Sức Mạnh Của Yêu Tộc


Người đăng: kyuka29072002

Tiêu Phong mở toang hai mắt. Trước mặt hắn lúc này là một khoảng không gian
dịu dàng của ánh hoàng hôn, một màu vàng nhạt bao phủ lấy cơ thể, đôi chân lơ
lửng bỗng cảm thấy được chạm mặt đất từ lúc nào.

Tiêu Phong khẽ nhíu mày tự hỏi đây là đâu?

Nghi vấn ngày một nhiều hơn trong hắn. Ban đầu là thứ thần bí đã cứu hắn, tiếp
đến là bảo vật trong hang động, bây giờ lại là khoảng không vô cực này.

Tiến lên vài bước, bỗng Tiêu Phong nhìn thấy bóng người đã ở đây từ lúc nào,
chẳng lẽ là hắn hoa mắt chăng? Dụi đi dụi lại đôi mắt, hắn nhìn về phía người
đó, đó là thanh niên khoảng chừng 30 tuổi, thân hình rắn chắc to lớn, khuôn
mặt có chút dữ tợn tỏa ra một khí tức khiến Tiêu Phong nổi da gà.

"Tiểu tử, ngươi là đã đến? Ta chờ lâu lắm rồi đây."

Nghe vậy, Tiêu Phong ngớ người. Ông ta đang nói đợi hắn? Đợi hắn để làm gì?

"Sao trông ngươi ngạc nhiên quá vậy? Mỹ Tiên nàng vẫn khỏe chứ?"

Người thanh niên lại cất giọng.

"Ng…ngươi là ai? Sao lại biết đến mẫu thân ta? Chẳng lẽ ngươi muốn giết
Người?"

Tiêu Phong trợn mắt về phía thanh niên kia. Nếu hắn thật sự có địch ý với mẫu
thân, Tiêu Phong chẳng ngại tiếp quản.

"Hahaha… đúng là thằng con hiếu thảo. Sao? Muốn đánh với ta vì mẫu thân
không?"

Người thanh niên nhìn thấy Tiêu Phong cười lớn.

Tiêu Phong bị kích động, hắn cố kìm chế bản thân. Nhìn lên bảng thống kê từ hệ
thống cho thấy:

• Tên: Thạch Thiên Cầm

• Level: ????

• Máu: ????

• MP: ????

• Kĩ năng: ????

Đó là một tràng chào đón sự bí ẩn, nhưng như vậy đủ thấy hắn ta là mạnh đến
mức nào. Hệ thống chỉ cho khả năng Tiêu Phong nhìn thông tin đối thủ cách hắn
100 lv mà thôi, đến tên Hoạn Sinh lúc trước cũng mới chỉ đạt level 34 tức
luyện khí tầng 3 trung kì, như vậy người thanh niên này còn hơn cả Nguyên Anh
kì sao? Phải nói ở Bạch Thất thành này, người đạt đến mức Nguyên Anh kì đã
được tôn là cao thủ, trong khi hắn ta còn hơn vậy, thế mới đủ thấy ngưu bức
như thế nào đây.Trong thâm tâm Tiêu Phong lúc này chỉ điểm 2 chữ "khủng khiếp"

Tiêu Phong thì thầm với Tuyền:

"Hệ thống ngươi có sai không đấy Tuyền nhi?"

"Hứ không tin thì thôi, hệ thống của ta chắc chắn đúng 99.9%, còn 0.1% thì tùy
thuộc vào việc địch thủ có thuốc cường hóa mà tăng level."

Nghe vậy Tuyền giận ra mặt.

"Ta cũng không ngờ vẫn còn yêu tộc sống sót đến tận lúc này đấy… Thằng nhóc,
có vẻ mi sẽ là thân xác mới cảu ta đây. Lại còn mang dòng máu hoàng tộc đúng
là khiến người ta phải thèm khát mà!"

Thiên Cầm nói với giọng kinh tởm. Hắn liếm môi, khóe miệng mở rộng đến tận
mang tai mà híp mắt nhìn Tiêu Phong. Tiêu Phong bất giác nổi da gà.

"Ta, Ta sao có thể là yêu tộc? ngươi nhầm rồi."

Từng nhịp tim đập ngày càng nhanh của Tiêu Phong. Kiếp trước, mỗi lần ám sát,
hắn đều quan sát, nhắm vào điểm yếu của đối phương và tự lượng sức mình. Nhưng
lúc này và ở tại thế giới này, hắn buộc phải chiến đấu với những tên thậm chí
vượt tầm của hắn. May mắn đã xảy ra nhiều lần, nhưng liệu nó có tiếp tục xảy
ra? Câu trả lời là không, mạng Tiêu Phong có thể mất bất cứ lúc nào. Còn việc
thừa nhận hắn là Yêu tộc thì lúc này hắn khó có thể chấp nhận.

