Hắc Bào Nhân Bí Ẩn


Người đăng: Thannam

Một mùa đông năm 2018, thời gian đại khái khoảng gần 30 tết, tại bến xe Giáp
Bát Hà Nội, không khí có chút ấm áp vì đã giáp tết cái không khí ấm áp và vui
vẻ ấy thật khó diễn tả, mọi người đều mang theo khuôn mặt đầy hạnh phúc chuẩn
bị lên xe về quê nhà đoàn tụ với gia đình và bạn bè, âm thanh ồn ào tấp nập có
người dáng vẻ thật giống doanh nhân thành đạt tay cầm điện thoại thật giống
gọi cho phụ mẫu của mình sau một năm bề bộn công việc, thật giống là nhớ phụ
mẫu thật nhiều, có người lại ở bên vợ mình chăm chú yêu thương nhìn lại bụng
lớn của vợ chờ đợi đứa con chưa ra đời,bầu không khí thật hạnh phúc của những
ngày giáp tết.

“ Tiểu Nam, 6 năm rồi chúng ta chưa về quê nhỉ..?”. Giữa dòng người vội vã
không ai để ý đến hai người nam tử đứng gần một chiếc xe khách mang tên Thanh
Huy, họ ăn mặc có chút đặc biệt đều là Quân Phục một người mang hàm Thiếu Tá
còn một người còn lại mang hàm Thượng Úy, người mang Quân Hàm Thiếu Tá ánh mắt
thật sắc bén tựa như hắn có một cỗ ma lực khiến lòng người phải lưu lại ấn
tượng, hàng lông mày kéo dài đuôi khẽ cong nhẹ, sống mũi hắn cao hai má hơi
gầy, hắn dáng người cao thẳng tắp sống lưng, trên vai mang túi lớn hành lý
trên tay cầm lấy gói quà có một vài hộp bánh và hộp kẹo, đôi mắt hắn nhìn vào
dòng người có chút hoài niệm lẩm bẩm.
“Đại ca, ta rất muốn về ăn cơm mẫu thân ta nấu đây, ngươi mua như thế bánh kẹo
trên đường về liền tiện mua không được sao..?”. Phía sau nam tử khuôn mặt
vuông tượng chữ điền, ánh mắt hắn thật thà không giống là người âm hiểm, quả
thật đôi lông mày rậm to khiến hắn có chút võ quan chi dung không được nho nhã
và phong thái của người kia, thân hình rắn chắc cao lớn trên vai hắn đồng dạng
đeo lấy túi hành lý lớn, tay phải cầm lấy túi bánh có chút ai oán nhìn nam tử
phía trước.

“Tiểu Nam, ngươi lại lải nhải ta đem ngươi đá đi..”.

“Ta nhớ không lầm, Tiểu Ngân còn rất thích ăn Bánh Cốm Hà Thành đây, mua nhiều
một chút ở nhà còn thân thích đây,..”.
Nam tử cười nhẹ khuôn mặt tựa hồ rất hạnh phúc, hắn khẽ đưa tay vào túi áo lấy
ra một tấm ảnh, trên hình là một thiếu nữ khuôn mặt như hoa như ngọc tuổi tầm
đôi mươi mà đôi mắt say đắm lòng người, hắn tựa hồ rất hạnh phúc khi nhìn vào
tấm ảnh khóe mắt có chút ướt át do quá xúc động dù sao 6 năm cũng là một
khoảng thời gian dài cũng không phải dài, ngắn cũng không phải là ngắn…

