Người đăng: kyuka29072002
Bầu trời dần ngả về phía chiều tà, kèm theo đó là những đám mây đen ùn ùn kéo
đến mang đậm một cảm giác ớn lạnh. Đường phố Tokyo lúc này bỗng trở nên ảm đạm
lạ thường, hàng loạt tia chớp rạch ngang bầu trời khiến người ta bỗng run sợ
như đang đối mặt với bóng tối trong tâm hồn của chính bản thân. Một đôi mắt
tỏa sáng trong màn đêm ấy, nó dường như muốn vươn lên cả thực tại, nhưng rồi
tối sầm lại. Dường như Kyu hắn không còn niềm tin với bản thân nữa chăng?
Miệng hắn còn đọng lại hình dáng một nụ cười nhàn nhạt. Cõ lẽ, nụ cười ấy
không phải bởi niềm vui mà lại cười vào chính vào cái thân phận đáng thương
của mình.
Ngồi trên cửa sổ, đôi tay Kyu buông thõng xuống. Tay phải hắn từ bả vai đã ướt
sũng từ bao giờ, theo đó là những hàng máu tươi cũng bị rửa trôi đi với từng
đợt mưa trút xuống không ngừng. Không gian chìm trong yên lặng, chỉ còn lại
mình Kyu. Hắn khẽ đưa đôi mắt khép hờ về phía trong căn phòng, nơi hai thi thể
nam nữ đang nằm chồng lên nhau. Và rồi cũng từ đôi mắt ấy, một vệt máu chảy
ra. Hắn đang khóc, đó chính là trái tim của hắn đang gào thét trong vô vọng,
bởi tại hắn đã giết đi mối tình thứ hai của mình. Nàng ấy chính là một trong
số những thi thể đang nằm kia. Nàng là Mizuki, nàng đã từng là một con người
sống hòa đồng và là một người hắn đem lòng yêu, đã từng rất ấm áp với làn da
mềm mịn; nhưng giờ đây chỉ là một cái xác lạnh giá vô hồn, không còn suy nghĩ,
cũng không còn cảm giác.
Khẽ mấp máy đôi môi, hắn quay đầu nhìn ra phía xa nơi chân trời, dường như để
tìm kiếm một thế giới mà hắn thuộc về, một nơi nào đó có nàng.
Aki là người đầu tiên mà hắn yêu sâu đậm. Mặc dù đã trải qua mối tình đẹp với
Mizuki đấy, nhưng Aki chính là người đã mang lại cho hắn niềm tin để sống đến
tận bây giờ.
Tay phải của Kyu dường như mất đi sức lực mà gác lên đầu gối. Nước mưa từ cổ
tay phải chảy ròng ròng lên ống quần hắn. Hít một ngụm khí, hắn cảm nhận cái
lạnh thấu xương của cơn mưa cuối mùa hạ ở Nhật Bản. Nhưng nào có thể so sánh
được với cái lạnh trong lòng hắn lúc này.
Cắn chặt môi dưới, một dòng máu tươi chảy ra. Hắn ghét bản thân mình. Lúc này
trông hắn thật đáng thương làm sao. Thét một tiếng to, nó đã cho hắn thêm chút
can đảm. Những giọt lệ hòa lẫn máu tung bay trong không trung, đến khi chạm
bục cửa sổ thì bóng người hắn cũng biến mất vào màn đêm.
Từng tiếng vun vút sượt qua bên tai, mái tóc hắn cứ rối lên rồi bết lại khi
những hạt mưa thấm vào mái tóc, trong khi thân thể cứ theo trọng lực mà lao
xuống mặt đất. Đầu hắn chúi xuống đất, thân thể thả lỏng, buông xuôi tất cả.
