Nhân Quả Tuần Hoàn.


Người đăng: tiemtaphoa

Chùa Hằng Hà là một ngôi chùa lâu đời, có tiếng linh thiêng nên hương khói dồi
dào, mỗi ngày đều có rất nhiều phật tử thăm viếng. Trong số đó, không thiếu
những người có địa vị trong xã hội, quan lớn, sếp tổng... Bởi vậy nên việc có
những chiếc xe đắt giá, sang trọng đỗ cạnh chùa không phải là điều gì hiếm lạ.

Sáng nay cũng vậy, những người dâng hương không có quá nhiều kinh ngạc khi
thấy một đoàn xe tầm chục chiếc nối đuôi nhau tới cổng chùa, họ tránh sang hai
bên đường và thầm đoán xem những người bước xuống xe có địa vị gì: doanh nhân,
giáo sư - tiến sĩ hay cựu lãnh đạo.

Nhưng trong khi họ đang bàn tán thì lại ngạc nhiên phát hiện những người mang
thân phận sang quý kia khi xuống xe lại không hướng vào trong chùa mà lại tụ
tập bên cạnh một quán xem bói nho nhỏ bên đường.

Điều đáng chú ý là những nhân vật lớn đấy không cùng nhau mà chia ra làm hai
nhóm. Bên trái là nhóm gồm có già, trẻ, gái, trai, trông giống đại gia đình và
lấy một người đàn ông tuổi ngoài bốn mươi làm chủ. Nhóm bên phải cũng có một
người đàn ông tuổi ngoài năm mươi dẫn đầu, thành phần chủ yếu là thanh niên
trí thức cùng giám đốc bụng bự, xem ra là đến từ một công ti lớn nào đó.

Hai nhóm người liếc chừng, đánh giá nhau rất gắt gao nhưng lại không có bất kì
hành động hay lời nói thực chất nào., hình thành nên một vùng cấm căng thẳng,
ngột ngạt.


  • Này! Mọi người tới đây trừng nhau làm gì? Che kín mất quán của tôi rồi.

Tình cảnh căng như dây đàn nhưng lại có một kẻ lười biếng, ngổ ngáo xem mồm
vào phàn nàn.

Người đàn ông tuổi hơn bốn mươi nghe vậy liền biến sắc, vội vàng xin lỗi:


  • Thưa thầy! Chúng tôi không có ý quấy rối. Chỉ muốn đến gặp thầy một chút.

Nói xong ông phất tay để con cháu của mình lui lại đằng sau. Bọn họ tuy rằng
không vui nhưng vẫn nghe lời người nọ, lùi ra đằng sau, để lộ khoảng trống
trước quán.


  • Thưa thầy! Tôi là Nguyễn Hồng Long, ba của Julia. Tôi đến là để cảm ơn thầy
    vì đã chữa giúp đôi mắt của con bé.


  • À! Ra là vậy! Cảm ơn thì không cần, Julia giàu lắm, chữa có đôi mắt thôi
    không có vấn đề gì.


Hoa Đào ồ lên gật gù rồi tự nhiên đáp trả. Tuy anh nói thật nhưng người khác
lại không hiểu lắm cái nghĩa "giàu" mà anh nói.


  • Thầy quá khiêm tốn rồi! Tôi đã từng đi gặp những chuyên gia mắt hàng đầu
    thế giới nhưng họ cũng cho ra đáp án khó chữa được. Không ngờ gặp thầy chỉ sau
    một đêm là khỏi.

Nguyễn Hồng Long không đoán được ý của Hoa Đào, cứ nghĩ anh khiêm tốn nên càng
kính trọng hơn.


  • Chỉ là chuyện nhỏ, không đáng nhắc đến. Còn đây là ai? Có việc gì?

Hoa Đào cười đáp rồi xoay sang hỏi nhóm người còn lại. Bọn họ nãy giờ vẫn đứng
lù lù và ông lão hơn năm mươi tuổi cũng không có ý định cho họ lùi lại.


  • Tôi là Nguyễn Cao Nguyên, phó chủ tịch HĐQT tập đoàn AHQ. Những người này
    đều là nhân viên tài ba dưới quyền tôi.


  • Rồi sao? Ông muốn gì?


Nhìn dáng vẻ bất cần đời của Hoa Đào, Nguyễn Cao Nguyên lại càng có cảm giác
khó xử lí. Hôm qua sau khi nghe kể lại mọi việc, ông ta cho người tìm hiểu
thông tin của Hoa Đào nhưng vì ít manh mối và thời gian quá ngắn nên thu hoạch
không nhiều. Ông chỉ biết anh tới từ Bình Định, vừa đặt chân lên đất sài thành
vài ngày và hành nghề xem bói trước cửa chùa Hằng Hà.

Vốn ông Nguyên định mang theo nhiều người thuộc diện nhân tài trong xã hội tới
gây áp lực, cộng với dụ dỗ, mua chuộc, ép buộc để khiến Hoa Đào ngoan ngoãn
khai ra đã làm gì với con gái ông và giải trừ phù phép.

