Giả Nghèo Để Khoe Khoang?


Người đăng: tiemtaphoa

Lại nói về Lê Khải Phong. Tuy bề ngoài anh ta khoác áo một chiến sĩ công an
Việt Nam lâu năm nhưng trên thực tế có tên thật là Châu Hải Phong, chịu sự chỉ
huy, khống chế của bộ quốc phòng Trung Quốc. Kể từ lần trước bị Hoa Đào tố cáo
ở sở cảnh sát, anh ta bắt đầu cẩn thận hơn và xin cấp trên của mình cho phép
được rút về nước.

Được cục quốc an chấp thuận thỉnh cầu, Châu Hải Phong bèn xin phép ra bắc thăm
mẹ bị ốm, nhân cơ hội người khác chưa phát giác lén lút vượt biên về Trung
Quốc. Kế hoạch của anh ta vô cùng thuận lợi, suýt nữa đã thành công trót lọt
nhưng may mắn lực lượng biên phòng kịp thời nhận được chỉ thị, rải quân vây
quét mới ngăn cản được tay đặc công này.

Chẳng qua vùng biên giới phía bắc có địa hình phức tạp, đồi núi rậm rạp gây
rất nhiều cản trở nên Lê Hải Phong vẫn chưa bị bắt mà vẫn đang ẩn núp trên
núi.


  • Khốn kiếp thật. Chỉ một chút nữa thôi là đã bắt được tên gián điệp này rồi.

Trong phòng họp lâm thời được bố trí ở một bản làng của người dân miền núi,
một sĩ quan quân đội trẻ tuổi đang tức giận, hậm hực vì để vuột mất tên gián
điệp Trung Quốc. Xung quanh anh ta là những chiến hữu an ủi vỗ vai:


  • Không sao đâu! Tên gián điệp vẫn bị vây ở trong núi mà, đã trốn thoát được
    đâu.


  • Đúng đấy, lần này chỉ do xui xẻo thôi. Lần sau chắc chắn sẽ tóm gọn được
    hắn.


Người sĩ quan trẻ tuổi này tên là Lê Ái Nhân, một trong những binh sĩ xuất sắc
nhất của lực lượng biên phòng. Cậu ta là người chặn đường, đánh bại Châu Hải
Phong nhưng vì trời đột nhiên đổ mưa, che khuất tầm nhìn nên để mất dấu đối
phương. Là người có tài, anh đương nhiên biết rõ việc tìm một người giữa núi
rừng bao la thế này là điều cực kì khó khăn, cấp trên sẽ không đồng ý huy động
sức người, sức của quá lớn chỉ để bắt lấy cá nhân. Bởi vậy nên Châu Hải Phong
tuy tạm thời không về được Trung Quốc nhưng cũng khó mà bị tóm.


  • Nói đến bên phía miền nam cũng tinh thật, Châu Hải Phong vừa có dấu hiệu
    rục rịch là ngay lập tức phát hiện và giăng lưới ngay. Nếu không phải báo tin
    kịp thời thì hắn đã chạy thoát rồi.

Cảm thấy không khí có phần nặng nề nên một người tìm cách hướng sự chú ý sang
việc khác.


  • Này! Tôi nghe nói việc phát hiện tên Lê Châu Hải Phong là gián điệp cũng
    rất li kì, có liên quan đến hiện tượng siêu nhiên.


  • Cái gì? Có chuyện đó sao?


  • Thật không vậy? Hay lại bốc phét.


Cảm thấy mọi người xây xem, dò hỏi mình, gã đắc chí nói:


  • Ai thèm nói phét! Tôi có người anh họ làm sếp ở đó nên có thông tin nội bộ.


  • Tin gì? Kể mọi người nghe đi!


  • Cũng được! Nhưng nhớ không được kể lung tung bên ngoài đấy.


  • Anh họ tôi nói rằng vụ việc lần này được một vị thầy bói cao tay đoán trước
    rồi, chỉ tiếc lúc đầu mọi người không tin nên mới để Châu Hải Phong bỏ chạy
    tới tận đây.


  • Thầy bói? Sao nghe ảo quá vậy?


  • Hư cấu!


Mọi người nhao nhao tỏ ra không mấy tin tưởng, người kể chuyện liền kể luôn cả
sự tích về thầy bói:


  • Mấy cậu thì biết cái gì. Lúc đầu phía cảnh sát cũng nghĩ như các cậu, chỉ
    coi như chuyện cười. Nhưng vị thầy phép kia không hề nao núng mà thi triển
    phép thuật mình đồng da sắt, đao chém không sứt mẻ, đạn bắn không xi nhê, vỗ
    tay một cái làm bật ngửa cả trăm người. Khi đó mọi người mới há hốc mồm, không
    thể không tin pháp thuật có thực.