“Đại ca, ta nghĩ Tẩu Tẩu cũng rất nhớ ngươi đây haha..”. Tiểu Nam nhìn nam tử
xúc động cũng không kìm được vui mừng thay, hắn cũng rất muốn nhìn thấy đại
ca hắn lập gia ngày, đại ca hắn gọi Hàn Đức năm nay 28 Quân Đội Sĩ Quan Thiếu
Tá, hai người cũng không phải thân huynh đệ mà là cùng quê từ nhỏ lại chơi với
nhau thân hơn huynh đệ ruột tình như thủ túc,nên nói vài câu trêu đùa cũng là
chuyện bình thường.
“Lăn…~”. Hàn Đức hơi lau nhẹ khóe mắt, nhìn lại Tiểu Nam còn đang cười gian
xảo nhìn mình, ánh mắt có chút trầm xuống giọng nói âm trầm.
“Được rồi, là ta sai là ta sai..”.
“Đại Ca, ngươi không tính báo cho người nhà biết sao, chúng ta không phải nên
gọi báo qua không phải sao đại ca..”. Tiểu Nam cười đùa dường như nhớ ra điều
gì, lại khó hiểu hỏi nhẹ Hàn Đức.
“Ta muốn tạo cho họ bất ngờ, lại không nhiều lời đồng hồ lại sắp điểm 7h30
rồi mau lên xe thôi..”. Hàn Đức lại đánh gãy một mặt đang đăm chiêu suy nghĩ
Tiểu Nam gạt lên tay áo nhìn điểm đồng hồ sắp đến giờ, liền giục Tiểu Nam đem
hành lý bỏ vào khoang xe.
“Vâng đại ca..”. Tiểu Nam thật thà đi đem hành lý bỏ vào khoang xe.
“Xe sắp khởi hành mong mọi người chú ý chính mình hành lý và cẩn thận rơi đồ
đạc..”. Âm thanh của phụ xe vang lên nhắc nhở mọi người hắn đi qua thấy Hàn
Đức cùng Tiểu nam ngồi hàng ghế thứ bốn từ cửa đi vào bên tay trái, hai người
bọn họ trên người mặc Quân Phục cũng không lấy làm lạ dù sao hàng năm số lượng
Quân Nhân về quê thăm gia đình cũng không phải ít, hắn khẽ chào..
“Chào hai đồng chí..”.
“Năm nay ăn tết to nha..”.
“Anh cũng vậy ăn tết to nha..”.
Hàn Đức nghe vậy gật đầu khẽ đáp, hắn nhìn phụ xe gương mặt chất phác chắc là
mới tới Hà Thành làm phụ xe khí chất còn chút hương vị của nông thôn thật thà
chất phác dáng vẻ cũng khoảng chừng 30 đến 33 tuổi trái phải,hắn dự định lên
thành phố kiếm chút việc tết đến còn về nhà mua cho con cái vài bộ quần áo
đây.
“Brừm..”. Tiếng động cơ khẽ gầm lên, cả chiếc xe bắt đầu lăn bánh, trên đường
đi mọi người cũng tiến hành chào hỏi lẫn nhau và trò chuyện, Hàn Đức cùng Tiểu
Nam vẫn lặng im khẽ tựa vào chiếc gối Hàn Đức trong tay nắm chặt lấy gói bánh
cốm mà hắn phải xếp hàng để mua lúc sáng sớm hôm nay, trong lòng trăm đường
phức tạp mùi vị, hắn nhìn khung cảnh bên ngoài trong đôi mắt hiện nên một tia
mong đợi điều gì đó sắp đến.
Thời tiết có chút mưa phùn nhẹ nhẹ, thi thoảng có làn gió xe lạnh thổi qua.
5 Giờ sau
Chiếc xe khách đưa Hàn Đức cùng Tiểu Nam đã đến giáp giới Thành Phố Móng Cái,
dòng người rất đông, trên xe không khí về quê đã tràn đầy…
“Đại ca chúng ta sắp về tới nhà rồi, ta đang rất mong gặp lại mẫu thân
đây,..”. Tiểu Nam cũng cầm chặt món quà mà hắn chuẩn bị mang theo bên người vẻ
mặt rất háo hức.
“ừm..”. Hàn Đức khẽ gật đầu trong lòng hắn cũng đứng ngồi không yên rồi.

“Chúc mọi người một kỳ nghỉ tết vui vẻ..”. Tài xế cười miệng không ngừng chúc
mọi người, cùng hòa chung với niềm vui năm mới, đột nhiên hắn cảm giác có chút
lạnh lưng, nơi tim mình có chút đập gia tốc hơn bình thường, hai tay hắn có
chút run rẩy nắm chặt lại vô lăng, trên trán hắn bất chợt đã đổ thẫm mồ hôi,
trung niên tài xế ánh mắt có chút không cam lòng nhìn thẳng phía trước, môi
hắn mấp máy nhưng không còn sức để nói, đột nhiên ánh mắt hắn nhìn thẳng vào
một người áo đen đứng bên lề đường không biết từ khi nào đã xuất hiện ở đấy,
từ sâu trong linh hồn nói cho hắn biết đó chính là cực kỳ nguy hiểm người, Hắc
Bào Nhân khẽ ngẩng đầu hắn đội một chiếc mũ khá rộng vành màu đen, trên thân
khoác một chiếc áo da đen, hắn đột nhiên khẽ đưa tay ra phía trước khẽ vẫy ý
tứ muốn đi nhờ một đoạn, tài xế nhân ánh mắt cấp tốc co rút lại, đôi môi khô
khốc hai con ngươi cố gắng căng ra, rồi đột nhiên phụ xe đi đến cạnh hắn và
nói.

