Thiên Sứ Ngoài Đời Thực.


Người đăng: tiemtaphoa

Sáng hôm sau, Hoa Đào vui vẻ tới chùa Hằng Hà tiếp tục bày sạp. Vừa đi vừa
ngâm nga bài hit mới nhất trên bảng xếp hạng. Anh vui như vậy là bởi vì tối
qua đã phát hiện được điểm mới trong công việc thu thuế.

Đó là Ủy Ban Vũ Trụ tách những cơ quan, công ti ra, thu thuế riêng với người
lãnh đạo. Ví dụ như giám đốc làm việc xấu nhưng công ti hoạt động tốt thì chỉ
mình giám đốc bị phạt thuế, ngược lại, nếu công ti làm ăn gian dối mà không
phải do lãnh đạo chỉ thị thì cũng chỉ công ti chịu thuế. Việc này khá hợp lí
vì không phải lúc nào vấn đề cũng do lãnh đạo gây ra.

Ngoài ra Hoa Đào cũng học được cách tăng thêm lượng thông tin dự báo tương lai
hoặc quá khứ khi tra xét. Nếu sau này có người hỏi công danh, lợi lộc hay sức
khỏe trong tương thì anh dễ ứng phó hơn nhiều.

Cũng có lẽ vì tâm trạng vui vẻ nên Hoa Đào cũng may mắn hơn, vừa mở quán được
tầm nửa tiếng thì anh đã có khách hàng.

Vị khách này là một người phụ nữ thuộc tầng lớp trung lưu. Bà ấy tới xem cho
con trai mình thi đại học liệu có đậu hay không.


  • Tôi thấy cậu còn trẻ, chắc cũng tầm tuổi con trai tôi nên tính có lẽ chính
    xác hơn.

Lí do đối phương xem bói ở chỗ cậu khá là củ chuối nhưng Hoa Đào không từ chối
vì quả thực đang thiếu khách hàng.

" Nguyễn Thành Long, học sinh THPT Amsterdam. Chăm chỉ cần cù, học lực khá,
thường xuyên giúp đỡ cha mẹ. Miễn thuế.

Tuổi: 18

Sinh hoạt đơn điệu nhưng tính khí nóng nảy. Từng có nhiều vụ xung đột với bạn
học. Thuế: Lao động công ích 20 điểm.

Tương Lai: Gần đây gây chuyện với một số người nên sẽ gặp trục trặc lớn khi
chuẩn bị tốt nghiệp, có khả năng bị đình chỉ hoặc cho thôi học."

Hoa Đào không có đánh giá quá nhiều về cá nhân Nguyễn Thành Long. Nói chung
đối phương là một người tương đối ngoan ngoãn, trừ tật xấu nóng tính ra thì
bảo đảm là con ngoan trò giỏi. Nhưng thanh niên ai chẳng có một chút nhiệt
huyết, hơi nóng tính có thể bỏ qua được, chỉ là cái giá mà cậu ta sắp trả thực
sự rất nặng. Đuổi học hoặc đình chỉ học ở ngay cuối năm 12, đối với một gia
đình bình thường thì đây chẳng khác nào họa lớn.


  • Con trai cô học khá, ngoan ngoãn. Tính cách hơi nóng một chút cần phải sửa
    chữa. Còn con đường học vấn thì sẽ gặp trắc trở lớn vì bị tiểu nhân cản trở.

Người mẹ mới đầu khi nghe Hoa Đào nói thì gật gù tỏ vẻ đồng ý, nhưng khi nghe
đến phần tiểu nhân thì tái mặt, tỏ ra hốt hoảng.


  • Con trai tôi có qua được không?

Nghe giọng nói run run của người mẹ, Hoa Đào biết đối phương đã có môt ít tin
tức về vấn đề này nên nói thẳng:


  • Tương Đối khó, có thể sẽ bị đình chỉ học tập.

Người mẹ nghe nói đến đó thì chợt chảy nước mắt, cúi xuống kể lể:


  • Không dám giấu thầy. Con trai của tôi hai hôm trước mới đánh lộn với con
    trai phó giám đốc sở. Tôi lo lắm, không biết thầy có cách gì giúp đỡ hay
    không.