Người Việt Nam khi buôn chuyện thường có cái tật thêm mắm thêm muối, chém gió
viu viu nên chuyện của Hoa Đào bị thổi phồng lên cũng chẳng có gì lạ. Những
người khác đa phần là không tin, bĩu môi khinh thường. Duy chỉ có Ái Nhân là
cảm thấy đặc biệt tò mò và lén lút lại xin số điện thoại. Nhưng rất tiếc, anh
nhận được một câu trả lời xanh rờn:


  • Người ta là cao nhân ẩn sĩ. Khinh thường dùng mấy thứ đồ ấy.

Nếu Hoa Đào có mặt ở đây sẽ đứng ra thanh minh: "Không phải khinh thường mà là
do quá nghèo, không có tiền nộp card nên cắm điện thoại ngoài quán từ lâu
rồi."

Nhưng cậu ta không thể thanh minh được vì lúc này đang bận chuẩn bị dự tiệc
của con trai bà chủ nhà. Đã tới tham gia tiệc mừng thì ít nhiều cũng nên chuẩn
bị tươm tất một chút.

Bởi vì bữa tiệc này mà Hoa Đào phải nói lời tạm biệt với những đĩa vịt quay
thơm phức, bỏ gần triệu đồng mua một bộ đồ tây lịch sự.

Bữa tiệc diễn ra vào lúc bảy giờ tối ở một nhà hàng tương đối lớn. Bởi vì có
mục đích tìm kiếm thông tin nên Hoa Đào đến thật sớm.


  • Chào cô! Cô mặc bộ váy này trông thật sang trọng.

Tìm tới cô chủ nhà, Hoa Đào trước tiên mở miệng khen một tiếng. Có lẽ vì không
để con trai mất mặt nên bà chủ nhà mặc một bộ dạ phục kiểu tây, trên người đeo
trang sức đầy đủ và trang điểm sắc nét. Trông khác hẳn với dáng vẻ bình thường
hàng ngày.


  • Đào đấy hả! Cháu đến đúng lúc lắm, lại đây cô nhờ chút được không?

Mặc dù bà chủ nhà không nhắc đến nhưng đôi mắt híp lại chứng tỏ bà vẫn hài
lòng với lời khen của Hoa Đào. Phụ nữ mà, ai không muốn được tán thưởng về vẻ
đẹp.


  • Đương nhiên là được! Có việc gì cô cứ nói đi!


  • Là thế này! Con trai cô du học ở Mĩ, mới về Việt Nam nên thói quen và cách
    nói chuyện hơi tây hóa, cô sợ là những người lớn tuổi không thích, mà cô thì
    mắc xử lí nhiều việc khác. Bởi vậy nên cô nhờ cháu chào đón người lớn tuổi
    thay cho cô. Có được không?


  • Nếu cô cần thì tất nhiên là được! Chẳng qua cháu chưa làm việc tương tự bao
    giờ nên sợ làm không tốt.


  • Không sao đâu! Lễ phép và hiểu chuyện như thường ngày là được rồi.


Sau năm phút, Hoa Đào xuất hiện ở cổng với nụ cười tươi để chào đón những vị
khách lớn tuổi. Ở bên cạnh anh là con gái của chủ nhà, năm nay đã học lớp 12,
trổ mã xinh đẹp cùng với dáng vẻ thanh xuân, hoạt bát nên phụ trách đón tiếp
khách trẻ tuổi, thanh niên.

Trong quá trình đón khách, Hoa Đào thường xuyên nói chuyện với cô nên thu được
tin tức tương đối nhiều.

Anh trai cô tên Đinh Xuất Sơn, còn cô tên là Đinh Tuyết Dung. Hai anh em trước
đây khá thân nhưng từ khi anh trai cô đi du học ở Mĩ thì dần thay đổi, thường
xuyên kể lể nước ngoài thế này, nước ngoài thế kia và than phiền về Việt Nam.
Dần dà anh ta thay đổi hẳn và hành động như thể có ba mẹ và em gái người Việt
là một vết nhơ.


  • Nhiều lúc anh ý cãi lại cha mẹ, tự cho mình là đúng, thích làm gì thì làm.
    Biết thế lúc trước không cho ảnh đi du học.

Hoa Đào chưa từng ra nước ngoài, bởi vậy nên anh không hiểu lắm vấn đề của
Đinh Xuất Sơn. Nhưng nói thế nào đi nữa thì anh vẫn có cảm giác không thích
với một kẻ quên nguồn gốc như Xuất Sơn.

