Phá Động


Người đăng: Reapered

Xuyên qua khe núi phía trước, mười người cùng phóng nhanh, tốc độ đạt tới cực
điểm, chẳng mấy chốc họ đã tới một nơi tương đối rộng rãi. Nhìn bao quát,
phong cảnh ở đó rất đẹp, có khe suối nhỏ nước chảy róc rách, ba mặt núi bao
quanh, hoa cỏ mọc tốt tươi, trên một dốc đứng cao ba trượng thấp thoáng một
sơn động. Xem ra đó chính là nơi “cư ngụ” của Thiên Thiền Đao.

Khi Phương Kiếm Minh lại gần hơn nữa, lòng nó bỗng dâng lên một cảm xúc kỳ
diệu, văng vẳng như có tiếng thân quen đang gọi chính mình, cơ thể nó cũng cảm
thấy hơi mỏi mệt buồn ngủ. Phương Kiếm Minh ngáp dài, nói: “Con buồn ngủ quá,
Thái sư tổ, con muốn đi ngủ.”

Các tăng nhân Thiếu Lâm ai nấy đều muốn được xem Thiên Thiền Đao ngay, trong
lòng họ rất kích động. Ngay cả chàng thiếu niên anh tuấn vốn hay trầm lặng, ít
nói, sắc mặt cũng không còn căng thẳng, một vẻ hân hoan khó tả hiện trên gương
mặt, nhìn kỹ mới nhận ra. Lời nói của Phương Kiếm Minh không làm mọi người để
bụng. Đao Thần không biết tật xấu của Phương Kiếm Minh, lão nghe xong liền
cười mắng ngay: “Đồ tiểu tử thúi, chắc hôm qua ngươi không được ngủ đẫy giấc
hả, bây giờ là lúc rất gay cấn rồi đấy.”

Phương Kiếm Minh nói: “Đao Thần, lão gia gia không biết đó thôi, từ hồi nhỏ
con đã rất ham ngủ, hôm nay là khá lắm rồi. Nếu người thấy được bộ dạng ham
ngủ lúc nhỏ của con, chắc người mắng con đến chết quá … hi hi.”

Đầu Đao Thần hết cách chỉ còn biết lắc lắc cái đầu, lão phi thân lên sườn dốc,
những người khác cũng phóng theo sau. Mười người đã tới bờ dốc, cước bộ cũng
chậm lại, từng bước tiến về sơn động. Tới trước động, chín đệ tử Thiếu Lâm Tự
cuối cùng cũng sẽ được nhìn thấy một trong Thất Tuyệt của Thiếu Lâm, Thiên
Thiền Đao, vật mà trước đó họ mới chỉ nghe kể lại.

Phương Kiếm Minh bỗng kêu lớn: “Không xong rồi, buồn ngủ quá … con ngủ đây.”
Nói xong nó cúi thấp đầu, gục vào lòng Vô Danh ngủ ngon lành. Thanh Thành thấy
vậy, nói nhỏ: “Cái thằng tiểu tử này, chúng ta sắp thu hồi được báu vật của
Thiếu Lâm Tự rồi, không mau thức dậy xem, thực chẳng biết nó đang nghĩ cái gì
nữa.”

Vô Danh nghe vậy, cười bảo: “Con đừng trách mắng nó, đã bao ngày qua nó vất vả
bôn ba theo chúng ta, chắc giờ mệt lả người rồi, thôi để nó ngủ đi.”

Thanh Thành nói: “Sư tổ, thực ra con cũng không trách nó, chỉ là cảm thấy công
phu ngủ của nó quả là đáng nể, không dám nói thiên hạ đệ nhất, nhưng riêng về
môn ngủ, Minh nhi nhất định là vô địch. Cái công phu này nếu trao cho con, con
tình nguyện bái nó làm sư.”

Câu nói của Thanh Thành khiến mọi người cười ầm lên.

Vô Danh chăm chú nhìn vào động, trên một phiến đá vuông lớn có một chiếc vỏ
đao khắc vô số hình các con ve * bay lượn, chiều dài của đao xem ra cũng tương
đương với đao thông thường. Thanh đao đó tựa hồ như đang chìm trong giấc ngủ,
Vô Danh chậm rãi phóng một tia kình lực nhỏ xíu, nhưng chưa bắn được vào động
liền bị một vành đai cương khí vô hình ngăn trở. Lão hòa thượng thầm rúng
động, nghĩ: Động này vốn đã bị cao nhân nào bày bố một trận cương khí, cao
nhân đó là ai mà lợi hại thế, vận dụng loại đại thần lực này để bảo hộ Thiên
Thiền Đao.