Hoa Đào hơi trầm ngâm suy tính trong chốc lát rồi nói:


  • Để tôi tính thử xem.

Nói đoạn, Hoa Đào lấy sổ tay ra tính thử thì được kết quả. Muốn để Thành Long
tốt nghiệp thuận lợi cần 10 điểm công đức, muốn thi đỗ đại học như ý cần 20
điểm công đức. Mà 1 điểm công đức lại tương đương với 100 triệu đồng. Tính ra
muốn đậu đại học như ý cần tới 3 tỉ đồng.

3 tỉ đồng, không nhiều không ít. Gia đình khá giả vẫn lấy ra được nhưng thực
sự không dễ chút nào.

Hoa Đào nói giá tiền xử lí cho mẹ Thành Long. Bà ấy nghe xong thì suy nghĩ đầu
tiên là " phải chăng là lừa đảo".

Cái này cũng không trách bà ấy được vì đột nhiên yêu cầu 3 tỉ quá dễ khiến
người khác nghi ngờ. Hơn nữa Hoa Đào cũng không bao bọc, màu mè quỷ thần, số
má gì mà nói thẳng con số 3 tỉ, điều này càng dễ khiến nghi ngờ hơn.

Hoa Đào thấy biểu cảm trên mặt của bà ấy thì biết đang nghi ngờ nhưng cũng
không giải thích. Nếu đã không tin thì có nói cũng vậy.

Mẹ của Thành Long khổ sở suy nghĩ một lúc, cuối cùng lòng yêu con vẫn chiến
thắng. Bà trầm giọng nói với Hoa Đào:


  • 3 tỉ, tôi bỏ được. Nhưng anh phải chắc chắn giúp con tôi. Nếu không dù cho
    có táng gia bại sản tôi cũng sẽ khiến cậu trả giá.

Tuy bị uy hiếp nhưng Hoa Đào không cảm thấy khó chịu, bởi vì bà ấy không phải
ỷ thế hiếp người mà chỉ là sự lo lắng do bỏ ra quá nhiều thôi. Điều này có thể
thông cảm.


  • Vậy được! 100.000 đồng tiền phí xem bói. Sau đó cô đem 3 tỉ đi làm từ
    thiện, nhớ lấy tên con trai cô để làm. mọi việc tự khắc tốt đẹp.


  • What! Làm từ thiện! Thằng này đầu có bị vào nước không vậy.


Bởi vì Hoa Đào làm ăn khá kì lạ nên xung quanh có một số người nghe ngóng. Khi
biết Hoa Đào yêu cầu người phụ nữ kia đi làm từ thiện hết 3 tỉ đồng thì họ bật
thốt lên.

Bọn họ vốn cảm thấy Hoa Đào ra vẻ đạo mạo, thả dây dài để câu những con cá lớn
như người phụ nữ này nhưng thật sự không ngờ Hoa Đào không tham tiền.

Ngay cả chính người phụ nữ kia cũng cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề. 3 tỉ làm
từ thiện, không phải nên cúng cho thầy làm phép, lập đàn gì gì đó sao.


  • Thưa thầy! Thật đi làm từ thiện hết sao?

Hoa Đào nhẹ gật đầu chứng thực:


  • Đó là tất nhiên. Cô phải đi làm việc thiện tích đức thì tôi mới dựa vào đó
    sửa vận con trai cô được chứ. Đưa nhiều tiền cho tôi làm gì? Chỉ cần 100.000
    đồng tiền phí xem bói thôi.

Nghe Hoa Đào nói đường hoàng như vậy, tất cả mọi người chợt cảm thấy anh cực
kì đáng tin. Bởi vì không kẻ lừa gạt nào lại đẩy tiền ra khỏi túi mình để làm
từ thiện cả.


  • Vâng! Chào thầy! Đây là năm trăm, tôi xin gửi thầy.

Người phụ nữ định gửi 500.000 đồng nhưng Hoa Đào lắc đầu từ chối:


  • Tôi không có tiền lẻ để thối lại. Cô chỉ cần trả một trăm ngàn là đủ rồi,
    nhiều hơn sẽ thừa.

