Lão Quái Tóc Vàng


Người đăng: Reapered

Thiên Thiền Đao vọt ra khỏi cửa động, liền “nghe thấy” tiếng dã thú gầm thét
cuồng bạo. Không cam chịu yếu thế, thân đao mang theo cả vỏ đao, múa lên vài
đường, tiếng ngân vang vọng lấn át tất cả. Vô Danh không thấy bí kíp trên
phiến đá đâu, biết rằng đã bị hắc y nhân bịt mặt lấy đi. Đại sư bèn phi thân
đuổi theo hắc y nhân, hét lớn: “Tặc tử! Để Thiên Thiền Đao Phổ lại!”

Hắc y nhân thấy Vô Danh vừa nói đã tới nơi, gã không liệu được rằng Vô Danh
lại có thể hồi phục nội công nhanh như vậy, trong lòng hoảng hốt, ném Thiên
Thiền Đao Phổ ra xa, miệng kêu: “Giáo chủ! Thiên Thiền Đao bí kíp!” rồi quay
người đánh ra một chường, tiếp lấy chưởng của Vô Danh.

“Oa” một tiếng, hắc y nhân bịt mặt trước ngực chấn động, thổ ra một búng máu,
làm cho khăn bịt mặt thành một mảng loang lổ. Bản thân gã bị bắn ra ngoài mười
trượng, tiếng chân chạm đất “bịch bịch bịch” liên hồi bảy bước liền, cất lên
giọng khàn khàn: “Hắc hắc, hảo công phu, quả nhiên không hổ danh Thiếu Lâm
thần tăng, bổn tọa cam bái hạ phong.”

Vô Danh đánh ra một chưởng, cùng hắc y nhân ngạnh tiếp cũng không khỏi thối
lui một bước, hô hấp nặng nề. Đại sư thầm nhủ: Đêm đó đúng là lão nạp đã xem
nhẹ tên tặc tử này, chiếu theo công lực của hắn, phải ngang với Chưởng môn sư
điệt Đại Phương. Tặc tử tự xưng là bổn tọa, không hiểu là nhân vật thế nào?

Thiên Thiền bí kíp bay lơ lửng, vẽ nên một đường cong tuyệt đẹp trên không
trung. Có hai nhân ảnh cùng lúc phóng lên, hai người song chưởng đánh ra, chân
khí lớp lớp lưu động, mọi người ai nấy tìm chỗ trốn tránh. Chỉ thấy Thiên
Thiền Đao toàn thân rung động, thích thú bay quanh hai người. Hai người vừa
đối một chưởng với nhau, con suối nhỏ ngừng chảy trong chốc lát, cát bay đá
chạy, hoa cỏ dạt đi.

“Bùng!” một tiếng vang lên, hai người bắn ra ngoài vài trượng, lạnh lùng nhìn
đối phương. Vỏ đao Thiên Thiền Đao lật ngang, tiếp nhận lấy Thiên Thiền bí
kíp, khẽ ngân lên giữa không trung, đái khái là muốn xem một trường tỷ đấu của
hai người.

“Hắc… hắc… hắc, ngươi là ai?” Kẻ lên tiếng là một lão nhân cổ quái tóc vàng.

Đao Thần không nhận ra lão ta, hỏi: “Các hạ là ai? Tới làm gì?”

Lúc này một đám hắc y nhân từ xa phi thân tới nơi, trong đó có bốn tên còn
đang khiêng một cỗ kiệu. Đám này phần lớn đều là đại hán mặc kình trang hắc y.
Tới nơi, xếp hàng thành chữ nhất là tám hắc y nhân bịt mặt, chúng ăn mặc y như
tên hắc y nhân bịt mặt mới đây, chỉ có điều cao thấp khác nhau thôi.

Tám tên đó bước tới trước, cùng với tên hắc y nhân bịt mặt đến lúc đầu cao
giọng hô: “Cung chúc thần công bất phàm Đại Giáo chủ đoạt được Thiên Thiền
Đao, hoảnh tảo võ lâm, xưng bá giang hồ.” Vài chục tên đại hán mặc kình trang
hắc y quỳ một gối, cất tiếng như thể chuông đồng: “Chúc Đại Giáo chủ đoạt được
Thiên Thiền Đao, xưng bá võ lâm, ngũ hồ tứ hải, không ai địch nổi.”

