Bí Ẩn Trong Hang Sơn Đoòng


Trong sơn động tối om, đột nhiên xuất hiện ánh sáng trắng le lói soi rọi một
khoảng không gian, ánh sáng ấy đến từ chiếc đèn pin trong tay một nhà thám
hiểm trẻ tuổi.
Chàng trai này tên là Hồ Minh Hải, năm nay hắn vừa tròn hai mươi bảy. Vốn là
một thiếu niên năng động, đam mê mạo hiểm, nên ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba
hắn đã không học tiếp lên đại học cao đẳng mà chuyển sang làm một nhà thám
hiểm.
Vì điều kiện gia đình khá tốt nếu không muốn nói là quá tốt, cha hắn được mệnh
danh là ông vua kim cương, mẹ hắn là một danh nhân hàng đầu trong giới bất
động sản. Vì vậy có thể nói hắn không cần thiết lo nghĩ gì về tương lai mà chỉ
tập trung vào điều mình yêu thích. “Núi vàng” nhà hắn gần như không thể ăn
tiêu sạch được
Hoạt động gần mười năm trong ngành, Minh Hải đã quen được rất nhiều bạn bè
cũng như có một chút danh tiếng trong giới thám hiểm trên thế giới.
Lần này, hắn đang thực hiện chuyến thám hiểm hang động nổi tiếng nhất Việt Nam
và thế giới - Hang động lớn nhất thế giới hang Sơn Đoòng.
Chuyến thám hiểm này đáng ra hắn đi cùng vài người bạn nữa, nhưng đến lúc xuất
phát, lũ bạn hắn chẳng hiểu sao lại cáo bận cả bọn khiến hắn phải thám hiểm
một mình.
Đi trong hang động, tay phải Minh Hải cầm đèn pin, tay còn lại hắn cầm một tấm
bản đồ.
Tấm bản đồ này hắn tốn mất một triệu để mua từ tay một nhà thám hiểm khác, bản
đồ vẽ khá tường tận địa hình hang động.
Đột nhiên, Minh Hải trông thấy một bóng trắng vụt qua mình lao thẳng vào vách
đá phía trước mặt rồi biến mất.
Hắn giật mình, vội đưa đèn pin soi đến vách đá, hắn nhìn đi nhìn lại vài lần
vẫn không thấy gì khác thường.
Làm một nhà thám hiểm, tính cách quan trọng nhất là tính ham muốn tìm hiểu và
sự gan dạ, thêm vào đó hắn không tin có sự tồn tại của ma quỷ vậy nên hắn bạo
gan đi đến vách đá đưa tay sờ lên thử.
Bỗng từ vách đá xuất hiện một lực hút mãnh liệt kéo Minh Hải về vách đá.
Trong tầm mắt của Minh Hải vách đá ngày càng lớn dần và ập đến người hắn và
rồi. Bụp một phát hắn đã….. xuyên qua vách đá.
-Đây...đây là??
Trước mắt Hồ Minh Hải là một lối đi dài ngoằn, tuy nhiên điều đặc biệt là dù
đang trong hang động nhưng lối đi này lại sáng trưng.
Ánh sáng đến từ vô số viên ngọc đính trên đỉnh hang, mỗi viên một màu sắc khác
nhau khiến Minh Hải như đang lạc trong một thế giới thần tiên vậy.
Vài phút sau, Minh Hải bình tĩnh lại sau thời khắc chấn động tinh thần vì vẻ
lộng lẫy của hang động trước mắt, hắn vội quay lưng lại tìm kiếm lối ra, phía
sau hắn lúc này là một vách hang đen kịt.
Hắn đưa tay sờ vào vách hang thử xem có thể lập lại màn “ ảo thuật” xuyên vách
đá như vừa rồi để quay lại không.
Nhưng, đời không như là mơ, vách hang lúc này cứng hơn bao giờ hết, hắn thậm
chí có cảm giác dùng máy khoang cũng không thể khoan thủng vách đá này.
Hồ Minh Hải có chút lo lắng về số phận bản thân, chẳng lẽ chuyến thám hiểm Sơn
Đoòng một mình lại khiến hắn kẹt mãi ở cái nơi bí ẩn, lộng lẫy như thế này
sao.
Hắn cố gắng bình tĩnh lại rồi khẽ nghĩ” chuyện cũng đã rồi, tham quan qua chỗ
này xem, biết đâu lại tìm thấy lối ra”.
Nghĩ vậy, Hồ Minh Hải cất đi đèn pin trong tay đi, vì hoàn cảnh nơi này chỉ có
kẻ ngốc mới tiếp tục dùng đèn pin soi rọi.
Hắn lấy từ trong ba-lô ra một con dao quắm, nắm chắc con dao trong tay đề
phòng có vật gì bất ngờ tấn công, bởi hắn vẫn chưa quên lý do hắn bị kéo đến
đây là một bóng trắng kì bí lao vào vách đá và biến mất một cách kỳ lạ.
Hang động tuy sáng rực nhưng rất nhiều ngã rẽ khiến người khác không thể nhìn
thấy tận cùng nó có thứ gì.
Hồ Minh Hải đi khoảng ba cây số thì dừng lại nghỉ ngơi, lấy nước và lương khô
trong ba-lô ra dùng.
-Mịa, cái hang chết tiệt này sao lại dài thế nhỉ? - hắn lẩm bẩm.
Nghỉ ngơi khoảng nữa tiếng thì hắn tiếp tục đi về phía trước, hắn cứ như vậy
đi một đoạn lại nghỉ một lúc, tự nhẩm tính đã hơn mười tám tiếng trôi qua,
cuối cùng phía xa xa Hồ Minh Hải nhìn thấy lối ra của hang động.
Nhìn thấy lối ra, tinh thần hắn phấn chấn lạ thường, mọi mệt mỏi, trong người
như đều tan biến.
“ Cuối cùng cũng thoát khỏi nơi này”-hắn gào thét trong đầu.
Đoạn đường đến cửa ra ngày một gần, Minh Hải chuyển dần từ đi sang chạy,
khoảng cách ngày một rút ngắn năm trăm mét, ba trăm mét, hai trăm, một
trăm….mười mét, ba mét.
-Phù...cuối cùng cũng ra ngoài rồ…….
Câu nói ra tới cửa miệng hắn thì như bị thứ gì đó giữ lại trong cổ họng.
Đó có lẽ là do cảnh tượng hoành tráng không kém gì hang động rực rỡ hắn vừa đi
qua đang bày ra trước mắt lúc này, hắn đi tới không phải bên ngoài mà là một
không gian hình cầu khổng lồ bên trong lòng núi.
Nơi này cũng có vô số ngọc thạch đủ màu sắc soi sáng, ở giữa có một ngôi đền
xây dựng bằng gỗ có vẻ rất cổ kính, bên hông ngôi đền là hai hàng cột trụ
thẳng tắp nối tới hang động nơi Hồ Minh Hải đang đứng, giữa mỗi hai cây cột sẽ
có một tượng đá của mấy mươi giống loài kỳ dị, có người đầu trâu, có nhân mã,
có thiên thần, có đủ thứ kỳ lạ mà không ai có thể nghĩ đến.
-Cái..c..c..cái gì thế này, nơi quái quỷ nào đây?
Hồ Minh Hải buộc miệng hỏi, vốn chỉ là một câu hỏi không có chủ đích, nhưng từ
phía ngôi đền có âm thanh vang lên, dọa cho một kẻ gan lì như hắn suýt đi ra
quần.
-Nơi quái quỷ này là Đền Hi Vọng.


Thời Đại Phục Pháp - Chương #1