Đại sư lại nghĩ tiếp, mình phải bỏ ra bao nhiêu khí lực mới phá được vành
cương khí này đây. Đao Thần thấy Vô Danh không động tĩnh gì, cười nói: “Lão
hòa thượng, thế nào? Gã cao thủ này lợi hại quá ta, trước đây lão phu cũng
không rõ nội tình, hấp ta hấp tấp bị một vố đau, còn lão thì lại biết nhìn
thời cơ để hành sự.”

Vô Danh hỏi: “Đao Thần thí chủ, lúc nào Thiên Thiền Đao mới xuất động?”

Đao Thần bấm đốt ngón tay, đáp: “Khoảng ngày mai.”

Vô Danh nói: “Không phải là giải pháp tốt, nếu đợi ngày mai mới xuất động, lúc
đó rất có khả năng bị các nhân vật võ lâm ngăn trở, cho dù Thiên Thiền Đao
xuất hiện, lão nạp cũng không dám nói có khả năng đánh bại quần hùng, nhưng
Thiên Thiền Đao không phải là quá nguy hiểm ư.”

Đao Thần trầm ngâm một lát, đột nhiên cười ha hả: “Lão hòa thượng, lão phu có
một ý kiến, không biết có khả thi không?”

Vô Danh nói: “A di đà phật, Đao Thần thí chủ xin cứ nói.”

Đao Thần nói: “Cả đời lão phu chưa từng liên thủ với người khác, hôm nay phải
phá lệ rồi, dựa vào công lực của hai ta, để xem vành cương khí kia lợi hại hay
công lực liên thủ của chúng ta lợi hại hơn. Không biết ý của lão thế nào?”

Vô Danh nghe xong, lập tức cất tiếng cười sảng khoái: “Được liên thủ cùng Đao
Thần thí chủ, thực là phúc khí của lão nạp. Được, lão nạp muốn mở mắt xem cuối
cùng vành cương khí của cao nhân kia lợi hại tới mức nào.”

Vô Danh thiền sư đã ở trong thạch động, phía sau núi Thiếu Lâm Tự mười năm,
chuyên nghiên cứu võ nghệ, thành thực mà nói, nội công tu vi không dưới bất cứ
một cao thủ Địa Bảng nào, huống chi ở Thiếu Lâm Tự, đao pháp lại là môn sở
trường của lão. Nặc dù Thiên Thiền Đao đã sớm thất lạc, nhưng ở trong chùa vẫn
còn lưu lại phân nửa cuốn Thiên Thiền Đao Phổ, mặc dầu phần lớn cuốn đó chỉ
nói về kinh luận về đạo, nhưng ở mặt sau có ghi ba thế đao pháp. Vô Danh chỉ
cần dựa vào ba chiêu đao đó là có thể tung hoành võ lâm.

Đao Thần cũng là đao thủ, niên kỷ của lão hơn Vô Danh hai chục tuổi, nhưng sư
huynh của Vô Danh, nguyên Chưởng môn Thiếu Lâm Vô Không là người trên Địa
Bảng. Người trên Địa Bảng và Thiên Bảng, tuổi tác tuy sai biệt khoảng ba mươi
tuổi, nhưng xét về bối phận thì họ lại ngang hàng. Vô Danh nói cùng liên thủ
vói Đao Thần là phúc khí, chẳng qua là coi trọng tuổi tác lớn hơn của Đao Thần
mà thôi.

Sau đó, Vô Danh giao Phương Kiếm Minh đang ngủ trong lòng mình cho Thanh
Thành, kêu mọi người lùi ra sau làm hộ pháp. Thanh Thành, thiếu niên anh tuấn
và năm vị võ tăng Thiếu Lâm đều biết sự việc nghiêm trọng, không ai dám sơ
xuất, toàn thân đều vận công phòng bị. Khí giới trong tay năm vị cao tăng đã
sẵn sàng, hai đại đao, một trường côn, một kiếm, một phương tiện sản, tạo nên
thế phòng thủ cách cửa động không xa.

Đao Thần và Vô Danh đứng cách cửa động một trượng, chân không đứng theo hình
chữ “đinh” (丁) hay chữ “bát” (八). Hai hàng lông mi bạc của Vô Danh hạ xuống,
mắt khép hờ, còn thân hình cao lớn của lão Đao Thần sừng sững uy nghi, song
quyền từ từ nắm chặt, hai mắt mở lớn.

