Người đăng: kyuka29072002
Tiếng cười dần tắt hẳn đi. Ánh mắt Hoạn Sinh lúc này giống như muốn giết đi
con mồi trước mắt, và đúng như Tiêu Phong dự đoán, hắn muốn giết Tiêu Phong.
Lần này sao còn chống cự được cơ chứ?
"Sao? Muốn giết ta lắm à? Thứ đồ yêu tộc đáng kinh bỉ, nếu không phải vì yêu
tộc ngươi, liệu Lâm Tự có ra thể thống này? Lũ bọn ngươi chỉ đáng chết. Nhưng
đừng lo, ta sẽ không để ngươi chết quá nhanh đâu, ta còn có thứ muốn lấy đi.
Nào, cho ta xin chút máu của ngươi."
Nói rồi Hoạn Sinh cầm lên cánh tay phải của Tiêu Phong, hắn cắn đến một miếng
rõ to đến khủng. Máu từ động mạch tuôn ra như suối.
“Aaaaaaaaaaaa………!!!!!!!!!”
Tiếng thét đánh động chim thú trong rừng.
Lúc này, trận chiến giữa phe Thư Hoạn và phe Thư Phúc diễn ra kịch liệt, máu
chảy thành sông nhuốm đỏ cả một vùng không gian.
Thư Phúc lắc đầu, không ngờ Lâm Tự lại có ngày lụi tàn như thế này, không phải
do quân địch mà do chính nội bộ tàn sát lẫn nhau. Thư Phúc hắn cố gắng giảm đi
thương tích nên cũng chỉ đánh ngất đi đối thủ mà thôi.
Phía bên kia, nghe tin Hoạn Sinh bắt được Tiêu Phong nên Thư Hoạn cho quân cản
lối Thư Phúc. Hắn tin rằng quân mình cho dù thua cũng không ai chết cả, một
phần do phía bên kia quá lương thiện, phần do hắn quá hiểu Thư Phúc. Nên hắn
quyết định rời đi chiến trường tiến đến cổng không gian.
Nhưng, hắn đến lại chỉ thành công cốc. Cổng không gian lúc này khép nhỏ chỉ
bằng một bàn tay, để cứu vãn tình thế Thư Hoạn tức tốc bay đến chặn lại cái
công đang khép, nhưng rồi cũng không kịp.
Bọn thuộc hạ nhìn lên Thư Hoạn lúc này tức giận đến mức nào. Người hắn run
lên, thét to. Hắn là đã chuẩn bị rất kĩ càng cho kế hoạch này, nhưng tại sao?
Tại sao???
Nhìn sang phía có mùi máu tanh nồng đậm, Thư Hoạn vụt một tiếng bay đến. Mùi
máu của yêu tộc so với nhân loại là rất khác, máu của yêu tộc thì có mùi khét
và tanh hơn. Vậy nên Thư Hoạn hắn đoán chính là Tiêu Phong đã bị trọng thương.
Nhìn tiếp đi vết máu kéo dài vào trong rừng, hắn mừng rỡ,
"Tiểu tử này có vẻ như đang trọng thương, các ngươi theo ta nhanh.”
Trở lại trận chiến của Tiêu Phong.
Hoạn Sinh ngoặm lấy một miếng thịt từ cánh tay Tiêu Phong, sau đó đâm vào ngực
hắn một vết thương rõ to rồi theo cánh cửa hư không mà thoát ra.
Đôi mắt Tiêu Phong lờ mờ, hắn tưởng chừng như đã chết đi. Hắn lúc này như muốn
ngất đi, vô cùng mệt mỏi. Trong cơn lơ mơ, hắn bỗng thấy một thân ảnh thú vật
lôi kéo thân thể hắn đi. Hắn biết rằng hắn chắc chắn sẽ chết với con thú này
mà thôi. Có lẽ nó muốn ăn thịt hắn, thân thể hắn muốn chống cự nhưng không
thể.
“Tùm” Thân thể Tiêu Phong bị con thú vứt xuống một hồ nước.
Vài giờ sau, đôi mắt Tiêu Phong động một chút rồi mở ra. Hắn nhìn xung quanh
không khỏi tự hỏi, thử cử động tay chân, điều khiến hắn ngạc nhiên là tay chân
hắn rất linh hoạt tựa như chưa từng bị gãy nát vậy, mà cảm giác không giống cử
động trong không khí lắm. Tiêu Phong hít sâu, liền bị một dòng nước đột ngột
chảy vào phổi hắn, làm hắn gần như chết sặc mà tìm đường bơi lên.