Đây cũng chính là lần đầu tiên và lần cuối cùng hắn đủ can đảm để giết chết
bản thân…
Hắn từng là một tên sát thủ máu lạnh, một tên học sinh cấp ba khao khát tình
yêu và nơi hắn thuộc về. Kyu hắn và Mizuki, hai người đã hẹn hò với nhau được
4 tháng bởi lời tỏ tình của nàng. Kyu nghĩ việc nàng tỏ tình chủ yếu bởi cái
đẹp của hắn và cái kiểu công tử nhà giàu, nàng nào biết rằng tiền đó lại là do
hắn giết người mà nên. Do vậy từ đầu hắn tính từ chối nàng, nhưng rồi khó
cưỡng lại việc muốn thử trải qua một mối tình nên hắn đã đồng ý. Ban đầu hắn
lạnh nhạt với nàng, nhưng nàng lại rất ấm áp mà níu lấy hắn khiến hắn đổ nàng
lúc nào không hay.
Nhưng ngờ đâu, Mizuki lại phản bội hắn một cách tàn nhẫn. Đứng trước mặt hắn,
nàng nói thẳng thừng:
"Một tên như ngươi thật chẳng đáng để ta trao đi trái tim của mình!!! Ngươi
chỉ biết nghĩ chi bản thân, nào có biết đến ta? Mỗi khi ta buồn ngươi ở đâu?
Những lúc cơn sốt hành hạ ta, ngươi có ở bên chăm sóc? Ta đã từng thích ngươi,
nhưng ngươi lại phụ lòng ta, ngươi lạnh nhạt với ta! Vậy ngươi xứng đáng có
được tình yêu của ta? Ta biết ngươi là sát thủ. Ta biết chứ, nhưng ta vẫn
thích ngươi. Lúc này thì không còn nữa rồi. Ta đã có người yêu thương ta hơn
ngươi. Vì vậy xin ngươi hãy biến mất khỏi cuộc đời ta."
Câu nói ấy Kyu vẫn nhớ như in, câu nói đã làm hắn dằn vặt đến vô cùng. Hắn
chẳng biết gì cả. Nàng biết rõ hắn là sát thủ, nhưng nàng vẫn đem lòng yêu
hắn. Vậy mà hắn lại cố tỏ ra lạnh nhạt, chẳng quan tâm gì tới nàng. Hắn tự
thấy mình ngu ngốc đến nhường nào, thật không xứng đáng với nàng. Giá mà hắn
đủ can đảm nói ra sự thật, biết rõ nàng nghĩ gì về mình, thì họ đã hạnh phúc
bên nhau.
Dù lí trí đã xác định rõ như vậy, nhưng thâm tâm lại điều khiển hắn. Hắn không
kiểm soát được bản thân khi thấy Mizuki đi cùng một người đàn ông vào nhà
nghỉ. Sau đó, chính tay hắn đã kết liễu đời nàng và tên đàn ông kia.
Xa hơn là hình ảnh hắn tự tay giết đi cha mẹ ruột. Người thường nghĩ như vậy
thật sự bất hiếu. nhưng với hắn thì vô cảm. Ngay từ khi hắn được sinh ra, họ
đã ngày ngày liên tục đánh đập hắn. Cha của hắn nhiều lần còn dí tàn thuốc
khắp người Kyu mặc cho cái bỏng rát làm hắn đau đớn, nhưng chỉ biết cắn răng
chịu đựng. Có lần thậm chí dùng cả dao để rạch lên người hắn, chỉ vì hắn làm
vỡ một cái chén nhỏ. Thật xui xẻo làm sao mà ông trời vẫn cho hắn tồn tại.
Năm hắn 10 tuổi, cha hắn mắc căn bệnh lao phổi, cũng đúng ngày thứ hai khi
bệnh được phát hiện thì cha hắn đã chết ngạt dưới đôi bàn tay hắn. Đó là lần
đầu tiên hắn giết người. Mẹ hắn cũng qua đời cùng ngày. Còn nhớ trước khi bị
giết, mẹ hắn đã nói lên những lời không nên nói, chính những lời nói đó đã
chạm vào nỗi đau của hắn. Hắn là "đồ súc sinh" thì đã sao? Hắn đã và đang bị
đối xử chẳng khác gì một con vật kể từ lúc sinh ra. Thế mà đến khi sức cùng
lực kiệt, bà ta lại van xin tha lấy một mạng.