Thời gian trôi đi, khách mời dần dần đông đúc, mọi thứ vẫn ổn định và suôn sẻ.

Mắt thấy đã sắp tới giờ vào tiệc, đột nhiên xuất hiện một người mặc quần áo
lôi thôi, lếch thếch nhưng lỗ mũi thì chổng lên trời ra vẻ ta đây cực kì oai
vệ. Hắn ta trông không lớn, tầm khoảng 25,26 tuổi, tuy rằng ăn mặc lôi thôi
nhưng trên tay lại đeo đồng hồ hàng hiệu mà Hoa Đào thông qua sổ tay đoán
chừng trị giá 2 tỉ triệu đồng.

Hắn ta đi tới, nhìn qua Hoa Đào và Tuyết Dung một chút rồi đi thẳng vào, không
thèm lấy ra thiệp mời hoặc giải thích tiếng nào. Tuyết Dung thấy vậy nên nhỏ
giọng nói:


  • Xin lỗi! Anh chưa đưa thiệp mời!


  • Thiệp mời? Không có.


Tên kia nghe nói vậy không những không ngại mà còn ưỡn ngực, lớn tiếng. Cứ như
thể đi tới đám cưới mà không có thiệp mời là việc cực kì vinh quang.


  • Chuyện này...

Xuân Tuyết lần đầu gặp tình trạng này, không biết trả lời ra sao nên đứng ú ớ.
Người kia được đà lấn tới.


  • Có phải cô thấy tôi mặc đồ bình thường, tưởng là người nghèo nên khinh
    thường đúng không.


  • Tôi nói cho cô biết! Cái loại hám giàu khinh nghèo như cô thì biết cái đếch
    gì? Biết cái đồng hồ tôi đeo bao nhiêu tiền không, tiền tỉ đấy.


Tên kia càng ngày càng lớn tiếng, chỉ thẳng vào mặt Xuân Tuyết chửi mắng cứ
như kiểu hắn đã bị đối xử vô cùng thậm tệ vậy. Nhiều người ở xa không rõ ràng
cũng tin là thật:


  • Giờ là thời nào rồi mà vẫn còn người hám giàu khinh nghèo nhỉ?


  • 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, ai biết được.


Mắt thấy tình thế dần mất kiểm soát, Xuân Tuyết uất ức đến phát khóc. Hoa Đào
vội vàng đứng ra xử lí:


  • Này! Cậu nói quá khó nghe rồi đấy, với cả lấy tay ra, chỉ vào người khác
    như vậy là bất lịch sự.


  • Lại thêm một kẻ khinh nghèo à! Tưởng tao không có tiền hả? Có tin tao cho
    người đập nát bữa tiệc này...


Tên kia thấy Hoa Đào đi ra liền hằm hè, nhưng Hoa Đào lập tức cắt đứt:


  • Tôi không quan tâm anh là ai, cũng chẳng quan tâm anh có bao nhiêu tiền.
    Tôi chỉ biết cách hành xử thô bỉ của anh đã minh chứng cho sự thất học, vô tri
    của mình. Thật không biết anh học từ ai cách mang giẻ rách tới một bữa tiệc
    mừng, cũng không biết việc không mời mà tới được xem là hành vi cao thượng từ
    khi nào. Tôi chỉ biết hành vi của anh đã có thể cấu thành tội phỉ báng, xâm
    hại đến danh dự và nhân phẩm của người khác, cùng với việc gây rối trật tự
    công cộng một cách vô lí. Nếu anh không rời đi, tôi sẽ gọi cảnh sát tới giải
    quyết.

Mọi người nghe Hoa Đào nói một cách dõng dạc, lí lẽ đanh thép, dần dần cảm
thấy Xuân Tuyết mới là người bị hại.


  • Đúng đấy, tiệc mừng của người ta. Tự nhiên mang theo một bộ đồ lôi thôi tới
    làm gì, cố ý phá đám hay chọc tức chủ nhà cho vui.


  • Đã là khách không mời mà tới. Còn kiêu căng như thể mình là ngọc hoàng đại
    đế. Cái thể loại này đáng bị đuổi.


Nghe mọi người bàn tán sau lưng, kẻ gây rối kia tức đến tím mặt. Gằn giọng uy
hiếp:


  • Gọi đi! Có ngon thì gọi công an tới! Tao sẽ cho mày biết thân phận thực sự
    của tao. Tới lúc đó đừng có mà sợ.

Nghe đối phương nói chuyện, Hoa Đào thật sự cảm thấy rất nực cười. Trong mắt
anh, hành vi của hắn ta chính là giả nghèo để khoe khoang:


  • Tôi chờ!


Thu Thuế Toàn Thế Giới - Chương #13