Thạch Thiên Cầm


Người đăng: kyuka29072002

Tâm ma, một thứ tối kị mà con người đạt được, nói đúng hơn là nhiễm phải, là
thứ khiến ta mất đi lí trí bản thân, nhưng đổi lại chính là sức mạnh. Đối với
một con người, việc mất đi lí trí họ còn để tâm hơn là việc có được sức mạnh.
Họ không bao giờ làm vậy, ít nhất là không phải biến thành một thứ người không
ra người quỷ không ra quỷ.

Tiêu Phong hắn dần bị tâm ma chiếm lấy, trong thâm tâm hắn, ánh sáng dần mờ đi
bao trùm là khoảng không bóng tối. Cơ thể bắt đầu mất kiểm soát, các mạch máu
tuôn chảy mạnh mẽ như muốn bục ra khiến Tiêu Phong đau nhức.

… Đó là khi hắn còn ý thức được bản thân thôi, giờ đây hắn hoàn toàn không còn
cảm giác gì cả, chỉ dâng lên một nỗi thèm khát máu.

Thiên Cầm nhướng mày lộ rõ vẻ ngạc nhiên, hắn không ngờ chỉ vài câu nói đã
khiến tên nhóc tẩu hỏa nhập ma, đối với hắn cũng là chút thú vị.

"Không ngờ ngươi thèm khát sức mạnh đến mức để tâm ma chiếm được. Nhưng không
sao, nhanh thôi ta sẽ cho ngươi được chết mà không phải chịu dằn vặt."

Nói rồi Thiên Cầm lao lên trước, hắn vung tay đấm xuống:

"Thạch Thiên Quyết, thức thứ nhất Thạch Quyền."

Tiêu Phong cũng không chịu thua, lướt với tốc độ hơn hẳn ban đầu về phía Thiên
Cầm.

Cú đấm của Thiên Cầm mạnh mẽ nhắm đến Tiêu Phong bất ngờ đi hụt, thân ảnh Tiêu
Phong bắn lên không rồi đáp xuống cẳng tay của Thiên Cầm. Hắn hành động giống
như một con thú hoang, vụt nhanh đến cắn vào bả vai của Thiên Cầm.

Thiên Cầm hắn nghiến chặt răng, miếng thịt bả vai cứ như vậy bay mất. Vung
cánh tay còn lại định đấm vào Tiêu Phong, nhưng Tiêu Phong hắn co hai chân đạp
ngực Thiên Cầm mà bắn ra ngoài.

Gương mặt Thiên Cầm tối sầm lại, phong cảnh hoàng hôn lãn mạn dần biến chuyển
thành màu đỏ rực một vùng trời.

Hai người đứng cách nhau khoảng mươi mét, khí thế Thiên Cầm đang cân bằng với
tâm ma của Tiêu Phong nhưng. Bả vai hắn dần hồi phục, thịt non lấp dần mạch
máu. Có thể nói tốc độ hồi phục khi biến hóa hình thái yêu tộc là cực kì
nhanh.

Bắn mình về phía Tiêu Phong, một lần nữa Thiên Cầm hắn chủ động tấn công:

"Thạch Thiên Quyết, thức thứ tam Bộc hỏa quyền."

Nắm đấm lúc này không chỉ đơn giản là chứa đựng sức mạnh, mà nó còn mang theo
sự chết chóc khiến địch thủ phải nghẹt thở bởi ánh lửa rực cháy bao bọc song
quyền. Nếu ăn phải một đấm này, khỏi cần nói Tiêu Phong hắn chắc chắn liệt
giường ba năm.

Nắm đấm lại một lần nữa hướng đầu Tiêu Phong mà giáng xuống, có vẻ như Thiên
Cầm hắn đã bị chọc tức, cả đời của hắn ngoài thua một người thì chưa ai có thể
làm hắn tổn thương đến vậy, mà chưa kể đến người làm hắn bị thương lại là một
tên nhóc miệng còn hôi sữa.

Tiêu Phong phản ứng lúc này cực kỳ nhanh nhạy, giống hệt con thú hoang đánh
hơi thấy mùi nguy hiểm. Tâm ma khiến con người thèm khát mùi máu, nhưng nó
cũng chính là thứ khiến con người ta trở nên mạnh gấp nghìn lần bản thân, một
người bị tâm ma chiếm đoạt thì tất cả giác quan đều được tăng cường, nhưng đổi
lại lí trí lại tiêu tan.

Xoay người tránh đi nắm đấm, Tiêu Phong hắn loạng choạng dừng lại bên cạnh đó,
không để Tiêu Phong nghỉ sức, Thiên Cầm lại tung thêm một cú khác bằng tay
trái với tốc độ nhanh hơn.

