Người đăng: tiemtaphoa
Nguyễn Cao Nguyên, phó chủ tịch tập đoàn AHQ. Với tư cách là một doanh nhân
thành đạt có tài sản cá nhân lên đến cả ngàn tỉ đồng, bên người ông không
thiếu những cô "em nuôi" chân dài, xinh đẹp. Nhưng không biết vì sao, ông chỉ
có một đứa con gái duy nhất do vợ hợp pháp sinh ra. Còn bao nhiêu tình nhân
khác của ông đều im hơi lặng tiếng.
Năm nay ông đã hơn năm mươi tuổi rồi, mắt thấy không thể có con nối dõi nữa
nên càng thương yêu con gái độc nhất của mình hơn, chiều chuộng đủ điều.
Hôm nay, sau bốn ngày công tác ở Gia Lai, Nguyễn Cao Nguyên trở về thăm con
gái rượu.
Này! Cậu Tiến! Đưa tôi về nhà rồi thì cũng nên thăm con cái đi. Lâu rồi
chưa thấy cậu xin nghỉ về nhà, cẩn thận con trai không nhớ mặt cha đấy.
Vâng! Cảm ơn chủ tịch.
Người đàn ông tên Tiến là lái xe lâu năm của ông Nguyên, vì là thân tín nên
được ông Nguyên coi trọng và đối xử tốt.
Về đến nhà, ông Nguyên xuống xe rồi tươi cười rạng rỡ đi vào:
Trong tưởng tượng của ông, con gái của mình sẽ ngay lập tức chạy ra, túm lấy
một bên tay ông và nhõng nhẽo đòi quà, trước giờ vẫn luôn như vậy. Nhưng ông
chờ một lúc mà vẫn không thấy con gái ra, thậm chí ngay cả tiếng trả lời cũng
không.
Cao Nguyên chợt cảm giác được sự bất thường. Ông biết con gái mình ham chơi,
đua đòi, xa xỉ. Nhưng đối với ông thì cô vẫn rất thương yêu và kính trọng,
chưa từng vào ngày vào ngày ông về nhà một lần nào cả.
Ông vứt hành lí sang một bên rồi chạy thẳng tới phòng con gái. Cửa phòng khóa
trái, ông gõ cửa không thấy trả lời liền dùng vai tông thẳng vào cửa. Tuy rằng
đã lớn tuổi nhưng vì luyện võ nhiều năm nên ông Nguyên rất khỏe, chỉ trong
thoáng chốc đã đẩy ngã tấm cửa.
Đi vào trong phòng, ông Nguyên liếc nhìn quanh phòng ngủ không có ai, nhưng
hiện trường tương đối bề bộn giống như hai ngày chưa dọn dẹp.
Bỗng có tiếng thút thít trong nhà tắm, ông vội vàng đi vào thì thấy một cảnh
tượng làm ông vô cùng đau lòng.
Con gái ông, Nguyễn Thị Mỹ Tiên đang co rúm trong góc khóc thút thít, tóc tai
bù xù như ổ quạ, đôi mắt thì sưng lên như hai con ốc.
Mỹ Tiên thấy ba mình thì như tìm được chỗ dựa dẫm, lao thẳng vào ngực ông kể
khổ:
Lúc này, ông Nguyên mới chú ý đến trên đầu con gái mình có mấy sợi tóc bạc.
Ông cảm thấy có chuyện gì đó đã xảy ra nhưng vì tinh thần của Mỹ Tiên không ổn
định nên không vội hỏi mà dỗ dành cô trước.
Sau khi đưa Mỹ Tiên lên giường ngủ thiếp đi, ông Nguyên mở điện thoại ra gọi
cho trợ lí:
Cúp điện thoại, Nguyễn Cao Nguyên giận dữ hét lên:
Dám làm cho con gái tao như thế, cho dù là ai tao cũng không tha cho mày
đâu.
Hắt xì!
