Bắt Đầu Coi Trọng.


Người đăng: tiemtaphoa

Sau khi Hoa Đào đánh đuổi bang Thăng Long khoảng năm phút, một đội cơ động dồn
dập đổ xuống, nhưng thấy khung cảnh bình yên trước mắt thì họ chợt có cảm giác
mình bị lừa, cảm giác cực kì khó chịu.

Trên thực tế, cảnh sát cơ động là một lực lượng tương đối khổ sở. Bọn họ vốn
phải khổ luyện và thường xuyên đối mặt nguy hiểm từ những vụ ẩu đả, náo loạn,
khủng bố... Phải chuẩn bị xuất phát 24/24, được điện báo là phải tới ngay. Ấy
thế mà nhiều khi vẫn có người rảnh rỗi báo án giả trêu chọc họ cho vui, không
khó chịu mới là lạ.

Chẳng qua người dẫn đội nhạy cảm phát hiện có nhiều người dân xôn xao bàn tán
nên xuống xe, lại gần hỏi thăm.

Hỏi ra mới biết, hóa ra quả thực có băng xã hội đen kéo tới làm loạn. Nhưng bị
một vị thầy bói hù dọa, đuổi đi. Nếu không phải người đội trưởng nghe được
nhiều người nói như vậy thì anh chắc chắn sẽ nghĩ đây là bốc phét.

Người đội trưởng gọi một người xuống cùng mình để ghi chép rồi đi tới quán xem
bói của Hoa Đào.

Khi nhìn thấy Hoa Đào, người đội trưởng cảm thấy kinh ngạc vì trước kia đã
từng gặp trong đồn cảnh sát. Anh là một trong những người từng thấy cảnh Hoa
Đào chỉ vào một chuyên viên điều tra ưu tú và nói là nội gián. Lúc đó anh còn
cảm thán giới trẻ ngày nay chém gió không cần xé nháp.


  • Cậu là Hoa Đào!

Người đội trưởng hỏi với giọng không xác định.

Bây giờ Hoa Đào trông đã hơi khác trước. Anh vừa mới tắm rửa cùng mua một bộ
quần áo mới, đã không còn dáng vẻ của thằng ăn mày nên làm cho anh đội trưởng
không nhìn rõ được.


  • Đúng vậy! Là tôi.

Hoa Đào hơi ngẩng đầu, bình tĩnh trả lời.


  • Nghe nói lúc nãy vừa có một băng nhóm xã hội đen tới phá rối ở đây?


  • Xã hội đen?


Hoa Đào tỏ ra khá là bất ngờ và mờ mịt, anh trầm tư một chút rồi trả lời:


  • Tôi không biết anh nói tới xã hội đen là ai. Nãy giờ chỉ có một nhóm thanh
    niên tốt thấy tôi mỏi lưng nên tới đấm lưng cho tôi một chút mà thôi.


  • Đấm lưng cho cậu?


Người đội trưởng cảm thấy không hiểu được dòng suy nghĩ quái dị của Hoa Đào.
Anh cẩn thận hỏi lại:


  • Chỉ đấm lưng thôi sao? Họ có bao nhiêu người.


  • Không nhiều không nhiều! Chỉ tầm hai ba chục người thôi. Nhưng chủ yếu là
    tới cổ vũ, ra sức đấm lưng có năm người thôi..


Hoa Đào rung đùi đắc chí, làm cho người đội trưởng cảm thấy vô cùng đau đầu.
Lôi hai ba chục người tới đấm lưng? Vừa nghe đã thấy giống chuyện cười rồi.


  • Bọn họ có làm gì đặc biệt hay không? Khi tới và đi có mang theo gì?


  • Cũng không có gì đặc biệt. Khi tới thì mang theo gậy đấm lưng làm bằng sắt.
    Bọn họ không những đấm lưng cho tôi mà còn đấm lưng lẫn nhau nữa, nhiệt tình
    tới mức một vài cây gậy đấm lưng bị hư luôn.


-...


  • Gậy đấm lưng làm bằng sắt?


  • Đúng vậy!


  • Có phải là cái này?


Đội trưởng chỉ vào một ống tuýp cong vòng dưới đất.


  • Đúng rồi! Bọn họ đi vội quá để quên đây mà! Cảm ơn đồng chí, để khi nào tôi
    mang tới trả cho họ.

-...

Anh đội trưởng thực sự rất muốn cướp lấy ống tuýp rồi xông tới " đấm lưng" cho
Hoa Đào mấy cái. Rõ ràng là hung khí, còn cố xuyên tạc thành gậy đấm lưng làm
gì.