Nhưng rất trùng hợp, ông ta đến đúng lúc người nhà họ Nguyễn muốn tới báo ân.
Bằng kinh nghiệm của mình, ông Nguyên có thể khẳng định đối phương là một
người rất có quyền thế, thậm chí ở trên mình. Bởi vậy nên mưu toan dùng thế ép
người là không dùng được.

Chẳng qua dù sao cũng là một người có máu mặt, Nguyễn Cao Nguyên ngay lập tức
suy tính thiệt hơn và thay đổi ý định.


  • Xin chào! Tôi đến để xin lỗi cho con gái của tôi, Mỹ Tiên. Nó còn nhỏ, chưa
    hiểu chuyện nên có làm phiền đến thầy. Mong rằng thầy rộng lòng tha thứ cho
    nó.

Nói xong, Nguyễn Cao Nguyên nháy mắt để một người mang phong bì dày cộm tới
trước mặt Hoa Đào.

Ông ta nghĩ thầm trong lòng:


  • Trước tiên cứ xin lỗi và hối lộ tên thầy bói này trước đã. Để sau xem thử
    có bản lĩnh thế nào rồi tính sổ sau.

Nguyễn Cao Nguyên là kẻ già đời, hắn tính toán rất tốt. Trước tiên cúi đầu và
dùng tiền mua chuộc Hoa Đào, để anh giải trừ bệnh trạng cho Mỹ Tiên. Sau đó
thì quyền chủ động sẽ hoàn toàn nằm trong tay ông ta, nếu Hoa Đào thực sự đáng
sợ thì thôi, còn nếu không thì...

Còn việc Hoa Đào có nhận tiền của mình hay không thì ông chẳng lo chút nào,
xưa nay ông tin tưởng rằng không có gì tiền không giải quyết được, có chăng
chỉ là chưa đủ nhiều mà thôi.


  • Ông đưa tiền cho tôi chỉ vô dụng thôi.

Hoa Đào không nhìn mà ngay lập tức lắc đầu. Nguyễn Cao Nguyên không bất ngờ,
ra hiệu cho nhân viên của mình lấy thêm ba phong bì nữa.


  • Tôi đã nói là vô dụng!

Hoa Đào vẫn lắc đầu! Không để ông Nguyên tiếp tục lấy thêm tiền nữa, anh lên
tiếng khẳng định:


  • Ông có mang bao nhiêu tiền đến cho tôi cũng vô dụng. Vấn đề của con gái ông
    không nằm ở chỗ tôi.

Nhìn thấy Hoa Đào cự tuyệt dứt khoát như vậy, Nguyễn Cao Nguyên liền cảm thấy
bất ngờ. Trái lại, Nguyễn Hồng Long đứng bên cạnh nhìn thì gật đầu hài lòng.
Ông đứng ra nói chen vào:


  • Thầy làm việc nào có thể dùng tiền để tính toán được. Hơn nữa ông tới xin
    lỗi mà mang nhiều người như vậy làm gì, người không biết còn tưởng là tới phá
    quán.

Hoa Đào làm bộ hiền lành tiếp lời:


  • Phá quán thì chắc không phải. Tay chân già yếu rồi, đi ba bước còn thở gấp
    lấy gì để phá. Tôi xem đây là những người hầu đi theo, phụ trách an toàn cho
    ông ấy. Lỡ có bề gì thì một người chà dép, một người rửa chân, một người chùi
    đít, một người lau nách, một người thay áo, một người thắp nhang, dư ra đứng
    khóc.

Mới đầu nghe Hòa Đào nói không có gì, nhưng sau đó mọi người liền cảm thấy
không đúng. Bởi vì nghe miêu tả thì giống như là lo phụ trách hậu sự, đám
tang. Nói như vậy thì khác nào trù ẻo ông Nguyên chết sớm.

Nguyễn Cao Nguyên tức tới tím mặt, nhưng ông ta không nổi điên xông tới mà gằn
giọng cảnh cáo:


  • Chàng trai trẻ! Thanh niên nhiệt huyết là tốt nhưng nhiệt huyết quá mức có
    khi lại tự đốt mình đấy.


  • Không cần khách sáo! Tôi chỉ là thanh niên năm tốt thôi, làm gì ưu tú được
    như ông nói. Tôi biết ông rất cảm kích vì có người quan tâm, lo lắng cho sức
    khỏe của mình nhưng chém gió không tốt cho sức khỏe đâu. Đặc biệt với người
    mắc bệnh nan y như ông.


Hoa Đào không để ý đến lời uy hiếp của ông Nguyên mà mở miệng trêu cợt. Nhưng
câu cuối cùng cậu không chỉ dọa, đó là sự thực.

