Thân Phận Bất Đắc Dĩ


-Ai đó?
Hồ Minh Hải quát lên, trong đầu hắn lúc này chợt hiện ra một bóng trắng, khẽ
rùng mình, hai mắt hắn chăm chú nhìn vào ngôi đền, hi vọng không phải bóng
trắng bí ẩn ban đầu phát ra âm thanh.
Két…
Cánh cửa gỗ lâu năm của Đền Hi Vọng mở ra, từ bên trong có bóng người đang đi
về phía cửa ra vào ấy.
Bóng người hiện rõ là một ông lão đầu tóc bạc phơ, tay chống gậy nhưng mỗi
bước đi thân hình lão lại lắc lư vài cái có vẻ như lão có thể ngã bất kỳ lúc
nào.
-Lão hủ xin chào thiếu chủ. Mời ngài tiến vào đền để tiếp nhận truyền thừa của chủ nhân.
Ông lão ra đến bên ngoài liền vái chào Minh Hải nói.
Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, chỉ có một mình hắn và ông lão ở đây, hắn nghĩ
“ông lão này nói với mình sao?? ”
-Ông gì ơi, ông nói với cháu sao!? Ông có lầm không chứ cháu nào phải thiếu chủ gì.
-Vâng, ngài chính là thiếu chủ của Đền Hi Vọng này. Năm đó trước lúc Thiên Đạo phát động Mạt Pháp, lão chủ nhân đã kịp thời xây dựng man thiên không gian này để lưu giữ lại những tri thức quý báu của Thịnh Pháp thời đại. Lão chủ nhân đã lập nên quy tắc tại đây, sau Mạt Pháp kẻ đầu tiên bước vào không gian này chính là truyền nhân của người, kẻ đó sẽ tiếp nhận toàn bộ tri thức của lão chủ nhân khởi động thời đại Phục Pháp tu luyện chờ ngày đánh bại Thiên Đạo hoàn thành tâm nguyện của chúng tu sĩ tam giới từ cổ đến nay.
Hồ Minh Hải nghe ông lão nói mà đầu hắn cứ ong ong lên cứ như một giáo sư tiến
sĩ bàn luận với tên mù chữ vậy, hắn chẳng hiểu ông lão đang nói điều gì.
Hắn vội xua xua hai tay ngắt lời ông lão:
-Cháu xin lỗi, nhưng ông đang nói cái gì vậy? Cháu không hiểu gì cả.
Tới lượt ông lão ngẩn ra, trầm ngâm lúc lâu sau ông mới hỏi hắn:
-Ngài không hiểu những gì lão vừa nói? Vậy ngài biết tu chân là gì không?
-Ý ông là tu luyện trong tiểu thuyết sao??
-Tu sĩ mạnh nhất bây giờ đạt đến cảnh giới gì?? - ông lão lại hỏi
-Chưởng Khống Giả, Đại La Kim Tiên, Thần Đế, Võ Thần,... rất nhiều rất nhiều. - Hồ Minh Hải ra vẻ nghiêm túc trả lời khi thấy vẻ mặt ông lão có phần nghiêm trọng hắn lại cười nói - Cháu đùa với ông đấy, tu luyện làm gì có thật để mà có tu sĩ chứ, thứ cháu nói chỉ là những cảnh giới tu luyện trong các tác phẩm văn học mạng đang thịnh hành lúc này thôi.
-Không thể nào, những cảnh giới ngài nói đều có thật, nhưng mỗi cảnh giới trong đó là cảnh giới tu luyện tối cao của một thời kỳ xa xưa. Tại sao tin tức về những thời kỳ ấy lại cùng xuất hiện vào một thời kỳ?? Và thậm chí thời kỳ này còn chưa xuất hiện văn minh tu chân.
Ông lão nói với Minh Hải xong lại lâm vào trầm tư, một lúc sau lão như chợt
hiểu ra điều gì, lão ngẩn đầu nhìn Hồ Minh Hải:
-Ta hiểu rồi nhất định là Mạt Pháp quá lâu nên Thiên Đạo lan truyền tin tức những thời đại trước cầu mong xuất hiện một thiên tài từ những tin tức đó mà khai sáng văn minh tu chân thời kỳ mới. Thiếu chủ trước tiên người vào trong đi, lão hủ sẽ giải đáp mọi thắc mắc cho người.
-Nhưng cháu thật sự không phải thiếu chủ gì mà, cháu chỉ vô tình lạc vào hang động này, cháu chỉ muốn tìm đường quay về thôi, nếu như mọi chuyện ông nói là thật thì chúng là quá sức đối với cháu, cháu không thể gánh vác nỗi đâu.
Hồ Minh Hải vội giải thích, vừa nói hắn vừa chỉ về hang động vừa đi qua.
-Vô tình lạc đến đây chứng tỏ ngài có duyên với lão chủ nhân, có duyên với Đền Hi Vọng này, ngài hãy tiếp nhận thân phận thiếu chủ đi thôi. Vả lại, không có cách quay về đâu, giây phút ngài đặt chân vào hang động bên ngoài thì ngài đã bị dịch chuyển đến một thời không khác rồi, trừ khi ngài tu luyện đại thành, lúc đó ngài mới có khả năng tìm về thời không của ngài.
-Nhưng mà ta…
Hồ Minh Hải dự định tiếp tục giải thích và thoái thác thân phận thiếu chủ này
thì ông lão đưa tay ngắt lời hắn:
-Không có cách nào khác đâu, trừ khi ngài muốn quãng đời còn lại chôn thây ở đây, còn không thì hãy theo lão vào bên trong đền và chấp nhận những điều sau đó.
Nói rồi ông lão xoay lưng đi vào Đền Hi Vọng không quan tâm Minh Hải có theo
hay không.
Hồ Minh Hải đứng yên tại chỗ đắn đo nữa ngày mới mang theo gương mặt uất ức
bước chân đi vào bên trong đền, vừa đi hắn vừa lẩm bẩm:
-Rõ ràng ta bị hút vào, đây là cưỡng ép mang ta tới đây rõ ràng, có duyên cái gì chứ… hừ.


Thời Đại Phục Pháp - Chương #2