Nghe Hoa Đào nói vậy, người phụ nữ càng thêm khâm phục, hai tay đưa lên cho
Hoa Đào một trăm nghìn rồi cúi chào rời đi.

Mọi việc xong xuôi, chỗ của Hoa Đào lại trở nên vắng lặng nhưng xung quanh lại
cực kì náo nhiệt, ồn ào bàn tán.


  • Đây là ai, sao bựa quá vậy. Đem 3 tỉ đi làm từ thiện.


  • Nhưng có phải tiền của cậu ta đâu?


  • Mày thì biết gì. Lúc đó nếu cậu ta muốn thì người phụ nữ kia sẽ đưa cho cậu
    ta ngay.


  • ...


Xung quanh bàn tán, Hoa Đào chẳng hề quan tâm. Cậu bức thiết muốn khai phá
nhiều hơn công năng từ sổ tay.

Thời gian lại tiếp tục trôi đi. Bởi vì tin đồn nên hôm nay có nhiều người tạt
ngang qua chỗ Hoa Đào hơn. Nhưng đa số chủ yếu là vì hiếu kì chứ chưa thực sự
tin tưởng bản lĩnh của anh lắm. Đồng thời quanh đây cũng lấy cho anh cái tên "
Thầy bói trăm ngàn" vì anh chỉ thu phí một lần một trăm ngàn đồng, không hơn
không kém.

Đến cuối ngày, Hoa Đào tổng cộng xem cho bốn người, kiếm được bốn trăm nghìn
đồng. Dưa theo tình hình thì anh không cần phải nhịn đói nữa.

Ngay khi Hoa Đào chuẩn bị dẹp quán, đi ăn cơm thì có một vị khách đặc biệt ghé
thăm.

Đây là một người rất khó diễn tả bằng lời, một cô gái nhỏ nhắn khiến người ta
nhìn vào là ngay lập tức liên tưởng đến hai từ " Thiên Sứ".

Cô bé chỉ tầm 15, 16 tuổi, dáng dấp xinh đẹp không nói, cô còn có khả năng tạo
một cảm giác ấm áp, thánh khiết như viên ngọc quý lấp lánh chói mắt giữa thói
đời trần tục.

Nhưng trên người cô bé lại có một khuyết điểm khiến người ta thương tiếc, hai
mắt cô bị mù.


  • Xin chào! Nghe nói ở đây có xem bói đúng không?

Giọng nói của cô bé dễ nghe như một bài thánh ca, khiến Hoa Đào cũng thầm rung
động trong lòng.

Nhưng bỗng một giọng nói lớn tiếng đầy chán ghét chen ngang phá vỡ khung cảnh
diệu kì này:


  • Này! Có nghe em gái tôi nói không vậy?

Hoa Đào quay sang, ánh mắt lộ rõ vẻ khó chịu và tức giận. Mặc dù vậy, anh vẫn
nhận ra người đó là anh trai của cô bé giống như Thiên Sứ này nên không muốn
chấp.


  • Nghe được, có vấn đề gì sao?

Nghe giọng điệu lạnh nhạt của Hoa Đào, người kia tỏ ra khó chịu, hùng hổ bước
ra chất vấn:


  • Nghe được tại sao không mau lại đón tiếp. Đấy là thái độ tiếp khách sao?


  • Tôi là thầy bói, không phải nhân viên phục vụ.


Đối với những kẻ phách lối, Hoa Đào chưa bao giờ xem trọng.


  • Cậu...

Người anh trai đang muốn nói tiếp nhưng cô em gái lắc đầu ngăn cản:


  • Anh! Đừng như vậy! Nếu cứ tiếp tục vô lí như vậy thì em sẽ bỏ đi một mình.


  • Đừng đừng! Anh làm sao yên tâm để em đi một mình được!


Người anh trai vội vàng hô, nhìn ra anh ta cực kì cưng chiều, thương yêu em
gái mình.

Hoa Đào bỏ qua ánh mắt đe dọa của người anh trai, tiến đến gần cô bé và hỏi:


  • Em cần anh giúp gì?

Cô gái chớp chớp mắt quay mặt về phía Hoa Đào. Tuy bị mù nhưng đôi mắt cô bé
trông vô cùng khỏe mạnh, to tròn và trong xanh như bầu trời sau mưa.


