Phóng Viên Ác Miệng.


Người đăng: tiemtaphoa

Hoa Đào vừa đi ra khỏi phòng bệnh thì bắt gặp một y tá đi ngang qua, anh tiến
lại hỏi thăm thủ tục xuất viện:


  • Xin chào! Cho hỏi nếu muốn xuất viện thì cần làm gì?

Nữ y tá nhìn Hoa Đào một lát rồi hỏi:


  • Anh ở phòng bệnh nào, bác sĩ điều trị của anh đâu?


  • Cái này... Tôi cũng không rõ nữa.


Hoa Đào nào biết ai là bác sĩ của mình, ngượng ngùng trả lời.


  • ...

Cô y tá không trả lời mà quay sang nhìn Hoa Đào thật kĩ như nhìn thấy sinh vật
lạ. Đây là lần đầu tiên cô thấy bệnh nhân tới lúc xuất viện rồi mà còn không
biết bác sĩ của mình là ai.


  • Được rồi, trông anh cũng rất khỏe mạnh, chắc đã hết bệnh rồi. Vậy anh ở
    phòng bệnh nào, số giường bao nhiêu để tôi đi tra hộ cho.


  • Vậy thì cảm ơn cô.


Cuối cùng cô y tá vẫn cảm thấy Hoa Đào đã khỏe nên mang anh đến khu đăng ký để
tra tin tức.


  • Số giường 103, bệnh nhân Đoàn Hoa Đào, được cấp cứu vào chiều tối ngày hôm
    qua và được bác sĩ Lê Tiến Đạt chịu trách nhiệm chữa trị và quan sát.

Đã bước vào thời đại công nghệ thông tin, tra tìm tin tức vẫn rất dễ dàng, Hoa
Đào nhanh chóng nhận biết bác sĩ của mình là ai.


  • Anh mới cấp cứu tối qua? Trông không giống chút nào. Cơ thể của anh có sức
    hồi phục thật đáng nể.

Cô y tá nghe được thì cảm thấy rất kinh ngạc, thông thường một bệnh nhân đã
qua cấp cứu thì cho dù bị nhẹ đi nữa cũng cần tối thiểu 2-3 ngày để hồi phục
bình thường. Giống như Hoa Đào quả là chuyện lạ.


  • Ha ha! Tôi không có gì, chỉ được cái trâu bò, đánh mãi không chết thôi.

Hoa Đào gồng bắp tay lên thể hiện mình rất khỏe, sau đó hỏi đường rồi đi tìm
người bác sĩ Lê Tiến Đạt kia. Theo quy định bệnh viện thì phải được bác sĩ
đồng ý mới được xuất viện.

Lê Tiến Đạt là một bác sĩ trẻ tuổi chưa tới ba mươi, khi Hoa Đào đi vào thì
anh ta đang đọc sách.


  • Có chuyện gì không?

Bác sĩ Đạt không ngẩng đầu lên mà chỉ mở miệng hỏi.


  • Xin chào, tôi là Đoàn Hoa Đào, bệnh nhân của anh. Tôi hiện tại cảm thấy
    mình rất khỏe và muốn xuất viện.


  • Đơn giản! Lấy giấy ra đi! Tôi kí cho.


Anh ta chẳng thèm nhìn lấy Hoa Đào một lần, cầm tờ giấy kí cái roẹt cho xong
chuyện rồi tiếp tục đọc sách giống như trong đó có vàng có bạc.

Hoa Đào hơi liếc xéo một chút thì thấy quyển sách mà hắn ta đọc kẹp lấy những
bức ảnh y tá hở hang.

Thầm khinh bỉ trong lòng Hoa Đào đi thẳng ra ngoài làm thủ tục xuất viện mà
không biết rằng, ngay khi anh đi ra thì gã bác sĩ Tiến Đạt lập tức lấy điện
thoại ra gọi tới một số lạ:


  • Thằng ăn mày kia đã xuất viện rồi.


  • Tốt, tiền sẽ gửi vào tài khoản của anh ngay.


Phía bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ dễ nghe, rất dễ làm người ta
sinh tà niệm. Nhưng gã bác sĩ dâm đãng lại không dám có chút nào dâm uế mà
cung kính vâng dạ, điều đó chứng tỏ thân phận cao quý của người phụ nữ kia.

Hoa Đào vừa bước ra khỏi bệnh viện thì đột nhiên bị một gã phóng viên chặn
lại. Đối phương tỏ ra rất hòa ái, nhiệt tình hỏi thăm nhưng anh vẫn nhạy cảm
thấy được đối phương có mục đích khác.

Quả nhiên, chỉ sau đôi câu thăm hỏi, đối phương ngỏ ý mời anh tới một nơi yên
tĩnh để bàn chuyện, anh quả quyết từ chối:


  • Có gì chúng ta có thể nói ở đây, làm việc quang minh chính đại thì không
    cần phải lấp ló, tránh né.


  • Anh thật biết nói đùa!


Gã phóng viên gượng cười nói rồi giới thiệu:


  • Tôi là Trương Gia Tài, phóng viên của báo Tương Lai. Tôi muốn hỏi anh một
    chút về việc mà cô chủ nhà họ Trần đã gây cho anh.


  • Cô chủ họ Trần?


  • Là con gái của Trần Kim Thành - Chủ tịch hội đồng quản trị tập đoàn AHQ,
    tên là Trần Như Ngọc.


  • À! Ra là cô ấy, anh muốn hỏi cái gì.


Nghe cách nói thì Hoa Đào đoán được người phóng viên này có ý định nói xấu
Trần Như Ngọc. Mặc dù vậy, anh vẫn giả ngơ để xem đối phương muốn làm gì.


  • Tôi muốn hỏi anh có phải cô ấy đã gây ra chấn thương để anh vào bệnh viên
    hay không.

Trương Gia Tài nhìn chòng chọc vào Hoa Đào, mong chờ đối phương sẽ để lộ tin
tức giúp mình đăng báo.


  • Đương nhiên không phải? Tôi bị thương không liên quan gì đến cô ấy. Cô ấy
    chỉ có lòng tốt đưa tôi đến bệnh viện thôi.

Hoa Đào trả lời đúng sự thật nhưng gã phóng viên kia lại không vừa lòng với
kết quả đó, hắn trầm giọng uy hiếp:


  • Cậu không nhớ sai chứ? Chẳng lẽ cậu bị mua chuộc bằng tiền. Chẳng lẽ cậu
    không thấy lo lắng bản thân mình khi che giấu "sự thật" sao?

Hai tiếng sự thật được gã phóng viên nói nặng hơn để cảnh cáo.


  • Che giấu sự thật? Tôi thấy anh mới là kẻ cần phải đặt tay lên ngực mà tự
    hỏi lương tâm của mình.

Đối phương đã giở giọng uy hiếp thì Hoa Đào cũng chẳng ngại ngần, chửi thẳng
vào mặt.


  • Cậu... hừ! Cậu nên biết làm người đôi khi cũng phải biết tính toán cho
    mình, cậu không sợ đột nhiên có vấn đề gì đó xảy ra với mình sao?


  • Anh đang uy hiếp tôi?


Trong lòng của Hoa Đào trầm xuống, giọng nói cũng mang theo lửa giận sùng sục.


  • Uy hiếp? Tôi nào có! Cậu không thể nói bậy...

Gã phóng viên đang muốn uốn ba tấc lưỡi thì đột nhiên Hoa Đào giơ bàn tay lên
tát thẳng vào mặt anh ta.


  • Mày... mày dám đánh tao?

Hoa Đào tát không mạnh, nhưng hành động đó khiến cho gã phóng viên choáng
váng, lắp bắp không nên lời.


  • Hừ! Là phóng viên mà không nói lời thật, chỉ lo xu nịnh, mua danh chuộc
    tiếng. Mới một cái tát còn là nhẹ.

Nói xong, Hoa Đào quay đầu đi thẳng, chẳng thèm để ý đến gã hô hào gọi công
an, cứu mạng. Đối với anh mà nói, những kẻ sâu mọt xuyên tạc sự thật này còn
đáng ghét, gây hại hơn côn đồ cướp giật thông thường nhiều.

Có một kiểu giết người gọi là giết người không thấy máu. Nếu không trải qua
thì rất ít người hiểu được sức ép từ những dư luận, báo chí xuyên tạc này lớn
đến mức nào. Hoa Đào nhớ đến hồi xưa hàng xóm có anh chiến sĩ hải quân trong
lúc làm nhiệm vụ đã mất tích cùng với một số tiền lớn. Khi đó, báo chí chưa
làm rõ đã dồn dập đưa tin người chiến sĩ kia biển thủ và bỏ trốn, khiến cho
người nhà anh ta chịu khinh bỉ, xa lánh, thậm chí hai đứa con buộc phải thôi
học. Đến tận một tháng sau, người chiến sĩ kia trở về, mọi người mới biết anh
vì bảo vệ tài liệu, tài sản của quốc gia mà trôi dạt đến đảo hoang, sống kham
khổ suốt cả tháng trời. Mấy tờ báo đăng bậy kia chỉ ậm à vài câu cho có lệ rồi
lại xem như chưa có gì xảy ra, đến việc đính chính lại sai lầm cũng chẳng thèm
làm.

Từ đó Hoa Đào trở nên cực kì ghét những phóng viên đưa tin sai sự thật, không
gặp thì thôi chứ nếu gặp phải mà không cho một cái tát thì quá có lỗi với bản
thân.

Hoa Đào nghĩ rất đơn giản, đối phương đã làm việc xấu thì chắc không dám làm
to chuyện lên. Nhưng anh không biết rằng vụ việc không đơn giản như bề ngoài
mà dính đến tranh đấu giữa các ông lớn. Thế nên Hoa Đào bị hai chiếc xe công
an chặn lại và mang về đồn khi đang đi dạo với tội danh cố ý gây thương tích.


Thu Thuế Toàn Thế Giới - Chương #4