mặt của David
và nói:


  • Không chỉ tay, ngay cả khuôn mặt đáng ghét này của anh em cũng thấy được.


  • Chuyện này... chuyện này...


David lắp bắp không nói nên lời. Vốn anh thật sự cũng chẳng mấy tin tưởng lời
Hoa Đào nói hôm qua, chỉ vì sợ Juvia buồn nên mới lặng im không nói. Nhưng
thật không ngờ sáng nay Juvia quả thực đã nhìn thấy được.


  • Chẳng lẽ tên thầy bói nghèo kiết xác kia không phải lừa đảo mà thật sự có
    năng lực?


  • Này! Đó là ân nhân của em, anh không được nói xấu anh ấy.


  • Đúng đúng! Là anh nói nhầm! Khoan đã! Để anh gọi điện báo cho bố mẹ để họ
    vui mừng.


Sau đó, David lấy điện thoại gọi cho bố của mình là chủ tịch tập đoàn The Ball
và mẹ là giám đốc tòa soạn báo. Hai người họ vốn đang chuẩn bị có việc nhưng
vừa nghe con gái sáng mắt thì lập tức hủy bỏ tất cả để về nhà.

Vậy là kế hoạch của Hoa Đào đã bắt đầu có dấu hiệu phát triển...

Trong khi gia đình họ Nguyễn nhốn nháo vì mình, Hoa Đào sau khi tắm rửa, nghỉ
ngơi đầy đủ lại bắt đầu tới chùa Hằng Hà hành nghề.

Anh vừa đi vừa suy tính tới vấn đề của Ngô Họa Mi.

"Ngô Họa Mi, học sinh năng khiếu toán học, con gái của gia đình có truyền
thống Tiến Sĩ. Học lực xuất sắc. Miễn thuế.

Tuổi: 18

Không có hoạt động đặc biệt trong sinh hoạt. Nhưng gần đây bị nguyền rủa bởi
một học sinh thi rớt trường chuyên cấp 3.

Chú thích: Học sinh thi rớt trường chuyên cấp 3 tên là Lương Toàn. Là học sinh
giỏi nhất vùng, từng thề chắc chắn sẽ đỗ trường chuyên nhưng vì mắc bệnh dẫn
đến thành tích không đạt yêu cầu. Nghĩ quẩn tự sát. Trước khi chết có đọc bài
báo viết về Ngô Hoa Mi và gia đình tiến sĩ nên vô tình nguyền rủa.
( Có thể dùng 50 điểm công đức hoặc làm phép siêu độ oan hồn Lương Toàn để
giải quyết vấn đề.)"


  • Cái này là họa trời giáng! Ngo Họa Mi cũng thật là xui xẻo, chẳng làm gì
    cũng trúng đạn.

Bản thân đã là người của Ủy Ban Vũ Trụ nên Hoa Đào không cảm thấy oan hồn,
nguyền rủa có gì khó tin. Anh chỉ cảm thấy tội nghiệp cho cô bé xinh đẹp kia
thôi.


  • 50 điểm công đức hiện tại không có. Siêu độ thì mình cũng chẳng biết, có
    cách nào giải quyết không đây.

Hoa Đào ngồi trầm tư suy tính, không chú ý đến việc quán xem bói của mình bị
vây quanh.


  • Đại ca! thằng này hơi bị cứng! Thấy chúng ta đến mà vẫn bình chân như vại.

Một tên có dáng dấp nhỏ bé trong đám người rỉ tai với gã đại ca.


  • Từ từ nhìn xem rồi hẵng nói. Nếu tên này thật sự là cao nhân thì không nên
    chọc vào.

Gã đại ca híp mắt suy tính. Bọn họ đều không phải lưu manh thông thường mà là
người thuộc xã hội đen chính cống. Mà càng là người của xã hội đen thì càng
kính sợ quỷ thần nên nếu hắn ta mới cảm giác e ngại khi Hoa Đào lại bình thản
đối mặt với cả đống tay chân cầm ống tuýp của mình.


