Tai Nạn Kinh Hoàng


Người đăng: Thannam

“Kít.zzz.!!!~~”.

“Uỳnh…~~”.

“Choang..choang..”.

Cả chiếc xe đổ xuống nằm nghiêng trượt dài trên đường,âm thanh của kính vỡ vụn
vang ra, tiếng mài của kim loại và mặt đường, bên trong xe hành khách một mặt
kinh hãi muốn làm gì đó nhưng không kịp, người thì không may mắn đầu đập xuống
nền xe hôn mê bất tỉnh, tài xế thầm hô may mắn khi đeo lấy dây an toàn nhưng
con ngươi hắn bỗng chốc co rút lại ba phần, phía trước chính là vách núi nhưng
hắn không thể lại làm gì được khi cả chiếc xe vẫn trượt dài không có ý dừng
lại, Hàn Đức bất ngờ không lại ứng phó được cả người bị lao ra đằng trước đập
vào dãy ghế bên cạnh, kính thủy tinh vỡ vụn cắm vào mặt hắn, huyết chảy đầm
đìa thẫm cả áo xung quanh mọi người đều không thể nói khá được đều bị thương
khá nặng do thủy tinh hoặc bị va đập dẫn đến hôn mê bất tỉnh, Hàn Đức nhịn lại
đau xót bên mặt trái khi những mảnh thủy tinh cắm vào, mắt phải hắn hiện lên
những tơ máu tụ, mặt trái hắn hoàn toàn bị hủy do thủy tinh cả mắt cũng thế bị
thủy tinh đâm thủng..

“A..A…!!~”. Hàn Đức ngâm dài nỗi đau đớn,tay phải nắm lấy mảnh thủy tinh cắm
trên mắt rút ra, huyết tinh một màn khiến người ghê sợ Hàn Đức nhìn thấy trên
tay chính là con ngươi của mình tỏ ra tức giận cùng không cam lòng, huyết tụ
mắt phải hắn nhìn lại xung quanh mọi người đều bị thương khá nặng còn Tiểu Nam
vẫn nằm hôn mê một chỗ, mắt hắn như vô tình nhìn lại ghế số 7, Hắc Bào Nhân
vẫn ngồi đó một cách tự nhiên và nhìn hắn bằng đôi mắt của U Minh và Hắc Ám..

“Không thể nào…ngươi không thể nào tồn tại..”.
Hàn Đức nhìn thấy chính là đôi mắt của U Minh Sứ Giả nơi chỉ có một bộ khô cố
đang nhìn hắn bằng ánh mắt chết chóc, Hắc Bào Nhân chỉ là một bộ khô cốt
tướng mạo 6 thành giống phương tây Tử Thần nhưng không hẳn chỉ là khô cốt phải
nói đúng hơn là Ác Quỷ gương mặt hắn một nửa là Khô Cốt một nửa lại là gương
mặt bình thường tương tự Nhân Loại, Hàn Đức kém chút buồn nôn, dạ dày hắn lại
có vấn đề khi nhìn thấy cảnh này, bằng bên mắt tụ đầy tơ máu mang theo sự
kinh ngạc cùng phủ định của mình, Hàn Đức không thể nào tin tưởng nói.

“Tạch..~~.”. Hắc Bào Nhân khẽ đưa tay ra và búng một cái.
“Chuyện này..”. Hàn Đức khi nhìn thấy vậy cảm giác tim mình đập nhanh một đập,
hắn nhìn thấy quang cảnh bên đường hình như là dừng lại, phải nói là cả chiếc
xe vẫn trượt đi nhưng mà bị đọng lại thời gian, hắn nhìn rõ gương mặt của mọi
người vẫn còn nguyên biểu cảm của chính mình, Hàn Đức tốt nghiệp loại ưu tú
trường Sĩ Quan hắn tuyệt đối không tin chủ nghĩa duy tâm tồn tại, hai lần này
đã khiến hắn phải nhìn thế giới này bằng hình lập phương, tuy nhiên lực tiếp
nhận của Hàn Đức rất mạnh hắn 5 thành tin Hắc Bào Nhân tồn tại nhưng vẫn cất
giọng hỏi…

“Ngươi là ai?..tại sao ngươi muốn tất cả chúng ta phải chết..”.

“Tiểu tử thật ngạc nhiên khi ngươi vẫn giữ được bình tĩnh khi thấy Bản Tọa..”.
Hắc Bào Nhân tỏ ra thú vị khi thấy Hàn Đức vẫn cố trấn tĩnh khi nhìn thấy
chính mình, hắn khẽ lắc nhẹ cái đầu gương mặt của hắn hoàn toàn biến đổi về
chân chính diện mạo, đôi mắt to tròn chỉ là Hắc sắc, cái mũi cao, hàm răng
nanh dài đáng sợ dáng vẻ cùng nhân loại 27 đến 29 tựa nhau nhưng lại là lão
quái vật, Hàn Đức nhìn vào hắc sắc đôi mắt như rơi vào địa ngục thâm uyên, hắn
gượng lại chính mình run rẩy linh hồn nhỏ bé căm giận quát lớn.