Ngay cả người công an cầm giấy bút ghi chép cũng không nhịn được run run bờ
vai, đoán chừng nếu không phải ngại mặt mũi của sếp đã bò lăn ra cười rồi.


  • Nói như vậy là một nhóm hơn hai mươi người cầm ống tuýp tới cửa hàng của
    cậu.


  • Xin nhắc lại! Đây là gậy đấm lưng. Dùng nó đấm lưng thực sự rất thoải mái.
    Nếu không anh công an thử một chút, để tôi dùng nó giúp anh thư giãn.


  • Dừng! Dừng! Tạm thời không cần.


Nhìn thấy Hoa Đào cười tủm tỉm với chiếc "gậy đấm lưng" trên tay, người đội
trưởng vội vàng giơ tay ngăn cản. Anh không muốn dây dưa ở đây mà hỏi chủ đề
chính.


  • Nói tóm lại bọn họ bị cậu đuổi đi rồi đúng không?


  • Đính chính lần nữa! Tôi là công dân tốt, người chủ hàng mẫu mực. Tuyệt đối
    không có chữ đuổi trong từ điển của tôi. Ừ! Là bọn họ cảm thấy bản thân chưa
    làm nhiều việc tốt nên tranh thủ đi làm rồi. Có khi anh ra đường lại bắt gặp
    họ quét rác giúp lao công, đỡ cụ già qua đường, dắt trẻ lạc...


  • Dừng dừng! Tôi hiểu rồi, cảm ơn đã hợp tác.


Người đội trưởng nói xong lập tức xoay người đi. Anh không muốn đối diện với
tên thần kinh này thêm một giây phút nào nữa. Anh sợ dây dưa thêm nữa sớm muộn
cũng phải lên Biên Hòa.


  • Vậy thì không tiễn!

Hoa Đào mỉm cười chào tạm biệt rồi đi vào. Nhưng ngay lúc này, người đội
trưởng kia bỗng lên tiếng hỏi:


  • Vậy lần trước anh nói chuyên viên Lê Khải Phong là gián điệp có phải thật
    không.


  • Tôi nghe lời Bác Hồ, không nói dối bao giờ! Với cả người tôi nói là Châu
    Hải Phong, không phải Lê Khải Phong.


Nhìn bóng lưng Hoa Đào một lúc, người đội trưởng vội vàng lên xe, tới chỗ vắng
người rồi gọi cho một số lạ.


  • Có chuyện gì! - Bên kia điện thoại là một giọng nói đầy uy nghiêm.


  • Thưa thủ trưởng, em có tin tức muốn báo cáo.


Người đội trưởng chỉnh sửa ngôn từ một chút rồi kể lại chuyện của Hoa Đào và
Lê Khải Phong, kể từ lúc ở trong đồn cho tới chuyện xảy ra ngoài chùa Hằng Hà.
Nói xong, còn bổ sung thêm nhận xét:


  • Người thầy bói này cho em cảm giác rất đặc biệt. Trông cậu ta rất tự tin,
    mạnh mẽ và có phần hờ hững với mọi thứ xung quanh. Khá giống với kiểu đắc đạo
    cao nhân vậy. Hơn nữa tình cảnh lúc đó có rất nhiều người nhìn thấy và quay
    phim, cậu ta thực sự ngồi bất động để người khác đánh nhưng không suy chuyển
    chút nào.

Người đội trưởng nói xong rồi im lặng chờ đợi. Phía bên kia im lặng một hồi
lâu rồi hỏi:


  • Lê Khải Phong đang ở đâu?


  • Dạ! Thưa thủ trưởng, Lê Khải Phong xin nghỉ phép ra Bắc thăm mẹ bị ốm rồi
    ạ.


  • Cho người gọi điện ra Bắc kiểm tra ngay, nếu đối tượng có dấu hiệu chạy
    trốn thì lập tức khống chế.


  • Vâng!


Ý kiến của mình cuối cùng cũng được coi trọng, thế nhưng Hoa Đào chẳng hay
biết gì cả. Lúc này, anh vẫn còn đang tí tởn với một em chân dài tới xem bói.


  • Cô muốn xem bói, xin mời đưa tay ra để tôi nhìn kĩ.


  • Từ từ đã nào! Mới nhìn một chút, chưa rõ được! Cái gì? Đã gần mười phút rồi
    à, không sao, tôi không tính thêm tiền cho cô đâu.