  • Ê nhóc! Đại ca tao tới mà không đón tiếp hả?

Gã đại ca không lên tiếng mà nháy mắt để một tên đàn em lên trước.


  • Có chuyện gì?

Hoa Đào đang bí mà lại gặp người gây rối nên cảm giác rất khó chịu.


  • Chuyện gì? Mày ra đây lừa đảo mà dám không nói một tiếng với bang Thăng
    Long bọn tao. Muốn chết đấy hả?

Tên côn đồ cầm ống tuýp nghênh ngang đi tới, đằng sau hắn là hàng chục người
cao lớn, vạm vỡ, vũ khí đầy đủ nên không ngại Hoa Đào chút nào.

Nhìn một đám xã hội đen vây quanh mình, Hoa Đào không lo lắng mới là lạ. Chỉ
vì tin tưởng vào năng lực của Ủy Ban Vũ Trụ nên anh mới bình tĩnh.


  • Thăng Long? Ở đây bày sạp nhỏ cũng có người thu phí?

Thực ra những con tép nhỏ như Hoa Đào thì bang Thăng Long vốn không thèm để ý,
tiện gặp thì xin ít tiền, không gặp thì thôi. Nhưng bởi lần này có người dùng
tiền yêu cầu họ cho Hoa Đào một trận nên mới kéo tới đông người như vậy.


  • Ít nói nhảm! Nói tóm lại, mỗi tháng mày phải nộp 10 triệu tiền phí, nếu
    không thì tao đập chết mày ngay bây giờ.

Gã côn đồ tỏ ra vô cùng hung ác, nếu là người thường đã sớm sợ thun dái mà nộp
tiền ngay. Nhưng Hoa Đào lại cười thầm chỉ vào người mình:


  • Tiền không có, mạng thì có một, cứ tự nhiên tới lấy.

Hoa đào không quên mình còn có một chiếc nhẫn bảo hộ miễn trừ mức sát thương
từ đạn pháo trở xuống. Tuy rằng còn yêu cầu phải trong lúc làm nhiệm vụ thu
thuế mới có hiệu lực nhưng ở đây lại có lỗ hổng. Chỉ cần Hoa Đào cầm sổ lên
tra tìm thông tin thì cũng coi như đang làm nhiệm vụ.

Tên côn đồ nào biết Hoa Đào có chỗ dựa, hắn chỉ cảm thấy bản thân bị Hoa Đào
khinh thường, nếu không táng cho một gậy thì thật quá mất mặt. Nghĩ như vậy,
gã côn đồ tiến tới cầm ống tuýp đập mạnh vào lưng Hoa Đào.

Ở trong mắt hắn, Hoa Đào chắc chắn sẽ bị vụt ngã, bò lăn ra đất quỳ xuống xin
tha. Nhưng không, ngay khi ống tuýp sắp chạm vào người Hoa Đào thì giống như
bị một lực cản gì đó bật ngược lại, làm tên côn đồ chới với, mất thăng bằng,
ngã lăn ra đất.

Gã đại ca thấy vậy thì chợt có cảm giác không ổn. Hắn thầm nghĩ không biết có
nên rút lui hay không vì nhìn Hoa Đào có vẻ kì lạ.

Trong lúc đó, gã côn đồ ngã ngửa, cảm thấy xấu hổ nên kêu gọi:


  • Các anh em, nó dám đánh trả kìa, xông lên đánh.


  • Đúng vậy, chém chết nó!


  • Chém nó!


Cả đám người hô chém trông vô cùng khí thế.

Được tiếp thêm dũng khí, bốn năm tên côn đồ xông lên cầm ống tuýp đánh. Nhưng
nhẫn bảo hộ của Ủy Ban Vũ Trụ không ngán đánh hội đồng.

Bộp Binh Bốp Keng...