"Nguyễn Cao Nguyên, phó chủ tịch HĐQT tập đoàn AHQ, nhân tài kinh doanh của xã
hội. Khi trẻ rất năng nổ và xông xáo, nhưng già rồi nghiêng về ổn định hơn.
Thuế: 100 triệu đồng

Trong quá trình kinh doanh, từng dính tới hối lộ, đút lót và làm nhiều việc
trái pháp luật trong bóng tối. Về già, vì nghĩ đến con cái nên đi làm việc
thiện ở nhiều nơi, xây công trình hi vọng, cứu đói dân nghèo... Tổng kết: Chịu
thuế: 5 tỉ đồng, 3 năm lao động công ích, 3 năm tuổi thọ, bệnh tật dằn vặt.
Được hưởng 1200 điểm công đức.

Chú thích: Khi trẻ làm nhiều việc thất đức, cuối đời chịu phạt nỗi khổ bệnh
tật. cuối đời tích đức cho con cháu hưởng. Trong người đã mang bệnh ung thư
não ác tính, thuộc diện không thể chữa trị."

Nguyễn Cao Nguyên là một đối tượng rất mâu thuẫn. Khi trẻ ông ta làm nhiều
việc ác nhưng về già lại tích đức hướng thiện. Đối xử với người ngoài rất lạnh
lùng nhưng với người thân thì cực kì quý trọng. Cũng bởi vì con số công đức
tương đối cao nên Hoa Đào mới phá lệ nhắc nhở.


  • Bệnh nan y? Cậu đang đùa tôi sao?


  • Đùa hay không tới bệnh viện khắc biết! Đấy là do báo ứng của việc khi trẻ
    ông làm. Tuy nhiên gần đây do ông làm nhiều việc thiện nên con cháu kế thừa,
    vẫn sẽ được hưởng phước.


Có lẽ cảm thấy đối phương đã mắc bệnh nan y rồi nên Hoa Đào nói nhiều hơn
thường lệ. Mặc dù từ đầu tới cuối Nguyễn Cao Nguyên đều chưa chính thức xin
xem bói.

Nếu là người khác, có lẽ cảm thấy Hoa Đào chém gió thành bão. Nhưng riêng
Nguyễn Cao Nguyên lại đặc biệt tin tưởng, bởi vì Hoa Đào nói chính xác những
gì ông đã trải qua.

Lấy từ trong ví tờ một trăm ngàn đồng, Nguyễn Cao nguyên đưa tới trước mặt Hoa
Đào rồi xoay người đi ngay lập tức. Ông phải đến bệnh viện kiểm tra để biết
đường sắp xếp, nếu thật sống không lâu nữa phải tính đường lui cho người nhà.

Nguyễn Cao Nguyên đi rồi, Nguyễn Hồng Long cũng cúi chào chuẩn bị ra về, ông
còn đặc biệt chuẩn bị một tấm séc tiền tỉ gọi là trả ơn. Nhưng Hoa Đào không
vội nhận lấy mà nói lại:


  • Ông lo trả hết nợ do mình gây ra trước đi.

Nguyễn Hồng Long nghe đến đó liền cảm thấy lạnh sống lưng. Mình làm thì mình
biết, người khác không rõ nhưng bản thân Hồng Long biết mình đã từng làm những
việc xấu xa gì. Ông ta vội vàng xin Hoa Đào nói rõ:


  • Mong thầy nói rõ hơn được không ạ! Để tôi biết đường sửa sai.


  • Đã làm gì thì chính mình rõ nhất. Tôi chỉ nhắc nhở ông vậy thôi, đừng để
    đến cuối đời chịu khổ bệnh tật như ông cụ.


Vốn đã rất lo lắng, lại nghe nhắc đến người cha đang nằm liệt giường của mình.
Hồng Long lại càng sốt sắng hơn:


  • Cha tôi? Cha tôi vì sao liệt giường, thầy biết phải không.


  • Lần trước Julia nhờ, tôi đã xem kĩ. Tạo sát nghiệp, giết chóc quá nhiều nên
    chịu trừng phạt tương ứng.


Nói xong, Hoa Đào nhắm mắt lại lẩm bẩm:


  • Nhân quả tuần hoàn, có vay phải trả, có tránh có né thì chỉ gồng gánh thêm
    lãi mà thôi, không ai thoát được.

Hoa Đào không nói rõ ra nhưng Nguyễn Hồng Long biết đây là nói cho mình nghe.
Ông cúi chào thật sâu rồi để lại tờ một trăm ngàn đồng. Trước đó ông nghe quy
tắc "trăm ngàn" này chỉ xem là bày chuyện cho vui nhưng bây giờ thì ông thật
sự tin tưởng.

Đoàn người lục tục lên xe rời đi, để lại Hoa Đào mở mắt ra với vẻ tiếc nuối:


  • Mình hình như bị ngu rồi thì phải, lấy tiền đi ăn thịt quay không chịu, cứ
    cắm đầu ăn mì tôm trừ cơm.

Nếu có người ở cạnh nghe thấy thì đảm bảo hình tượng cao nhân ẩn sĩ của Hoa
Đào sụp đổ ngay lập tức.


Thu Thuế Toàn Thế Giới - Chương #12