Lại có người đẹp nào nhắc tới mình nhỉ?
Hoa Đào vừa rửa mặt vừa tự sướng trong lòng. Hôm nay cậu dẹp quán sớm hơn
thường lệ, mới xế chiều đã thu dọn đồ đạc về nhà tắm rửa.
Rửa mặt xong, Hoa Đào tự kỉ soi gương một chút rồi cảm thán:
Nếu có người nhìn thấy chắc chắn sẽ phán: "Tự kỉ không giới hạn"
Hoa Đào chỉnh sửa tóc tai đàng hoàng, cọ giầy, vuốt keo rồi... đi quét sân.
Khu trọ này rất vắng, chỉ có Hoa Đào và Ngô Họa Mi. Mà Ngô Hoa Mi thì đóng cửa
luyện công trong phòng rồi nên công việc quét dọn chỉ có thể do Hoa Đào xử lí.
Trong sân cũng chỉ có lá khô và gió bụi nên cũng không khó quét dọn. Chỉ sau
mười lăm phút lao động là đã sạch sẽ gọn gàng. Thế nhưng Hoa Đào không vào
phòng ngay mà đứng tạo dáng với cây chổi ở trước cổng. Người không biết còn
tưởng là người mẫu biểu diễn vì môi trường.
Khoảng mười phút sau đó, cô chủ nhà đi ngang qua, thấy hình dáng kì lạ của Hoa
Đào nên tò mò lại hỏi:
Cậu làm gì vậy?
À! Chào cô. Cháu quét sân xong hơi mệt nên đứng hóng gió cho mát ấy mà.
Hoa Đào cười đáp, liếc thấy trên tay chủ nhà cầm một tấm thiệp mời màu trắng
nên tỏ ra tò mò:
Còn cô, cô đang đi đâu vậy?
À! Chả là con trai cô mới tốt nghiệp đại học, mở tiệc mừng. Cô có một vài
người quen khá thân nên đi mời. Ngày mai mở tiệc lúc bảy giờ, cháu cũng tới
nhé.
Vâng! Cháu sẽ tới! Hay là cô đưa thiệp mời để cháu đưa luôn cho, sẵn tiện
đi dạo.
Có làm phiền cháu không?
Không có.
Vậy cô nhờ cháu nhé.
Chào cô chủ nhà, Hoa Đào mỉm cười nhìn tấm thiệp mời:
Thực ra Hoa Đào làm nhiều như vậy là kiếm cơ hội để đến gần cô chủ nhà, lấy
thông tin về cậu học sinh xấu số tự tử kia. Dù sao cậu cũng đã nhận lời giải
quyết vấn đề của Ngô Họa Mi. Mà muốn xử lí vấn đề của Ngô Họa Mi thì cách tốt
nhất là xử lí cậu học sinh đã nguyền rủa cô.
Nhưng vấn đề là theo như thông tin của Ủy Ban, cậu học sinh đó đã tự sát tại
phòng trọ của bà chủ nhà, nếu hỏi trực tiếp chắc chắn sẽ nổi lòng nghi ngờ và
không nói thật. Bởi vậy nên Hoa Đào tìm cách gây chú ý và tiếp cận, sau đó lân
la dò hỏi sau.
Cùng lúc đó, ở bệnh viện Chợ Rẫy. Có một cuộc hội nghị khẩn cấp giữa những
chuyên gia hàng đầu về mắt được tổ chức. Mục đích của cuộc họp là phân tích vì
sao một ca bệnh được phán là không thể chữa lại tự nhiên hết.
Một giáo sư lớn tuổi liên tục hỏi với giọng không thể tin được.
Một bác sĩ lớn tuổi đứng ở đối diện bình tĩnh trả lời, trên tay còn giữ một
tập kết quả xét nghiệm.
Xung quanh hai người họ có tới hơn mười vị chuyên gia trong lĩnh vực y học.
