Thứ đầu tiên đập vào mắt Hồ Minh Hải khi hắn vừa bước vào đền Hi Vọng chính là
một pho tượng trung niên mặt quần áo cổ trang to bằng kích thước người thật
đặt ở giữa đền.
-Đó chính là lão chủ nhân, ngài là thiên tài tuyệt thế năm mươi ngàn năm trước. Bảy tuổi ngài nhập tu tiên đạo, mười tuổi Trúc cơ, mười lăm tuổi kết đan, ba mươi tuổi thành Anh, năm mươi tuổi ngài nhập thế Hóa Phàm, bảy mươi năm sau ngài xuất thế Hóa Thần, đến ba trăm tuổi ngài độ thiên kiếp lần thứ nhất phi thăng lên một trong mười linh giới - Hàn Ma Linh Giới - tu luyện trên linh giới thêm hai trăm năm ngài thành công đột phá Hợp Thể cảnh, một ngàn tuổi ngộ thành đạo quả đạt đến Đại Thừa cảnh, hai ngàn tuổi độ thiên kiếp lần thứ hai đột phá Tiên vị phi thăng tiên giới, đáng tiếc lão chủ nhân đến tiên giới chưa được mười ngàn năm thì Mạt Pháp thời kỳ có dấu hiệu xuất hiện, tu vi ngài lúc ấy chỉ mới đạt đến Tiên Đế trùng sinh lần thứ bảy, tuy nhiên thực lực ngài lúc ấy đã là vô địch tam giới rồi. Ngài lúc ấy tin tưởng chỉ cần có thêm hai ngàn năm, ngài có tự tin đạt đến trùng sinh lần thứ chín và đủ thực lực đánh bại Thiên Đạo nhưng thời gian Thiên Đạo ban cho mỗi thời đại không thể thay đổi, vậy nên lão chủ nhân đã xây dựng không gian này, dùng toàn bộ tu vi và thể xác bản thân cố định và bảo vệ không gian thành công giúp các loại công pháp của thời đại ngài trốn khỏi Mạt Pháp.
m thanh của ông lão trong đền lại vang lên, Minh Hải thấy lão đang ngồi trên
một thanh đao bằng gỗ. Dù bản thân cảm giác có chút kỳ lạ nhưng vẫn không thắc
mắc về chỗ ngồi của ông ta. Hắn mở miệng hỏi ông lão vấn đề khác:
-Những thứ lão vừa nói chính là cuộc đời của pho tượng này cũng là chủ nhân của nơi đây sao? Nãy giờ lão luôn nói đến Mạt Pháp, vậy Mạt Pháp là gì? Tại sao lại có Mạt Pháp chứ?
-Mạt Pháp…đơn giản chỉ là trò giải trí của Thiên Đạo thôi, hay nói cách khác chúng ta chính do Thiên Đạo tạo ra để giải khuây cho hắn, đến khi chán một thời đại hắn sẽ hủy đi, tạo ra một thời đại khác.
Giọng lão có pha lẫn tư vị mỉa mai bên trong, dừng lại lúc lâu, lão tiếp tục:
-Mỗi thời đại luôn trải qua ba thời kỳ Phục Pháp, Thịnh Pháp, Mạt Pháp. Chỉ riêng thời đại đầu tiên thì ba thời kỳ là Khởi Pháp, Thịnh Pháp, Mạt Pháp. Thiên đạo là sinh vật sống đầu tiên trong hỗn mang, thời gian lâu dài chỉ cô độc một mình khiến hắn nhàm chán. Vậy nên hắn đã tạo ra các sinh vật khác và truyền xuống tu luyện chi đạo đó là Khởi Pháp. Chúng sinh nghiên cứu tu luyện chi đạo đi đến đỉnh cao thành Tiên, thành Phật đó chính là Thịnh Pháp. Lúc này những cường giả tu vi mạnh nhất thời kỳ sẽ bị triệu đến một không gian trung tâm vũ trụ để đánh nhau tranh ngôi đệ nhất, người giành được đệ nhất sẽ đấu với Thiên Đạo một trận, nếu thua Thiên Đạo sẽ hủy diệt hệ thống tu luyện ở tam giới chờ đợi một thời kỳ khác phát triển đó chính là Mạt Pháp. Đến một lúc nào đó chúng sinh lại tìm thất dấu vết tu luyện,tìm tòi phát triển hệ thống tu luyện mới đó chính là Phục Pháp.
-Vậy chẳng phải con người chính là sâu bọ trong mắt Thiên Đạo sao?? Điều đó không thể chấp nhận được.
Khi nghe ông lão giải thích, nội tâm Hồ Minh Hải có một cảm giác bất xúc, tức
giận khó hiểu cứ như trong máu đã có sẵn cỗ tức giận này vậy.
-Chính vì thế lão chủ nhân mới tạo ra điện Hi Vọng lưu lại phần lớn công pháp tu luyện, mong mỏi một ngày nào đó sẽ xuất hiện người đánh bại Thiên Đạo, giành quyền tự do phát triển cho chúng sinh không bị Thiên Đạo giới hạn thời gian tu luyện từng thời đại nữa.
Trầm tư chốc lát, Hồ Minh Hải như hoá thành một con người khác, hai mắt hắn
lúc này toát lên vẻ kiên định, cứng rắn.
-Theo lời lão thì cháu chỉ có con đường tu luyện mới ra khỏi nơi này tìm đường quay về được. Ok cháu đành chấp nhận số phận vậy, lão hãy hướng dẫn cháu tu luyện đi.
-Ta không thể.
Ông lão nhìn thẳng Minh Hải trả lời.
-Ách...vậy nãy giờ lão nói tu luyện, chiến thiên đạo gì với cháu đều là kể chơi cho vui thôi sao??
Hồ Minh Hải há hốc mồn nhìn ông lão không mói nên lời
-Không phải vậy, ta không thể hướng dẫn thiếu chủ tu luyện, ta chỉ có thể trao cho ngài truyền thừa tàn hồn của lão chủ nhân, nó sẽ hướng dẫn thiếu chủ tu luyện. Tuy nhiên, ta phải nói trước, sau khi tiếp nhận truyền thừa ngài sẽ được dịch chuyển đến một nơi thích hợp tu luyện vậy nên chúng ta sẽ không thể gặp lại, tạm biệt thiếu chủ.
-Lão không đi cùng ta được sao??
Hồ Minh Hải vội hỏi, hắn nghĩ một ông lão canh giữ truyền thừa theo như mấy bộ
tiểu thuyết hư ảo thì đây chính là một cao thủ, nếu có lão theo bên cạnh chắn
chắn đến nơi mới tu luyện sẽ không phải lo ngại gì.
-Ta không thể rời khỏi đây được, ta là khí linh của thanh đao này, mà nó lại được rèn vào thời đại trước nếu mạo muội xuất thế sẽ bị Thiên Đạo phá hủy, nếu một ngài thiếu chủ đạt đến tu vi Tiên Đế trùng sinh lần thứ ba có thể đến đây đưa ta tái hiện nhân gian.
-Vậy…thôi được, ta nhất định quay lại đưa lão ra ngoài. Giờ lão giúp ta tiếp nhận truyền thừa thôi.
Hồ Minh Hải đáp với ông lão và đứng chờ lão đưa đi nhận truyền thừa của vị
cường giả đứng đầu tam giới kia. Hắn thầm nghĩ" hóa ra là khí linh thần khí,
thần khí cần đế tu vi tiên đế mới được sử dụng thì không thể yếu kém được"