Trong khoảng khắc đó, ngoại trừ tiếng nước suối róc rách chảy khe khẽ nơi xa,
còn lại tất cả đều tĩnh mịch, trong không khí như có một dòng khí lưu đang sôi
sục cuộn trào. Đột nhiên, hai tiếng đồng thời quát lên “Khai …” “Phá …”, Đao
Thần và Vô Danh cùng xuất thủ. Chỉ một trong hai người phóng tầm mắt nhìn khắp
giang hồ, cơ hồ đã khó ai thắng nổi họ. Như hôm nay cả hai liên thủ để đối phó
lại vành cương khí do cao nhân nào đó lưu lại, không biết kết quả ra sao.

Sự liên thủ của họ, có lẽ trên đời vẫn chưa một cao thủ nào ứng phó nổi. Người
đó giờ vẫn chưa xuất hiện, có thể sau này có, nhưng hiện tại thì chưa.

Gió đang hiu hiu thổi, lập tức biến thành cuồng phong bão táp. Những đám mây
trên trời, tựa hồ như biết hai lão già trên trăm tuổi cùng liên thủ xuất kích,
thế mạnh khó bề chống cự, cũng vội len lén bay xa, như sợ “mang họa vào thân”.
Đòn công kích này thực đáng sợ, những người bên ngoài chỉ thấy hai nhân ảnh
cùng xuất thủ, một người dùng quyền, một người dùng chưởng, quyền là Phách Sơn
quyền, chưởng là Khai Sơn chưởng. Từ chỗ hai người xuất phát, một luồng sóng
khí cuồn cuộn tuôn ra như bài sơn đảo hải, khiến mọi người đứng không vững,
sau cùng bị bức bách nhảy xuống sườn núi, buộc phải nhìn từ xa.

“Ồ, công lực khủng khiếp thật” Thanh Thành không cầm được la lớn.

“Đúng vậy, thực kinh hồn như dời non lấp bể.” Một võ tăng tiếp lời, vẻ mặt
tràn đầy kính phục.

Chỉ thấy Vô Danh bên phải, Đao Thần bên trái, song chưởng của Vô Danh vung
lên, song quyền của Đao Thần đẩy tới, hai luồng lực kinh thiên như sóng biển
trào dâng, cuồn cuộn đổ xô bất tận về phía vành cương khí nơi cửa động. Rốt
cuộc sự liên thủ của người hôm nay lợi hại, hay là công phu của tiền nhân cao
hơn một bực, rất khó mà dự liệu.

Bên ngoài Thương Long cốc, cách khu rừng ba dặm, có một đám người đang di
chuyển nhanh về phía Thương Long cốc. Bốn gã đại hán khiêng một chiếc kiệu,
trên kiệu có một lão nhân bộ dạng cổ quái đang nằm nghiêng. Tóc của lão dày,
toàn một màu vàng, cặp mắt lấp loáng ánh sáng xanh, thân thể rất to lớn. Xem
ra lão không phải nhân sĩ Trung Nguyên.

Trong thời khắc Đao Thần và Vô Danh xuất thủ, lão tóc vàng cảm giác được, sắc
mặt lão thoáng biến đổi, mắt trợn trừng, tròng mắt xanh trương lớn, ngoái cổ
nhìn quanh, chẳng có ai dám ngó thẳng vào lão.

“Kẻ… nào… động thủ ở đây? Ha ha ha, cuối cùng gặp được cao thủ rồi, ha ha ha…”

Lão tóc vàng cười cuồng dại, bàn tay to vẫy lên, quát: “Toàn lực xuất phát,
đừng để ta lỡ cơ hội. Thiên Thiền Đao, chắc chắn ta sẽ tóm được mi, mi muốn
trốn cũng không thoát đâu.”

Mấy chục người vội gia tăng cước trình, chạy nhảy như bay, nhanh như khoái mã,
cấp tốc tiến lại gần hơn Thương Long cốc.