Mỗi người đều là trụ cột trong ngành, đào tạo ra vô số học sinh tài năng nhưng
đứng trước trường hợp này lại im lặng, không cho ra kết quả được.
Một chuyên gia thử lên tiếng nhưng ngay lập tức bị bác bỏ:
Hợp tác để nghiên cứu? Nghe có vẻ hay nhưng ai biết mấy ông giáo sư này sẽ làm
gì, có thí nghiệm gì. Lỡ bị mổ xẻ thì sao? Người thường còn dễ nói chứ đối với
những người có gia thế mạnh mẽ thì rất khó để yêu cầu làm như vậy.
Vậy còn gã thầy bói thì sao? Gia đình họ Nguyễn có cho chúng ta biết không?
Biết thì sao? Nên nhớ rằng người đó rất có thể là kỳ nhân dị sĩ thực sự,
không phải là bọn lừa đảo, buôn thần bán thánh. Ông dám động tay động chân
không?
Những người ở đây đều có địa vị nên biết được ngoài khoa học còn có rất nhiều
thứ không giải thích được. Chỉ là những thứ đó không đáng bận tâm hoặc chưa có
chứng cứ xác thực. Còn lần này thì khác, không những là một ca bệnh bất trị mà
còn chứng cứ rành rành nên họ quyết định phải tìm hiểu đến cùng.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau và cùng gật đầu tán thành:
Đúng vậy!
Nhưng cách thức nhớ cẩn thận một chút. Đừng để đối phương và nhà họ Nguyễn
khó chịu.
Họp xong, một vị chuyên gia mở cửa đi tới một căn phòng riêng khác.
Ở trong căn phòng là người nhà họ Nguyễn, tất cả đều chờ đợi kết quả của bệnh
viện.
Khụ! Xin lỗi vì bắt mọi người chờ lâu! Bởi vì chuyện có tính chất quan
trọng nên bệnh viện mời nhiều chuyên gia lại cùng xem xét.
Không sao! Chúng tôi hiểu! Vậy kết quả thế nào? Con gái tôi có thể tái phát
hay gặp vấn đề gì không?
Một người đàn ông tiến lên từ tốn trả lời, ông ấy là bố của Julia - Nguyễn
Hồng Long, một người tài giỏi và là chủ gia đình nên có quyền lên tiếng rất
lớn.
Dừng một chút, ông ta lại nói tiếp:
Nhưng dù sao việc Julia khỏi bệnh cũng có phần kì lạ nên tôi đề nghị mời
người đã chữa khỏi cho cháu tới để tìm hiểu đôi chút cho đảm bảo.
Việc này có cần thiết không?
Rất cần thiết!
ông Long trầm tư một chút rồi trả lời nước đôi:
Chuyện này tôi không chắc chắn được, chỉ có thể chuyển lời.
Không sao, chuyển lời cũng đủ rồi.
Vậy con gái tôi về nhà được chưa?
Mời ông!
Bác sĩ rời khỏi, những người khác vui mừng hoan hỉ:
Thật may quá, Julia đã hoàn toàn khỏi rồi!
Đúng vậy! Tạ ơn trời phật.
-...
Mắt thấy mọi người đều hoan hô, riêng chỉ có Nguyễn Hồng Long trầm tĩnh nên
David tiến lại hỏi nhỏ:
Ba! Có chuyện gì vậy?
Có vấn đề! Nhưng không phải vấn đề của chúng ta mà là vấn đề của ân nhân và
Julia.
Ân nhân! Là tên thầy bói kia?
Đừng mở miệng bậy bạ như vậy. Người ta là cao nhân, có năng lực kì dị.
Dạ! con biết rồi!
David cúi đầu nhận lỗi! Bản tính anh không xấu mà chỉ do thói quen nói về Hoa
Đào như vậy.
Hai người cha, tuy mục đích khác nhau nhưng đều có tình thương lớn cho cho con
gái. Ngày mai Hoa Đào sẽ phải đối diện với họ.