Thạch Thiên hắn hơi trầm mặc,

"Không cần bằng chứng đâu xa, chính là dòng máu đang chảy trong ngươi, yêu tộc
chúng ta mang dòng máu cao quý nhất thế gian. Một khi bộc phát nội lực thì…"

Đến đây, nói sao làm vậy, người thanh niên liền phát động nội lực. Từng hình
hoa văn hiện ra trên trán và đôi tay, lan rộng khắp cơ thể.

"Đây chính là hình thái chiến đấu của yêu tộc chúng ta. Nó có hình thể hơi
phản cảm, nhưng đến khi khai phá hết thảy…"

Người thanh niên không nói nữa mà bung ra đôi cánh từ sau lưng. Những hoa văn
lại tỏa ra từ trán, bao bọc lấy thân thể của Thiên Cầm.

Tiêu Phong đứng sững sờ. Hắn ngờ nghệch nhìn vào đôi cánh đen tuyền mang theo
từng tia chết chóc. Khí thế của Thiên Cầm khiến tim hắn như bị bóp nghẹt hoàn
toàn. Cái cảm giác này là lần đầu tiên Tiêu Phong trải qua, đó chính là sự vô
lực trước sức mạnh lớn hơn, lớn hơn rất rất nhiều lần, là cảm giác thấy bản
thân thật vô dụng để bảo vệ một ai đó.

Cắn môi dưới, dòng máu tươi chảy ra khóe miệng Tiêu Phong, hắn chịu đau để
thoát khỏi sức ép nội lực của Thiên Cầm. Ý chí kiên cường, nhưng thân thể hắn
phản ứng trái lại, đôi chân hắn khụy xuống một bên. Đôi tay hắn chỉ còn lại
một, sự trống rỗng không cảm giác của cánh tay trái lúc này khiến hắn khó chịu
vô cùng, mặc dù hắn rất cố gắng để quen với nó.

"Nào, chiến thôi."

Thiên Cầm vừa dứt lời liền vụt biến mất khỏi tầm mắt Tiêu Phong.

Chưa đầy một giây, hắn xuất hiện ngay phía sau, đấm xuống một phát cực mạnh.
Con ngươi Tiêu Phong rụt lại, hắn chỉ kịp thốt lên hai tiếng "Nhanh quá" rồi
"đùng", hắn bay xa tận 20 mét. Điều đáng sợ là tất cả chỉ xảy ra trong 1 giây.

Dưới sức mạnh của Thiên Cầm, Tiêu Phong hắn chỉ giống như một con tốt nhỏ
trong bàn cờ vua hắn thường hay chơi vậy.

Tiêu Phong gượng dậy. Mặc dù được chữa lành bởi hồ nước nhưng dư âm của trận
chiến với Hoạn Sinh vẫn còn. Hắn thổ huyết, cảm giác như lục phủ ngũ tạng muốn
bể nát hết thảy. Đôi chân run rẩy cố đứng vững, hắn nâng tay phải lên thủ thế.
Hắn nghiêm túc, cực kì nghiêm túc, hắn chưa muốn chết, hắn phải chiến đấu.

"Vụt" một tiếng nữa, Tiêu Phong lại bay tự do rồi đâm thẳng vào vách núi chẳng
biết từ đâu hiện ra. Đây giống như thuật điều khiển không gian mà hắn từng đọc
qua. Hắn đã xâm nhập không gian của Thiên Cầm thì việc hắn chiến thắng là bằng
không. Lúc này hắn nhận ra thì đã quá muộn, xương sườn của hắn gãy gần như tất
cả, xương ức vỡ vụn đâm vào ruột gan hắn khiến hắn đau đớn vô cùng.

Một lần nữa gượng dậy, đôi mắt hắn chuyển đỏ bật lên Sharingan. Tiêu Phong bất
chấp cái đau buốt tận não hắn, đạp chân tiến đến tấn công Thiên Cầm. Nhưng khi
vừa vung lên cú đấm thẳng vào ngực Thiên Cầm, hắn được cảm nhận cách biệt thực
lực một trời một vựa của hai người.

"Bụp", tiếng va chạm giữa tay Tiêu Phong và ngực Thiên Cầm vàng lên. Thiên Cầm
khẽ nhếch mép, vung tay đập vào bụng của Tiêu Phong khiến hắn ôm bụng lăn lộn.
Rồi thong thả từng bước đi lại phía Tiêu Phong, hắn nhìn xuống như thấy một
con bọ,

"Ngươi cũng mạnh đấy, nhưng cũng chỉ so với người cùng lứa mà thôi. Đứng trước
cao thủ ngươi chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.”

Nghe câu nói của Thiên Cầm, Tiêu Phong thực sự tức giận, nhưng hắn một phần
cảm thấy sự bất lực dâng đầy trong lòng. Hắn quá yếu, quá yếu để kiêu ngạo,
quá yếu để bảo vệ ai đó.

Đúng lúc này, tâm trạng hắn dường như đang tạo ra một ác tâm, nó giống như một
thứ mụn nhọt trong thâm tâm hắn. Thứ mụn nhọt ấy càng lúc càng lan rộng, chiếm
lấy thâm tâm hắn. Hắn đã nhiễm ma tâm hoàn toàn.


Thời Không Sát Giả Vương - Chương #17