“Trả lời ta, ngươi là ai…?”.

“Nhỏ bé Nhân Loại, ngươi vẫn chưa có tư cách để biết tên của ta, nhưng chắc
rằng ngươi muốn cứu những người ở đây…”. Hắc Bào Nhân khoa khoa trên tay quyển
sách màu đen ghi ba chữ “Tử Nhân Lộ”, giọng nói rõ hào sảng người không biết
còn nghĩ hắn là người tốt đây, Hàn Đức thầm mắng con hàng này tuyệt đối là
diễn viên thâm niên, như thế lời thoại như thế sắc mặt sẽ thắng đại đa số diễn
viên loại A bây giờ.

“Phí lời, đương nhiên là vậy, ngươi tại sao muốn làm vậy.”. Hàn Đức có chút
tức giận, gia hỏa này nhìn chắc chắn không phải kẻ tốt lành gì, dáng vẻ không
đáng tin cậy.

“Tuổi trẻ đúng thật là nóng tính, ta thấy ngươi muốn làm anh hùng giải cứu thế
giới này sao, ngu xuẩn..”.
Hắc Bào Nhân mắt vẫn không rời khỏi cuốn sách trên tay không chút lưu tình
mắng Hàn Đức.
“Ngươi..”. Hàn Đức nổi nóng bên mặt trái đã không còn cảm giác hắn nắm chặt
nắm đấm đầy huyết của chính mình căm hận nhìn Hắc Bào Nhân, nếu hắn mang
thương chính cho tên này vài phát vào đầu,…
“Ngươi không thể muốn tước đoạt mạng sống của ai cũng được, bọn họ vô tội hơn
nữa ở nhà vẫn còn những người chờ đợi họ về,..”. Hàn Đức nổi giận quát lớn.

“Ngươi nghĩ bọn chúng còn cơ hội sao…?”.
“Tách..”.
Hắc Bào Nhân không thèm nhìn Hàn Đức lấy một lần đánh cái ngáp dài, tay búng
một cái vào một người gần hắn ,dáng vẻ cũng khoảng chừng hai mấy tuổi thiếu
niên, sau lưng hắn lại hiện lên một màu lam quang hư ảnh nhân tướng mạo chính
là thiếu niên đấy Linh Hồn, Linh Hồn thiếu niên giống như tự kỉ nói chuyện
dáng vẻ có chút điên cuồng giọng nói tản mát không nhân tính tràn đầy hắc
hóa..

“Lần này về nhà, phải đem phụ mẫu đuổi về nhà chị rồi cầm nhà lấy thêm ít
tiền, đợt trước đã không còn tiền lấy cá độ rồi haizz..”.

“T..ê..n…đáng chết..”. Hàn Đức nghe xong thấy bộ mặt vênh váo đắc ý của hắn
nhất thời nộ hỏa trùng thiên, hắn chỉ trầm mặc không nói được gì đành im lặng.

“Ngươi vẫn không tin, lại thêm một người nhá…”. Hắc Bào Nhân nhìn dáng vẻ chỉ
biết trầm mặc của Hàn Đức tỏ ra rất hưởng thụ, hắn lại nhấc cánh tay của mình
lên chỉ về bất kỳ một người, lần này là một người phụ nữ nhìn khoảng trung
niên ngũ tuần, hắn khẽ cong ngón tay và búng nhẹ..

“Tách..”.

Sau lưng người phụ nữ kia hiện ra một tầng sáng chính là linh hồn của ả, linh
hồn mang theo đôi mắt ngây dại nhưng tràn ngập hắc khí, là dấu hiệu của hắc ám
gây ô nhiễm linh hồn. Bỗng nhiên ả mang theo điệu cười kinh tởm, cái đầu khẽ
run run dáng vẻ thật đáng sợ thốt ra một câu không có tính người...

“Nó làm sao là cháu nội ta được, có nó thì không có ta, đáng chết ta sẽ giết
nó...!!!”.

“Khốn nạn, nó là cháu nội bà tại sao bà muốn giết nó..!”. Hàn Đức hết kiên
nhẫn hắn nhìn vào hắc ảnh phía sau lưng trung niên nhân giận rữ quát, phải hắn
đang sợ sợ một ngày sẽ nhìn thấy Nhân Tâm của con người, hắn còn thực muốn cứu
họ nhưng điều mà hắn nhận được lại là Nhân Tâm của con người.

“ Là ngươi giở trò quỷ có đúng không?”. Hàn Đức hướng Hắc Bào Nhân gầm thét,
trên trán nổi lên gân xanh căm tức quát.
“Ngươi là không hiểu hay không muốn hiểu vậy?.”.

“Cách đây không lâu, vài ngày trước bà ta đi xem bói, thầy bói liền phán bà ta
cùng đứa cháu mới sinh của mình không hợp chắc chắn sẽ kị nhau, còn việc sẽ
sảy ra vốn là vận mệnh quán chú không thể sửa đổi...”.