Quanh cảnh ở đây khá là kỳ lạ. Nơi hắn đang ở là một hồ nước, xung quanh bao
phủ bởi một lớp đất đá, từ đó có thể suy ra nơi này nằm trong một hang động.
Mà hắn càng chú ý hơn đến việc khí tức ở hang động này chính là nơi lúc trước
hắn định vào nhưng thôi, do nghĩ là sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng giờ đây hắn đã ở
bên trong, cũng không ngờ lại có một hồ nước có thể trị thương như thế này.
Càng nghĩ càng thấy kỳ quái, thật ra ai đã đưa hắn đến nơi này? Trong cơn miên
man, hắn thấy một hình ảnh yêu thú lôi kéo hắn đến đây. Chẳng lẽ là nó đã cứu
hắn? Hắn nghĩ vậy nhưng lại bác bỏ ý kiến đó.
"Sao mình lại không bị chết đuối dưới đó nhỉ?"
"Như chủ nhân thấy đó, hồ này có khả năng trị thương. Cho nên có lẽ nó cũng
không để người dùng nó bị chết đuối."
Giọng của Tuyền nhi đột ngột vang lên đáp lại câu tự hỏi của Tiêu Phong. Hiện
tại thì lời giải thích trên là thỏa đáng nhất. Mấy canh giờ dưới nước, nếu
không có khả năng đặc biệt này của hồ thì hắn đã ngỏm củ tỏi từ lâu rồi.
"Có bảo vật."
"Sao cơ? Cô nói ở đâu có bảo vật a?"
"Ta nghĩ vậy."
"Ồ…" Tiêu Phong ngạc nhiên ra mặt. Giờ hắn hưng phấn hơn bao giờ hết, vừa được
cứu sống, vừa tìm thấy bảo vật. Mặc dù có hơi nghi ngờ về thân phận của người
cứu hắn, nhưng lúc này Tiêu Phong gạt chuyện đó sang một bên mà lặn xuống đáy
hồ.
Thư Hoạn lần theo vết máu, lúc này đột ngột mà dừng lại. Bọn thuộc hạ phía sau
khó hiểu nhìn nhau. Trước mặt bọn hắn chính là một cửa hang động.
Lại nói về Thư Hoạn, hắn lúc trước là đã theo dõi hang động này, dường như bên
trong có rất nhiều trân kì dị bảo, nhưng điều hắn bận tâm chính là kết giới ở
nơi này. Đã rất lâu kể từ khi Thư Hoạn tiến hành phá hủy kết giới nhưng hắn
vẫn không làm được, bởi tại kết giới này ít nhất cũng xứng tầm Nguyên Anh kì
chứ chẳng chơi. Nên hắn cũng đành bó tay, ấy vậy mà tên Tiêu Phong này có thể
tiến vào, không lẽ bởi dòng máu yêu tộc sao?
Thư Hoạn nghiến răng, để lộ vệt máu trên khóe miệng. Con mồi đã gần tới miệng
lại chạy đi mất, nhưng chẳng thể làm gì được nên hắn chỉ có thể sai người canh
giữ của hang, hắn tin chắc tên kia sẽ trở ra. Mà nếu không trở ra, chẳng lẽ
hắn không muốn về nhà?
Khí trong phổi Tiêu Phong càng lúc càng ít đi. Đã bơi một quàng kha khá nhưng
đáy hồ vẫn chưa thấy đâu. Hhắn gắng gượng nín thở tiếp tục bơi. Một lát sau,
hiện ra trước mắt là một viên tinh thạch tỏa sáng, nhìn thông tin của nó qua
hệ thống có ghi:
“Tinh Thạch phục sinh, giúp chữa lành mọi vết thương.”
Tiêu Phong mừng rỡ, nhưng cái cảm giác thiếu khí khiến khuôn mặt hắn nổi lên
những đường gân máu rõ rệt.
'Một chút thôi… Một chút nữa thôi, một chút…' Tiêu Phong cuối cùng đã thành
công chạm vào Tinh Thạch, nhưng dưỡng khí của hắn thì không còn nữa. Mắt hắn
trợn lên tròng trắng, miệng hắn thở ra hàng tá bong bóng bay lên trên, nhưng
tay hắn vẫn nắm chặt khỏa tinh thạch.
Đột nhiên, Tinh Thạch phát sáng, một luồng không khí lớn tràn vào phổi Tiêu
Phong. Hắn hít thở đều đặn rồi dần mở mắt.