“Lý thúc, hình như có người muốn đi nhờ đoạn, chúng ta cũng sắp vào thành phố
rồi, hay là cho hắn đi nhờ một đoạn đi..”.
“Không được,..”. Tài xế trung niên không chút do dự nóng giận bộc phát, Hắc
Bào Nhân quỷ dị kia đem cho hắn một cỗ cực kỳ nguy hiểm cảm giác phảng phất đã
chạm đến sinh tử của hắn một cái chớp mắt, cho hắn mười cái lá gan hắn cũng
không dám dừng xe…
“Vù…Vù..”. Gió thổi tạt nhanh, chiếc xe không hề có ý tứ dừng lại như đang
vội vàng lướt qua người Hắc Bào Nhân kia.
Khi cảm giác được lỗi sợ hãi của mình đã giảm xuống, không khí cũng có chút
bớt đi lạnh lẽo, tài xế trung niên thở ra một đại hơi, hắn bất chợt lại sợ hãi
hắn cũng đã nghe nói về chuyện những người tài xế trước kia kể lại khi đang
chạy xe tuyệt đối không được dừng lại ven đường đón khánh, khi thấy một người
áo đen không được dừng lại phải tiếp tục lộ trình, một khi để Hắc Bào Nhân lên
được xe chính là tử kỳ của cả xe nhân, hắn mới đầu liền không tin tưởng lấy 20
năm làm tài xế, nhiều lúc mang tâm lý mình chưa gặp phải liền sẽ không thành
sự thật, điều này thay đổi khi ba tháng trước bạn hắn một người tài xế thâm
niên, chạy xe đường dài đột nhiên mất mạng, nguyên nhân chính là từ Hắc Bào
Nhân trên người quan hệ, tục truyền mỗi một người tài xế sau khi gặp Hắc Bào
Nhân có người chạy qua, có người cho lên xe, vẫn thủy chung gọi được điện
thoại cho người để cầu cứu lại không phải người nhà hay bạn bè, lại chính là
một trong bất kỳ tài xế xe khách hoặc chạy đường dài, rồi người đó kết cục
cũng sẽ như thế tạo thành một vòng lặp không bao giờ chấm dứt,tài xế trung
niên nhân còn nhớ rõ ràng, bạn hắn chính là gặp sương mù mà đâm vào vách đèo
mà chết thi thể tứ phân ngũ liệt, có đánh chết hắn không tin sương mù vào mùa
hạ lại đậm đến mức độ không xác định được phương hướng nhưng chung quy là vô
giải, hắn đang tự nhủ rằng chính mình đã thoát khỏi Hắc Bào Nhân, và trong
thâm tâm hắn biết rằng Hắc Bào Nhân là có thật, hắn hơi áy náy nhìn phụ xe
nói.
“Xin lỗi cậu, vừa rồi tôi hơi nổi nóng, lần sau không được đón khách ở vìa
đường hiểu không..?”.
“Vâng Lý Thúc,..”. Phụ xe tuy có chút biệt khuất cảm giác, nhưng nghe tài xế
trung niên nhân nói vậy cũng vơi đi phân nửa, dù sao Lý thúc cũng đối xử rất
tốt với hắn, phụ xe nhìn tài xế trung niên đã đầy trán mồ hôi có chút gấp gáp
hỏi.
“Lý thúc ngươi không được khỏe…”.
“Không sao đâu, ngươi đã nghe kỹ lời ta nói chưa,..”. Tài xế trung niên nhân
có chút suy yếu hỏi sắc mặt đã trắng bệch đi rất nhiều dù sao cũng chịu phải
đả kích quá lớn.
“Vâng Lý thúc, ngoại trừ vị khách thứ 7 ghế ra cũng không có ai ở giữa đường
lại bắt khách rồi Lý Thúc..”.
“Cái gì.?”. Lý thúc vừa nghe xong, kém chút bệnh tim mà chết, hắn khí sắc càng
lại trắng nhợt ra, môi khô khốc hắn lại không dám quay nhìn lại tấm gương trên
đầu, lượng máu di chuyển trong tĩnh mạch đột nhiên tăng cao bất thường, con
ngươi căng ra màng máu hắn nhìn phụ xe khó có thể tin được nói.