Lần này vì có nhiều người từ nhiều hướng nên lực phản chấn không đơn giản chỉ
gây ngã nữa mà còn khiến cho đám côn đồ tự đánh lẫn nhau. Từng chiếc côn sắt
đập leng keng, binh bốp vào thị, vào xương nghe mà rợn người.

chỉ sau một hai lượt đánh, năm tên côn đồ ngã lăn ra đất với những vết bầm tím
trên thân, những kẻ còn lại sợ hãi lùi ra năm bước, nhìn Hoa Đào bằng đôi mắt
sợ hãi.

Một tên đệ nuốt nước miếng hỏi:


  • Đại ca, có lấy "hàng" ra hay không?


  • Lấy lấy cái *


Gã Đại ca nổi giận chửi. Hắn làm sao dám tiếp tục chơi, không thấy người ta
đứng im cho đánh mà không mất một cọng tóc à. Nếu chọc đến mức ra tay thật thì
ai biết sẽ kinh khủng đến mức nào. Hơn nữa nãy giờ đã không ít thời gian, kéo
dài thêm nữa lỡ 113 đến thì làm sao, cảnh sát cơ động đâu phải dạng vừa.


  • Xin chào, không đánh thì không quen mặt. Chúng ta lần này xem như là kết
    bạn. Sau này có việc gì cứ báo tên Thăng Long, sẽ không ai dám gây chuyện.

Nhìn gã đại ca tỏ vẻ chịu thua, Hoa Đào vui sướng trong lòng nhưng ngoài mặt
thờ ơ:


  • Xong chưa? xong rồi thì mời rời đi, để tôi còn làm ăn.

Gã đại ca xấu hổ nhưng không dám làm càn, vung tay lên cho đàn em rút lui.
Nhìn thấy khả năng thần kỳ của Hoa Đào, hắn không còn dám gây chuyện với anh
nữa, nếu không hắn sợ nửa đêm mình sẽ được đi tắm ở sông Sài Gòn cùng với vết
son môi cắt ngang qua cổ.

Một vụ phá quán cứ thế hóa thành không, những người xung quanh càng lộ rõ vẻ e
ngại với Hoa Đào hơn. Chính mắt họ thấy được những ống tuýp kia không thể làm
bị thương anh một chút nào.

" Đây chắc là thầy bói thứ thiệt." Bọn họ đều nghĩ như vậy trong lòng và bắt
đầu an phận hơn, không dám trắng trợn lừa đảo nữa.

Ở cách xa đó hàng cây số, trên một chiếc xe ô tô sang trọng. Một cô gái mặt
mày tái xanh run rẩy nghe thuộc hạ báo cáo.

Khi cuộc gọi kết thúc, cô gái đó tức giận đập vỡ điện thoại, sau đó lại nắm
tóc của mình òa khóc.

Người đó không phải ai khác mà chính là Mỹ Tiên, cô gái xinh đẹp hay ghen tị
từng đến gặp Hoa Đào và bị trừng phạt già đi nửa năm.

Cô ta còn trẻ, cho dù có già đi một hai năm cũng khó mà phát hiện nhưng Hoa
Đào lại khiến cho cô rụng tóc. Điều đó làm cho một người phụ nữ nhạy cảm như
cô lập tức kiểm tra lại và phát hiện mình có dấu hiệu già đi.

Sau đó cô nàng nhớ tới lời cảnh cáo của Hoa Đào, lo lắng và muốn chuộc lỗi
nhưng vì sĩ diện nên cô không định tới xin lỗi trực tiếp. Cô bỏ tiền mời xã
hội đen tới phá quán với ý định buộc Hoa Đào khuất phục và cầu xin mình, khi
đó vị thế giữa hai người sẽ đảo lộn. Nhưng không ngờ Hoa Đào có bản lĩnh kinh
khủng như vậy, đến bang Thăng Long cũng bó tay chịu thua.


Thu Thuế Toàn Thế Giới - Chương #9