Đao Thần và Vô Danh liên thủ, nội gia công lực ùn ùn tuôn trào tới cửa động.
Cửa động bất quá có diện tích một trượng vuông, nhưng được che kín bởi một
vành cương khí, kình lực của cả hai đánh vào vành cương khí, ban đầu còn không
thấy động tĩnh, khoảng khắc sau, có tiếng kim loại vang lên, một luồng khí đen
bốc ra từ cửa động. Thiên Thiền Đao trong đó tựa hồ bị ảnh hưởng, khe khẽ ngân
vang, tuy âm thanh rất yếu, nhưng với thính lực của Đao Thần và Vô Danh, nghe
thấy rõ ràng, khiến cho cả hai mừng rỡ.

“Khai…”

“Phá…”

Hai người vận dụng công lực toàn thân của mình.

“Ầm” một tiếng nổ dữ dội vang xa, đất đá văng tứ phía, cửa động bị phá ra đến
ba trượng vuông, vành cương khí cũng mất tăm không thấy đâu.

Một bóng người nhanh như chớp phi vọt vào trong động.

Đao Thần và Vô Danh quát lớn: “Đồ tặc tử! Ngươi dám!” Tiếc rằng họ vừa dùng
toàn lực đánh ra một đòn, trong nháy mắt sao có thể hồi phục công lực kịp, tốc
độ của người nọ cũng nhanh chóng cực điểm, xem thân pháp chẳng thua gì chưởng
môn của một phái. Cả hai đành trơ mắt nhìn người nọ nhào vào động.

Tiến vào trong, người nọ điên cuồng cười ré lên: “ Ha ha ha… Thiên Thiền Đao,
võ lâm chí bảo, một trong Thất Tuyệt của Thiếu Lâm. Hôm nay bản tọa xem ngươi
chạy đi đâu được, ha ha…” Vận công vào tay, gã nhanh chóng xuất trảo, nắm chặt
lấy Thiên Thiền Đao.

Đao Thần và Vô Danh thấy vậy, trong lòng hoảng kinh, cả hai không ngờ thành
quả của mình đã làm, chỉ để cho người khác hưởng. Nếu biết trước sự việc như
vậy, chi bằng đừng khai động thì hơn.

Người nọ chính là hắc y bịt mặt đã ẩn núp hành động trong bóng tối.

Chỉ thấy hắn nhìn Thiên Thiền Đao bí cấp nằm trên tảng đá lớn, giơ tay định
chột lấy. Đột nhiên nghe hắn kêu lớn: “Mi còn muốn giãy dụa ư.” Hai tay hắn
nắm chặt Thiên Thiên Đao, tuy không nhìn được mặt hắn, nhưng có thể hình dung
hắn đang hoảng sợ đến tái mặt.

Thiên Thiền Đao toàn thân chấn động, như muốn thoát khỏi tay hắc y bịt mặt,
khiến cho hắn thất kinh, lực chống của Thiên Thiền Đao càng lúc càng lớn, hắn
cố mang hết công lực toàn thân ra để kiềm chế nhưng vô ích. Lúc này Thanh
Thành, năm vị võ tăng, và thiếu niên anh tuấn đã phóng đến cửa động. Thanh
Thành thấy người đó, kinh ngạc nói: “Ngươi… ngươi có phải là hắc y bịt mặt
chiều hôm đó không?… ngươi dám…”

Thiếu niên anh tuấn mặt trầm xuống, bổ ra một đạo chưởng phong, hắc y bịt mặt
“a” một tiếng, song thủ hơi lỏng, Thiên Thiền Đao bay ra khỏi động, tiếng ngân
vang dội. Hắc y nhân bịt mặt tung người nhảy lên, chưởng phong đã vụt qua vai
trái hắn gây đau âm ỷ, trong lòng hắn kinh hoảng nghĩ: Thằng thiếu niên này
thực lợi hại.

Lúc này Đao Thần và Vô Danh đang vận công, công lực đã khôi phục lại tám chín
phần, bỗng cả hai cùng hú lên, làm đất đá trong động rơi lả tả, hai tiếng hú
đó vang động truyền ra xa. Ngay lúc đó một tiếng gầm quái dị kinh thiên khác
từ xa xa vọng lại như muốn ứng họa cùng tiếng hú của hai người. Trong Thương
Long cốc, muông thú điên cuồng gầm rú, thoáng chốc làm cho phong vân biến sắc.
Giữa muôn ngàn tiếng thú đó nổi lên một âm thanh chấn động đang ầm ầm truyền
đến, giống như có một dã thú khổng lồ đang chạy về phía này.


  • "Thiên Thiền" trong Thiên Thiền Đao có nghĩa là hàng ngàn con ve.


Thiếu Lâm Bát Tuyệt - Chương #24