Mấy chục đại hán võ công bất phàm cùng lớn tiếng hô vang, không ngờ chẳng kém
gì ngàn con thú trốn ở rừng sâu gào rống. Lão quái tóc vàng nghe thấy, trên
mặt lộ vẻ cao hứng, gật đầu cười nói: “Tốt lắm, tốt lắm, các ngươi chỉ cần
theo ta, tương lai thiên hạ chính là của các ngươi.” nói xong, cười ha hả.

Người khác lỡ trông thấy màn kịch này, bị chọc cho dở khóc dở cười, lão quái
tóc vàng này sao lại xem trọng sự phô trương đến vậy. Đao Thần phát ra một đạo
ám kình, thử thăm dò một lượt tám tên hắc y nhân bịt mặt, cảm giác võ công bọn
chúng không hề kém tên đến trước, trong lòng kinh hãi, nghĩ thầm: Từ nơi nào
ra mà lắm cao thủ vậy? Tùy tiện một tên là có thể hùng cứ một phương, lão quỷ
tóc vàng là ai? Bản lĩnh cao cỡ ấy, thu phục được những tay thủ hạ như thế
này.

“A di đà phật, thí chủ là ai? Như lão nạp thấy, thí chủ xem ra không phải là
nhân sĩ Trung Nguyên?”

Lão quái tóc vàng cười đáp: “Không sai, ta không phải người Trung Nguyên. Ta
là người Ngõa Lạt* Ta nghe nói Trung Nguyên các người có cái gì mà kêu là
Thiên hạ đệ nhất cao thủ, tên gọi Độc Cô Cửu Thiên, còn có gì đó Cửu đại môn
phái, Tứ Xuyên Đường môn, Giang Nam Lôi gia, lộn xộn lung tung thêm một đống
cao thủ nữa. Ta từ nhỏ đã luyện thành thần công, muốn gặp cao thủ trong võ lâm
Trung Nguyên… Ha ha, không ngờ ta tới tổng đàn Ma Giáo, tên Độc Cô Cửu Thiên
đó tự xưng là bế quan tu luyện Đại Thiên La Thần Công nào ấy, không đánh với
ta. Ta đành tìm cao thủ võ lâm Trung Nguyên khắp nơi để thay thế hắn, vậy mà
không kẻ nào xứng tay với ta. Thì ra cao thủ thực thụ ở đây. Lão hòa thượng,
ngươi là ai? Báo danh đi.”

Vô Danh nói: “Lão nạp Vô Danh.”

Lão quái tóc vàng chưa từng nghe nói tới, ngước mắt nhìn chín tên hắc y bịt
mặt gần đó. Một tên bước lên một bước, ghé tai nói với lão vài câu rồi lùi
lại.

Lão quái cười nói: “Ta biết lão hòa thượng ngươi là ai rồi, ngươi là cao tăng
hàng chữ Vô của Thiếu Lâm Tự. Hay, ta đang muốn tìm lên Thiếu Lâm Tự gặp
Chưởng môn các ngươi. Ngươi đã là sư thúc của hắn, vậy võ công hẳn còn cao
hơn, để rồi ta cùng ngươi đọ sức xem.”

Vô Danh nhìn kẻ vừa mới thấp giọng nói thầm, bạch mi nhướng lên, lạnh lùng
nhìn gã. Tên đó cúi gằm xuống, không dám nhìn mặt Vô Danh, như thể sợ Vô Danh
phát nộ với gã.

Đao Thần lãnh đạm nhìn đám người này, đột nhiên nói: “Các ngươi tới vì Thiên
Thiền Đao?” Lão quái tóc vàng đáp: “Không sai, ta nghe nói Thiên Thiền Đao là
bảo vật của võ lâm, một trong Thiếu Lâm Thất Tuyệt. Ta muốn coi đạo hạnh của
nó đến đâu, hôm nay quả thực thấy nó là một thanh binh khi tốt, ta không sử
đao nhưng có thể đem nó tặng cho người khác.”