Sau ngày ấy, Kyu được chuyển vào cô nhi viện với nhiều lời đồn không hay. Năm
12 tuổi, một người nhận nuôi hắn bởi vì được nghe qua cái quá khứ thú vị của
Kyu. Tưởng rằng cuộc đời sẽ khá hơn, ai ngờ người Kyu phải sống cùng lại là
một tên sát nhân. Tên đó dạy hắn mọi thứ về ám sát, cách giết người, cùng
nhiều khả năng kinh tởm và những thủ đoạn bẩn thỉu khác. Người đó, à không,
phải gọi là tên súc vật đó, đã buộc hắn phải giết rất, rất nhiều người khiến
đôi tay hắn nhuốm bẩn đầy máu.
An ủi thay, hắn sống chung với một cô bé khác. Nàng là Aki. Mặc dù rất nhút
nhát nên chẳng được việc là bao nhưng ở bên nàng, Kyu lại thấy nàng “được
việc” biết bao. Bởi chỉ lúc đó, hắn mới cảm nhận được hơi ấm trái tim. Bấy
giờ, ước nguyện của hắn chỉ là cùng nàng ấy sống sót thoát khỏi nơi này. Hắn
đã thử rất nhiều cách, nhưng khó mà trốn thoát khỏi bàn tay tên sát nhân hàng
loạt này.
Cuối cùng, bài kiểm tra tốt nghiệp cũng đến. Tưởng chừng sắp được giải phóng
khỏi những tháng ngày đen tối để thấy được ánh sáng nơi bên ngoài thế giới
rộng lớn, nào ngờ cái điều cuối cùng hắn dạy chính là: Một sát thủ không được
có tình cảm. Dứt lời, hắn lệnh cho Kyu giết chết Aki. Đôi tay hắn run bần bật,
thanh katana bỗng nặng hơn bao giờ hết. Hắn nhìn vào đôi mắt Aki, cảm nhận rõ
sự sợ hãi trong nàng.
Bỗng nhiên, nàng nắm chặt lòng bàn tay rồi tiến về phía hắn với nụ cười trìu
mến và hai dòng nước mắt lăn dài. Đúng vậy, trước khi chết, nàng đã khóc rất
nhiều, bởi nàng còn nhiều thứ chưa thực hiện được. Nàng muốn ở bên Kyu lâu
hơn. Aki nói rằng nàng và hắn không có duyên tại kiếp này, vậy xin hắn tại
kiếp sau, hãy đến tìm nàng, làm ơn hãy như vậy; nàng cảm ơn hắn vì đã luôn bên
cạnh nàng trong những chuỗi ngày cô đơn, hắn đã thắp lên trong nàng ngọn lửa
niềm tin; và bây giờ nàng sẽ trao niềm tin cho hắn. Liều mình lao vào lưỡi
kiếm cầm trên tay của Kyu trong khi người hắn hãy còn cứng đờ. Ôm lấy Kyu,
bụng dưới đã bị đâm xuyên, nàng thì thầm vào tai: "Em yêu anh. Xin hãy... sống
thật tốt.".
Tên ác nhân không khỏi ngạc nhiên. Đây là lần đầu hắn thấy cái tình yêu trong
sáng của tuổi trẻ, nhưng rồi sau lại ngẩng mặt lên trời, bật cười như một tên
điên khi thấy cảnh Aki từ giã cõi đời, còn Kyu hắn chỉ biết bất lực xiết chặt
nắm đấm. Đêm đó, tên sát nhân cũng đã phải bỏ mạng trong khi say giấc dưới
lưỡi kiếm của Kyu để trả thù cho nàng.
Từ đó trở đi, Kyu hắn chẳng biết về đâu, làm gì, chỉ sống để giết hoặc bị
giết.
Kyu bừng tỉnh trở về thực tại.
Cơ thể hắn chạm đất. Cơn đau nhói lên trong trí óc cũng liền biến mất, chỉ còn
ánh sáng yếu ớt len lỏi qua tầng mây dày đặc cùng hàng ngàn giọt mưa xối xả
trút lên người. Vũng máu dần loang ra khắp mặt đất. Nụ cười chân thực mà có lẽ
chưa từng có trước đây giờ đang hiện trên khóe môi.
Hắn đã ra đi thanh thản.