  • Nghe nói anh xem bói một lần một trăm nghìn đúng không?


  • Đúng vậy! Nhưng với những người như em thì có thể miễn phí.


Ho Đào gật đầu đáp.


  • Tại sao? - Cô gái tò mò hỏi.


  • Bởi vì em rất giàu.


Hoa Đào nói một câu để người anh trai kia khinh thường.


  • Hừ! tưởng gì chứ cũng là loại hám giàu. Thấy anh em chúng tôi giàu có nên
    nịnh bợ đấy hả?


  • Không! chỉ có em ấy giàu thôi, anh rất nghèo.


Hoa Đào nghiêm túc nói. Anh nói là sự thật vì lúc nãy anh đã thông qua sổ tay
tra thông tin của hai người này. Mặc dù không biết tên nhưng nếu ở gần thì anh
vẫn thông qua sổ tay để tra được.

" Julia Nguyễn, con lai Pháp Việt. Gia Thế Giàu Có, bẩm sinh bị mù nhưng không
khuất phục mà vẫn nỗ lực vươn lên. Thuộc diện miễn thuế.
Tuổi: 16

Làm việc thiện cực kì nhiều. Sử dụng tiền kiếm được từ vẽ tranh và sáng tác
nhạc, cô tham gia cứu giúp động vật, người nghèo khổ, tích cực hoạt động bảo
vệ môi trường, trợ giúp người khuyết tật... công đức: 10000 điểm.

Ẩn thuộc tính( Thiên Sứ Ban Phước): Tự thân tỏa một kết giới kì diệu, trợ giúp
tất cả những sinh vật xung quanh loại bỏ mặt trái về tinh thần, có tác động
tích cực nhất định đến vận mệnh đến những đối tượng mình quan tâm. Công đức
được hưởng: 100000 điểm mỗi năm. "

Nếu coi công đức là tiền tài thì quả thực Julia Nguyễn là một khác sộp, nữ đại
gia. Bởi vậy nên Hoa Đào cực kì xem trọng những khách hàng như cô. Nên biết
giúp cô tiêu xài công đức thì anh cũng được nhận một phần hoa hồng nhất định,
mà Julia Nguyễn mỗi năm còn nhận được cả trăm ngàn công đức, đây là một con số
khổng lồ. Còn gã anh trai của cô thì chẳng có mấy công đức, còn những điểm
khác thì Hoa Đào không quan tâm nên mới nói hắn ta rất nghèo.

Nhưng vấn đề là ở đây chỉ có mình Hoa Đào biết điều đó, người ta cứ nghĩ rằng
anh nói như vậy để sỉ nhục anh trai của Julia Nguyễn.


  • Ha ha ha! Thật là buồn cười! Cậu biết tôi là không mà dám nói như vậy?


  • Có gì mới lạ, không phải là con trai nhà họ nguyễn, phó tổng giám đốc tập
    đoàn The Ball, David Nguyễn sao?


David Nguyễn cứ ngỡ sẽ có cơ hội làm đối phương kinh ngạc, sợ hãi, xin tha
nhưng không ngờ vừa hỏi thì Hoa Đào đã nói toạc thân phận của anh rồi.


  • Đã biết vậy mà còn nói tôi nghèo? Chẳng lẽ cậu không biết tập đoàn The Ball
    nằm trong top 10 ở thành phố Hồ Chí Minh này hay sao?


  • Anh làm gì kệ anh, nghèo thì vẫn cứ là nghèo thôi!


Hoa Đào khinh thường giải thích, quay mặt về phía Julia Nguyễn:


  • Kệ hắn ta đi! Em có nhu cầu gì?

Julia Nguyễn tỏ ra khó xử, nhỏ giọng khuyên nhủ:


  • Anh trai em là giám đốc công ti lớn, quả thật không phải người nghèo. Anh
    đừng nói anh ấy như vậy.

Không nói thì thôi, Julia vừa mở miệng thì khiến David suýt nữa hộc máu. Julia
muốn hòa giải mâu thuẫn giữa hai người nhưng cách nói của cô lại giống như "
Anh em rất nghèo, rất tội nghiệp, đừng chấp với anh ấy".