Mọi người vừa nghe thấy, trong lòng kêu thầm: Hảo lão tiểu tử, Thiên Thiền Đao
là bảo vật mà người võ lâm trong mơ mới dám cầu, lão không ngờ còn muốn tặng
người khác, lẽ nào lão không động tâm?

Người ngoài cuộc làm sao biết được lão quái này thân phận thực là ai. Chín hắc
y nhân bịt mặt cũng chỉ biết lão quái tóc vàng này tự xưng Hoàng Phát Lão
Quái**, đến từ Ngõa Lạt, tới Trung Nguyên tìm cao thủ, còn ngầm làm một đại
sự. Đại sự này là gì, lão không hề nói rõ. Chín tên bọn chúng một năm trước
đây bị võ công quỷ thần khó biết của lão quái tóc vàng đả bại đau đớn, lão bức
bách chúng phải thề trung thành với lão, làm việc cho lão, tương lai sẽ thành
đại nghiệp. Lấy uy để bức, lấy lợi để nhử, chín tên đi theo lão, gọi lão là
Đại Giáo chủ, bản thân đều là Phó giáo chủ. Trong một năm trở lại, còn thu
được thêm không ít tiểu huynh đệ.

Đao Thần cười nói: “Ngươi dựa vào đâu mà đòi đoạt Thiên Thiền Đao?”

Lão quái tóc vàng ngạo khí mười phần đáp lại: “Đó là đương nhiên, không chắc
ăn ta còn tới đây làm gì.”

Đao Thần hỏi: “Ngươi có biết ta là ai không?”

Lão quái nói: “Ngươi là ai, ta sao biết được. Ta chỉ biết công phu của ngươi
rất cao.”

Đao Thần cười mà rằng: “Lão phu sáu mươi năm trước được xưng tụng là Đao Thần,
lúc ấy tiểu tử ngươi vẫn còn ít tuổi, ở đây lớn tiếng khoe khoang cái gì.”

Lão quái tóc vàng kinh ngạc nói: “Không sai. Ta năm nay tám mươi sáu, chẳng
hay niên kỷ lão chừng nào?”

Đao Thần cười nói: “Ngươi hỏi thủ hạ ngươi đó, lão phu cho rằng chúng chưa
từng nghe qua danh tự lão phu.”

Đao Thần vừa nói tới danh tự của mình, cả chín tên hắc y bịt mặt đều chấn
động, dường như không ngờ rằng đại hán niên kỷ có vẻ như chưa quá tứ tuần lại
có thể là Đao Thần bài danh đệ tứ trên Thiên Bảng sáu mươi năm về trước. Bọn
chúng thảy đều trợn tròn mắt nhìn Đao Thần. Tên hắc y nhân ẩn núp ban đầu phi
thân ra khỏi hàng ngũ, nói thầm vào tai lão quái tóc vàng một hồi.

Lão quái sắc mặt khẽ biến đổi, nói: “Không ngờ võ lâm cao thủ Trung Nguyên vẫn
còn có mấy lão gia hỏa các ngươi, ta đã đánh giá thấp các ngươi rồi. Chẳng
qua, niên kỷ lớn thì sao chứ? Không lẽ ta không sợ các ngươi không được à?”

Nói rồi, lão phát ra một luồng kình lực siêu cường ào đến Đao Thần. Đao Thần
bước lên một bước, hình vóc như thể thiên thần, cũng phát ra một cỗ kình lực
kinh thiên tuôn trào. Xung kích. Lão quái tóc vàng lùi lại một bước, Đao Thần
dưới chân chỉ khẽ động chứ không lùi. Điều này ai cũng thấy được, chuyến này
lão quái đã bị thua thiệt.

Trước đây lão quái đã từng gặp không ít cao thủ võ lâm Trung Nguyên, không ai
là đối thủ của lão. Hôm nay thua sút nặng nề như vậy, trong lòng phẫn nộ, lão
hét: “Được, ta và ngươi đọ lần nữa.” Nói rồi phi thân, nháy mắt đã tới đỉnh
đầu Đao Thần, tay vươn ra. Đao Thần song quyền phân khai, vẽ nên trước ngực
một vòng tròn. Lão quái tóc vàng thân hình run lên, lộn ba vòng trên không,
rồi lại lăng không bổ xuống.