Yến Vy thực sự cảm thấy mình rất ngu khi tin lời tên thầy bói bỉ ổi này. Vốn
cô nghe người khác bàn luận, cảm thấy đối phương có một chút năng lực, cộng
thêm gần đây quả thực cô gặp rắc rối nên nhờ xem hộ. Không ngờ tên thầy bói
này lại kiếm cớ sờ soạng bàn tay của cô gần mười phút không chịu thả.


  • Thôi! Tôi không xem nữa.

Yến Vy nói rồi giằng tay ra, tự nhủ mình hôm nay thật xui xẻo. Nhưng Hoa Đào
nào để con dê tới miệng chạy thoát. Anh nghiêm trang nói:


  • Cô không xem nữa cũng được thôi. Nhưng đừng trách tôi không báo cô biết gần
    đây sẽ rất xui xẻo. Album mới của cô không thể phát hành được, ngoài ra còn
    phải chịu phí bồi thường hợp đồng cho bên công ti nữa.

Vốn đang rời đi nhưng vừa nghe Hoa Đào nói thì Yến Vi không nhấc chân lên nổi
nữa.

Hoa Đào nói hoàn toàn đúng. Gần đây công việc của cô liên tục gặp trắc trở,
đĩa nhạc mới bị kẹt lại ở khâu xét duyệt, công ti quản lí thì liên tục bức ép.
Nếu tình huống xấu đi thì quả thực không khác gì với Hoa Đào phán.

Yến Vi quay lại, ngồi xuống và nghiêm túc:


  • Anh thật sự nhìn thấy được?


  • Có gì không thấy, cô mang phận minh tinh. Vốn nên một đường suôn sẻ nhưng
    gặp phải tiểu nhân quấy phá, hơn nữa vướng phải kiếp nạn đào hoa nên như vậy
    là quá bình thường.


  • Tiểu nhân, đào hoa? - Yến Vi cau mày không hiểu.


  • Là có người ghen ghét tài năng của cô nên tìm cách ngăn cản, dìm hàng. Đồng
    thời có một nhân vật lớn thích cô, muốn chèn ép để cô biết thân biết phận, sau
    này dễ quy tắc ngầm.


Hoa Đào nhẹ nhàng trả lời. Trên thực tế thông tin anh nhận được còn chi tiết
hơn. Cô nàng tên Yến Vi này vốn là một minh tinh có tài nhưng vì quá chói mắt
nên bị đàn chị là ngôi sao đứng đầu trong công ti ghen ghét, ngáng chân. Hơn
nữa còn bị một quan lớn trong bộ Thông Tin và Truyền Thông để mắt đến, không
gặp khó mới là lạ.


  • Chuyện này! Thật sự rắc rối như vậy sao?


  • Cũng không phải quá rắc rối. Dù sao cô vẫn chưa thực sự quá nổi tiếng. Đến
    khi cô bước lên cao hơn thì mới phải đối mặt với nhiều sóng gió hơn nữa.


Câu này là Hoa Đào nói thật. Dựa theo thông tin dự báo của Ủy Ban Vũ trụ, cô
gái tên là Yến Vi này sẽ gặp rất nhiều rắc rối nếu tiếp tục theo nghề. Lí do
cũng rất đơn giản, không có bối cảnh cũng không khéo đưa đẩy.

Yến Vi nghe Hoa Đào phán như vậy thì cực kì thất vọng. Cô cũng biết mình thiếu
gì nhưng vì đam mê làm nghệ thuật nên không từ bỏ được. Cô có một thân hình
hoàn mỹ, khuôn mặt trong sáng, tươi tắn, khớp xương vững chãi, dẻo dai cùng
giọng ca ngọt ngào, đậm cảm xúc. Có thể nói bản thân cô có quá đủ điều kiện về
bản thân để tỏa sáng.

Cuối cùng Yến Vi cũng đành buồn bã rời đi. Không phải là Hoa Đào không giải
quyết được rắc rối của cô nhưng cái giá phải trả quá lớn, hơn nữa còn không
phải một lần là xong.


  • Chẹp chẹp! Dáng người kia, cái mỏ kia, khuôn mặt kia. Quả thực hoàn mĩ. Nếu
    mình là đại gia cũng sẽ nhận cô gái như vậy làm "em nuôi"

Hoa Đào tấm tắc cảm thán, hiện tại anh vẫn chưa đủ sự ảnh hưởng để giúp đỡ Yến
Vi nên đành ghi nhớ chờ có cơ hội rồi tính tiếp.


Thu Thuế Toàn Thế Giới - Chương #10