  • Được! Được! Anh trai em không có nghèo, đúng là không nghèo, thật sự không
    nghèo. Chắc chắn không nghèo...

Hoa Đào còn ác hơn, mở miệng luôn mồm nhắc đến chữ nghèo khiến David muốn nổi
điên.

Cũng may, cuối cùng David vẫn nể mặt em gái mà không nói nữa. thầm nghĩ:
"không chấp nhặt với kẻ nghèo... à không đúng, phải là không chấp nhặt với
thầy bói."

Nếu Hoa Đào biết David có dấu hiệu dị ứng với chữ "nghèo" chắc sẽ cảm thấy tự
hào bản thân có tài năng chửi thuê.


  • em muốn nhiều điều lắm, không biết có được không?


  • Em cứ nói đi!


  • Ừ! Em muốn trợ giúp những người bị thiên tai phá hủy nhà cửa, trợ giúp chữa
    trị đất ngập nước mặn. Muốn xây thêm bệnh viện, mở thêm nơi bán cơm cứu đói
    miễn phí...


-...

Hoa Đào thật sự không biết nói gì. Không hổ là thiên sứ, mở miệng ngậm miệng
đều là cứu người, giúp người. Nhưng mà dù sao cũng phải vì cố chủ suy nghĩ nên
anh hỏi thăm:


  • Đó đều là ước nguyện vì người khác! Chẳng lẽ em không muốn gì cho bản thân
    mình ư?


  • Ừ, để em suy nghĩ! Có rồi! Vốn lúc đầu em đến để nhờ anh xem giúp Ông Nội
    em đang bị bệnh gì, khỏi hẳn? Anh giúp em được không?


  • Ừ! Việc này cũng coi như của em. Nhưng em thực sự không muốn điều gì cho
    bản thân mình ư, ví dụ như mắt sáng trở lại chẳng hạn.


Hoa Đào có lòng tốt nhắc nhở nhưng khi anh vừa nói ra thì hai anh em nhà họ
Nguyễn bỗng im bặt.


  • Có chuyện gì vậy?

Vốn cứ nghĩ Julia sẽ vui mừng khi nghe đến việc mình được sáng mắt nhưng không
ngờ tình hình lại có vẻ quỷ dị.


  • Cậu đang đùa chúng tôi đúng không?


  • Đùa?


  • Đúng vậy, chẳng lẽ cậu không biết những bác sĩ giỏi nhất về mắt cũng không
    thể can thiệp vào? Cậu còn cố ý khơi lại chuyện này là có ý gì.


David Nguyễn giống như muốn hét lên khi nói. Quả thực nhà họ Nguyễn không
thiếu tiền, nếu có thể thì họ đã sớm chưa cho Julia rồi.

Hoa Đào nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm:


  • Bác sĩ giỏi nhất không làm được nhưng chưa chắc sẽ không có ngoại lệ.

Hoa Đào nói xong rồi vuốt ve đầu của Julia:


  • Em về ngủ đi, sáng sớm mai khi tỉnh dậy em sẽ được cảm nhận một thế giới
    đầy màu sắc.

David thấy Hoa Đào dám sờ đầu Julia thì suýt nữa rút súng ra cho một viên
nhưng nghe thấy cậu ta nói mắt của Julia sẽ được chữa tốt thì khựng lại.


  • Anh nói thật?

Julia không có quá nhiều hi vọng nhưng dù chỉ một tia cô cũng muốn nắm lấy.
Khát vọng được thấy ánh sáng, được chiêm ngưỡng thế giới xinh đẹp này của cô
chưa bao giờ vụt tắt.


  • Tất nhiên là thật! Ai nói dối làm chó.

Hoa Đào cười đáp. Với số lượng công đức khổng lồ của Julia thì muốn chữa một
đôi mắt là chuyện quá đơn giản.

David thấy vậy không chen miệng vào nữa là lẳng lặng trầm tư. Một lát sau, hai
anh em họ Nguyễn đi về, David nhìn Hoa Đào thật kĩ rồi quay người đi. Mặc dù
không nói nhưng Hoa Đào biết nếu mình chỉ là kẻ bốc phét thì David sẽ không
tha cho mình.


Thu Thuế Toàn Thế Giới - Chương #7