Tiêu Phong chỉ kịp đưa tay phải lên mà đỡ lấy đòn tấn công. Xương cánh tay vì
vậy mà vỡ nát, còn hắn bị đánh bay cả chục mét. Đôi chân rã rời bất lực, khụy
gối mà đứng dậy, cẳng tay phải gãy đôi lung lay như lá liễu gặp gió. Hắn không
hề gào thét mà chỉ im lặng, bởi tại lúc này hắn không còn là mình nữa rồi.

Mặc dù tâm ma đã buff cho hắn thêm phần nghìn sức mạnh, nhưng đứng trước Thiên
Cầm chỉ một cú đám giáng xuống cũng ra đi, đủ thấy sức mạnh của Thiên Cầm có
thể nằm phía trên đầu bảng cường giả ở Bạch Thất thành, thậm chí là hơn cả.

Lộp cộp…

Tiếng bước chân của Thiên Cầm đang dần lại gần Tiêu Phong, hắn nhìn đối thủ
với ánh mắt khinh bỉ, khóe miệng một bên nhếch lên vẻ đắc ý. Hắn đã từng là
cường giả một thời, một đứa trẻ con thì sao đánh lại được hắn.

Nhìn đứa trẻ nhuốm đầy máu này, hắn lại liên tưởng đến bản thân lúc nhỏ. Hắn
từng là một tên nhóc chuyên đi trộm vặt, cha mẹ hắn là nô lệ cho một tên quý
tộc con người. Vì cứu hắn mà mẹ hắn bị bọn chúng làm nhục, cưỡng bức đến chết,
còn cha hắn vì cứu mẹ mà van xin bọn chúng nhưng rồi cũng chết trước mặt hắn.
Hắn nhờ cha mẹ nên trốn thoát được khỏi lãnh địa của tên quý tộc ghê tởm, kể
từ đó hắn căm ghét bọn con người. Bọn chúng dưới ánh mắt của hắn chỉ là sâu
bọ, còn yêu tộc mới là thứ cao quý hơn cả.

Để sống sót và báo thù, hắn đã phải trở thành một tên trộm cướp, nhưng hắn
không bao giờ xấu hổ vì điều đó, bởi vì nó đã giúp hắn sống sót đến ngày mà
Yêu tộc chiếm lấy toà thành, hắn đã trả được mốt thù cha mẹ. Một tên yêu tộc
thấy được sự căm ghét của hắn với loài người đã nhận nuôi hắn và đổi tên họ
hắn thành Thạch Thiên Cầm. Với tư chất thiên tài vốn có hắn đã trở thành một
trong những cường hào lúc bấy giờ, ai nghe danh hắn cũng phải nể.......

Nhưng, có một việc khiến hắn căm hận con người hơn cả chính là lần điều quân
thất bại. Hắn căm tức tên con người kia, hắn chết dưới tay hắn chỉ với một
nhát chém, sau rồi linh hồn hắn không những không được siêu thoát mà còn bị
luyện chế thành Định Thần Châu để hút sạch tu vi của hắn.

Thế nhưng ông trời vẫn còn hay tu vi của hắn vẫn chưa bị hút sạch, Vương tử
yêu tộc đã cứu lấy hắn, đưa hắn tới nơi này an dưỡng. Tưởng như phải ở đây đến
khi thần hồn tiêu tán thì một tên nhóc xuất hiện, mang theo dòng máu con người
và cả yêu tộc. Điều đó là do hắn suy luận, bởi chỉ yêu tộc mới có thể xuyên
qua lớp kết giới ở miệng hang. Một người mang hai dòng máu, lưu lạc nơi này
hắn sao có thể bỏ qua cơ chứ. Còn Mỹ Tiên nàng là ai, làm sao mà hắn biết được
à? Là bởi lúc tên nhóc bất tỉnh, hắn gọi tên của mẫu thân hắn, nào là mẫu thân
người chạy đi hài nhi sẽ cứu người, đợi ta Mỹ Tiên mẫu thân, blah blah… cứ như
vậy cả trăm lần. Hắn không khỏi nghĩ tình mẫu tử ngu xuẩn này buồn nôn chết đi
được.

Hắn cũng nghĩ đến việc tên nhóc là hậu duệ của Bệ hạ, nhưng hắn lại không hề
cảm nhận được khí tức của ngài trên người hắn. Hắn căm ghét con người, thà là
yêu tộc mang dòng máu hoàng tộc thuần thúy thì hắn sẽ tha mạng, nhưng đây lại
mang cả dòng máu con người, đối với hắn là điều cực kì ghê tởm.

Thế nhưng hắn quyết định rồi, dẫu sao nó vẫn mang dòng máu yêu tộc. Thân xác
tên nhóc này hắn phải chiếm được, mà trước đó phải đánh cho nó phục cái đã,
sau đó nếu bị thương quá nặng thì chiếm lấy rồi dùng năng lực yêu tộc hồi phục
cũng được. Bởi hắn còn mối thù chưa kịp trả.


Thời Không Sát Giả Vương - Chương #18