“Là khi nào, là khi nào lên xe..?”. Hắn nhớ rõ ràng trong trí nhớ của mình
hoàn toàn không có ai bắt khách giữa đường chiếc ghế số 7 ấy một mực để
trống,suốt chặng đường hắn một mực bảo trì thanh tỉnh, với việc thường xuyên
đi khám định kỳ sức khỏe tuyệt đối không có vấn đề về trí nhớ được, hắn như
rơi vào trong thâm uyên mong chờ câu trả lời của phụ xe có thể làm hắn từ
trong đó tỉnh lại giấc mơ đáng sợ này.

“Lý thúc chắc khoảng 15 phút trước, ngươi thật không nhớ gì sao…”. Phụ xe có
chút khó hiểu nhìn tài xế, dù sao làm việc chung với nhau thời gian lâu hắn
cũng tương đối hiểu rõ, trước mặt mình trung niên tài xế tuyệt không phạm lỗi
nhỏ như vậy được.
Tài xế nghe vậy bàn tay nắm vô lăng xe run nhè nhẹ hắn như nghĩ đến điều gì đó
sắp tới liền tính dừng lại xe, hắn nghĩ rằng lại không thể trốn tránh nữa ,
hắn lấy một lý do để lại trấn an tinh thần của mình rằng chỉ là một trò đùa mà
thôi.

Nơi hàng ghế mà Hàn Đức cùng Tiểu Nam đang ngồi, Hàn Đức khuôn mặt có chút
khác thường ánh mắt hắn không rời ghế số 7 nhân, ý thức tỉnh táo cho hắn biết
người này đột nhiên xuất hiện tuyệt đối không phải là 15 phút trước lên xe,
hắn nhìn Tiểu Nam giọng trầm xuống hỏi rất nghiêm túc.
“Tiểu Nam, ngươi nhớ tên kia lúc nào lên xe không, ta thấy hắn rất đáng
nghi..”.

“Đại ca, ngươi thật quên rồi sao..?”.
“Hắn mới lên xe cách đây 15 phút mà..”. Tiểu Nam bộ dáng không giống nói dối,
đánh cái ngáp dài rồi trả lời Hàn Đức.
“Không thể nào..?”. Hàn Đức cực độ kinh ngạc, hắn nhìn Hắc Bào Nhân kia tuyệt
đối có vấn đề, trí nhớ của mọi người đều bị sửa đổi, hắn luôn theo chủ nghĩa
duy vật, lần này khiến thế giới quan của hắn hoàn toàn sụp đổ, còn nữa vậy tại
sao trí nhớ của Hàn Đức vẫn y nguyên thanh tỉnh, Hàn Đức vẫn cảm nhận được y
nguyên mùi vị của sợ hãi trong mình,…

“Lý thúc cẩn thận, là sương mù..”. Phụ xe đột nhiên kêu lên đầy giật mình kinh
sợ, chiếc xe vẫn y nguyên tốc độ chạy rất nhanh mà phía trước đột nhiên xuất
hiện sương mù tình trạng, không phải nói chắc chắn sẽ tai nạn giao thông.

“Không thể nào..”.

“Kít…!!!!~”. Tài xế hoảng sợ, giật mình phải nói là sương mù trống rỗng xuất
hiện, vừa nãy trời tuy mưa phùn nhưng không thể nào trong thời gian ngắn chưa
đầy 30 phút xuất hiện dày đặc sương mù được lại chỉ nhìn được 3 mét khoảng
cách, hắn vội liền giảm tốc độ xe xuống chân đạp lên phanh, đường vừa mới mưa
lại thêm tài xế phanh gấp khiến cả chiếc xe hơi nhấc lên phần đuôi xe như muốn
quay ngang ra đổ xuống,..

P/s: Thông Báo Tác Giả bảo trì sửa lại toàn tập


Thư Sinh Họ Hàn - Chương #1