“Chà…” Đao Thần không nghĩ rằng thân pháp của lão quái tóc vàng cổ quái như
vậy, nào ngờ không hề bị chấn văng ra. Đao Thần song quyền đan vào nhau, hét
lên: “Lăn…”

“Chưa chắc.” Lão quái người vẫn ở không trung, song trảo giang ra, tư thế như
một con chim lớn vọt qua đầu Đao Thần, thân hình gập lại, trảo hướng sau lưng
Đao Thần, nhằm trúng huyệt Mệnh Môn. Đao Thần nghe gió đoán hướng, biết lão
quái muốn hạ độc thủ, trong lòng bừng giận, rút thanh đao đeo ở eo ra, đầu
không quay lại phách không một đao.

“Nói ngươi lăn mà còn chưa lăn”

Đao Thần quát.

Lão nhân tóc vàng sắc mặt kinh hãi, phóng lên không, hạ xuống ba trượng bên
ngoài. Chân vừa chạm đất, lão đã quay người lại, sắc mặt tái nhợt, nói: “Hảo
đao pháp, quả nhiên không hổ là cao thủ Trung Nguyên.”

Thanh đại đao của Đao Thần lăng không chém một nhất, có tiếng vỡ, một khối đá
lớn ngoài mười trượng xa bị đao khí làm nứt một vệt lớn. Đao Thần quát: “Chán
sống rồi thì hãy tới mà đoạt Thiên Thiền Đao.”

Thiên Thiền Đao lúc này quay vòng quanh lão, thân đao vẫn nâng Thiên Thiền Đao
bí kíp, vài chục người phía đối phương vẫn không dám động đậy nửa phân. Lão
quái tóc vàng đột nhiên cười lớn: “Trung Nguyên các ngươi có câu nói ‘mãnh hổ
nan địch quần hồ’, hôm nay thủ hạ của ta đông như vậy, còn không đánh lại các
ngươi sao? Cho các ngươi chút thời gian mà tự tính toán với nhau, cần Thiên
Thiền Đao hay cần mạng.”

“A di đà phật, lão nạp thân là tăng nhân Thiếu Lâm, sao có thể để ngươi mang
Thiên Thiền Đao đi được. Bất kể các ngươi người đông thế lớn, bọn lão nạp
không phải là loại tham sống sợ chết… A Nghi, đưa đao cho ta.” Vô Danh nói
lớn.

Chỉ thấy thiếu niên anh tuấn cởi bỏ bọc đeo sau lưng, lấy ra một thanh đao đặt
lên tay Vô Danh. Vô Danh cầm vào cán đao, lăng không chém một nhát, đao thanh
vang vọng, tựa tiếng hổ gầm. Thiên Thiền Đao nghe thấy âm thanh này, lập tức
bay tới, lượn vòng quanh đao trên tay Vô Danh “quan sát” một hồi.

“A… đây chẳng phải là Thiên Thiền Đao sao?”

“Sao…, Thiên Thiền Đao sao có thể có hai,…”

Ngoại trừ Vô Danh và thiếu niên anh tuấn tên A Nghi, còn lại đều động dung.

Thanh đao này trông giống hệt Thiên Thiền Đao, hình đàn ve sầu bay lượn trên
vỏ đao cũng sinh động y như thật. Nếu để cạnh nhau, ai có thể phân biệt được
đâu mới là Thiên Thiền Đao thật?


  • Ngõa Lạp (Oirits): một sắc tộc Mông Cổ. Vào thời nhà Minh, đời Chu Kỳ Trấn - Minh Anh Tông, do thủ lĩnh Dã Tiên (Esen Tayis) dẫn đầu đã tấn công Trung Nguyên, vua Minh Anh Tông nghe lời thái giám Vương Chấn đã đích thân lãnh quân đi đánh, thua trận và bị bắt sống ở thành Thổ Mộc. Đây là lịch sử, không phải thiên cơ, nội dung trong truyện sau này... ^^

** Hoàng Phát Lão Quái = Lão quái tóc vàng


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #25