Tập Đoàn Ahq


Người đăng: tiemtaphoa

Hôm nay, Hoa Đào tỉnh dậy rất sớm, cả người khoan khoái dễ chịu, đầu óc tỉnh
táo, thoải mái. Có lẽ vì liên quan tới Ủy Ban nên anh cơ thể của anh hồi phục
nhanh hơn bình thường.

Nhưng có điều làm anh khó chịu là chờ suốt nhiều tiếng đồng hồ vẫn không có
một bác sĩ hay y tá nào tới phòng bệnh kiểm tra để anh xin làm thủ tục xuất
viện.

Liếc nhìn lên đồng hồ, bây giờ đã gần 9h sáng, sắp trưa. Theo lí mà nói một
bệnh nhân trong tình trạng nguy kịch như anh nên có người tới kiểm tra và quan
sát, ít nhất cũng phải biết bệnh nhân đã chết hay chưa.

Hoa Đào nhíu mày lại, anh có cảm giác có vấn đề gì đó ở đây mà anh không biết
.Quy tắc trong bệnh viện anh không hiểu nhiều mà chỉ nghe nói đôi điều.

Trong khi Hoa Đào trầm tư thì cánh cửa phòng được mở ra, bước vào là một nam
một nữ. Người đàn ông tầm tứ tuần, có cái bụng bia minh chứng chiến tích trên
bàn nhậu, còn cô gái bên cạnh thì xinh đẹp và trẻ trung, đôi mắt nhìn xuống
Hoa Đào mang theo vẻ thương hại và một ít khinh thường.


  • Hai người là?

Hoa Đào mở miệng hỏi, bọn họ không phải y tá, cũng không quen biết gì Hoa Đào
nên chắc chắc có việc gì đó.

Quả nhiên, người đàn ông khẽ mỉm cười rồi nói:


  • Chào cậu, tôi là giám đốc của tập đoàn AHQ, người đứng bên cạnh tôi đây là
    con gái của chủ tịch. Chúng tôi đến đây là nhờ cậu làm rõ một ít việc.


  • Việc gì?


  • Chuyện này nói đến thì rất dài dòng, trước đó cho hỏi cậu còn nhớ hôm qua
    đã xảy ra chuyện gì không?


  • Hôm qua?


Hoa Đào nghe nói vậy thì lộ vẻ suy tư. Không phải cậu không nhớ đến chuyện hôm
qua mà là vì đang tính toán lấp liếm thế nào cho qua chuyện. Ủy Ban Quản Lí
kia là bí mật của anh, anh không muốn để lộ ra một chút nào về nó.

Lão giám đốc thấy Hoa Đào như vậy liền hơi biến sắc, khẽ thì thầm với cô chủ
nhà mình:


  • Cô chủ, cậu ta có thể bị chấn động não làm mất kí ức. Nếu như vậy thì chúng
    ta rất bị động.


  • Hừ! Thật không ngờ tiện tay làm một ít việc tốt mà dính phải rắc rối thế
    này.


Cô gái xụ mặt nói ra, liếc nhìn Hoa Đào lộ ra vẻ chán ghét. Sau đó không biết
cô nghĩ gì mà chạy tới bên giường bệnh, đưa cho Hoa Đào một tờ báo.


  • Này! Cậu đọc tờ báo này đi.

Hoa Đào hơi ngạc nhiên vì thái độ của cô gái nhưng cũng nhẹ gật đầu xem xét.

Tờ báo không có gì quá nổi bật, chủ đề chính vẫn là mấy vụ xì căng đan xung
quanh giới giải trí cùng mấy đại gia linh tinh. Nhưng đọc kĩ một chút, cậu
nhìn thấy một mẩu tin có liên quan đến mình và cô chủ của AHQ.

Trên báo đưa lên một ảnh chụp cảnh cô gái kia đưa Hoa Đào tới bệnh viện, nhưng
ngôn ngữ lại ám chỉ bóng gió đây là tai nạn do cô gây ra và đưa vào bệnh viện
để trốn trách nhiệm.

Đến lúc này thì Hoa Đào mới ồ lên một tiếng, quay sang hỏi:


  • Cô đưa tôi vào bệnh viện?


  • Đúng vậy!


  • Cảm ơn! Nếu cô không giúp, có lẽ tôi đã chết.


Hoa Đào chân thành gửi lời cảm tạ nhưng cô gái kia không khách khí chút nào:


  • Anh thì tốt rồi, nhưng tôi thì dính vào bao nhiêu rắc rối. Biết thế lúc đó
    mặc xác anh.

Thái độ của cô ấy rất kém, nhưng Hoa Đào lại không thể chỉ trích được vì quả
thật cô vì giúp anh nên đã dính phải phiền phức.


  • Chuyện này...

Hoa Đào mở miệng định nói chuyện này không có vấn đề, nhưng chưa nói hết đã bị
cắt ngang:


  • Chuyện này có lẽ anh không nhớ rõ, nhưng lúc đó anh bị ngất xỉu, tôi chỉ
    đưa anh đến bệnh viện và bị phóng viên bắt gặp thôi. Tuy nhiên, tôi cũng không
    muốn nói nhiều, ở đây có một tấm séc chứa 50 triệu đồng, nếu anh đứng ra làm
    chứng thì nó sẽ là của anh.

Vừa nói, cô gái kia vừa móc ra một tấm séc đưa tới trước mặt Hoa Đào. Cô ta
nghĩ rất đơn giản, dùng tiền để giải quyết phiền phức. Từ trước tới giờ, mỗi
khi cô dùng chiêu này thì mọi phiền phức đều tự động tan biến, chưa từng mất
linh.

Nhưng cô lại không biết, hành động lần này của cô lại chọc giận tới Hoa Đào,
hay nói chính xác hơn là chạm vào lòng tự ái vốn rất cao của anh.

Anh đẩy tờ chi phiếu về phía cô gái, nghiêm giọng khẳng định:


  • Tôi biết cô khó chịu vì bị người khác nói xấu. Nhưng xin đừng nhục nhã nhân
    cách của tôi, tự tôi biết mình phải làm gì để không thẹn với lương tâm.

Cô gái kia tái mặt, cánh tay khựng lại giữa không trung không biết làm gì.
Cuối cùng cô thu tờ séc về và khẽ nói:


  • Tôi sẽ nhớ kĩ những gì anh vừa nói. Nếu anh làm được, tôi sẽ xin lỗi.

Nói xong, cô gái cùng ông giám đốc kia đi thẳng ra khỏi phòng, đầu không quay
lại một lần.

Căn phòng lại trở nên trống vắng với chỉ mình Hoa Đào trên phòng bệnh. Lúc này
anh không thắc mắc vì sao bệnh viện lại lơ mình nữa vì rất rõ ràng, có người
dặn dò họ làm như vậy. Có thể bản thân cô gái kia không rảnh hơi làm chuyện
này nhưng những kẻ nịnh bợ luôn tự cho là thông minh thì rất khó nói.

Hoa Đào biết tập đoàn AHQ, đây là một tập đoàn lớn có 30% số vốn đến từ hàn
quốc đầu tư. Chủ tịch là một ông lão trông rất hiền hòa thường lên báo với
thân phận là doanh nhân thành đạt, ưu tú. So với họ thì Hoa Đào lại giống như
một con kiến hôi yếu ớt.


  • Hừ! Mình cũng không phải dạng kém. Có Ủy Ban làm chỗ dựa, mình cũng sẽ
    không thua kém ai.

Hoa Đào tự nói với mình, tính cách của anh tuy khiến anh khó hòa nhập và luồn
cúi nhưng đồng thời lại mang cho anh ý chí kiên định, mạnh mẽ, không dễ dàng
chấp nhận thất bại.

Nghĩ tới đây, anh lại tò mò không biết thân phận nhân viên thu thuế của mình
có tác động gì tới AHQ được hay không. Dù sao nó cũng là doanh nghiệp có trụ
sở tại TP.HCM

Anh mở quyển sổ ra tiến hành tra tìm, tuy rằng nó có hình dạng quyển sổ nhưng
lại có phương thức hoạt động như một chiếc máy tính có công năng tra tìm tiên
tiến, chỉ cần lẩm nhẩm lệnh là sẽ tự hoạt động.


  • Tra tìm thông tin về tập đoàn AHQ.

Chỉ trong chốc lát, mọi thông tin Hoa Đào cần đã hiện ra trước mắt.

"Tập Đoàn AHQ:
kinh doanh gia công mặt hàng điện tử, tạo công ăn việc làm cho 1000 người,
miễn thuế 50 tỉ đồng và thưởng 1000 công đức.

Trong lúc hoạt động, nhiều lần cắt xén phúc lợi và bóc lột nhân viên, phạt
thuế: 10 tỉ đồng, 100 điểm lao động công ích xã hội và 300 điểm làm từ thiện.

Tổng kết:
+Phạt thuế: Lao động công ích xã hội 100 điểm, 300 điểm làm từ thiện.
+Thưởng : miễn thuế 40 tỉ đồng, công đức: 1000.