Hắc Bào Nhân ánh mắt vẫn chăm chú nhìn lại Hàn Đức cười lại như không cười gật
gù trả lời, tuy ánh mắt khiến Hàn Đức phải lạnh cả gáy nhưng vẫn có gì đó từ
lương tâm khiến Hàn Đức không thể lại làm ngơ được.

“Như vậy ngươi không phải đang sửa đổi vận mệnh sao..?”. Hàn Đức như bắt được
điểm mấu chốt nhanh chóng hỏi, trong khi đó tâm thần nhanh chóng muốn tiếp thu
sự thật khốc liệt này, và thoát khỏi tên ác quỷ hóa thân kia.

“Đúng vậy hoặc là cũng không như vậy..”. Hắc Bào Nhân khóe miệng hơi nhếch lên
một cái cười chầm chậm nhìn Hàn Đức, giọng nói có gì đó lạnh lẽo và u lam
khiến người ta phải lạnh cả gáy.

“Ý ngươi là sao...?”. Hàn Đức phát giác không đúng đề phòng nhìn Hắc Bào Nhân,
hắn cho dù có chết cũng phải liều một lần, nâng cao độ cảnh giác thần kinh
căng thẳng nhìn Hắc Bào Nhân.

“Ngươi cũng nên bình tĩnh lại, ta đến chỉ muốn mang đi linh hồn của ngươi, còn
lại sự tình ta không quan tâm..”. Hắc Bào Nhân đem Tử Vong Chi Thư đóng lại
nhìn Hàn Đức một cách bình thản tựa hồ sinh mạng của bọn họ chỉ là cỏ rác
không bằng.

“Tại sao, ngươi muốn linh hồn của ta..”. Hàn Đức khó hiểu nhìn Hắc Bào Nhân
thận trọng hỏi.

“Ngươi điểm này nhỏ bé sinh linh không có tư cách hỏi ta, đổi lại chúng ta làm
giao dịch..”. Hắc Bào Nhân mắt như điện nhìn Hàn Đức giọng điệu dĩ nhiên không
lương thiện.

“Không đời nào, ngươi nghĩ ta sẽ tin những gì ngươi nói sao..?”. Hàn Đức biết
Hắc Bào Nhân đang gài bẫy mình lại tỏ ra không hề sợ hãi đáp.

“Ngươi cũng đừng lại nghĩ nhiều biện pháp ứng đối, vận mệnh chú trung ngày
ngươi phải chết ở đây, và ta đến đây để cho ngươi một đầu sinh cơ, còn bọn họ
ta thật lại không nhiều quản làm gì..”. Hắc Bào Nhân không lại kiên nhẫn giảng
giải gì cho Hàn Đức, trực tiếp vào vấn đề chính giọng điệu có chút nghiêm
trọng bộ dáng lại không trang cái gì.

“Ta không cam lòng, ta còn rất nhiều điều muốn hoàn thành, ta còn phải về thăm
Mẫu Thân của ta, cầu ngươi giúp ta qua nạn lần này..”. Hàn Đức biết Hắc Bào
Nhân lại không nói nhiều như vậy để lừa hắn, nhưng lại nghĩ đến những người
đang đợi hắn quay về kia hắn có chút day dứt không thể lại để Mẫu Thân hắn
người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, Hàn Đức không cam lòng hắn muốn nghịch lại số
mệnh mình không lại buông xuôi...

“Phịch..”.
Đầu gối Hàn Đức nặng lề trầm thấp chạm xuống, đôi vai vững chắc kia giờ đây
đang run rẩy, khóe miệng đã cặn lại nước mắt, hắn lại thống khổ trả lời.

“Người thanh niên, ta biết cảm xúc của ngươi lúc này rất xấu, ngay ta cũng
chưa chắc để ngươi an toàn được cùng lắm là Hồn Phách không tiêu tan mà thôi,
vận mệnh vốn là thiên đại nhân quả kẻ gieo hạt thì nhận trái thơm, kẻ gieo gió
thì gặp phong bạo. Chấp nhận giao dịch đi ta lại cho ngươi một điều ước, tiền
tài, quyền lực không gì không thể...”. Hắc Bào Nhân âm thanh như mê hoặc của
ác quỷ như khơi dậy hắc ám từ trong tim Hàn Đức đồng hóa và thôn phệ hắn.

“Cả đời cầu gì lấy hư vọng phàm trần lấy nghiệp quả quấn lấy, chỉ mong rằng
ngươi có thể giúp ta chăm nom mẫu thân giúp nàng an nhàn tuổi già còn ta thẹn
rằng không làm tròn đạo hiếu đời này có chết cũng đáng, cớ gì phải làm trái
mệnh trời..”. Hàn Đức trầm mặc thanh âm như đã đả thông, hắn từ nhỏ được ông
ngoại truyền thụ một thân pháp chế thiết luật ý chí đã là sắt là đá, hắn tồn
tại chính là Hạo Nhiên chí cương, Hàn Đức hắn không bao giờ lựa chọn được sống
mà bán đi linh hồn của mình cho hắc ám, đến rồi chín suối cũng không có mặt
nào nhìn vong linh tổ tiên trên cao.


Thư Sinh Họ Hàn - Chương #2