Chú thích: thuế hay phần thưởng đều có thể quy đổi sang những dạng thuế hay
thưởng khác, nhưng cần phải có sự đồng ý của nhân viên thu thuế. Ví dụ, có thể
dùng 50 điểm công đức để đổi lấy miễn thuế 100 điểm làm từ thiện hoặc miễn
thuế 5 tỉ đồng."


  • Vãi, vậy mà được miễn thuế hết! Lại còn có 1000 công đức nữa. Phần thưởng
    là cái gì? Chẳng lẽ cái Uỷ Ban này không phải thu thuế mà đi làm từ thiện.

Hoa Đào kinh ngạc thốt lên, trên báo chí từng đăng tập Đoàn AHQ nộp hàng trăm
tỉ đồng vào ngân sách. Vậy mà vào tay Ủy Ban lại không phải nộp một đồng, còn
kiếm lời cả đống công đức.

Hoa Đào lại đổi sang tra tìm một công ti khác thì được thông tin:

" Công ti cổ phần hóa chất Miền Đất Hứa, kinh doanh hóa chất độc hại gây ô
nhiễm môi trường, tạo việc làm cho 30 công nhân nhưng cũng làm ảnh hưởng sức
khỏe của họ. Không miễn thuế, phạt cải tạo môi trường: 150 điểm.

Trong lúc kinh doanh từng liên hợp xã hội đen và quan chức hủ bại chèn ép
người dân xung quanh, lén lút xả nước thải thẳng ra sông. Phạt lao động công
ích 300 điểm, phạt cải tạo môi trường: 500 điểm, phạt thuế: 1 tỉ đồng, phạt
làm từ thiện: 100 điểm.

Tổng thuế:
1 tỉ đồng, cải tạo môi trường 500 điểm, từ thiện 100 điểm, lao động công ích:
300 điểm.
Thời hạn nộp thuế( Cuối Năm, không hoàn thành sẽ cưỡng chế thu thuế từ thành
viên hội đồng quản trị)"


  • Ra là vậy, Ủy Ban thu thuế còn phân đối tượng rất nghiêm khắc, hơn nữa tính
    thuế thành tiền cũng rất ít, đa số thuế ở hình thức làm từ thiện, bảo vệ môi
    trường... Nhưng mà mình phải thu thuế thế nào đây, còn cưỡng chế thu thuế là
    gì?

Đọc xong thông tin của công ti của Miền Đất Hứa thì Hoa Đào mới phát hiện một
ít điểm cần chú ý trong cơ chế thu thuế. Sau đó anh lại tò mò về vấn đề thu
thuế. Nên biết ngay cả chính phủ, quốc gia cũng đau đầu về tình trạng trốn
thuế, nợ thuế thì anh biết làm sao đối phó với họ đây.

Anh lật lại sổ tay đọc kĩ, đến cuối quyển sổ thì thấy ghi chú về phương thức
thu thuế.

Theo đó, thu thuế có hai hình thức là cưỡng chế và tự nguyện. Hình thức cưỡng
chế là do Ủy Ban điều động sức mạnh siêu tự nhiên của mình lấy đi phần thuế
cần thiết, đây là cách đối phó với những đối tượng không thể thu thuế theo lối
thông thường được. Cách thứ 2 là tự nguyện, tức là nhân viên thu thuế sẽ dùng
cách nào đó để đối phương đóng thuế mà không cần dùng công năng cưỡng chế thu
thuế, làm theo cách này thì nhân viên thu thuế sẽ được hưởng một phần thù lao
nhất định. Ngoài ra cưỡng chế thu thuế cũng không có tác dụng với những loại
thuế cần hoạt động tự chủ như làm từ thiện, bảo vệ môi trường nên tự nguyện
thu thuế làm một phương thức đáng giá nghiên cứu.


  • Cái Ủy Ban Quản Lí Vũ Trụ này tính toán kĩ phết. Như vậy sau này gặp mấy
    đại ca hay ông trùm thì cứ dùng cưỡng chế thu thuế thoải mái mà không sợ bị
    ném xuống sông cho cá ăn.

Hoa Đào cười thoải mái, trước đó anh vẫn lo nếu gặp những đối tượng quá mạnh
mẽ thì không thu thuế được nhưng chức năng cưỡng chế thu thuế này vẫn tương
đối có hiệu quả.

Tìm hiểu xong xuôi về sổ tay, Hoa Đào đứng dậy đi ra ngoài. Ý định của cậu rất
đơn giản, đi làm thủ tục xuất viện để tiến hành thu thuế ngay và luôn. Cậu
không thể chờ đợi đi lột sạch những giàu có bất nhân.


Thu Thuế Toàn Thế Giới - Chương #3